Bạn đang đọc Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao FULL – Chương 9: Nội Soi Dạ Dày
“6 giờ sáng ngày mai, nhớ là không được ăn gì cả, cầm giấy này lên tầng hai làm nội soi dạ dày.” Vị bác sĩ trẻ tuổi đeo một đôi kính, thái độ nghiêm túc, gõ máy tính vài cái, in ra một tờ giấy khám bệnh.
Vừa mới lấy máu xong, trên tay vẫn có hơi chút chút xuất huyết, Giản Xuân Triều ấn nhẹ mu bàn tay hỏi bác sĩ: “Ngày mai tôi có chút việc, hôm nay cũng nhịn đói hơn 6 tiếng rồi, có thể làm kiểm tra hôm nay luôn được không?”
Bác sĩ trẻ tuổi đẩy đẩy kính trên mũi, khẩu khí không tốt: “Ăn từ lúc nào? Ăn cái gì rồi?”
Giản Xuân Triều giơ tay xem giờ: “Từ 8 giờ sáng tới giờ.”
“Cậu biết nguyên nhân vì sao dẫn đến viêm dạ dày mãn tính không?” Không đợi Giản Xuân Triều trả lời, bác sĩ đã như ông cụ non nói tiếp: “Ăn uống không có quy luật.
Cậu chính là loại này.”
Giản Xuân Triều bất đắc dĩ cười cười: “Vậy hôm nay có thể kiểm tra chứ?”
Bắc sĩ một lần nữa gửi mail bệnh của hắn lên trên, đợi trả lời rồi in ra đưa tới: “Sắp tan làm rồi, cậu chạy nhanh đi, chờ cậu quay lại tôi đổi ca.”
Người trẻ tuổi còn rất có trách nhiệm, Giản Xuân Triều cầm giấy khám cười nói cảm ơn với bác sĩ.
Bác sĩ trẻ đỏ mặt, lại đẩy đẩy kính: “Là trách nhiệm của tôi.”
Tới phòng nội soi dạ dày, bên trong y tá đang ngồi trước máy tính sửa sang lại số liệu.
“Chào cô, tôi tới nội soi dạ dày.” Giản Xuân Triều lễ phép chào hỏi.
Y tá ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Trước kia đã từng nội soi chưa?”
Giản Xuân Triều gật gật đầu, ngựa quen đường cũ nằm lên giường.
Y ta lấy dao dùng một lần, lại lấy nhíp gắp 2 miếng bông đặt dưới lưỡi hắn: “Gây tê, tầm 2 phút.”
Cảm giác khoa chịu dần dần từ gốc lưỡi lan tới yết hầu, nhớ tới mỗi lần nội soi dạ dày thống khổ, Giản Xuân Triều phản xạ có điều kiện chặn dạ dày trào lên.
Qua một lúc, y tá cầm khay đặt bên miệng hắn: “Nhổ miếng bông ra đi.”
Có một số việc không pahir cứ lặp đi lặp lại là thích ứng được, ngược lại càng thêm phản tác dụng.
Giống như say xe, không phải cứ ngồi xe liên tục 3 vòng là hết, mà ngược lại vừa ngửi thấy mùi xăng đã buồn nôn.
Giản Xuân Triều cành cố nến càng khó chịu, viền mắt cũng phiếm đỏ.
Nội soi dạ dày chính là loại kiểm tra mà người ta ghét nhất, y tá thấy nhiều rồi cũng không trách, lấy một ống mềm đưa vào trong miệng hắn, lời ít ý nhiều: “Nuốt.”
Giản Xuân Triều làm động tác nuốt xuống.
Vị cồn nhàn nhạt lạnh lẽo chui vào yết hầu hắn, đau đớn cùng buồn nôn ập tới.
Nước bọt cùng nước mặt ngăn không nổi trào ra, Giản Xuân Triều nhìn không được nắm lấy giường.
Mắt mờ đi vì nước mắt, mũi miệng hít thở không thông, giống như là chết đuối.
Giản Xuân Triều có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác ống mền luồn qua thực quản hắn, từng chút từng chút tới dạ dày.
Không đau lắm nhưng cái cảm giác nội tạng bị đảo lộn làm Giản Xuân Triều không nhịn được hừ một tiếng.
(nội soi dạ dày thật sự là ác mộng mọi người ạ ???? với cả mấy cái chuyên ngành y này tớ không rõ lắm nếu có gì sai xin được bỏ qua ạ)
Y tá nhíu mày: “Đừng lên tiếng, sắp xong rồi.”
Giản Xuân Triều tự nói với chính mình, không thể nôn, không thể nôn, thở bằng mũi, không thể nôn.
Cho đến khi hắn khó chịu đến mức hoảng hốt y tá mới chậm rãi rút ống mềm ra, xoay người đi rửa sạch, đưa lưng về phía hắn nói: “Xong rồi, giờ cậu đến phòng tái khám, kết quả sẽ nhanh chóng có.
Thuốc tê cũng không cần nhổ ra hết, giữ lại sẽ bớt đau.”
Giản Xuân Triều muốn nói tiếng cảm ơn, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh, đành trực tiếp xuống lầu tái khám.
Vị bác sĩ trẻ đang xem kết quả được gửi tới, thấy hắn tiến vào, nói thẳng: “Dạ dày có xu hướng ngày càng xấu đi, thuốc được kê sẵn trong thẻ rồi.
Cậu về nhà uống nước ấm, hai tiếng sau ăn đồ ăn dạng lỏng.
Hàng ngày phải chú ý đảm bảo ăn uống có quy luật, kỵ dùng chất kích thích.”
Giản Xuân Triều trong mắt vẫn còn tơ máu, không nói nên lời, chỉ gật gật đầu.
Bác sĩ trẻ do dự một chút hỏi: “Cậu đi một mình à?”
Giản Xuân Triều không biết vị bác sĩ có ý gì, lại gật gật đầu.
Bác sĩ kéo cửa sổ lên, hướng ra ngoài: “Bên ngoài tuyết lớn, cậu về kiểu gì?”
Đúng là rét đậm, bên ngoài trời đã sớm tối, nếu không phải vị bác sĩ kia nói có lẽ Giản Xuân Triều cũng không biết bên ngoài có tuyết.
Hắn cố thanh giọng nói: “Cảm ơn, tôi có người đón.”
Bác sĩ trẻ tuổi nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Tuyết rơi dày như lông ngỗng, mới vừa nói dối xong, Giản Xuân Triều lấy túi thuốc, đứng ở cửa lầu một.
Nhìn đại sảnh tuyết phủ trắng xoá, hắn mở phầm mềm đặt xe, lại phát hiện xung quanh không có chiếc xe nào nhần rỗi.
Hắn bỏ thêm không ít phí phục vụ, lầm nữa đặt xe, nhưng màn hình lại hiện lên thông báo: Thời tiết quá khắc nghiệt, không thể phục vụ, vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.
Giản Xuân Triều lúc ra khỏi cửa cũng không nghĩ đến việc hôm nay đi bệnh viện, càng không nghĩ sẽ gặp tuyết lớn.
Trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo lông vũ mỏng, chân cũng không đi giày chống nước.
Thư Ba cách đây 4km đi bộ về cũng không có khả năng.
Hắn lại càng không thể để Giản Vân Đào biết, một khi anh trai biết sức khoẻ hắn không tốt đến mức phải đi viện, nhất định sẽ dò hỏi đến cùng, nháo đến gà bay chó sủa.
Hắn mỏ wechat nhắn cho Chu Thước: “Cậu có rảnh không?”
5 phút sau Chu Thước vẫn không trả lời.
Chắc là cậu ta không có thời gian.
Vì Chu Thước đặc biệt cài chuông báo riêng cho Giản Xuân Triều, kiểu khua chiêng gõ trống, không thể xem nhẹ.
Giản Xuân Triều năm di động, kéo cổ áo lông vũ, đi ra ngoài bệnh viên.
Tuyết không biết rơi từ bao giờ, đã phủ kín mặt cỏ, nhưng bị vết chân người qua lại dẫm lên hoá thành mùa xám nước tuyết.
Giản Xuân Triều đi dọc theo đường cái, vừa đi vừa để ý taxi, tuy có nhiều xe nhưng đều trong trạng thái đã đón khách.
Khí lạnh nhanh chóng xuyên thấu qua giày, theo cẳng chân chậm rãi lan lên bụng nhỏ.
Đi được một lúc hắn liền tìm chỗ mặt đất khô ráo dậm chân lên đất, nhưng giày vẫn càng ngày càng ướt.
Đi qua quảng trường bệnh viện, xe cộ dần dần càng thưa thớt.
Đã gần cả ngày không ăn gì, trước mắt cũng muôna biến thành màu đen, Giản Xuân Triều chậm rãi ngồi xổm xuống ven đường, trong lòng tự nghĩ hay là gọi cho Giản Vân Đào, cùng lắm thì tìm cái cơ qua loa lấy lệ.
Lúc này một chiếc taxi đỏ ngừng lại, một đôi ông bà già đỡ nhau xuống xe.
Tuyết trên người Giản Xuân Triều rơi xuống một ít, hắn vội vàng đứng lên, thiếu chút nữa ngã quỵ ở đường.
Hắn đỡ cửa taxi: “Đường núi có đi không?”
Tài xế nhìn bản đồ vốn dĩ muốn cự tuyệt, lại nhìn Giản Xuân Triều môi trắng bệch, lẩm bẩm một câu: “Lên đi.”
Xe taxi mở điều hoà khá cao, tuyết trên người Giản Xuân Triều nhanh hoá thành nước, chảy dọc theo cổ vào cổ áo.
Hắn tuỳ ý dùng tay lau lau, lại tiện tay sửa lại đầu tóc ướt đẫm nước.
Điện thoại rung lên, là Chu Thước gọi tới.
“Alo.” Giản Xuân triều khàn giọng đáp.
Bên kia điện thoại ồn ào, Chu Thước gân cổ hét lên: “Tôi vừa xuống máy bay, tìm tôi có việc gì?”
Giản Xuân Triều nhàn nhạt nói: “Đã không có gì nữa rồi.”
Chu Thước bên kia an tĩnh một chút, nói: “Giọng cậu sao thế? Không thoải mái chỗ nào?”
Giản Xuân Triều đáp: “Có một chút, bây giờ đỡ rồi.”
Chu Thước che micro nói với người bên canh một câu gì đó, lại nói với Giản Xuân Triều: “Chiều mai tôi về, xuống máy bay sẽ qua tìm cậu, giờ không nói nữa.”
Giản Xuân Triều chưa kịp nói không cần, bên kia đã cúp điện thoại.
Tuyết rơi dày, tốc độ xe cũng không nhanh được, Giản Xuân Triều về đến Thư Ba đã là 7 giờ.
Hắn đem quần áo ướt ném vào rổ đổ giặt, tuỳ tiện xoa xoa đầu tóc mấy cái, ngã xuống sô pha.
Thật sự quá mệt mỏi..