Bạn đang đọc Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao FULL – Chương 8: Đau Dạ Dày
Ước chừng 1 tuần, Thư Ba mới xem như chuẩn bị ổn thoả để đón khách.
Giản Xuân Triều mở wechat, kéo danh sách khách hàng đã lâu, gõ mấy chữ.
“Thư Ba sẽ hoạt động lại lần nữa, vinh hạnh đón tiếp.”
Lập tức liền có mấy người trả lời:
– Ông chủ, doạ chết chúng tôi rồi.
Tôi còn tưởng rằng Thư Ba vĩnh viễn chỉ còn là hồi ức.
– Khiếp sợ *gif.
– Ông chủ, tôi muốn đặt gạch 10 cuốn.
Giản Xuân Triều thêm La Lâm Dương vào nhóm: “La Lâm Dương, nhân viên mới của Thư Ba, sau này có gì mọi người có thể tìm tôi hoặc cậu ấy.”
La Lâm Dương gửi cái vẫy tay: “Chào mọi người, tôi phụ trách đơn đặt hàng, hoan nghênh mọi người đề cử sách mới~.”
Người dần dần nhiều lên, ngoài trêu ghẹo Thư Ba với tuyển thêm Hải miên bảo bảo, chính là thảo luận ấn phẩm mới nhất.
Giản Xuân Triều thấy La Lâm Dương ứng phó thuận buồm xuôi gió, liền khoá điện thoại, chuẩn bị lên gác mái đun 2 cốc sữa bò, trưa nay hắn quên ăn cơm, hiện tại dạ dày không thoải mái lắm.
“Đàn anh.” Giản Xuân Triều vừa mới đi lên cầu thang đã nghe thấy La Lâm Dương gào giọng nói: “Hôm nay trong tiệm còn việc gì không?”
Giản Xuân Triều dừng bước, cúi xuống nói: “Không có việc gì? Cậu có việc bận à?”
La Lâm Dương thẹn thùng nói: “Tối hôm nay, đàn chị lần đầu tiên biểu diễn, em muốn đi cổ vũ.”
Dọn dẹp Thư Ba mấy ngày liền, bận nhỏ cũng bỏ ra nhiều công sức, kiên định của người trẻ tuổi.
Giản Xuân Triều cười cười: “Muốn đi thì đi thôi, cậu vất vả rồi.
Khả năng 2 ngày này mới khai trương, sẽ có một ít bạn bè đến góp vui, nếu không có việc gì cậu nên ở lại quán.”
La Lâm Dương mạnh mẽ gậy đầu: ” Vâng, sáng sớm mai em lại tới.”
La Lâm Dương vừa đi, Giản Xuân Triều cũng lười hâm nóng sữa bò, trực tiếp lấy nước nóng từ máy lọc nước.
Trong tiệm yên tĩnh, Giản Xuân Triều vừa uống nước vừa nhớ đến tranh chấp mấy ngày trước.
Xuân Triều kỳ thật có thể hiểu vì sao Phương Minh Chấp không muốn ly hôn.
Bởi vì y không cho phép mình có một vết nhơ nào trên người.
Nhìn lại, Phương Minh Chấp nghe theo lời người nhà sắp xếp kết hôn với Xuân Triều cũng vì hình tượng tốt đẹp.
Người thừa kế trẻ tuổi duy nhất, lúc sự nghiệp không ngừng phát triển lại đồng ý kết hôn.
Hơn nữa kết hôn cùng người bình thường, càng cho thấy Phương Minh Chấp không cần phải dựa vào liên hôn gia tộc.
Lại nói Giản Xuân Triều chưa từng che dấu tình yêu với y, trước mặt mọi người đều vẽ nên câu chuyện tình yêu tốt đẹp không nhiễm vật chất.
Mà ly hôn, không phải là kết cục tốt đẹp của câu chuyện.
Bất kể bên nào mắc sai lầm, hai bên đều sẽ bị chỉ trích.
Cho dù công khai đem sai lầm đẩy về phía Giản Xuân Triều, bọn họ địa vị khác biệt, cũng sẽ làm mọi người hoài nghi sự thật không phải vậy.
Sợ tằng sẽ có người chỉ chỉ trỏ trỏ Phương gia vì chuyện này.
Giản Xuân Triều cảm thấy nếu Phương Minh Chấp có thể nghĩ thoáng một chút cũng không sợ người khác nói ra nói vào.
Nhưng y lại quá cố chấp với hoàn mỹ, áo sơmi mặc trên người cũng không được có một nếp gấp, thì làm sao cho phép phát sinh mấy chuyện gièm pha sau ly hôn này.
Giản Xuân Triều biết không thể một hai lần là khiến Phương Minh Chấp đồng ý ly hôn, dù sao hắn cũng không vội.
Khi nào Phương Minh Chấp chán ghét mặt nạ boàn mỹ của đoạn quan hệ này, bọn họ chính thức có thể tan cuộc.
Giản Xuân Triều đột nhiên nhớ tới mặt Phương Minh Chấp, tuổi trẻ tốt đẹp, lực sát thương với cả nam nữ già trẻ, mỗi người gặp qua đều cảm thấy tim đập thình thịch.
Đáng tiếc đó lại chỉ là một lớp mặt nạ.
Cảm giác dạ dày co rút càng ngày càng rõ, Giản Xuân Triều đứng lên đi đến nơi để hòm thuốc.
Tìm thì tìm được rồi, nhưng lâu lắm không dùng nên đã hết hạn.
Giản Xuân Triều lại uống thêm một chút nước ấm, dựa trên sô pha, cũng không quá đau chắc là một chút nữa sẽ hết.
Nhưng dạ dày hắn lại phản nghịch, càng ngày càng đau, khiến hắn nhịn không được mà phun nước ấm mới uống ra.
Tuy rằng trải qua đau đớn vô cùng, Giản Xuân Triều vẫn không có thói quen làm phiền người khác.
Hắn đè lại dạ dày, vịn ghế sô pha đứng lên, chậm rãi đi xuống cầu thang, chuẩn bị ra ngoài mua thuốc.
Đã lâu lắm rồi dạ dày hắn không đau đến lợi hại như vậy, có chút không quan tâm.
Còn nửa cái quảng trường nữa mới tới, hắn có chút đi không nổi, một tay chống tường, một tay ấn ấn bụng.
Có cô gái trẻ đi ngang qua, cẩn thận chạy tới quan tâm: “Anh không sao chứ? Mặt xanh xao như vậy?”
Giản Xuân Triều miễn cưỡng mỉn cười: “Tôi không sao, cảm ơn cô.”
Cô gái nhìn xung quanh một chút, vẫn có chút lo lắng: “Có cần tôi gọi xe cho anh không?”
“Không cần.” Một giọng nam cứng nhắc từ phía sau truyền đến.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Phương Minh Chấp.
Phương Minh Chấp khom lưng, bế Giản Xuân Triều lên, lễ phép mà xa cách nói với cô gái: “Tôi mang em ấy đi bệnh viện.”
Cô gái hoang mang nửa giây, đột nhiên che miệng, mở to mắt: “Hai người là Phương….”
Phương Minh Chấp gậy đầu với nàng: “Hôm nay thật sự cảm ơn.” Nói xong ôm Giản Xuân Triều đi qua.
Đi đến chiếc SUV chói mắt dừng ở bên đường.
Phương Minh Chấp đặt Xuân Triều vào ghế phụ, rồi quay lại ghế lái.
“Sao anh lại tới đây?” Giản Xuân Triều đau đến mơ hồ, nắm áo khoác đã ướt sũng nước, tóc đen cũng ướt dán trên trán, môi hồng chuyển thành trắng, làm người ta thương tiếc.
“Tôi thấy em đi từ Thư Ba ra, mới đi được 20m.” Phương Minh Chấp thẳng thắn nói.
Giản Xuân Triều cười lạnh, hơi thở suy yếu: “Anh theo dõi tôi?”
Phương Minh Chấp xem như không nghe thấy: “Nhân viên trong tiệm em đâu? Em đau như vậy cũng không để ý.?”
Giản Xuân Triều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu ấy có việc.”
Phương Minh Chấp trầm mặc vài giây: ” Em vì sao không gọi cho tôi?”
“Anh?” Giản Xuân Triều vô lực dựa vào ghế, cong người chống đỡ cơn đau: “Bệnh cũ, không cần anh lo.”
Phương Minh chấp nhẫn nhịn, vẫn là hỏi: “Trước đây cũng đau như vậy sao?”
Giản Xuân Triều nhắm mắt lại chợp mắt, nhưng phía sau lưng run rẩy lại bán đứng hắn.
Phương Minh Chấp không nói nữa, mở máy chiếu trên xe, phát ra âm thanh mục lục hợp đồng của tập đoàn.
Giản Xuân Triều tự nghĩ, đúng là chuyên nghiệp.
Giọng thư ký đơn điệu, thẳng thắn giống như tiếng người máy, không lên xuống.
Giản Xuân Triều nhanh chóng bị thôi miên có chút mơ mang sắp ngủ, chỉ là dạ dày không cho phép hắn nghỉ ngơi, lại nhói lên như tìm kiếm sự tồn tại.
Không bao lâu, xe đã tới bệnh viện, Giản Xuân Triêug tự cởi dây an toàn xuống xe.
Phương Minh Chấp
Bí thư thanh âm đơn điệu bình thẳng, cơ hồ giống người máy giống nhau không có phập phồng.
Giải xuân triều thực mau ở thôi miên trong tiếng có chút mơ màng sắp ngủ, chỉ là phản nghịch dạ dày bộ không cho phép hắn nghỉ ngơi, quá một lát liền muốn xoát một xoát tồn tại cảm.
Không bao lâu, xe đình vào bệnh viện bãi đỗ xe, giải xuân triều chính mình cởi bỏ đai an toàn xuống xe.
Phương Minh Chấp bước xuống định dìu hắn, Giản Xuân Triều lại nghiêng người né tránh: “Không cần, cảm ơn anh.”
Phương Minh Chấp cau mày: “Vì sao?”
Giản Xuân Triều nói: “Tôi đỡ hơn rồi, anh có việc thì đi trước đi.”
Phương Minh Chấp nhìn thoáng qua đồng hồ, nửa tiếng nữa có cuộc họp hội đồng quan trọng.
Y làm chủ trì, không thể vắng mặt, nên do dự một chút: “Một mình em có thể chứ?”
Giản Xuân Triều gật gật đầu: “Cũng đến bệnh viện rồi.”
Phương Minh Chấp nhấp nhay môi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở cửa xe lên xe, y kéo cửa sổ xe xuống một nửa, ngẩng đầu nhìn Giản Xuân Triều: “Vậy cũng được, không ổn nhớ gọi cho tôi.”
Giản Xuân Triều nhìn chiếc xe chậm rãi biết mất, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia trào phúng..