Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao

Chương 59: Bế Em Đi Tắm


Bạn đang đọc Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao FULL – Chương 59: Bế Em Đi Tắm


Giản Xuân Triều ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, mỗi ngày đều cùng Phương Minh Chấp sửa sang lại thông tin của Tri Lang.

Giản Xuân Triều thật ra cũng không thể giúp gì nhiều, chỉ cuộn tròn trên sô pha ngồi bên cạnh Phương Minh Chấp.

Hắn biết việc Phương Minh Chấp đang làm rất hao tâm tổn sức, nên không làm ồn quấy rầy y.

Phương Minh Chấp sửa sang thông tin số liệu suốt một ngày, bắt đầu ra lệnh cho cấp dưới, cả người âm u, giống như biến trở về con robot không máu thịt.

Tiếng gõ chữ sàn sạt phát ra trong không gian yên tĩnh, Giản Xuân Triều cầm một quyển sách, cố nén không làm phiền Phương Minh Chấp, lẳng lặng đợi y xong việc.

Đến tầm hơn 10 giờ, Phương Minh Chấp mới sắp xếp xong công việc, khép máy tính, chôn mặt trong lòng bàn tay.

Giản Xuân Triều nhẹ nhàng đến bên người y, chậm rãi kéo tay y ra khỏi mặt: “Minh Chấp, nhìn em này.”
Phương Minh Chấp nâng mắt, bên trong toàn là tơ máu hồng hồng, lại không có tình cảm.

Y lạnh lùng nhìn Giản Xuân Triều, giống như không quen biết hắn.

Giản Xuân Triều không phải lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của y, tay để sau lưng Phương Minh Chấp vuốt ve từ trên xuống: “Đừng sợ, là em, là Xuân Triều.”
Phương Minh Chấp nghe thấy cái tên kia, băng lạnh trong mắt liền tan ra.

Y chậm rãi ôm eo Giản Xuân Triều, dường như không thoải mái cọ cọ, giọng nói nho nhỏ: “Xuân Triều, lưng anh đau.”
Giản Xuân Triều biết y mệt mỏi, nhẹ nhàng vỗ về trấn an: “Em muốn uống sữa bò nóng, chúng ta đi uống sữa bò được không?”
Phương Minh Chấp nghe lời đứng dậy, đi theo hắn vào phòng bếp.

Giản Xuân Triều làm nóng sữa bò, mỗi người một ly tự mình đi đến sô pha ngồi xuống.


Uống được non nửa ly sữa bò, Giản Xuân Triều tìm một bộ tim phóng sự ra xem, rừng mưa nhiệt đới Amazon.

Tiếng nước mưa rơi lên phiến lá cọ to rộng phát ra tiếng bộp bộp, nhân viên quay phim xuyên qua từng tán cây mây đầy quả xanh đỏ, quần áo cọ sát vang lên âm thanh rất nhỏ.

Là phim phóng sự nên giọng người kể ôn hoà mà có từ tính, chậm rãi giới thiệu một loạt động vật nhỏ đến ếch xanh.

Rõ ràng tập hợp tất cả các loại âm thanh hỗn tạp lại với nhau nhưng lại mang đến cảm giác an ủi tâm trạng.

Phương Minh Chấp chậm rãi dựa vào vai Giản Xuân Triều, cái ly trong tay y hơi nghiêng, Giản Xuân Triều nhanh tay nhanh mắt nhận lấy.

Giản Xuân Triều đỡ Phương Minh Chấp, để y nằm gối đầu lên đùi mình.

Phương Minh Chấp xoay người, tự nhiên ôm chặt eo Giản Xuân Triều.

Giản Xuân Triều lại nhẹ nhàng vuốt ve tóc Phương Minh Chấp, giảm âm thanh phim phóng sự xuống mức thấp nhất.

Đèn phòng cũng được điều chỉnh tối đi, trên TV đang giới thiệu đến một loại sinh vật xinh đẹp khác của rừng mưa.

Đó là một loại chim nhỏ màu phỉ thuý, sắc đỏ trên ngực vừa khéo vẽ thành một vầng trăng non kéo dài với đuôi trắng, đuôi vũ dài như phượng hoàng, bên dưới có tên pharomachrus mocinno*.

Dường như chúng đang tới mùa giao phối, một con chim trống đang vui sướng múa may gây ấn tượng.

*Một loài chim họ Trogonidae, tên tiếng việt là nuốc nữa hoàng, giống vẹt.

Giản Xuân Triều vừa xem vừa uống sữa bò, còn chưa uống xong, Phương Minh Chấp đã tỉnh.

Phương Minh Chấp ngồi dậy, mắt vẫn còn lim dim đã bắt đầu xoa chân cho Giản Xuân Triều: “Chân có tê không? Sao em không gọi anh dậy?”

Giản Xuân Triều không khách khí: “Tê lắm, còn không đứng dậy được.”
Phương Minh Chấp ảo não ôm Giản Xuân Triều lên đùi mình, vừa xoa chân cho hắn vừa nhỏ giọng tự trách: “Sao em không gọi anh? Lỡ tê quá không đi được nữa thì làm sao bây giờ?”
Giản Xuân Triều nắm tay thành nắm đấm, làm dáng vẻ đưa micro về phía Phương Minh Chấp: “Phỏng vấn anh một chút, anh Phương Minh Chấp, anh cảm thấy bạn Giản Xuân Triều làm bằng gì? Pha lê sao?”
Phương Minh Chấp tránh hắn, vẫn còn giận dỗi chính mình.

Giản Xuân Triều thấy Phương Minh Chấp rõ ràng mang theo tính khí khó chịu khi mới rời giường, nhẹ nhàng vỗ về tay y: “Bế em đi tắm, em không so đo nữa.”
Giờ phút này Phương Minh Chấp giống như bị Giản Xuân Triều bỏ bùa, Giản Xuân Triều nói gì chính là cái đó, bế ngang Giản Xuân Triều tới phòng ngủ.

Thai nhi trong bụng Giản Xuân Triều vẫn chưa đến giai đoạn ổn định, không thể ngầm bồn chỉ có thể tắm vòi sen.

Phương Minh Chấp đặt Giản Xuân Triều ở bên ngoài cánh cửa phòng tắm trong suốt, tự mình vào trong xem xét, chỉnh nước ấm, xong xuôi mới đi ra.

Giản Xuân Triều lười biếng đứng ở bên ngoài, Phương Minh Chấp cởi áo ngoài giúp hắn, treo lên móc.

Lại giúp hắn cởi quần ngủ, đem cả quần lót của hắn kéo tới cổ chân, sau đó ngòi xổm xuống ngửa đầu nói với Giản Xuân Triều: “Nắm lấy vai anh.”
Giản Xuân Triều hơi cong eo, một tay đặt lên vai Phương Minh Chấp.

Phương Minh Chấp cau mày: “Dùng cả hay tay.”
Giản Xuân Triều trợn mắt, hai tay bóp vai Phương Minh Chấp, một chân lại một chân nhấc ra khỏi quần.

Phòng tắm có mở sưởi, không lạnh chút nào.

Phương Minh Chấp thành thạo cởi áo ngủ của mình lại treo lên, sau đó đỡ Giản Xuân Triều vào.

Lần nào tắm rửa cũng như thế này, Phương Minh Chấp không cho Giản Xuân Triều tự làm, chuyện gì cũng phải do y làm giúp.


Giản Xuân Triều thấy y mệt mỏi: “Anh nói xem bây giờ anh đã lo lắng như thế này rồi, chờ bụng em to hơn, anh còn lo lắng thế nào nữa?”
Phương Minh Chấp để Giản Xuân Triều dựa vào lồng ngực mình, cẩn thận dùng vòi sen tắm cho hắn, lại nghiêm túc nói: “Em một chút không thoải mái anh cũng không chịu được, cho dù em có con hay không cũng thế.

Nếu anh có thể sinh, anh tuyệt đối không để em mang thai.”
Giản Xuân Triều thật sự thoải mái, khép hờ mắt, tay sờ sờ bụng nhỏ: “Em cảm thấy giống như có gì muốn ra rồi.” Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy bản thân bị kéo lại: “Minh Chấp, anh thật đáng yêu.”
Phương Minh Chấp dường như không nghe thấy, chăm chú thoa sữa tắm lên người hắn.

Giản Xuân Triều xoay người đưa lưng về phía Phương Minh Chấp, cầm tay y đặt lên bụng mình, nơi nóng bỏng kia áp sát ngay phía sau hắn: “Tôn Vĩ nói rồi, qua hay tháng vận động một chút cũng không sao.”
Phương Minh Chấp biết hắn đang nói gì, lại chỉ dùng tay che bụng Giản Xuân Triều, cung phản xạ cực dài nói: “Hình như bụng em hơi lớn hơn một chút.”
Giản Xuân Triều nhắm mắt lại, lôi kéo tay y sờ xuống phía dưới, hô hấp trở nên nặng nề: “Minh Chấp, em khó chịu.” Giọng nói mềm mại mang theo nức nở, ý vị quá rõ ràng.

Giản Xuân Triều cảm giác được Phương Minh Chấp xoay người hắn quay lại, không hiểu nổi mở mắt, lại thấy Phương Minh Chấp ngồi xổm trước mặt mình, ngạc nhiên hỏi: “Anh đang làm gì?”
Phương Minh Chấp vuốt toàn bộ tóc bị ướt ra sau, chỉ có một vài sợi nghịch ngợm rũ xuống, gương mặt trẻ trung anh tuấn lộ ra, bọt nước dính đầy trên mặt khẽ lay động dưới ánh đèn.

Đương như có chút thành kính nói: “Để tôi dùng miệng giúp em.”
…..!
aaaaa các chị tự tưởng tượng nhé
—–
Dường như vận động có hơi phóng túng, lúc Giản Xuân Triều ra khỏi phòng tắm đã không còn tỉnh táo nữa, bị Phương Minh Chấp ôm trong ngực, mạnh mẽ giúp hắn sấy tóc, lại bọc lại bằng khắn tắm ôm lên giường.

Phương Minh Chấp mặc quần lót giúp hắn, Giản Xuân Triều lười biếng nâng mí mắt, không chút lương tâm nói: “Cái kia của anh còn không xuống, làm sao bây giờ?”
Phương Minh Chấp ở trước mặt Giản Xuân Triều thật sự quá thành thật, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tắm nước lạnh là được rồi.”
Giản Xuân Triều cười nhạo y: “Đúng là đứa nhóc to xác.”
Phương Minh Chấp tươi cười như tan ra: “Anh là ba đứa nhỏ, không phải đứa nhỏ.”
Giản Xuân Triều “A” một tiếng, lại nói: “Ai nói con của anh? Em nói sao?”
Phương Minh Chấp hoàn toàn không biết Giản Xuân Triều trêu mình, lập tức xụ mặt: “Là của anh.”
Giản Xuân Triều cười cười xô đẩy y, tay lại sờ xuống phía dưới của Phương Minh Chấp.

Phương Minh Chấp lùi về sau một chút, đè tay hắn lại: “Em ngủ đi, lỡ bẩn lại phải tắm lại.” Nói xong liền tự bò dậy chạy vào nhà tắm.


Giản Xuân Triều đợi nửa ngày không thấy Phương Minh Chấp đi ra, biết y tự động không được, lê đép đi tìm.

Phương Minh Chấp thấy hắn đi vào, không biết có phải cố giấu ngại ngùng hay không mà mang theo chút tức giận, thở hồng hộc nói: “Mau về giường ngủ đi, mấy giờ rồi.”
Giản Xuân Triều ở phía sau ôm lấy Phương Minh Chấp, nhẹ nhàng hôn gáy y: “Anh ở đây một mình, không muốn em sao?”
Hô hấp của Phương Minh Chấp nhanh hơn, thân thể run rẩy, hai người một tay ướt một tay nóng.

Chờ đến khi rửa ráy sạch sẽ, Giản Xuân Triều rốt cuộc cũng an phận nằm trên giường.

Phương Minh Chấp từ phía sau ôm hắn, một tay đặt dưới cổ hắn, một tay ôm eo hắn, che lại nơi nào đó có chút phồng lên không rõ, đem cả người hắn ôm vào lồng ngực.

Buổi tốt Phương Minh Chấp thường khó ngủ, Giản Xuân Triều thấy y mãi vẫn không ngủ được, ngọ nguậy: “Anh đang nghĩ gì?”
Phương Minh Chấp xoa xoa bụng hắn trấn an: “Không nghĩ gì cả, ngủ đi.”
Giản Xuân Triều đoán có lẽ do ban ngày quá nhiều việc suy nghĩ, tư duy bị bóc lột quá độ, hắn sợ nếu để Phương Minh Chấp cứ suy nghĩ miên man sẽ rối loạn tâm thần, cố ý nói: “Gần đây Thư Ba vẫn do Lâm Dương với khách quen giúp đỡ, hiện tại thân thể em tốt hơn rồi, mấy ngày nữa em muốn đến Thư Ba nhìn xem.

Tuy rằng chỉ ra ngoài nửa ngày, nhưng em vẫn hơi lo, anh ở nhà một mình ổn chứ?”
Phương Minh Chấp chôn mặt trong tóc hắn, ồm ồm nói: “Anh ở nhà nấu cơm đợi em.”
Giản Xuân Triều bị đáp án này chọc cười: “Anh đúng là hiền huệ.”
Phương Minh Chấp cũng không phản đối, nhỏ giọng nói: “Ừm.”
Giản Xuân Triều im lặng một lúc, lại nói: “Anh đừng tự tạo áp lực quá lớn, rất nhiều chuyện không thể giải quyết một lần là xong.

Em biết ông ngoại anh có ảnh hưởng rất lớn trong cuộc đời anh, cũng để lại cả bóng ma.

Nhưng nếu chuyện này chúng ta đã quyết định làm, hơn nữa em tin tưởng chỉ cần có anh, mọi việc sẽ tốt.

Anh làm gì em cũng sẽ ở bên cạnh anh.

Em không sợ, Minh Chấp, anh cũng không cần sợ.”
Giọng Phương Minh Chấp êm nhẹ: “Có em ở đây, anh không sợ chuyện này.”
Giản Xuân Triều nghe xong thấy đứa nhỏ này vẫn còn hiếu thắng, cười hỏi: “Vậy sao anh không ngủ được?”
Phương Minh Chấp thật thà nói: “Anh sợ cả hai đều ngủ rồi, em sẽ đá chăn.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.