Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao

Chương 58: Ông Ta Và Anh Thực Sự Quá Giống Nhau


Bạn đang đọc Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao FULL – Chương 58: Ông Ta Và Anh Thực Sự Quá Giống Nhau


Căn hộ bên khu An Bình là căn hộ tầm trung, nhưng ở hai người vẫn khá rộng rãi.

Lúc hai người chuyển vào, đồ đặc trong nhà đều đã được chuẩn bị xong hết.

Trong 4 phòng, có 1 phòng để quần áo, ngập tràn quần áo của hai người.

Giản Xuân Triều ra vẻ không hiểu biết, kéo áo Phương Minh Chấp: “Minh Chấp, đây có phải túi thần kỳ trong truyền thuyết không? Bỏ một cái ví tiền nhỏ vào cũng sẽ biến thành túi sách lớn.”
Đối với Phương Minh Chấp mà nói, Giản Xuân Triều nói gì tự nhiên cũng là đúng, y gật gật đầu, ngoan ngoãn lại muốn dính lấy Giản Xuân Triều.

Giản Xuân Triều bị y chọc cười, né tránh: “Anh đợi một chút, đợi một chút, em còn chưa thăm quan xong đâu.”
Phương Minh Chấp chỉ đành ôm eo hắn, kéo lại bên người, chậm rãi đi về phía phòng làm việc: “Để anh giới thiệu cho em một chút về Tri Lang.” Giản Xuân Triều biết, Tri Lang là cách gọi khác của ông ngoại Phương Minh Chấp.

Trong phòng làm việc, ba mặt đều bị dán kín mít, một mặt là bản đồ kỹ càng tỉ mỉ, mỗi một địa điểm mấu chốt đều được ghim lại cùng giấy note, viết rõ ràng rành mạch từng thời gian sự kiện cụ thể, những sự kiện liên quan dùng dây tơ hồng nối lại, rập rạp tạo thành một chiếc võng lớn màu đỏ, trung tâm võng lớn là một toà nhà phong cách Châu Âu.

“Tri lang là con lai Trung Anh.

Mẹ của ông ta là nhà toán học ưu tú, từ nhỏ đã theo gia đình đến Anh quốc, hơn 30 tuổi gặp được một người đàn ông thượng lưu trẻ tuổi.

Nhưng không ngờ người kia lại tàn nhẫn bạo lực.

Tri lang là kết quả của một lần đơn phương, nhưng sau này mẹ ông ta lại yêu người kia thật lòng, hai người cũng bên nhau một thời gian.

Chẳng qua lúc Tri Lang còn chưa sinh ra, cha ông ta đã chết trong một lần đánh nhau.

Mẹ ông ta mang theo ông ta một mình đến Châu Âu định cư.” Phương Minh Chấp chỉ vào chỗ toà nhà ở giữa kia: “Từ đó về sau, mẹ ông ta dường như từ bỏ hoàn toàn sự nghiệp, cả ngày say rượu, cờ bạc.


Nhưng bà lại có yêu cầu vô cùng cao với Tri Lang, ông ta cũng hoàn toàn kế thừa năng lực cùng bộ óc của bà, dường như làm gì cũng tốt.

Nhưng mẹ ông ta vẫn không hài lòng, bởi vì ông ta không đủ giống cha mình, nên thường xuyên đánh đập nhục mạ ông ta.

17 tuổi Tri Làng vào đại học theo chuyên ngành tâm lý học, cùng năm đó mẹ ông ta qua đời.”
Nghe xong Giản Xuân Triều vô cùng ngạc nhiên, ngoại trừ bối cảnh gia đinh, ông ngoại Phương Minh Chấp giống như phiên bản cũ của y.

“21 tuổi ông ta tốt nghiệp, liền kết hôn cùng con gái của thị trưởng, có hai cô con gái, chính là mẹ anh với mẹ Đồng Hoa.

Hai người con gái của ông ta đều giống mẹ, yếu đuối không có năng lực, hoàn toàn là con rối trong tay ông ta.

Ông ta bên ngoài là bác sĩ tâm lý, nhưng thật sự lại chính là một tên tội phạm.

Diện mạo cùng năng lực của ông ta giống mẹ y như đúc, không thể bắt bẻ.

Nhưng bản chất của ông ta lại giống hệt cha mình, ích kỷ lại tràn ngập dục vọng khống chế.

Hai người kết hợp lại càng làm cho ông ta tự do làm mọi thứ ở lỗ hổng của thế giới.

Ông ta tích luỹ tài sản lại đồng thời có thể phát triển một ít sở thích.” Phương Minh Chấp nhẹ nhàng cười, giống như đang nói việc gì đó không hề liên quan đến mình.

Giản Xuân Triều nắm lấy tay Phương Minh Chấp, phát hiện trong lòng bàn tay y toàn là mồ hôi.

Giản Xuân Triều chủ động ôm y, dịu dàng vỗ về: “Em ở đây.”
Phương Minh Chấp nhìn về phía dây tơ hồng rắc rối phức tạp: “Lúc anh vừa về đây, ông ta cũng lưu lại trong nước một thời gian, hàng năm qua lại giữa hai nơi.

Ông ta khống chế anh, vô cùng tỉ mỉ, cũng làm theo hệ thống.


Ông ta không hề giấu giếm quá khứ mà nói cho anh, lấy anh làm thực nghiệm, muốn ép anh tập trung vào tư tưởng: Không cần tình cảm.

Đồng thời ông ta cũng khống chế Đồng Hoa, nhưng chỉ muốn dùng Đồng Hoa để kiềm chế anh, cũng không quá cố tình ảnh hưởng đến tư duy của con bé.

Tri Lang thật sự là một người rất mạnh, nhưng tội phạm quá thông minh cũng sẽ phạm phải sai lầm.

Ông ta cảm thấy anh,…” Phương Minh Chấp nhẹ nhàng hít một hơi: “Ông ta cảm thấy anh vĩnh viễn không thoát khỏi ông ta.”
“Từ khi anh có ý muốn bảo vệ em, liền bắt đầu thu thập tin tức của ông ta.

Cuộc sống của ông ta rối rắm phức tạp, nhưng không phải là không gì chặn được.

Hơn nữa anh có thể bắt chước tư duy của ông ta,…” Phương Minh Chấp lại tự cười nhạo bản thân: “Ông ta và anh thật sự quá giống nhau.”
Giản Xuân Triều nhìn đôi mắt dần dần tối đi của Phương Minh Chấp, nắm lấy tay y đặt trên bụng mình: “Bây giờ anh có thể đi nấu cơm không? Em đói rồi.”
Trước cái nhìn chăm chú của Giản Xuân Triều, Phương Minh Chấp như tan ra, ngại ngùng nói: “Xuân Triều, em thích ăn cơm anh nấu sao?”
Giản Xuân Triều nắm tay y đi đến phòng bếp: “Khi em biết người đưa cơm cho em là anh mà không phải mẹ của La Lâm Dương, em rất tiếc nuối.

Chúng ta cãi nhau, cơm em thích ăn nhất muốn ăn cũng không được.”
Phương Minh Chấp khẽ hắng giọng nói: “Nếu sau này anh nấu cơm không ngon nữa, em còn thích anh không?”
Giản Xuân Triều chưa dám trả lời ngay hỏi lại: “Anh nấu cơm ngon lắm, sao có thể không nuốt nổi chứ?”
Phương Minh Chấp không nói gì, chính là không thể nói bừa một lý do hoàn hảo.

Giản Xuân Triều nghĩ nghĩ, Tôn Vĩ từng nói với hắn, khứu giác của Phương Minh Chấp tạm thời không tốt, vị giác nhất định cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Giản Xuân Triều trong lòng ê ẩm, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Không được, bình thường đứa nhóc nhà anh không ngoan đâu.


Nếu nó ăn không ngon sẽ làm khó em.”
Phương Minh Chấp lần đầu tiên gặp phải vấn đề của Giản Xuân Triều, ba đầu sáu tay cũng không biết làm sao.

Y nôn nóng gãi đầu, thành thật nói: “Anh không cảm nhận được hương vị, Tôn Vĩ nói uống thuốc sẽ tốt lên.”
Phương Minh Chấp không biết Giản Xuân Triều cũng biết điều này, ở phía sau hắn cọ cọ lấy lòng: “Bởi vì em nên tôi mới thế, em đừng giận.”
Giản Xuân Triều ném cho y một trái cà tím: “Nướng cà tím, anh làm được không?”
Phương Minh Chấp do dự gật đầu: “Nhưng anh không làm.”
Giản Xuân Triều nhướn mày, lặp lại lần nữa: “Anh không làm?”
Phương Minh Chấp bảo vệ eo hắn, ôm hắn vào phòng bếp: “Cà tím nướng không được, không dễ tiêu hoá.

Để anh nấu canh cà tím cho em, dùng cà tím với cà chua, được không?”
Giản Xuân Triều lạnh mặt: “Tôn Vĩ kêu em quản anh chứ không bảo anh quản em.”
Phương Minh Chấp vững vàng để Giản Xuân Triều đứng một bên: “Nhưng anh ta bảo anh chăm sóc tốt cho em.” Sau đó nghiêm túc nấu cà tím.

Phương Minh Chấp nghiêm túc bận trước bận sau chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lại lột vỏ cà chua.

Giản Xuân Triều lấy hồng, bưởi, nho mà Phương Minh Chấp vừa lột vỏ cho hắn nhai nhai, tò mò hỏi: “Thật ra em vẫn luôn tò mò, sao anh lại biết nấu món Trung? Không phải từ nhỏ anh đã ở nước ngoài à? Cũng coi như là tự lập sớm, không phải là ăn cơm ngoài nhiều hơn sao?”
Phương Minh Chấp không nói chuyện, bắt đầu nghiêm túc cắt cánh gà, lỗ tai lại đỏ lên.

Giản Xuân Triều hứng thú, ngậm quả nho, ngón trỏ gõ gõ cằm: “Dì giúp việc ở Phương gia dạy anh? Cũng không giống, anh làm tốt lắm, ăn ngon hơn.”
Phương Minh Chấp ngại ngùng nói: “Anh đi học.”
Trái cây trong miệng Giản Xuân Triều thiếu chút nữa rớt ra ngoài, tròn mắt nói: “Học? Anh tìm đầu bếp trường học học à?”
Phương Minh Chấp quay đầu nhìn Giản Xuân Triều, giải thích: “Anh vốn không tính nấu cơm, nhưng sau lại biết dạ dày em không tốt, liền nhờ người tìm một chuyên gia dinh dưỡng.

Mới đầu anh ôm thái độ đi bái sư, nhưng người kia nói, người bình thường ăn uống hợp lý sẽ có sức khoẻ tốt, thay vì đem hy vọng đổ vào thuốc thang thì phối hợp hương vị đồ ăn hoàn hảo còn tốt hơn, khiến người ăn cơm tâm tình vui sướng.”
Giản Xuân Triều biết Phương Minh Chấp vì hắn, cũng biết Phương Minh Chấp bên ngoài nói đến nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng không chừng đã trả một cái giá rất lớn.

Càng tiếp xúc nhiều với Phương Minh Chấp, Giản Xuân Triều càng có thể thấy nhiệt tình bị đóng băng kia.

Hắn biết Phương Minh Chấp với lão quái vật kia không giống nhau, cho dù Phương Minh Chấp không biết diễn tả tình yêu, nhưng y trong hoàn cảnh nguy cấp cũng biết vì người mình yêu thương mà trả giá, là vô cùng đáng quý.


Giản Xuân Triều nhét vào miệng Phương Minh Chấp một quả nho: “Ngọt không?”
Phương Minh Chấp nhăn mặt, vẫn cố nói: “Ngọt.”
Giản Xuân Triều ngạc nhiên: “Chua sao?” Tự hắn lại ăn một quả: “Ăn ngon mà!”
Phương Minh Chấp yên lặng đổ vào nồi một ít dấm, chờ đến lúc sôi, gắp một đũa cà tím thổi thổi, đưa tới miệng Giản Xuân Triều: “Em nếm thử xem, hương vị được chưa?”
Giản Xuân Triều cắn cà tím, tê tê nóng nóng vừa hít khí vừa nhai, cho Phương Minh Chấp ngón tay cái: “Đúng là đồ mẹ La Lâm Dương nấu!”
Phương Minh Chấp thở phào nhẹ nhõm, bỏ đồ ăn ra bàn, lại đi xem cơm với cánh gà.

Trong phòng bếp tràn ngập mùi đồ ăn.

“Ai, Minh Chấp.” Giản Xuân Triều ở cạnh Giản Vân Đào liền có tật xấu, lúc người khác nấu cơm sẽ ở bên cạnh chọc phá: “Anh nói xem có lạ hay không, thời gian anh không đưa cơm cho em, em ngửi thấy mùi cơm liền buồn nôn.

Nhưng cũng không thể để đứa nhỏ đói chết, đành miễn cưỡng mà ăn.

Nhưng anh nấu cơm, em ở bên cạnh đợi lại không cảm thấy gì, anh nói xem, đứa nhỏ sao lại thế này? Không phải ba nó nấu cơm liền không cho em ăn sao?”
Phương Minh Chấp nghe hắn nói thế, nghiêm túc nhìn qua, dáng vẻ hơi giận: “Em vẫn luôn ăn không ngon sao?”
Giản Xuân Triều bật cười: “Không phải em trách anh, trọng điểm là năng lực này của anh rốt cuộc là học ở đâu?”
Phương Minh Chấp cũng không kiêng dè chuyện xưa, thẳng thắn nói: “Anh như thế này là do bị huấn luyện, tự mình học thành tài.”
Giản Xuân Triều nghe thấy câu trả lời như thông báo, trực tiếp hít một ngụm khí lạnh: “Nhân tài, anh quả nhiên học gì cũng nhanh.”
Phương Minh Chấp căn bản không hiểu hắn nói gì, bưng đồ ăn cho hắn: “Em có thể tự làm sao?”
Giản Xuân Triều khinh thường nhìn nửa bàn đồ ăn: “Sao? Ở trong lòng anh em yếu đuối thế à?”
Phương Minh Chấp lại lắc đầu: “Không có, trên diễn đàn có người nói, Xuân Triều không biết phân biệt đồ vật.” Nghĩ rồi sau đó lại bổ sung thêm: “Nhất là chén với đĩa.”
Giản Xuân Triều vui vẻ nghiến răng: “Em muốn giết Giản Vân Đào.

Anh cho anh ấy tiền sao?”
Phương Minh Chấp thành thật nói: “Cho.”
Giản Xuân Triều không muốn để ý đến y, ăn hết một cái cánh gà lại nhịn không được: “Minh Chấp, anh có suy nghĩ đến đổi sang nghề đầu bếp không?”
Phương Minh Chấp giúp Giản Xuân Triều lọc xương gà, đem thịt bỏ vào chén hắn: “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, không tốt cho dạ dày.”
Giản Xuân Triều quả thật không hiểu nổi, với năng lực học tập của Phương Minh Chấp, học cái gì từ Giản Vân Đào không được? Một hai phải học kiểu y như mẹ hắn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.