Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 37:
Chương 37:
Tần Khả chạy lên phòng học của lớp tinh anh khối 11 ở tầng hai, còn chưa chạy ra khỏi thang xoắn, cô đã nghe thấy tiếng Tần Yên khóc lóc nức nở giải thích từ xa vọng tới.
“Thật sự không phải em! Em không chụp những tấm hình đó, anh Tuấn, anh tin em đi mà… em thật sự không dám… không dám làm ra chuyện như thế nữa…”
Tần Khả nhíu mày ra khỏi cầu thang.
Ngoài hành lang có không ít học sinh, thậm chí cả học sinh khối 10 và 12, có lẽ do nghe thấy động tĩnh ở tầng hai nên tò mò kéo nhau tới xem.
Cố Tâm Tình vừa gọi điện thoại cho Tần Khả hiện tại cũng đang đứng cuối trong nhóm học sinh ghé tới trước cửa, ngó vào trong quan sát.
Tần Khả đi qua, vươn tay khẽ kéo Cố Tâm Tình.
Cố Tâm Tình đang tập trung cao độ bị kéo thì giật thót, vội vàng quay người lại, thấy rõ là Tần Khả cô mới thở phào một hơi.
“Khả Khả…” Cố Tâm Tình hạ thấp giọng, lo lắng quan sát sắc mặt cùng phản ứng của cô, “Cậu không sao chứ?”
“Tớ chỉ đi xem nhà thôi, có chuyện gì được?” Tần Khả cố ý buông lỏng ngữ khí, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa lớp tinh anh khối 11, nhưng học sinh đứng vây quanh đông quá, cô không nhìn được gì.
Do dự một chốc, Tần Khả quay lại, “Tình hình bên trong… thế nào rồi?”
“Chịu…”
Cố Tâm Tình làm vẻ mặt phức tạp lắc đầu, sâu trong mắt ẩn giấu chút sợ hãi không sao che đậy được.
“Anh Hoắc Tuấn đã vào đó hai phút rồi, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng Tần Yên khóc, các học sinh khác không ai dám ngăn cản anh ấy.”
Tần Khả nhíu mày, “Vậy giáo viên đâu?”
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, “Đã sắp đến giờ vào lớp rồi, giáo viên vẫn chưa tới?”
Cố Tâm Tình: “Tớ lên muộn, không rõ lắm. Nghe mấy bạn lớp mình tới trước bảo, lúc Hoắc Tuấn xông vào giáo viên đã đứng trên bục giảng rồi. Giáo viên có lên tiếng ngăn cản nhưng Hoắc Tuấn không thèm nghe, vẻ mặt cực kỳ khủng bố… Thầy giáo cũng không dám làm cứng, cho nên vứt sách đi lên văn phòng tìm chủ nhiệm lớp tinh anh khối 12.”
Cố Tâm Tình vừa dứt lời, trong phòng cũng cùng lúc lại vang lên tiếng Tần Yên thét chói tai, ngay sát sau đó là tiếng khóc nức nở gần như sắp không thở ra hơi. Sau đó, phòng học lại lặng ngắt như tờ.
“…”
Ấn đường Tần Khả nhíu lại thật sâu.
Cô đứng tại chỗ một lúc, sau đó đi về phía phòng học.
Cố Tâm Tình đang kiễng chân xem động tĩnh bên trong liếc mắt thấy Tần Khả định đi vào thì hoảng sợ, vội kéo cô lại.
Lần này ngay cả âm lượng cô cũng không kịp đè thấp:
“Khả Khả, cậu điên à… giờ sao vào đó được! Trạng thái tinh thần của Hoắc Tuấn hiện tại rõ ràng không bình thường! Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, anh ta làm cậu bị thương thì sao!”
Các học sinh trên hành lang đang thấp giọng rì rầm bàn tán với nhau bị giọng nói của Cố Tâm Tình hấp dẫn lực chú ý, lục tục quay sang nhìn Tần Khả, không ít người sau khi thấy cô thì ánh mắt chợt biến.
Hiển nhiên đa số bọn họ đều biết, đến tột cùng Hoắc Tuấn là vì ai mà phát điên.
Thậm chí, qua vài giây, các học sinh còn tự động nhường ra một lối đi trước mặt Tần Khả.
Hướng thẳng cửa phòng học lớp tinh anh khối 11.
Tần Khả thở dài trong lòng.
Cô khẽ hít vào một hơi, ánh mắt kiên định, quay sang nhìn Cố Tâm Tình. “Tớ tự biết tính toán, Tâm Tình, cậu không cần lo lắng, tớ sẽ chú ý.” Nói rồi, cô vỗ vỗ lên mu bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình của Cố Tâm Tình, chuẩn bị xoay người đi vào trong.
Cố Tâm Tình kéo cô lại lần nữa, gấp tới mức mặt cũng biến sắc, “Cậu căn bản không cần phải vào trong. Tần Yên tự làm tự chịu, chị ta bị vậy là xứng đáng. Cho dù lần này không phải chị ta gây ra, nhưng cậu cũng đã bảo, chị ta cầm chìa khóa tự tiện vào phòng cậu chụp ảnh tin nhắn trong máy cậu, chỉ nguyên chuyện này đã đủ để chị ta phải chịu trừng phạt rồi, cậu còn lo lắng cho chị ta làm gì!”
Giọng Tần Khả vẫn bình tĩnh như cũ.
“Cậu nghĩ tớ vì Tần Yên nên mới vào trong?”
“Thế cậu…?” Cố Tâm Tình vừa định hỏi, lập tức hiểu ra, cô nhíu mày, “Nhưng hiện tại trạng thái tinh thần của Hoắc Tuấn thật sự rất không ổn… cậu có chắc cậu vào đó rồi anh ra sẽ không làm cậu bị thương không?”
“Tớ không dám chắc.”
Tần Khả đáp.
“Nhưng anh ta vì chuyện của tớ nên mới như vậy, tớ không thể mặc kệ. Lỡ như anh ta gây ra chuyện gì đó dẫn tới hậu quả không thể vãn hồi, đến lúc đó cái giá mà anh ta phải trả sẽ là nỗi ân hận của tớ suốt đời.”
“… Được rồi.” Thấy ý Tần Khả đã quyết, Cố Tâm Tình chỉ đành thả tay ra, nhưng vẫn không yên tâm mà căn dặn: “Cậu nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì nhớ hô lên cứu mạng.”
“…”
Nghe thấy câu này của Cố Tâm Tình, lo lắng căng thẳng trong lòng cô lập tức bị đánh tan, cô dở khóc dở cười, “Bên trong còn đầy người, cậu đừng có tự mình dọa mình nữa. Mà cậu, nếu giáo viên tới nhất định phải báo cho tớ biết.”
“Ừ, tớ biết rồi.”
Tần Khả xoay người một mình tiến vào phòng học.
Trên đường, ánh mắt các học sinh đứng hai bên hành lang nhìn cô đầy phức tạp cùng xót xa, giống như tiễn đưa tráng sĩ chuẩn bị ra chiến trường.
Tần Khả bất đắc dĩ, bị bọn họ nhìn cũng hơi căng thẳng, cô hít sâu một hơi rồi mới mở cửa sau phòng học.
Nếu không nhắc tới tiếng khóc của Tần Yên, trong phòng học có thể nói là yên tĩnh tuyệt đối. Thậm chí Tần Khả còn nghi ngờ, các học sinh ngồi trong này đang luân phiên nhau nín thở.
Ngay đến một tiếng hít thở rõ ràng cô cũng không nghe thấy.
——
Tất cả học sinh đều lặng yên ngồi im tại chỗ. Thậm chí Tần Khả còn trông thấy, học sinh ngồi cách mình gần nhất đang sống chết cắm đầu vào sách vở, giống như sợ có họa từ trên trời giáng xuống nện trúng người mình.
Phòng học an tĩnh là thế, vậy mà khi cửa sau ‘két’ một tiếng mở ra, trong phòng cũng không có mấy học sinh dám ngẩng đầu lên nhìn.
Tần Khả theo bản năng nhìn về phía người duy nhất đang đứng trong phòng.
Cạnh chỗ ngồi của Tần Yên, Kiều Cẩn Kiều Du sắc mặt phức tạp mang theo chút không đành lòng nhìn về phía trước. Mà trước mặt hai người, loáng thoáng có thể trông thấy thấy bóng lưng căng chặt bị chắn mất quá nửa của Hoắc Tuấn.
Kiều Cẩn phản ứng lại trước tiên, cậu ta ngoảnh lại nhìn, sau khi thấy rõ là Tần Khả thì sắc mặt càng thêm rối rắm.
Do dự một chốc, Kiều Cẩn quay đầu lại, “Tuấn ca…” Cậu ta ngập ngừng nói, “Tần Khả tới rồi.”
Tiếng khóc trong phòng thoáng cái im bặt.
Giây tiếp theo, Tần Yên phản ứng còn kịch liệt hơn cả Hoắc Tuấn. Tần Khả thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy Tần Yên từ phía trước người Kiều Cẩn Kiều Du nhào tới như không muốn sống nữa, nước mắt đầy mặt, hai mắt vì khóc mà đỏ bừng.
“Tiểu Khả! Tiểu Khả em mau giải thích cho Hoắc Tuấn giúp chị, chị thật sự không làm mà! Mấy tấm hình kia không phải do chị chụp, chiều hôm đó chị cùng mẹ đi siêu thị, em cũng biết mà!”
“…”
Bất kể đời trước hay đời này, đây cũng là lần đầu tiên Tần Khả thấy Tần Yên ‘thân thiết’ với mình như vậy, giống như nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng không chịu buông tay.
Cô khó tránh khỏi ngây người hai giây, sau đó mới hoàn hồn.
Mà trong lúc cô lấy lại tinh thần, Hoắc Tuấn đã lẳng lặng đi tới trước mặt cô.
Tần Yên sợ hãi kêu ‘oái’ một tiếng, run lập cập trốn ra sau lưng Tần Khả.
“Tiểu Khả… Tiểu Khả cứu chị với… Hoắc Tuấn muốn giết chị Tiểu Khả…”
“…”
Tần Khả tâm tình phức tạp, theo bản năng mà ngẩng đầu lên.
Thấy rõ ánh mắt Hoắc Tuấn lúc này, cô mới hiểu được phản ứng của Tần yên, cũng hiểu vì sao cả phòng học lại lặng ngắt không một tiếng động như vậy.
Hoắc Tuấn thoạt nhìn thật sự rất điên cuồng.
Thiếu niên bình thường khuôn mặt lạnh nhạt lúc này lại đỏ bất thường, gân xanh trên trán nổi lên, tơ máu đỏ tươi hằn trong mắt, con ngươi đen sẫm ẩn chứa sự hung tàn rợn người.
Đây là dấu hiệu báo trước cảm xúc ghìm nén đến điểm cực đoan, đã sắp bạo phát.
Trong lòng Tần Khả căng thẳng.
Chẳng lẽ do có quan hệ huyết thống, bộ dạng Hoắc Tuấn trước mặt cô lúc này lại khiến cô nhớ đến Hoắc Trọng Lâu của đời trước.
Mặc dù hắn đã bị hủy dung, nhưng Tần Khả từng chứng kiến bộ mặt hung tợn đáng sợ nhất của hắn sau khi thấy đôi chân mình tàn phế… So với Hoắc Tuấn lúc này, chỉ có hơn chứ không có kém.
Nghĩ tới đây, Tần Khả không khỏi thở dài trong lòng.
Bản thân cô có tài có đức gì, lại có thể khiến cả Hoắc Trọng Lâu đời trước và Hoắc Tuấn đời này vì chuyện của mình mà điên cuồng tới vậy.
Nghĩ vậy, khi thấy Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc, ánh mắt tàn độc âm trầm, giơ cánh tay về phía Tần Yên đang trốn sau lưng mình, Tần Khả vội bắt lấy cổ tay hắn.
Trong phòng học vang lên tiếng hít khí lạnh rõ ràng.
Các học sinh có mặt trong lớp không dám nhìn tiếp nữa. Ngay đến Kiều Cẩn, Kiều Du cùng giáo viên cũng không dám tiến lên ngăn cản, bọn họ không dám nhìn cô gái vừa đưa tay ngăn Hoắc Tuấn giây tiếp theo sẽ có kết cục gì.
Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, phòng học yên lặng rất lâu, rất lâu, không có bất kỳ tiếng động gì.
Lâu tới mức có học sinh nhịn không được mà dè dặt ngẩng đầu lên nhìn thử.
“Đủ rồi, Hoắc Tuấn.” Giọng cô rất khẽ, trong phòng học yên ắng, giọng cô yếu ớt tới mức gần như sẽ lập tức bị bóp nát, thế nhưng trong giọng nói lại không hề nghe ra chút sợ hãi hay khiếp đảm nào.
Cô vô cùng bình tĩnh, giống như nắm chắc thiếu niên đáng sợ đang phát cuồng trước mặt sẽ không làm mình bị thương.
Yên lặng một lúc, cô lại khẽ giọng lặp lại lần nữa:
“Hoắc Tuấn, thật sự đủ rồi.”
“…”
Đôi mắt kia từ đầu không hề đặt trên người cô, cuối cùng cũng chậm rãi nhìn sang.
Bên trong đã không còn cảm xúc âm trầm khiến người ta sợ hãi.
Tần Khả thản nhiên đón lấy ánh mắt đó.
Năm ngón tay đang nắm chặt cổ tay hắn không hề run rẩy, nhẹ nhàng mà kiên định, không hề xuy chuyển.
Hơi ấm dịu dàng từ nơi da thịt tiếp xúc chầm chậm tản ra, dần sưởi ấm trái tim lạnh như băng trong lồng ngực bị sự hung tàn lạnh lẽo quấn chặt không một khẽ hở.
Lý trí bị cơn điên cuồng cắn nuốt rốt cuộc từng chút từng chút trở lại đáy mắt hắn.
Nửa ngày sau, hắn cất tiếng, giọng nói gần như khàn đặc.
“Là cô ta làm.”
“Không phải, Hoắc Tuấn.” Tần Khả quay lại lạnh lùng liếc nhìn Tần Yên đang run như cầy sấy, rõ ràng đã bị Hoắc Tuấn dọa sợ mất mật, sau đó cô quay trở lại, “Chị ta nói đúng, chiều hôm đó chị ta đi siêu thị với mẹ, không có thời gian cũng chẳng có sức mà chụp mấy tấm hình kia.”
“…”
Ánh mắt Hoắc Tuấn tối lại. “Nhưng chỉ có cô ta biết em với Hoắc Cảnh Ngôn sẽ đi xem triển lãm mỹ thuật. Cô ta chụp trộm lịch sử tin nhắn trong điện thoại em, thứ năm tuần rồi còn mang tới cho tôi xem.”
Tần Khả không hề bất ngờ.
Nhưng cô vẫn lắc đầu, “Chị ta sắp bị anh dọa sợ chết khiếp rồi, không có gan làm chuyện đó đâu.”
Ánh mắt Hoắc Tuấn âm u lạnh lẽo, “Vậy là ai?”
“…”
Tần Khả bất đắc dĩ.
Cô nghĩ nếu giờ mình nói tên người đó ra, chắc chắn Hoắc Tuấn sẽ không hề do dự mà lôi kẻ đó ra đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
À, cũng có thể sẽ đánh chết luôn.
… Trước mặt cô là một thứ vũ khí hình người, mà cô thì sắp trở thành công tắc mở của cái thứ vũ khí hình người đó.
Dưới những ánh mắt kỳ lạ của học sinh trong lớp, Tần Khả có chút đau đầu.
“Tôi sẽ tự tra chuyện này, Hoắc Tuấn, chúng ta đi thôi. Anh không được làm lỡ việc học của mọi người.”
“…”
Hoắc Tuấn không nói gì, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Tần Yên đang trốn sau lưng Tần Khả.
Thấy người này đang có ý mượn cớ tính toán nợ cũ, Tần Khả bất đắc dĩ kéo hắn lại, đồng thời nhỏ giọng ‘cảnh cáo’:
“Ba điều quy ước chúng ta đã nói rõ ràng, điều thứ nhất là gì, anh có nhớ không?”
Im lặng hai giây, Hoắc Tuấn sau khi đã bình tĩnh lại thì lộ ra ánh mắt không vui, không cam lòng mà khàn khàn mở miệng:
“… Không được nổi điên.”
Tần Khả nhẹ nhàng thở ra.
“Anh còn nhớ là tốt rồi.”
Cô ra hiệu với Kiều Cẩn Kiều Du đang đứng sau đó, chỉ chỉ Tần Yên sắp khóc tới mức hôn mê phía sau mình, rồi kéo tay Hoắc Tuấn, không cho hắn cơ hội từ chối, sau đó xoay người rời khỏi phòng học.
Cô nắm rất chặt, không dám buông lỏng một khắc nào.
Tần Khả kéo hắn đi thẳng ra ngoài hành lang, vượt qua những học sinh tới xem náo nhiệt hiện giờ lại im như ve sầu mùa đông cả đám, rồi khẽ gật đầu một cái thật nhẹ mang tính trấn an khi thấy ánh mắt lo lắng của Cố Tâm Tình.
Đi tới khúc quanh cầu thang, Tần Khả rốt cuộc mới thả tay ra.
“Anh đừng vậy nữa, Hoắc Tuấn.”
Tần Khả xoay người lại, hạ giọng xuống thật thấp, “Anh không thấy những học sinh kia dùng ánh mắt thế nào nhìn anh sao? Anh còn thế này nữa, sớm muộn bọn họ cũng sẽ coi anh thành quái vật.”
“Vốn dĩ tôi đã là quái vật.”
“…” Tần Khả vừa định mở miệng nghe thế thì nghẹn họng, mấy giây sau, cô làm vẻ mặt như không thể tin vào tai mình mà ngẩng đầu, “Anh nói gì?”
Hoắc Tuấn rũ mắt nhìn cô.
Đôi đồng tử đen sẫm rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhưng cảm xúc bên trong vẫn sâu không thấy đáy.
“Vốn dĩ tôi đã là quái vật.”
Hắn lạnh lùng thấp giọng nói, bình tĩnh lặp lại từng chữ một. Sau khi nói xong, khóe môi hắn khẽ nhếch, nhưng Tần Khả lại không thể xác định đây liệu có thể coi là một nụ cười hay không.
Bởi vì cô chỉ thấy lạnh.
“Cũng chỉ có em thấy tôi không giống thôi nhỉ, Tần Khả? Bọn họ thấy rõ hơn em nhiều.”
“…”
Tần Khả rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cô trầm giọng.
“Tôi biết anh không phải!”
Hoắc Tuấn sững người, ngay sau đó lại cười nhạt.
Hắn lạnh lùng quay mặt đi, cảm xúc âm trầm hung ác vừa mới tan đi bây giờ lại chầm chậm dậy lên nơi đáy mắt.
Hoắc Tuấn cúi người về trước, một tay chống lên thanh chắn sau lưng Tần Khả.
Hắn ép cô tới mức gần như phải treo người trên không, sau đó mới lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Thừa nhận chuyện này rất khó sao? Vừa rồi em trông thấy tôi, chẳng lẽ trong lòng em không giống bọn họ, thầm nghĩ bản thân đang trông thấy một tên điên triệt để từ đầu tới cuối?”
Tần Khả không hề trốn tránh mà nhìn hắn, đôi con ngươi trong suốt thấy đáy.
Vẻ mặt Hoắc Tuấn thoáng cứng đờ, hắn hung dữ cất tiếng:
“Trông thấy dáng vẻ khi nãy của tôi, trong lòng em không hề sợ hãi chút nào sao?!”
“Không.”
Tần Khả gần như đáp ngay lập tức khi hắn vừa kết thúc câu.
Ánh mắt cô không hề có ý trốn tránh, Hoắc Tuấn ngẩn người, ngược lại Tần Khả khẽ cong khóe môi, mỉm cười dịu dàng với hắn.
“Không sợ đám người lúc nào cũng ôm ác ý với mình, lại đi sợ hãi người duy nhất chấp nhận vì mình mà nổi điên, Hoắc Tuấn, anh nghĩ trước giờ anh vẫn luôn thích một đứa ngốc sao?”
Hoắc Tuấn trợn tròn mắt, thật lâu sau vẫn không thốt ra được lời nào.
Ý cười nơi đáy mắt Tần Khả càng đậm.
“Mặc dù tôi không cần bất cứ ai bất chấp tất cả mà giúp đỡ tôi, nhưng tôi không có gạt anh, tôi thừa nhận, Hoắc Tuấn, thấy anh chấp nhận đứng phía trước che chắn cho tôi, tôi thật sự cảm thấy rất may mắn.”
Ý cười nơi đáy mắt cô chầm chậm lắng xuống, ngưng kết thành một ánh nhìn chăm chú sâu xa.
Cô khẽ giọng, giống như đang thông qua người trước mặt mà nói cảm ơn với thiếu niên đời trước đã không màng đến bản thân mà xông vào biển lửa cứu cô.
“Có lẽ tôi đã quên không nói… gặp được anh, là may mắn lớn nhất đời này của tôi, Hoắc Tuấn.”
Hoắc Tuấn ngơ ngẩn.
Trong khoảnh khắc ấy, có vô số cảm xúc phập phồng tự nhiên nơi đáy mắt hắn, cuối cùng kết tụ thành màu mực nồng đậm.
Mi mắt hắn rũ xuống, tầm mắt rơi trên cánh môi vừa nhẹ nhàng khép mở của cô.
“… Thật sao?”
Hắn khàn giọng hỏi.
Cái chuông mẫn cảm nhất trong lòng Tần Khả chợt rung lên.
Nhìn vẻ mặt hắn lúc này, nếu mình đưa ra một đáp án khẳng định sẽ dẫn tới hậu quả gì… thật sự không khó đoán.
Nhưng đối mặt với thiếu niên mỉm cười nói với cô ‘vốn dĩ tôi đã là quái vật’, Tần Khả lại không cách nào thốt ra lời phủ nhận.
Vì thế, cô nghe thấy giọng nói của chính mình khẽ than nhẹ như nhận mệnh.
“Ừ, là thật.”
Thiếu niên lặng lẽ cong khóe môi.
Trong đôi đồng tử đen sậm lóe lên tia sáng, hắn một tay chống thanh chắn, cúi người về trước.
Tần Khả hơi căng thẳng, nín thở, như cam chịu mà nhắm mắt lại.
——
“Khả Khả!”
Một tiếng gọi bất chợt vang lên phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.
“…!”
Tần Khả mở bừng mắt, hốt hoảng tránh sang bên cạnh.
Đáy mắt Hoắc Tuấn xẹt qua một chút túng quẫn cùng bực bội.
Sau tiếng gọi, Cố Tâm Tình mới chạy tới trước cầu thang, hoàn toàn không nhận ra có gì khác lạ, cô lắc mạnh chiếc di động trong tay.
“Thầy, thầy chủ nhiệm tìm cậu, bảo cậu lên văn phòng ngay, gấp lắm, cậu mau đi đi!”
Tần Khả ngẩn người, nhưng không hề thấy bất ngờ.
“Tớ biết rồi.” Cô gật đầu, rồi lại do dự nhìn về phía Hoắc Tuấn, “Anh về lớp hoặc về nhà… hoặc đi đâu cũng được, nhưng đừng có tới hù dọa học sinh lớp tinh anh khối 11 nữa.”
Hoắc Tuấn lạnh lùng quét mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo chút bất mãn.
Tần Khả bất đắc dĩ, có cảm giác như mình đang dỗ dành một con chó lớn vừa mới hạ vuốt sói.
“Anh không muốn bị gán cho tội danh đe dọa người khác mà bị dẫn đi đấy chứ? Các học sinh lớp đó sắp bị anh hù tới phát bệnh rồi.”
“…”
Yên lặng thêm một lúc, Hoắc Tuấn mới buồn bực thấp giọng hừ một tiếng.
Hắn không nói gì nữa, tay đút túi nghiêng người đi, bước qua Tần Khả đi xuống cầu thang.
Nhìn theo bóng lưng Hoắc Tuấn dần biến mất, Cố Tâm Tình cảm thán bật ngón cái với Tần Khả.
“Khả Khả, sau này tớ không gọi cậu là Khả Khả nữa, gọi cậu là cao thủ thuần long nhé?”
“…”
Tần Khả nhịn không được bật cười, cách khoảng không gật đầu với Cố Tâm Tình.
“Không nói với cậu nữa, tớ đi gặp thầy Tống đây.”
“Ừ.”
*
Tới văn phòng Tống Kỳ Thắng, Tần Khả cũng gặp cả Hoắc Cảnh Ngôn không biết đã tới từ bao giờ.
Cô ngại ngùng áy náy nhìn đối phương.
“Em xin lỗi, thầy Hoắc, em mang đến phiền toái cho thầy rồi.”
Hoắc Cảnh Ngôn đang thấp giọng cùng Tống Kỳ Thắng nói gì đó, nghe vậy thì cười khổ.
“Sao em biết không phải là tôi gây rắc rối cho em?”
Tần Khả: “Thầy mới đến Càn Thành, lại là lần đầu tới trung học Càn Đức, hẳn là không có ai muốn tính kế thầy…”
“Ừ, đúng là không phải nhằm vào thầy Hoắc.”
Tống Kỳ Thắng nói chen vào.
Tần Khả ngẩn ra, vội nhìn sang phía thầy, “Thầy Tống, thầy biết là ai làm rồi ạ?”
“Cậu học sinh bày ra chuyện này đã phạm một sai lầm ngớ ngẩn, chắc là tưởng chỗ bảng thông báo không có camera giám sát, trong cái cây cạnh đó có giấu một cái, tuy là vô tình bị lá cây che mất một nửa, nhưng 6 giờ sáng, học sinh đi qua cái camera kia cũng chẳng nhiều.”
Tống Kỳ Thắng nói rồi đẩy một tờ giấy ghi thông tin học sinh lên bàn.
Tần Khả vội tiến lên nhìn.
Cô cầm tờ giấy lên, nhìn lướt nhanh qua cột họ tên cùng ảnh chụp.
Sau khi nhìn rõ, cô sửng sốt.
——
Không phải vì người trong hình là người cô quen biết, hoàn toàn ngược lại, cô gần như không thể lục tìm được bất kỳ chút ấn tượng nào về người này trong kí ức của mình.
Nhưng lại loáng thoáng có cảm giác quen mắt…
Tống Kỳ Thắng thấy phản ứng của cô thì lấy làm lạ, hỏi: “Em không quen sao?”
“…”
Tần Khả lắc đầu.
Cô nhìn Tống Kỳ Thắng, giật mình khi thấy thầy dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, “Em phải biết cậu ta ạ?”
Tống Kỳ Thắng cùng Hoắc Cảnh Ngôn đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó thầy bất đắc dĩ nói.
“Ở dưới hệ cấp hai, cậu ta học chung lớp với em. Đồng thời còn là phóng viên ảnh cho tập san của trường. Hôm đó cậu ta tới quảng trường nghệ thuật chụp ảnh cho mục tuyên truyền, chắc là tình cờ bắt gặp em với thầy Hoắc cho nên mới chụp mấy bức hình kia.”
“…”
Tần Khả bối rối.
Đời này vừa sống lại là cô lên ngay cấp ba, ấn tượng về bạn học trong lớp thời cấp hai của cô đã không còn gì nữa, chỉ là…
“Phóng viên ảnh cho tập san của trường ạ?”
Tần Khả ngẩn người, lật tìm trong đại dương kí ức đời trước ra được một số mảnh ghép rời rạc, mấy giây sau, cô chợt bừng tỉnh.
“Cậu ta là…”
“Người tỏ tình với em ngay trước mặt mọi người mà em cũng quên được,” Hoắc Cảnh Ngôn thoải mái trêu đùa, “Bạn học Tần Khả, vừa rồi em nói không sai, chuyện này đúng là cô nhóc trí nhớ tồi là em liên lụy tôi rồi.”
Tần Khả hiện tại đã hiểu.
Hoắc Cảnh Ngôn nói đúng, đời trước người này đã để lại cho cô chút ấn tượng vào thời cấp hai, bởi vì cậu ta từng lôi mấy tấm hình mà cậu ta chụp trộm cô ra rồi tỏ tình với cô.
Hồi đó Tần Khả vẫn chưa biết đến các ‘cao thủ’ đẳng cấp như Hoắc Tuấn, Hoắc Trọng Lâu, cô bị cậu ta dọa cho sợ chết khiếp.
Nếu cô nhớ không lầm, lúc đó mình còn cầm ảnh tới gặp giáo viên chủ nhiệm, xin giáo viên chủ nhiệm phải chuyển chỗ mình và cậu ta cho bằng được.
Xem ra là vì chuyện này…
Tần Khả lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ cười khổ.
“Là do em khi đó còn nhỏ, giải quyết không thỏa đáng.”
“?” Tống Kỳ Thắng kỳ quái nhìn cô, “Mới qua có một năm thôi mà?”
Tần Khả cười cười, dùng câu nói đùa lấp liếm cho qua, “Lên cấp ba trưởng thành hơn rất nhiều, tưởng như đã cách xa cả một thế hệ.”
Đối với cô học trò tâm đắc, độ kiên nhẫn của Tống Kỳ Thắng cực kỳ cao, mặc dù bình thường không thích nói đùa, thầy cũng cổ động mà cười một cái.
Ngay lập tức lại nghiêm sắc mặt, “Chuyện này liên quan tới danh dự của em, chúng tôi đã giao cho phòng tuyên truyền của trường, lập tức thông báo phê bình cậu ta, đồng thời đình chỉ học sinh này vì có hành vi ác ý bêu riếu người khác.”
Nói rồi, Tống Kỳ Thắng nhìn đồng hồ đeo tay, “À, giờ chắc đã thông báo xong tới các lớp rồi.”
Đáy mắt Tần Khả mềm xuống, cô gật đầu.
“Cảm ơn thầy Tống…”
Động tác của cô chợt khựng lại.
Cô vội ngẩng đầu lên, “Đã thông báo rồi!?”
Tống Kỳ Thắng bị cô làm giật mình, “Sao thế? Không được thông báo sao? Em không cần mềm lòng đâu Tần Khả, em có biết tính chất của vụ việc lần này nghiêm trọng ra sao không? Lần này may nhờ thầy Hoắc xử lý nhanh chóng, bằng không nếu thật sự cấu thành tội vu khống sai sự thật, em có biết nó sẽ là hậu quả khủng khiếp có thể hủy hoại em ngay lập tức không?”
Tần Khả không có lòng nào chú ý nghe Tống Kỳ Thắng thuyết giáo.
Cô cắn răng, lòng thầm cầu mong Hoắc Tuấn đã rời khỏi trường học.
“Thầy Tống, cảm ơn thầy, vậy nếu không còn chuyện gì nữa, em xin phép…”
Tần Khả nói liến thoắng, chợt bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên ngắt lời.
“Tôi nghe máy cái đã.”
Tống Kỳ Thắng nói.
Thầy quay ra nghe máy, vừa nói được hai câu đã biến sắc mặt.
Ngay sau đó, thầy cúp máy, sắc mặt xanh mét nhìn về phía Hoắc Cảnh Ngôn…
“Hỏng rồi! Bọn họ bảo Hoắc Tuấn lôi cậu nam sinh kia lên sân thượng rồi!”
“…!”
Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn nhìn nhau, cả hai đồng thời biến sắc mặt, vội vã quay đầu chạy ra ngoài.
Hai phút sau.
Tần Khả cùng Hoắc Cảnh Ngôn thở hổn hển chạy lên tầng thượng của dãy nhà dành cho lớp phổ thông khối 10.
Học sinh lớp phổ thông khối 10 thấy Hoắc Tuấn bất ngờ xông vào lớp, xách cổ áo nam sinh kia lôi ra ngoài thì sợ vỡ mật, hơn nửa lớp chạy ra, lúc này đều đang đứng chen chúc bên trong cánh cửa hướng ra ngoài sân thượng.
Tần Khả là người đầu tiên xông ra khỏi cửa.
Vừa dừng bước, con ngươi cô mãnh liệt co rút.
——
Ở giữa tầm nhìn của cô, Hoắc Tuấn vẻ mặt dữ tợn lôi cổ áo nam sinh kia, trông như đang muốn đẩy cậu ta từ sau bức tường thấp của đỉnh mái nhà xuống khỏi sân thượng!
Tần Khả há miệng muốn hô lên.
Đúng lúc này, Hoắc Cảnh Ngôn chạy ngay sát sau cô giận dữ quát lên:
“Hoắc Trọng Lâu!”