Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 36:
Chương 36:
Khi được người phụ nữ trung niên mỉm cười dẫn ra khỏi biệt thự, Cố Tâm Tình vẫn có cảm giác như lạc trong sương mù. Đến tận khi theo Tần Khả đi được một đoạn đường, Cố Tâm Tình mới dần lấy lại tinh thần.
Cô trưng vẻ mặt mờ mịt nhìn Tần Khả:
“Thế là… nhận rồi à?”
So với cô bạn, Tần Khả thoạt trông bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô vẫy vẫy cái thẻ tiết kiệm trong tay, “Ừ, không chỉ nhận rồi, cả 30% thù lao dạy học kỳ này người ta cũng trả tớ luôn rồi.”
Cố Tâm Tình ngây ngốc nhìn tấm thẻ trước mặt.
“Trong này… cô ấy nói có bao nhiêu tiền?”
Tần Khả: “Hai vạn.”
“Ực.”
Cố Tâm Tình phát ra tiếng nuốt nước miếng cực kỳ rõ ràng.
Tần Khả mím môi bật cười.
Cố Tâm Tình lấy lại tinh thần, có hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh lại túm lấy cánh tay Tần Khả, “Khả Khả, cậu không lo lắng chút nào hả? Hai vạn tệ đó! Hơn nữa tất cả đã là của cậu hết rồi!”
“… Đừng có lắc, chóng mặt.”
Tần Khả cười giữ lấy bàn tay đang túm chặt cánh tay mình lắc tới lắc lui của cô bạn, bất đắc dĩ nói: “Thực ra cũng không nhiều lắm, nhất là với những việc mà tớ chuẩn bị cần dùng đến tiền.”
Cố Tâm Tình mờ mịt dừng lại.
“Vậy hả? Vậy mà tớ lại cảm thấy số tiền này đã rất là nhiều rồi ấy?”
“…”
Tần Khả cười cười, không đáp lời.
Với một học sinh cấp ba gia cảnh bình thường mà nói, hai vạn tệ đã là một món tiền rất lớn, nhưng nếu cẩn thận tính đến việc học kỳ này nếu cô muốn thoát ly khỏi nhà họ Tần, cô sẽ phải đối mặt với những vấn đề trực tiếp như tiền thuê phòng trọ, tiền điện nước, sinh hoạt phí, thậm chí là tiền học của kỳ sau.
Dù sao cho tới trước khi thành niên, cô không nghĩ nhà họ Tần sẽ bằng lòng trích ra một phân tiền nào trong số di sản có thể sử dụng mà bọn họ đang chiếm đoạt sau khi nhận lấy quyền giám hộ cô.
Vì thế…
Tần Khả cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, cười khổ.
Hai vạn tệ, nhiều nhất cũng chỉ giúp cô giải quyết tình hình cấp bách này trong vòng hai tháng.
Dường như cảm nhận được Tần Khả không hề nói quá, Cố Tâm Tình vốn đang vui mừng tới sắp nhảy cẫng lên tận trời cũng kiềm chế lại cảm xúc.
“Khả Khả, vậy sau này cậu định làm gì?”
Tần Khả ngẩng lên, nở nụ cười với Cố Tâm Tình.
“Không cần lo lắng quá, cuộc thi kia tớ sẽ cố gắng giành được giải thưởng, chắc chắn sẽ có cách giải quyết khác thôi.”
“… Ừm.” Cố Tâm Tình lắc lắc đầu, “Không nghĩ nữa, chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
Ra khỏi khu biệt thự, đi được một đoạn khá xa rồi, hai người mới nhớ ra một vấn đề khá lúng túng.
“Ở đây không bắt được taxi phải không?” Cố Tâm Tình sụp đổ.
Tần Khả cũng hết cách, vừa đánh mắt băn khoăn nhìn hai bên đường, vừa cười khổ nói: “Những người sống ở đây cho dù chính mình không tiện lái xe cũng sẽ có tài xế riêng đưa đón, quả thật không phải nơi dành cho xe taxi lui tới.”
“… Sớm biết vậy đã hẹn trước với chú tài xế đưa chúng ta tới đây rồi.”
“Không còn cách nào khác, cứ đi tiếp một đoạn nữa xem.” Tần Khả an ủi Cố Tâm Tình, “Chắc sẽ bắt được taxi thôi.”
Cố Tâm Tình thở dài, “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Đi dọc theo con đường dài ngoài khu biệt thự rất lâu, Tần Khả và Cố Tâm Tình mới dần thấy người trên đường nhiều lên một chút.
“Hình như tớ biết chỗ này…”
Cố Tâm Tình kéo Tần Khả lại, ra hiệu cho cô nhìn về phía đối diện đường cái.
So với kiến trúc thành phố thường gặp, bức tường phía đối diện có vẻ cao hơn hẳn, quây lấy cả một khu. Bên trong cổng vòm nối liền với tường mơ hồ có thể trông thấy bóng người vội vã qua lại cùng quần thể kiến trúc mang hơi hướng phục cổ.
“Đây là…”
Ánh mắt Tần Khả chợt khựng lại.
“Đây là địa điểm quay phim nổi tiếng nhất nằm ở ngoại ô Càn Thành.” Hai mắt Cố Tâm Tình sáng bừng, hào hứng nói với Tần Khả: “Bộ phim cổ trang hot nhất năm nay hình như cũng được quay ở đây đó!”
“…”
Tần Khả ánh mắt phức tạp.
Tất nhiên cô nhớ nơi này.
Đời trước, đoàn phim mà cô tham gia trong một cảnh mô phỏng cháy nổ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, trận hỏa hoạn đó xảy ra ngay tại nơi này… Hoắc Tuấn cũng cứu cô ngay chính tại đây.
Trên đường tới cô quá chuyên chú chuẩn bị phỏng vấn cho nên không nhận ra, thì ra khu biệt thự nằm gần ngay địa điểm quay phim này.
Cảnh tượng kia tựa như lần nữa hiển hiện ngay trước mắt: Trong không khí nóng rực cùng tầm nhìn bị lửa thiêu đốt đến vặn vẹo, thiếu niên chật vật đạp lên đám cháy như địa ngục, khuôn mặt dữ tợn xông về phía cô…
Hắn đang gào thét tên cô?
Cô không kịp nghe rõ đã hoàn toàn rơi vào vực sâu hắc ám tuyệt vọng…
“… Khả Khả? Khả Khả!”
“…!”
Bên tai chợt vang lên giọng nói kéo cô trở lại hiện thực. Hai mắt tìm lại tiêu điểm, cô hoang mang quay sang nhìn Cố Tâm Tình đứng bên cạnh mình.
“Xin lỗi, tớ hơi thất thần. Cậu vừa nói gì à…?”
Cố Tâm Tình nhìn cô đầy bất lực.
“Không phải tớ nói với cậu, là anh ấy.”
“?”
Tần Khả nghi hoặc, theo hướng Cố Tâm Tình chỉ nhìn về phía đối diện.
“Hi, cô gái, nhìn đây này.”
“…”
Đứng trước mặt Tần Khả là một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn tuổi tác xấp xỉ Hoắc Cảnh Ngôn, chỉ là phong cách hoàn toàn khác biệt. Anh ta nhuộm một mái đầu trông như màu cỏ úa, trên người mặc áo khoác da, bên trong là chiếc áo phông in hình đầu lâu.
Nhìn chăm chăm người có tướng mạo bình thường trước mặt hồi lâu, Tần Khả hoàn toàn không có bất kỳ tí ấn tượng nào.
Cô càng thấy hoang mang.
“Chào anh. Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi không có tìm em, chỉ là trùng hợp gặp được em ở đây thôi, tôi nghĩ đây nhất định là mối nhân duyên mà thượng đế cho chúng ta.”
Người đàn ông lộ ra nụ cười như đã thân quen từ lâu, chìa bàn tay dày rộng tới trước mặt Tần Khả, giống như muốn bắt tay với cô.
Tần Khả sửng sốt, cúi đầu nhìn.
Không đợi cô kịp phản ứng, Cố Tâm Tình đứng cạnh đã cảnh giác kéo tay Tần Khả lại, đồng thời nhẹ nhàng kéo cô lùi lại phía sau.
“Anh ta thoạt nhìn không giống người tốt, Khả Khả, chúng ta mặc kệ anh ta đi.”
Tần Khả không nói gì, thế nhưng người đàn ông kia đã nghe được, anh ta dở khóc dở cười thu tay về, sau đó lấy tệp danh thiếp từ trong túi áo ra.
“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm.” Anh ta rút một tấm đưa cho Tần Khả, rồi lại dở khóc dở cười giải thích, “Tôi làm ở công ty quản lý, vừa mới kết thúc công việc, từ bên kia qua đây.”
Anh ta chỉ về địa điểm quay phim ở phía đối diện đường cái, sau đó lại nhìn Tần Khả.
“Trước giờ tôi chưa từng làm chuyện như lôi kéo người qua đường thế này, chỉ là em…”
Anh ta dùng ánh mắt đánh giá Tần Khả một lượt, sau đó lộ ra nụ cười như bắt gặp thứ mình yêu thích.
“Chậc chậc chậc… dáng người với ngoại hình của em vô cùng hoàn hào, hơn nữa nếu tôi không nhìn nhầm, có lẽ em còn tập vũ đạo nhiều năm nữa. Xét về mặt tuổi tác, hình như em còn đang là học sinh cấp ba, chắc vẫn là người bình thường nhỉ? Nếu em có hứng thú bước vào giới giải trí, có thể liên hệ với tôi, tôi rất coi trọng tiền đồ phát triển của em!”
“…”
Nghe anh ta nói suốt một hồi, Cố Tâm Tình như lạc trong sương mù, nhưng vẫn nhìn anh ta đầy cảnh giác.
Đến tận khi nghe tới cuối, cô sửng sốt, quay sang nhìn tấm danh thiếp Tần Khả cầm trong tay, bên trên có in dòng chữ ‘Công ty quản lý XS’.
Cố Tâm Tình ngây người, lập tức hiểu ra, vui mừng tới mức hai mắt sáng bừng.
“Này là đang tìm kiếm ngôi sao trong truyền thuyết hả!?”
Người đàn ông mặc áo khoác da dường như bị câu nói kia làm cho nghẹn họng, đau đầu mà gãi gãi ót, cuối cùng cười khổ: “Thông tục mà nói, hành vi hiện giờ của tôi em cũng có thể hiểu là vậy.”
Cố Tâm Tình: “?”
Tần Khả chợt cất lời.
“Người quản lý nghệ sĩ.”
“Hả?” Cố Tâm Tình hiếu kỳ quay sang, “Là cái gì??”
Tần Khả ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mặc áo khoác da, khẽ mỉm cười.
“Tôi không đoán sai chứ?” Nói rồi, cô vẫy vẫy tấm danh thiếp trong tay.
Người đàn ông hơi bất ngờ.
Anh ta rất rõ trên danh thiếp không hề để thông tin cụ thể vào về mình, vậy mà cô có thể trực tiếp nói ra được nghề nghiệp của anh, chứng tỏ cô ít nhiều cũng có hiểu biết về giới giải trí.
Nghĩ vậy, anh ta không khỏi thất vọng ra mặt.
“Em không phải người thường? Đã kí với công ty nào rồi sao?”
“Không, tôi là học sinh cấp ba thật.” Dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Tần Khả bâng quơ giải thích một câu, “Chỉ là lúc trước tình cờ có cơ hội biết được một vài thứ liên quan.”
Đối phương hiểu ra, lần nữa nở nụ cười, “Vậy em thử suy nghĩ đề nghị của tôi nhé? Điều kiện tố chất em thế này chỉ là một người bình thường thì phí quá, chẳng lẽ em không muốn trở thành minh tinh, đứng dưới ánh đèn rực rỡ, được các fan yêu thích tung hô? Hơn nữa…”
Một loạt những tính từ ba hoa chích chòe khiến Cố Tâm Tình kích động tới mặt mũi đỏ bừng, người đàn ông nói xong cũng tự thấy rất hài lòng, kết quả vừa cúi xuống nhìn, lại thấy cô gái với khuôn mặt xinh xắn cùng nụ cười bình thản từ đầu tới cuối vẫn là một vẻ mặt, thậm chí ánh mắt cũng chẳng thay đổi bao nhiêu.
Anh ta ngượng ngùng dừng lại, đồng thời trong lòng cũng bật ra cảm thán: Ở tuổi này lại có đứa trẻ không mảy may động lòng với danh lợi như cô, đúng là hiếm thấy.
Tần Khả nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, cô nhàn nhạt mỉm cười.
“Tôi vừa nói rồi, tôi tình cờ có chút hiểu biết về phương diện này, vì thế những chuyện mà anh nói thực tế ra sao, tôi cũng rất rõ ràng.”
Người đàn ông tiếc nuối nhún vai, “Xem ra em sẽ không suy xét chuyện tôi nói?”
“…”
Tần Khả im lặng vài giây, sau đó cất danh thiếp vào túi áo.
“Tôi muốn trở về suy nghĩ. Nếu sau này có suy nghĩ kia, tôi sẽ liên lạc với anh.”
“Được!”
Người đàn ông mặc áo khoác da vỗ tay một cái, nở nụ cười.
“Mong nhận được tin tốt từ em, điều kiện ngoại hình của em rất phù hợp với nghề này, tin tôi đi. Chỉ cần em chịu bỏ ra một chút… nỗ lực, rất nhiều chuyện đối với em mà nói không phải xa xôi không với tới được.”
“…”
Tiếp đó anh ta lại rót thêm cho Tần Khả một đống những lời tốt đẹp đầy mê hoặc rồi mới tiếc nuối rời đi.
Đối phương vừa đi, Cố Tâm Tình đã không nhịn được nữa.
Cô hưng phấn quay sang:
“Hôm nay đúng là ngày đổi đời của cậu, Khả Khả!”
Tần Khả ngoái lại nhìn cô bạn đầy bất đắc dĩ, “Cậu nghĩ thế thật à?”
“Ớ?” Cố Tâm Tình ngây ra, vẻ mặt mờ mịt, “Không phải hả? Mấy thứ anh ta nói, fan với kiếm tiền gì gì đó, sao cậu trông… không có chút xíu kích động nào vậy?”
“Có lẽ vì tớ biết sự thật là như thế nào.”
Tần Khả cười nhạt.
Cố Tâm Tình: “?”
“Ừm, anh ta nói tới những cái hào quang rực rỡ kia, đúng là có thuộc về minh tinh, nhưng chỉ là một phần rất, rất nhỏ mà thôi.”
Nhớ lại đời trước, ánh mắt Tần Khả hơi phức tạp.
Nhưng cô rất nhanh tập trung trở lại, cố gắng dùng từ ngữ không quá khó hiểu để giải thích cho Cố Tâm Tình.
“Ở trong vòng giải trí, nhất là đối với nữ giới, rất nhiều người phải trả giá rất đắt mới đạt được chút cơ hội ít ỏi đến đáng thương, mà mặc dù đã trả giá nhiều như vậy, nhưng trong đó cũng chỉ có tỷ lệ cực kỳ nhỏ người đến cuối cùng có thể đi đến thành công.”
“…”
Cố Tâm Tình nghe mà mù tịt.
Cuối cùng Tần Khả bất đắc dĩ mỉm cười, “Bỏ đi, chuyện này cậu không hiểu đâu, cậu vẫn còn nhỏ.”
“…?”
Hiếm thấy Cố Tâm Tình lộ ra vẻ mặt ghét bỏ:
“Khả Khả, cái giọng điệu này của cậu cứ như cậu lớn hơn tớ nhiều lắm ấy. Trên thực tế, chúng ta đều 16 tuổi, mà nếu tính sinh nhật, cậu còn kém tớ mấy tháng lận đó.”
“…”
Tần Khả chớp chớp mắt đầy vô tội, không giải thích câu nói ‘thật lòng’ mình vừa buột miệng thốt ra.
“Mà kệ đi,” Cố Tâm Tình phất tay, “Nếu cậu đã nói là khó hiểu, vậy thì nghe cậu. Cậu lúc nào cũng đúng mà, có phải không?”
Trái tim Tần Khả mềm nhũn, rũ mi mắt bật cười.
Cố Tâm Tình: “Mặc dù những lời anh ta nói rất hấp dẫn, nhưng nếu cậu đã không suy nghĩ, chúng ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Cũng không phải hoàn toàn không suy nghĩ tới.”
“?”
Cố Tâm Tình đang bước đi nghe vậy thì sửng sốt, cô ngoảnh lại nhìn Tần Khả, “Ý cậu là?”
“Dù sao hiện tại cũng là khoảng thời gian đặc thù, tớ rất nghèo, cậu biết mà.”
Tần Khả nói đùa.
“Mặc dù showbiz rất khó sống, nhưng nếu chỉ làm cameo nho nhỏ hoặc nhân vật nền, chí ít trong thời gian ngắn cũng có thể kiếm được bộn tiền. Vì thế tớ mới liệt nó vào mục tham khảo.”
Tần Khả cười nói.
Cô không nói, đời trước khi còn ở trường cấp ba nghệ thuật, cô từng không ít lần đi làm cameo cho các đoàn phim, có nền tảng mấy công việc kiểu như người mẫu trang bìa tạp chí gì đó, vốn cô cũng từng nghĩ tới cách này để kiếm tiền.
Chỉ là vì không muốn tạo bất cứ cơ hội nào để vị đại thiếu gia nhà họ Hoắc đang ở Tứ Cửu thành kia chú ý tới mình, cho nên đến giờ cô vẫn chưa có ý định liên hệ tìm kiếm mấy công việc về phương diện này.
Mà giờ…
Tần Khả lại cúi đầu, nhìn tấm danh thiếp trong tay.
——
Đến thời điểm thật sự không còn cách nào khác, làm lại nghề cũ có vẻ đáng tin cậy hơn một chút.
Tần Khả thầm nghĩ vậy, khẽ thở dài một tiếng trong lòng.
“Không sao đâu Khả Khả, cậu xuất sắc như vậy, dù làm gì nhất định cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, tớ tin cậu!”
Cố Tâm Tình nắm tay Tần Khả, cười sảng lảng hùng hổ kéo cô tiến về phía trước.
“Bất luận cậu làm gì, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu!”
“Thật hả?”
“Ừ! Tất nhiên rồi! Tớ là bạn thân nhất của cậu mà, thân nhất nhất!”
“Nếu có thể gặp cậu sớm hơn… có lẽ tớ đã rất hạnh phúc.”
“Ấy? Chúng ta vừa mới lên cấp ba thôi mà, Khả Khả cậu khai thật cho tớ, hôm nay cậu làm sao đấy, toàn nói mấy lời như bà cụ non, chúng ta vẫn còn trẻ mà!”
“…”
“Tớ nói sai gì hả?”
“Không, cậu nói đúng.”
“?”
“Chúng ta vẫn còn trẻ.”
Hết thảy vẫn đang ở thời thanh xuân tươi đẹp nhất.
Hết thảy vẫn còn kịp.
Cho dù bước lên con đường kia lần nữa, cô cũng biết, lần này tất cả đã không còn giống trước kia nữa.
*
Sáng thứ hai đầu tuần, Tần Khả phá lệ xin nghỉ học một buổi.
Cô nhìn trúng một khu nhà tập thể cho học sinh gần trung học Càn Đức, nơi này dựng lên chuyên dành cho những học sinh nhà cách xa trường vào ở, bên trong còn có một canteen nhỏ.
Tiền điện nước cũng rất rẻ, quan trọng nhất là nơi này cách trường rất gần.
Trước một ngày Tần Khả đã gọi điện với bên đó xác nhận, cuối cùng quyết định sáng thứ hai sẽ qua xem phòng cùng thiết bị đồ đạc.
Thầy chủ nhiệm Tống Kỳ Thắng càng ngày càng yên tâm đối với cô học trò tâm đắc của mình, sau khi nghe Tần Khả giải thích, ông đã đồng ý cho cô nghỉ không chút do dự.
Qua nửa thời gian buổi sáng, Tần Khả cuối cùng cũng ký xong hợp đồng chi tiết. Từ khu tập thể học sinh đi ra, việc đầu tiên cô làm là lấy ra chiếc di động được chỉnh về trạng thái yên lặng.
Vốn chỉ định xem giờ, chợt màn hình sáng lên, bên trên hiển thị hơn mười thông báo gọi nhỡ đỏ chót, cô sửng sốt đứng lại tại chỗ.
Phần lớn đều là cuộc gọi từ Cố Tâm Tình.
Còn có một cuộc gọi nhỡ của Hoắc Tuấn.
Ngoài mấy cuộc gọi nhỡ, Cố Tâm Tình còn gửi tin nhắn tới. Tần Khả mở ra, tin nhắn chỉ có một câu nhắn vô cùng vội vã.
[Khả Khả, hôm nay cậu đừng tới trường, tớ đã xin phép thầy chủ nhiệm cho cậu rồi, những chuyện khác tối về tớ sẽ tới tìm cậu]
Ngay cả dấu chấm câu cũng không kịp viết.
Tần Khả khẽ nhíu mày, ngón tay vô thức lướt hai cái trên màn hình.
… Điều này chứng tỏ, lúc gửi tin nhắn này Cố Tâm Tình đang vô cùng gấp gáp.
Thời gian gửi tin là khoảng chín giờ sáng.
Chắc chắn trong trường đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này còn có liên quan tới cô.
Tần Khả ngẩng lên, đứng lặng một lúc, cuối cùng cô duỗi tay bắt một chiếc taxi bên đường.
Xe dừng, tài xế hỏi: “Cháu gái muốn đi đâu?”
Ánh mắt Tần Khả nhàn nhạt liếc nhìn bên ngoài xe.
“Trung học Càn Đức, cảm ơn chú.”
Bất kể đã xảy ra chuyện gì, Tần Khả nhút nhát sợ sệt của đời trước đã chết rồi.
Cô là người đã từng trải qua cái chết một lần.
Ngoại trừ giẫm lên vết xe đổ, cô không sợ gì hết.
…
Taxi đưa Tần Khả tới thẳng ngoài cửa phòng bảo vệ.
Trả tiền xuống xe, Tần Khả cầm đơn xin nghỉ tới phòng bảo vệ trả phép, bảo vệ trực ban bên trong lơ đãng liếc nhìn cô một cái, sau đó lập tức sững người.
Qua một lúc, vẻ mặt người bảo vệ trở nên hơi vi diệu.
“Cháu là Tần Khả lớp tinh anh khối 10?”
“…?” Tần Khả ngạc nhiên nhìn đối phương, “Vâng, nhưng sao chú biết ạ?”
“Giờ trong trường ai mà không biết đến cháu?” Chú bảo vệ cúi người, cầm một xấp trông như giấy báo vẽ ở góc bàn lên. Ông hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa sấp giấy tới trước mặt Tần Khả.
“Nhìn tuổi cháu cũng không lớn, sao lại gặp phải mấy loại chuyện thế này hả? Cháu tự xem đi, tốt nhất nên mời phụ huynh tới giải quyết.”
“…”
Tần Khả không nói gì.
Cô đưa tay nhận lấy xấp giấy chất liệu thô ráp, trải đầy chúng lên mặt bàn gỗ vuông trước mặt.
Tiêu đề phía trên cùng là mấy chữ lớn được cắt ra dán vào, vô cùng bắt mắt.
[Lộ chuyện một nữ sinh nào đó hành vi không đứng đắn, có quan hệ thân thiết với một giáo viên nam trong trường!]
Đồng tử Tần Khả thoáng co rút.
Cô lướt nhanh xuống dưới xem mấy tấm hình dán trên báo.
Rõ ràng là chụp trộm, ảnh rất mơ hồ.
Đây là ảnh chụp cuối tuần trước cô cùng Hoắc Cảnh Ngôn đến xem triển lãm mỹ thuật tại hành lang nghệ thuật.
Trong ảnh không có nội dung cụ thể gì, chỉ có thể nhìn thấy đúng thực là có hai người sánh vai đi cạnh nhau, mà về sau có thêm Hoắc Tuấn cùng cậu nhóc tên Tống Dật tham gia thì lại không có lấy một tấm hình.
Ý đồ của người chụp những tấm hình này đã rõ rành rành, hoặc là muốn hủy hoại cô, hoặc là muốn hủy hoại Hoắc Cảnh Ngôn, hoặc hủy hết cả hai người.
Ác ý sau âm mưu này khiến sau lưng Tần Khả lạnh toát, mặc dù hiện tại đang là giữa trưa hè nóng nực.
Cô gắt gao siết chặt nắm đấm.
“Có phải cháu đắc tội với ai trong trường này không?” Chú bảo vệ bất đắc dĩ hỏi, “Sáng sớm nay không biết được dán lên từ lúc nào, vừa nhận được tin báo bọn chú bèn vội chạy đi gỡ xuống, chắc chẳng có bao nhiêu học sinh tận mắt nhìn thấy đâu, nhưng mà một truyền mười mười truyền trăm, miệng lưỡi thế gian đáng sợ lắm, cho nên…”
Ông do dự một chốc, rồi nói thẳng: “Chú khuyên cháu nên về nhà trước thì hơn.”
Tần Khả đứng tại chỗ, thân người thoáng cứng ngắc, sau đó lại thả lỏng.
Ngay giây phút đó, vẻ mặt Tần Khả có thể nói là bình tĩnh vô cùng. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía bảo vệ:
“Đây là những lời bịa đặt bôi nhọ cháu, trực tiếp xâm phạm tới danh dự và bản quyền chân dung của cháu. Vậy, chắc cháu cũng phải có quyền được giải quyết chuyện này chứ?”
Chú bảo vệ sửng sốt vài giây, hiển nhiên chính ông cũng không ngờ cô bé này lại bình tĩnh tới vậy.
Chần chừ một lát, ông mở miệng hỏi: “Cháu muốn làm gì?”
Tần Khả lạnh lùng nhìn xuống những tấm hình.
“Chú nói đúng, miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ. Thay vì xé những tấm hình căn bản chẳng chụp được gì này xuống, để phần lớn những học sinh chưa nhìn thấy đoán mò cùng thêm mắm dặm muối, chi bằng dứt khoát thông báo với mọi người.”
Bảo vệ ngây người, “Cháu là muốn…?”
Tần Khả gật đầu, “Làm phiền chú đi dán lại.” Ngừng một chút, cô lại nói, “Chú có giấy bút ở đây không, cháu muốn dán thêm một tờ thanh minh.”
Chú bảo vệ: “?”
Tần Khả cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo.
“Có một số người diện mạo rất là khó coi, nếu bọn họ đã không muốn sĩ diện nữa, vậy để cháu giúp một tay. Lòng dạ Tư Mã Chiêu, chẳng bằng cứ để người qua đường cùng nhau bình phán?”
Bảo vệ suy ngẫm lời cô nói, cuối cùng không thể không gật đầu.
“Chú nghe nói cháu là học sinh đứng đầu khối 10, trong trường có rất nhiều giáo viên khen ngợi cháu… đúng là danh bất hư truyền.”
“Cảm ơn chú.”
Ánh mắt Tần Khả lóe lên, nụ cười chuyển thành dịu dàng.
Vài phút sau, sau khi đơn giản ngắn gọn mà lão luyện viết xong một bản làm sáng tỏ mọi chuyện, đồng thời còn tiện tay viết thêm mấy câu chỉ rõ ác ý ẩn giấu sau chuyện này, Tần Khả đem cả những bức ảnh chụp bôi nhọ cùng tờ thanh minh giao lại cho bảo vệ.
Chú bảo vệ rất thích cô học trò này, lập tức đem chúng dán lại bên bảng thông báo nhà trường.
Mà lúc này, Tần Khả lại nhận được cuộc gọi Cố Tâm Tình gọi đến.
“Cậu tới trường thật đó hả Khả Khả?!” Giọng Cố Tâm Tình nghe gấp gáp tới khàn cả đi.
“Ừ.” Tần Khả bình tĩnh đáp, “Lúc này tớ mà không tới mới là đúng theo ý đám người nào đó.”
“… Cũng đúng. Nhưng mà chuyện này càng lúc càng lớn rồi! Mấy tấm ảnh kia vừa được dán lên đã có người chụp lại đăng lên web trường. Vì nội dung ảnh cũng chẳng có gì nên ngoại trừ mấy đứa não tàn tỏ vẻ đố kỵ với cậu ra thì đa số mọi người đều xuôi về phía cậu. Hơn nữa sau đó hình như Hoắc Tuấn tìm được lịch sử camera của quán ăn mà các cậu tới, anh ấy cắt ảnh ra rồi đăng lên web trường. Vốn nửa tiếng trước chuyện này đã lắng xuống rồi.”
“…”
Nghe thấy tên ai đó từ miệng Cố Tâm Tình, mí mắt Tần Khả khẽ giật.
… Sao cô lại quên mất quả bom kia cơ chứ?
Nếu nói ai có phản ứng với chuyện này đáng sợ hơn cả cô, vậy chỉ có thể là Hoắc Tuấn.
Hơn nữa cái lực sát thương của Hoắc Tuấn…
Tần Khả lập tức thấy nhức đầu.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mới dùng tốc độ cực nhanh hỏi: “Hoắc Tuấn giờ đang ở đâu?”
Cố Tâm Tình bên kia cứng họng vài giây.
“Tâm Tình, nói cho tớ.”
“Ừm, Khả Khả cậu tốt nhất đừng tới thì hơn… tớ thấy hình như Hoắc Tuấn điên rồi… cậu không thấy vẻ mặt anh ấy khi xông vào lớp chúng ta ban nãy đâu, tớ sợ gần chết…”
“Tâm Tình!”
“… Được rồi được rồi, anh ấy đột nhiên nhận định chuyện này là do Tần Yên làm, giờ đang đi tìm chị ta tính sổ.”