Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 34:
Chương 34:
Hoắc Tuấn đã nói xong một lúc lâu, mà Tần Khả vẫn không thốt ra nổi một lời.
Đến khi cô chuẩn bị lên tiếng, bên tai chợt vang lên một giọng nói ngắt lời.
“Đại ca, anh với chị gái xinh đẹp đang chơi trò ‘ai chớp mắt trước người đó thua’ à?”
“…”
Hoắc Tuấn và Tần Khả đồng thời giật mình, quay ra thấy thằng nhóc mười hai mười ba tuổi vốn chạy theo chân Hoắc Cảnh Ngôn lúc này đang dùng khuôn mặt đầy vẻ vô tội đứng kế bên nhìn hai người.
Lúc tâm trạng cực đoan nhất thì bị người ta xen vào, sự lạnh lùng hung ác nhanh chóng bao phủ đôi đồng từ đen sẫm.
Hắn trừng mắt nhìn thằng nhỏ.
“Gọi anh một tiếng như thế nữa thử xem, có tin anh đập mày không?”
“…!”
Thằng nhỏ bị dọa cho run lẩy bẩy.
Tần Khả tưởng nó sẽ quay người chạy đi, không ngờ đợi nó hoàn hồn, nó xoạt một cái trốn ngay ra đằng sau cô.
“Không, không được…”
Hoắc Tuấn lạnh mặt nhìn nó.
“Vì sao không được?”
“Chị gái xinh đẹp… chị gái xinh đẹp ở đây, anh, anh sẽ không đánh đâu.”
“…”
Hoắc Tuấn cứng người.
Lát sau hắn nheo mắt, vẻ mặt rất hung.
“Ai bảo mày vậy?”
Thằng nhỏ nuốt một ngụm nước miếng, “Thầy, thầy Hoắc bảo…” Nói rồi, nó dè dặt chìa tay chỉ về phía xa xa.
Tần Khả nghe thằng nhóc nói thì ngạc nhiên, cô và Hoắc Tuấn đồng loạt nhìn theo hướng tay nó chỉ, trông thấy Hoắc Cảnh Ngôn ở tận cuối đầu kia hành lang.
Giống như cảm nhận được ánh mắt hai người, Hoắc Cảnh Ngôn vốn đang chuyên chú kiên nhẫn nói chuyện với một bà cụ tóc trắng bạc phơ đột nhiên đứng thẳng người, ánh mắt ôn hòa mang theo ý cười nhìn về phía hai người, sau đó giơ tay lên vẫy vẫy.
Thằng nhóc đúng lúc bổ sung.
“Thầy Hoắc còn bảo, nếu muốn anh dạy em đánh nhau, vậy em chỉ cần quấn lấy chị gái xinh đẹp, thầy bảo anh chỉ nghe lời chị gái xinh đẹp thôi.”
Hoắc Tuấn: “…”
Vẻ mặt Tần Khả hơi mất tự nhiên.
Cô ngiêng đầu nhìn Hoắc Tuấn, vốn nghĩ hắn sẽ không vui, thậm chí là nổi cơn tam bành, thế nhưng bất ngờ là hắn chỉ thoáng lạnh mặt giây lát, sau đó cười nhạt một tiếng.
Cuối cùng hắn lại nhìn lên người Tần Khả.
Hoắc Tuấn nhìn cô không chớp mắt, ngữ điệu thong thả không nhanh không chậm, ý vị sâu xa:
“Phải, anh ta nói đúng.”
“Tôi chỉ nghe lời một người thôi.”
“…”
Bị đôi đồng tử đen sậm nhìn chăm chú hồi lâu, Tần Khả không hiểu sao cảm thấy da mặt nóng rực lên.
Cô mất tự nhiên dời tầm mắt, xoay người bỏ đi.
Thằng nhỏ cuống lên, vội vàng chạy theo:
“Chị gái xinh đẹp, chị gái xinh đẹp chờ em với.”
Còn chưa nói xong, mũ áo phía sau nó đã bị một bàn tay với những ngón tay thon dài túm lấy, thong thả lôi trở lại.
“…” Thằng nhóc run rẩy quay đầu lại, “Đại, đại ca…”
Hoắc Tuấn suýt thì bị cái cách gọi này làm tức đến bật cười.
“Đi theo cô ấy cũng được, nhưng không được động vào, kéo tay áo cũng không được, biết chưa.”
Thằng nhỏ: “…?”
Xuất phát từ bản năng sinh tồn, thằng nhóc gật đầu thật mạnh, “Biết biết biết ạ.”
“…”
Hoắc Tuấn lười biếng mỉm cười, đứng thẳng người trở lại, thả nó ra rồi thuận đà đút tay vào túi quần.
Nhìn thằng nhóc cuống quýt đuổi theo, thành công chắn giữa Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn, hắn hài lòng cười nhạt.
*
Gần chạng vạng, Hoắc Cảnh Ngôn chủ động mời ba người tới quán cơm gần quảng trường nghệ thuật ăn tối.
Nhóc con kia tất nhiên là mừng rỡ nhảy cẫng lên đồng ý; mục đích của Tần Khả vẫn chưa đạt được, cô do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Thằng nhỏ ngập ngừng nhìn Hoắc Tuấn: “Đại ca, anh có đi không?”
“…”
Hoắc Tuấn đã sắp tê liệt với cái tên gọi này, hắn ngẩng đầu, mặt lạnh không cảm xúc liếc nhìn thằng nhỏ.
Thấy nó lại định rụt người trốn sau Tần Khả, Hoắc Tuấn mới nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
“Bữa cơm miễn phí, đương nhiên phải ăn.”
Nói tới cuối, hắn lạnh lùng quét đuôi mắt về phía Hoắc Cảnh Ngôn.
Cạnh quảng trường nghệ thuật là con phố ăn vặt khá nổi tiếng của Càn Thành.
Mặt tiền cửa hàng hơi nhỏ, nhưng đa số khá sạch sẽ.
Hoắc Cảnh Ngôn dẫn ba ‘học sinh’ bất đồng độ tuổi vào một trong số các cửa hàng ở đây, xếp hàng mười mấy phút mới đến được số bàn của bọn họ.
Thằng nhỏ kia không hề sợ người lạ, chốc chốc lại ‘đại ca’ ‘đại ca’ liên hồi, khiến Tần Khả thầm lo lắng có khi nào người ta tưởng lầm ba người thành tội phạm bắt cóc trẻ con hay không.
Lúc có Hoắc Cảnh Ngôn, cô chưa từng phải lo lắng bầu không khí sẽ trở nên lúng túng hay tẻ ngắt. Đời trước, cô vẫn còn nhớ, Hoắc Cảnh Ngôn giống như một cuốn bách khoa toàn thư không gì không biết, bất luận là lĩnh vực gì anh cũng có thể nói rất sôi nổi.
Mà thằng nhỏ kia vốn chỉ là em trai si mê của Hoắc Cảnh Ngôn, sau một bữa cơm, dường như cu cậu đã hoàn toàn trở thành ‘chiến lợi phẩm’ của Hoắc Cảnh Ngôn ngày hôm nay.
Ngược lại, sắc mặt Hoắc Tuấn càng ngày càng trầm nặng.
Ánh mắt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn cũng càng lúc càng không che giấu ý tứ ghét bỏ.
——
Biết thái độ hắn như vậy phần lớn cũng là do mình, Tần Khả vô cùng bất đắc dĩ.
Trước khi kết thúc bữa tối, Hoắc Cảnh Ngôn đứng lên thanh toán.
Bà chủ là một người phụ nữ trung niên mập mạp, khoảng độ bốn mươi, từ lúc đầu bà đã chú ý tới bàn này, ngoại trừ cậu nhóc con bé nhất kia ra thì giá trị nhan sắc của ba người còn lại thực sự đã nâng lượng khách tới quán bà lên gấp ba lần.
“Đây là ba đứa nhà cậu à?”
Bà chủ vừa tính tiền cho Hoắc Cảnh Ngôn vừa híp mắt cười hỏi: “Hai cô cậu lớn lớn xinh xẻo quá nhỉ, cho đi làm minh tinh được đấy?”
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười nho nhã lịch thiệp, cũng không giải thích.
“Đứa nhỏ nhất vẫn chưa trưởng thành, trưởng thành rồi chưa biết chừng cũng xinh xẻo lắm.”
Bà chủ dựng ngón cái với anh.
“Cái này tôi hiểu mà, gen ông bố tốt, đợi cậu nhóc lớn rồi cũng sẽ đẹp trai thôi.”
Hoắc Cảnh Ngôn rũ mắt cười, khẽ gật đầu với bà, sau đó xoay người trở về bàn.
Vừa ngồi xuống, trong tiệm ăn hơi ồn ào, chợt nghe thấy đứa nhỏ kia quấn quanh Hoắc Tuấn nài nỉ gì đó, Tần Khả ngồi một bên mỉm cười nhìn hai người, ánh mắt cong cong.
Ánh đèn vàng chếnh choáng, bóng dáng mỗi người dường như trở nên hiền hòa hơn, vầng sáng từ ánh đèn đổ ra khắp bốn xung quanh, khung cảnh trước mắt tựa như đã bị cắt bỏ mất âm thanh, một sự tĩnh lặng tốt đẹp.
Ngón tay Hoắc Cảnh Ngôn khẽ cử động.
Anh muốn vẽ.
Nếu có thể vẽ lại được khung cảnh trước mắt, âm thanh tuyệt diệu nhất cũng có thể ghi lại, một bức tranh như vậy, ngay đến những tiếng ồn cũng tốt đẹp đến mức khiến người ta mê đắm.
…
Đến tận lúc rời khỏi tiệm, thằng nhóc kia vẫn đang lèo nhèo đòi Hoắc Tuấn dạy nó đánh nhau.
Giữa chừng nó có quay sang kì kèo với Tần Khả, Hoắc Tuấn thấy vẻ mặt bất lực không biết làm sao của cô thì nhíu mày, giơ tay xách thằng nhỏ đi.
Hoắc Cảnh Ngôn cùng Tần Khả đi phía trước, nghe tiếng thằng bé lèo nhèo lải nhải, Tần Khả bất đắc dĩ mỉm cười.
“Thầy Hoắc, thầy không nên nói với nó rằng Hoắc Tuấn sẽ không đánh nó khi có mặt em, dọa nó chạy đi cũng được mà.”
Hoắc Cảnh Ngôn: “Trẻ con mà, nhịn chút là được.”
“Nhưng nó muốn học đánh nhau, lỡ như Hoắc Tuấn thật sự tặc lưỡi đồng ý…” Tần Khả không biết làm sao, “Như vậy là dạy hư trẻ con đó.”
“…”
Hoắc Cảnh Ngôn ngừng một lát, chợt nói, “Em biết vì sao nó lại muốn học đánh nhau không?”
Tần Khả sửng sốt, cô lắc đầu, “Em chỉ nghe nó nói là từng trông thấy Hoắc Tuấn đánh nhau, chắc là vì thấy ngầu ạ?”
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười, không nói gì.
Qua hai giây, anh xoay người lại.
“Tống Dật, chị gái xinh đẹp hỏi cháu, sao cháu lại muốn học đánh nhau?”
Thằng nhóc tên Tống Dật thoáng sửng sốt, quay sang nhìn Tần Khả.
Tần Khả vô tội nhìn anh, “Thầy Hoắc…”
“Nghe nó nói.” Hoắc Cảnh Ngôn thấp giọng nói.
Tần Khả nghe theo.
Qủa nhiên lát sau, thằng bé chầm chậm cúi đầu, dường như không mấy tình nguyện mà mở miệng: “Bởi vì… em không muốn bị bắt nạt nữa… bọn nó lúc nào cũng đông lắm.”
Tần Khả sững sờ.
Mất một lúc cô mới lấy lại tinh thần, hô hấp nghẹn lại, cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Hoắc Cảnh Ngôn lại lên tiếng ngăn cản:
“Đi thôi.”
“Nhưng mà…”
Hoắc Cảnh Ngôn vẻ mặt hiền từ nhìn cô, nhưng đôi mắt lại ngưng trầm đầy kiên định.
Anh lặp lại một lần.
“Đi thôi.”
Tần Khả cắn răng, quay sang nhìn Hoắc Tuấn một cái. Không biết vì sao, hắn dường như đang đứng ngây người tại chỗ.
Cô xoay người đuổi theo bước chân Hoắc Cảnh Ngôn.
“Thầy ơi, chúng ta có nên…”
“Chúng ta không giúp được gì cả.” Hoắc Cảnh Ngôn nói, “Cho dù có thể ngăn cản được lần này, lần sau, nhưng vẫn còn lần sau nữa, thậm chí là nhiều hơn.”
“…” Tần Khả trong lòng biết là vậy, nhưng vẫn siết chặt nắm tay, “Vậy chẳng lẽ chúng ta không làm gì hết sao?”
Hoắc Cảnh Ngôn cười cười, ánh mắt thâm thúy.
“Trên đời này cái ác là thứ sẽ không bao giờ biến mất, Tần Khả à. Khi em nhìn thấy một người bị thương, dạy người đó biết thêm chút gì đó so với việc đi trừng trị cái ác dương cao cái thiện thì có ích hơn nhiều.”
Tần Khả ngây người, hoàn hồn.
“Ý thầy là, để Hoắc Tuấn dạy nó…” Nói được một nửa, Tần Khả dừng lại, cô hơi do dự mà nhíu mày, “Như vậy là tốt ạ?”
“…”
Hoắc Cảnh Ngôn nhún vai, hiếm thấy rất vô trách nhiệm mà nói đùa, “Có trời mới biết.”
Tần Khả bất đắc dĩ.
Đi được vài bước, chợt nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng hoan hô của thằng nhóc, Tần Khả bất ngờ.
“Anh ấy thật sự đáp ứng rồi.”
“Ừ, cậu ấy kiểu gì cũng sẽ đáp ứng thôi.”
Hoắc Cảnh Ngôn nói xong câu này, im lặng hai giây, anh mới hỏi: “Em từng hỏi cậu ấy, tôi với cậu ấy có quan hệ gì đúng không?”
“…”
Tần Khả gật đầu.
Chần chừ một chốc, cô mới siết chặt đầu ngón tay, nói “Em không ngờ… Hoắc Tuấn nói anh ấy là con riêng.”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn dao động.
Qua một lát, ngước lên đón những tia nắng chiều tà cuối cùng, anh thở dài thật sâu, sau đó mới chậm rãi thốt ra, kèm theo nụ cười tỏa nắng.
“Vậy chắc em cũng hiểu, vì sao cậu ấy lại đáp ứng.”
Tần Khả sửng sốt, “?”
“Bởi vì cậu ấy cũng từng phải trải qua những chuyện như vậy.”
Hoắc Cảnh Ngôn thấp giọng nói.
Trong khoảnh khắc, dường như Tần Khả thấy được sự thương cảm, thấu cảm sâu sắc sâu trong đôi mắt Hoắc Cảnh Ngôn, nhưng rất nhanh đã tiêu tán sạch sẽ, như hoa trong gương, trăng trong nước.
Hoắc Cảnh Ngôn ánh mắt dịu dàng nhìn về phía sau, từng ngọn đèn đường như những cái chén nhỏ đang phát ra ánh sáng, hai bóng người một cao một thấp bước đi.
Thật lâu sau anh mới lại quay lên.
“Tần Khả, nếu sau này em thật sự muốn ở bên cậu ấy, đừng để bộ mặt giả của cậu ấy lừa gạt.”
“…”
“Con nhím đã phơi ra bộ phận mềm yếu nhất với em, đừng ‘giết’ nó.”