Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 33


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 33:

 
Chương 33:
 
Triển lãm mỹ thuật phong cách Gothic trên hành lang nghệ thuật lần này là buổi triển lãm công khai miễn phí vé vào cửa. Trong đó trưng bày chủ yếu là những bức vẽ do sinh viên học viện nghệ thuật mô phỏng lại những tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng trong lịch sử với lòng tôn kính ngưỡng mộ, giá trị thưởng thức không cao.
 

Mặc dù vậy, Tần Khả vẫn có thể nhìn ra, Hoắc Cảnh Ngôn đi bên cạnh mình không có chút xíu biểu hiện nào của sự mất kiên nhẫn. Điều này làm Tần Khả rất cảm động. Đời trước cô còn cho là do tuổi tác, nhưng hiện giờ nhìn lại, Hoắc Cảnh Ngôn thật sự vẫn luôn là một vị trưởng bối, một người cha, người anh ôn hòa.
 
Cô phải có diễm phúc thế nào mới có thể gặp được một người thầy tốt bạn hiền như anh, ở cả hai đời…
 
“Hình như em rất có hứng thú với bức họa này?”
 
Tần Khả đang thất thần, chợt bên tai vang lên giọng nói kéo cô trở lại hiện thực.
 
Cô giật mình, quay đầu lại, thấy Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng cạnh sườn vai mình, lúc này đang vừa nói vừa hơi khẽ khom người về trước, ánh mắt nhìn chăm chú bức họa đằng trước Tần Khả.
 
Vừa rồi Tần Khả nhìn bức họa này mà thất thần, Hoắc Cảnh Ngôn lại nghĩ rằng cô đang thưởng thức bức tranh mô phỏng lại này.
 
Tần Khả cũng ngại không dám phủ nhận, bèn ‘vâng’ một tiếng, sau đó theo ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn mà nhìn về phía bức họa.
 
“Hình như là mô phỏng lại tác phẩm ‘Thiên sứ truyền tin’ của Simone Martini.”

 
Hoắc Cảnh Ngôn vừa dùng ánh mắt miêu tả lại bút pháp của người vẽ, vừa giảng giải cho Tần Khả.
 
“Simone Martini là họa sĩ rất có tính đại biểu trong số các họa sĩ của Ý, là đại diện điển hình cho trường phái Siena. Hơn nữa thầy của ông – Duccio di Buoninsegna còn là người khởi thủy cho trường phái này. Simone chịu ảnh hưởng rất nhiều từ thầy của mình. Em xem chỗ này, màu sắc tươi tắn, hình ảnh hoa lệ, đường nét ưu nhã, sinh viên vẽ bức tranh này đã lùng bắt được những điểm tinh túy của trường phái Siena, đây cũng là những nét điển hình của phong cách này.”
 
Nói xong, Hoắc Cảnh Ngôn đứng thẳng dậy, nhìn Tần Khả mỉm cười.
 
“Thầy trò hai người họ có thể nói là hai nhân vật quan trọng thúc đẩy phong cách Gothic phát triển, nếu em có hứng thú với phong cách nghệ thuật này, hai người họ là là sự tồn tại mang tính cột mốc lịch sử mà em không thể bỏ qua.”
 
Tần Khả chuyên chú lắng nghe, gật đầu.
 
“Vâng, cảm ơn thầy, em sẽ ghi nhớ.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn mở miệng chuẩn bị nói gì đó.
 
Bất chợt một giọng nói mang theo ý cười lạnh lùng trào phúng chen vào giữa hai người.
 
“Tôi cũng có hứng thú với bức họa này, thầy Hoắc có thể giới thiệu giúp tôi không?”
 
“…”
 
Nghe thấy giọng nói quen đến không thể quen hơn được nữa, Tần Khả thoáng kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
 
Người con trai đứng trên hành lang, mặc áo thể thao trắng, đầu đội mũ lưỡi chai đen, đứng đút tay túi quần, ánh mắt bễ nghễ sắc bén liếc nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng cạnh cô.

 
Tần Khả ngây người mất mấy giây mới hoàn hồn.
 
“Hoắc Tuấn? Sao anh lại ở đây?”
 
“…”
 
Nghe thấy giọng cô, thiếu niên chầm chậm rũ đôi mắt đen sẫm, sự bực bội nơi đáy mắt cũng bị đè xuống nơi sâu nhất. Hắn cùng cô nhìn nhau hai giây, sau đó dời tầm mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
 
“Tôi không thể tới xem triển lãm sao?”
 
Tần Khả bị lời này làm cho nghẹn họng.
 
Cô nhìn sang bên cạnh hắn, thấy một cậu nhóc khoảng chừng mười hai mười ba tuổi.
 
… Trông hơi quen mắt.
 
Tần Khả chớp chớp mắt, chợt nhớ ra.
 
“Em chẳng phải đứa nhóc ban nãy chơi cùng Lâm Lâm sao?”
 
Thằng nhóc làm mặt quỷ vói Tần Khả, “Là em thì sao?”
 
Như sợ bị Tần Khả trách, nó lập tức chỉ sang Hoắc Tuấn:
 
“Anh ấy là đại ca em mới quen, ảnh kêu tụi em cầm ảnh chị chạy đi tìm quanh quảng trường nghệ thuật, em là người đầu tiên tìm thấy chị!”
 
“Đại… ca?”
 
Ánh mắt Tần Khả nhìn Hoắc Tuấn có chút vi diệu.
 
Hoắc Tuấn đen mặt nhìn thằng nhóc, “Ai cho mày gọi anh như thế?”
 
Thằng nhỏ bị ánh mắt hung dữ của Hoắc Tuấn làm cho sợ run, vội lùi về sau, còn không quên ấm ức cố biện giải: “Em nói rồi, em không cần tiền, em từng thấy anh đánh nhau rồi, em muốn anh dạy em đánh nhau…”
 
Tần Khả: “…”
 
Thật sự cô không nhẫn tâm nhìn cảnh tượng trẻ vị thành niên bị dạy hư đưa vào con đường tội lỗi, Tần Khả bất đắc dĩ quay sang cầu cứu Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Hoắc Cảnh Ngôn vốn đang cười xem náo nhiệt, thấy Tần Khả nhìn mình, thân là một nhà giáo anh không thể tiếp tục bàng quan được.
 
Anh cười cười, “Vừa nãy em nói bức họa nào?”
 
Hoắc Tuấn đang bực bội cau mày trừng mắt nhìn thằng nhỏ, nghe Hoắc Cảnh Ngôn hỏi thì ngẩng đầu, không kiên nhẫn mà tiện tay chỉ bừa bức tranh trước mặt.
 
Hoắc Cảnh Ngôn sải bước qua, vừa vặn ngăn cách giữa Hoắc Tuấn với đứa nhỏ.

 
“Đây là bức họa ‘Người La Mã nhảy múa’.”
 
Hoắc Tuấn lười tiếp lời, mà thằng nhóc kia sau khi bị dời lực chú ý thì ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đầy hiếu kỳ, “Sao chú biết người đang nhảy là người La Mã?”
 
Hiếm thấy Hoắc Cảnh Ngôn bị nghẹn lời.
 
Tần Khả đứng một bên bật cười, tiến lại, “Ý thầy Hoắc là, bức họa này có tên ‘Người La Mã nhảy múa’.”
 
Tần Khả nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, “Giờ học trước thầy đã giảng về họa sĩ này, là Cimabue, phải không ạ?”
 
“Ừ.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn hài lòng gật đầu, “Giovani Cimabue, cũng là một họa sĩ tiêu biểu của Ý đồng thời là một trong những người sáng lập trường phái Siena giống Duccio di Buoninsegna, cũng được ghi nhận là nhân vật lớn đầu tiên dám đứng ra đấu tranh chống lại phong cách nghệ thuật Byzantine lỗi thời cũ kỹ.”
 
Hoắc Cảnh Ngôn nhìn bức tranh trước mặt.
 
Lát sau, anh tiếc nuối lắc đầu, “Trình độ mô phỏng lại của người này không bằng sinh viên vẽ bức họa kia, các tác phẩm của Cimabue chủ yếu theo khuynh hướng tả thực bình phàm tự nhiên, đặc điểm rõ nhất là màu sắc tươi sáng đối lập, về điểm này, hiển nhiên bạn sinh viên này chưa thể hiện được…”
 
Tần Khả hiểu rõ năng lực cùng trình độ của Hoắc Cảnh Ngôn, vì thế không hề cảm thấy bất ngờ.
 
Mà Hoắc Tuấn lại không hề để tâm.
 
Vì vậy chỉ còn dư lại một cậu nhóc mười hai mười ba tuổi bị Hoắc Cảnh Ngôn lèo lèo như cháo chảy tung ra một loạt những từ ngữ học thuật, nó như lọt trong sương mù, chỉ lát sau, ánh mắt nó nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đã đạt tới trình độ si mê cuồng nhiệt.
 
Cuối cùng nhóm bốn người xem triển lãm bắt đầu thay đổi cặp. Thằng bé kia ‘chiếm đoạt’ vị trí của Tần Khả, quấy lấy Hoắc Cảnh Ngôn từ đông hành lang tới tây hành lang, Tần Khả đi cạnh hai người, cả cơ hội nói chen vào cũng không có.
 
Vốn dĩ Tần Khả lên kế hoạch tranh thủ cơ hội này sẽ moi chút thông tin về người phụ nữ mà Hoắc Cảnh Ngôn yêu nhất từ miệng anh, nhưng nhìn tình hình trước mắt, có lẽ kế hoạch của cô đã chết non từ trong trứng mất rồi.
 
Tần Khả dở khóc dở cười.
 
“Là em hẹn Hoắc Cảnh Ngôn tới đây?”
 
Rẽ sang một đoạn hành lang, Hoắc Tuấn từ đầu tới cuối luôn im lặng đi bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng hỏi.
 
Tần Khả hơi ngẩn người.
 
Lát sau, cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn Hoắc Tuấn vô cùng bình tĩnh thản nhiên.
 
“Ừ.”
 
“…”
 

Đáy mắt Hoắc Tuấn xẹt qua tia lạnh lùng hung ác.
 
Gân xanh trên trán hơi gồ lên, lặng lẽ giật giật. Lúc sau, hắn bật ra tiếng cười nhạt, đảo mắt nhìn sang những bức tranh treo trên cột hành lang.
 
Cuối cùng, ánh mắt vẫn nhìn trở lại Tần Khả.
 
“Hẹn anh ta tới chỗ này, em đúng là rất biết cách làm người ta vui vẻ?”
 
“…”
 
Tần Khả trầm mặc.
 
Kỳ thực lúc nhìn thấy Hoắc Tuấn, cô đã đoán được rốt cuộc tối hôm đó ai là người đã vào phòng mình, đã thấy những gì, và đã làm những gì.
 
Cô cũng đoán được, Hoắc Tuấn nhất định đã hiểu lầm tình cảm của cô đối với Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Nhưng, cô thật sự không có cách nào giải thích cho hắn hiểu.
 
——
 
Về phía Hoắc Cảnh Ngôn, cô thậm chí đã nghĩ, nếu đến cuối cùng vẫn không có cách nào, cô sẽ nói thẳng với Hoắc Cảnh Ngôn rằng mình mơ thấy một cơn ác mộng, cô mơ thấy bạn gái của anh gặp phải bất hạnh.
 
Cho dù anh không tin, nhưng với tính tình chu đáo cẩn thận của Hoắc Cảnh Ngôn mà nói, chắc chắn anh sẽ thay đổi quyết định theo yêu cầu của cô.
 
Thế nhưng Hoắc Tuấn thì khác.
 
Tần Khả rất rõ ràng, giải thích với hắn là vô dụng. Tính cách Hoắc Tuấn quá mức thờ ơ lạnh lùng, giống như một thanh đao sắc bén đã tuốt khỏi vỏ, chỉ biết thẳng tắp chém xuống, không hề nhân nhượng.
 
Hắn chỉ nhìn bản chất, cái bề ngoài còn lại hoàn toàn không để tâm. Chỉ cần cô không cho hắn một lý do khách quan vì sao cô lại thân cận Hoắc Cảnh Ngôn, bất kể cô lôi ra cái cớ cái lý gì hắn cũng sẽ không để ý.
 
Nhưng cái lý do khách quan kia Tần Khả lại không thể nói ra được.
 
Cô không nói gì.
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn dần từ thâm trầm chuyển thành lạnh lẽo.
 
Hắn khẽ nhếch khóe môi, đồng tử sẫm lại, lộ ra một nụ cười đáng sợ.
 
“Cam chịu?”
 
“…” Tần Khả nhíu mày nhìn hắn.
 
Ý cười nơi đáy mắt hắn càng trầm xuống, hắn đưa tay khẽ vuốt nhẹ sườn mặt cô, cảm xúc tại đầu ngón tay mềm mịn trơn nhẵn. Khiến người ta trầm luân chìm đắm.
 
Ánh mắt hắn hơi tối lại.
 
“Tần Yên ngu xuẩn chỉ biết đến danh lợi, ý đồ của cô ta khi tiếp cận tôi và Hoắc Cảnh Ngôn liếc mắt một cái là có thể thấy rõ. Nhưng còn em? Tần Khả, đến tột cùng em là muốn cái gì?”
 
“…”
 
Tần Khả siết chặt ngón tay, lùi về sau nửa bước.
 
Nhưng khoảng cách nửa bước chân đã nhanh chóng bị Hoắc Tuấn kéo lại về không. Hắn càng tiến sát lại gần cô:

 
“Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng em ngây thơ trong sáng, tựa như một khối ngọc không chút tì vết, tôi đứng ngắm nhìn em từ xa, tưởng tượng mài này em sẽ bị mài dũa thành dáng vẻ kinh diễm ra sao… Nhưng tôi chưa từng dám chạm vào em, bởi vì sợ làm em ô uế.”
 
Tần Khả lặng người khi nghe hắn nói.
 
Nhưng Hoắc Tuấn không thấy, ánh mắt hắn trở nên sắc bén.
 
“Nhưng bắt đầu từ bao giờ, em đã biến thành một khối ngọc đen, Tần Khả? Giống như chỉ trong một cái chớp mắt, thậm chí tôi còn chưa kịp nhận ra, em của hiện tại hoàn toàn không giống em trước kia nữa. Em tiếp cận Hoắc Cảnh Ngôn rõ ràng là có mục đích, cũng giống như lần đó ở Hell bar em đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi!”
 
“…!”
 
Ánh mắt Tần Khả chợt co lại.
 
Giây phút này cô gần như khiếp sợ mà nhìn Hoắc Tuấn.
 
Trong lòng cô biết rõ Hoắc Tuấn không có khả năng đoán được mục đích cùng nguyên nhân cho những hành vi của cô, nhưng chính vì hắn không đoán được, cô không biết Hoắc Tuấn hiểu rõ mình đến mức nào mới có thể nói về cô tỉ mỉ rạch ròi chắc chắn như vậy.
 
——
 
Nếu không có chuyện đời trước, chỉ sợ Hoắc Tuấn còn hiểu rõ về cô hơn chính bản thân cô.
 
Mà Hoắc Tuấn khi thấy biểu cảm hơi mất khống chế của cô, hắn lại cho rằng cô bị mình nói trúng hết suy nghĩ trong lòng.
 
Hắn càng nắm chặt lấy cổ tay cô.
 
Tần Khả bị cơn đau kéo ý thức trở về.
 
Cô nhíu mày, cố gắng làm mặt lạnh, “Nếu anh đã nhìn thấu hết thảy, anh còn ở lại bên tôi làm gì?”
 
Hoắc Tuấn nheo mắt, ánh mắt thoáng lạnh đi.
 
“Em có ý gì.”
 
Tần Khả: “Không phải anh thích con gái ngây thơ đơn thuần sao? Có lẽ trước kia tôi là vậy, nhưng giờ tôi đã không còn ngây thơ đơn thuần nữa rồi.”
 
Tần Khả khẽ cắn răng, ánh mắt lộ ra tia hận thù khi nhớ lại những chuyện đời trước.
 
Lại nghĩ tới thái độ của ba người nhà họ Tần hai ngày nay, đáy mắt cô lại gợn lên ý cười lạnh lùng nhàn nhạt.
 
“Anh muốn Tần Khả sạch sẽ vô tri ngày trước cùng anh chơi đùa? Cô ta đã chết từ lâu rồi. Bây giờ tôi có thể vì đòi lại tất cả mọi thứ thuộc về mình mà bất chấp mọi cái giá phải trả; để đạt được mục đích của mình, tôi cũng mặc kệ ánh nhìn của người đời.”
 
Tần Khả nói liền một mạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Tuấn.
 
“Nói vậy anh đã hiểu chưa?”
 
Hoắc Tuấn hạ mắt.
 
“Thế em muốn gì? Ở chỗ Hoắc Cảnh Ngôn có thứ gì mà em cho rằng anh ta có thể cho em, mà tôi thì không?”
 
Tần Khả sửng sốt, “Anh…”
 
“Chỉ cần em nói ra, mặc kệ phải trả giá ra sao, tôi cũng sẽ cho em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.