Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 29:
Chương 29:
Buổi tối, Tần Khả vừa bước vào cửa nhà họ Tần đã cảm nhận được bầu không khí khác thường.
Cô ngẩng lên nhìn về phía gian phòng ăn thông với phòng khách, trên bàn ăn, ba người nhà Tần Yên đều đang ngồi thấp giọng bàn bạc gì đó, nghe tiếng cô vào cửa, ba người tức khắc liền yên lặng.
Ánh mắt Tần Khả chợt lóe, trong lòng đã thầm đoán được nguyên do, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ làm như không phát giác, đứng ở huyền quan thay giày, sau đó đeo balo lên phòng mình ở trên gác.
Lúc đi ngang qua phòng ăn, Tần Khả rũ mắt, mặt không cảm xúc mở miệng chào:
“… Con chào ba mẹ, em chào chị.”
Nói xong, cô đi thẳng lên trên.
Sau lưng, Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương ngồi trên bàn ăn bốn mắt nhìn nhau, Ân Truyền Phương lên tiếng: “Tiểu Khả, mau rửa tay rồi xuống ăn cơm.”
“Con biết rồi.”
Tần Khả lên tầng.
Cửa phòng ngủ tầng hai đóng lại, Tần Yên rốt cục nhịn không được quay sang nhìn ba mẹ mình, trong mắt tràn đầy oán giận, “Mẹ, mẹ có chắc sẽ thành công không?”
“Chắc chắn thành công.”
Ân Truyền Phương không ngẩng đầu, vẻ mặt hời hợt nói: “Tần Khả trước giờ rất nghe lời mẹ, con yên tâm, suất thi kia, mẹ sẽ kêu nó nhường lại cho con. Mau ăn cơm thôi.”
“… Vâng.”
Tần Yên đáp có lệ một tiếng, nhưng vẫn không làm sao dằn xuống được cảm giác bất an trong lòng, ánh mắt phức tạp liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trên lầu hai.
Trước kia cô ta cũng nghĩ rằng mình hiểu rất rõ Tần Khả, thậm chí dễ dàng chơi đùa đứa em gái ngu ngốc này trong lòng bàn tay.
Nhưng dường như chỉ sau một đêm mọi thứ đều thay đổi, tất cả mọi chuyện liên quan đến Tần Khả đều không đúng ý cô… mà tất cả những chuyện này, bắt đầu từ đợt thi lên cấp ba lần đó.
Hiện giờ cô ta càng lúc càng không tin mình có thể chơi lại Tần Khả, cũng càng lúc càng không thể nhìn thấu những tâm tư giấu sau ánh mắt mà cô vẫn cho rằng ngây thơ không biết gì của đứa em gái.
Vì thế lần này, sau khi nghe tin suất thi cuối cùng mà mình chật vật mãi mới lấy được rất có khả năng sẽ bị Tần Khả chiếm mất, việc đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là về nhà xin sự trợ giúp của mẹ mình – Ân Truyền Phương.
Tần Yên siết chặt đôi đũa trong tay, ăn cơm không biết mùi vị.
——
Hy vọng hết thảy sẽ thuận lợi như lời mẹ nói.
Mấy phút sau, Tần Khả thay quần áo mặc ở nhà xong, xuống lầu ăn cơm.
Tần Khả qua bồn cạnh bàn ăn rửa tay, sau đó ngồi xuống chỗ trống cạnh Tần Yên, đối mặt với Ân Truyền Phương. Ân Truyền Phương xới cho cô một bát cơm, đặt đũa bên cạnh.
“Ngồi xuống ăn cơm đi, Tiểu Khả.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ.”
Tần Khả nhàn nhạt đáp.
“…”
Ân Truyền Phương đang tính nói gì đó chợt sửng sốt, dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Tần Khả. Không biết có phải ảo giác của bà hay không mà bà cứ có cảm giác hôm nay trên người Tần Khả tỏa ra một loại tình tự không giống bình thường.
Ân Truyền Phương không thấy có chỗ nào bất thường, cho nên cũng không nghĩ sâu thêm nữa.
Bà cầm đũa lên, vừa ăn vừa nói: “Tiểu Khả, dạo này học hành thế nào, đã quen chưa?”
Tần Khả: “Khá tốt ạ.”
Ân Truyền Phương: “Vậy thì tốt. Mẹ nghe Yên Yên bảo, kết quả thi tháng trước của các con có rồi hả?”
Tần Khả: “Vâng, hôm nay mới có.”
Ân Truyền Phương: “Yên Yên bảo con đứng đầu khối 10, con có muốn quà gì không, ba mẹ mua cho con làm phần thưởng?”
“…”
Đôi đũa của Tần Khả khựng lại giữa không trung, nhưng đã bị cô che giấu đi rất nhanh.
“Con không thích gì cả, mẹ.”
Ân Truyền Phương đã quen với thái độ này của cô, gật gật đầu.
Nhưng bà không nhìn thấy, ở phía đối diện, dưới đáy mắt cô xẹt qua tia trào phúng nhàn nhạt.
——
Trào phúng không chỉ là với người nhà họ Tần, càng nhiều hơn là cười nhạo chính bản thân mình, cười nhạo sự ngây thơ ngu ngốc của bản thân ở đời trước.
Đời trước có vô số lần Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương cũng giống thế này, làm như đánh ý quan tâm săn sóc hỏi cô có muốn thứ gì không.
Lần nào Tần Khả cũng đều bị cái sự ‘chân thành’ của họ làm cho cảm động. Thế nhưng cô chưa từng nghĩ tới, vợ chồng Ân Truyền Phương mua quà mua đồ cho Tần Yên chưa bao giờ hỏi chị ta ‘có muốn hay không’; sở dĩ hỏi cô như vậy chỉ vì muốn đợi cô thuận theo tiến trình mở miệng khách sáo từ chối, sau đó hai người sẽ có cớ mà không thèm đếm xỉa đến cô nữa thôi.
Chính mình đời trước ngu ngốc bị thứ tình thân giả dối ấy lừa gạt, có rơi vào kết cục hai bàn tay trắng cũng chẳng oan ai.
Đáy mắt Tần Khả lóe qua tia lạnh lẽo.
Lần này, tất cả những thứ thuộc về cô, bất kể là di sản cha mẹ để lại hay suất tham gia thi, ai cũng đừng mong đoạt được khỏi tay cô.
…
Gần cuối bữa tối, Ân Truyền Phương đặt đũa, rốt cuộc cũng nói ra ý định ban đầu của mình.
“Tiểu Khả, mẹ nghe Yên Yên bảo, giáo viên Toán của các con chuẩn bị đặc cách cho con lấy một suất tham gia cuộc thi giỏi toán của khối 11 phải không?”
“Vâng,” Tần Khả mặt không cảm xúc, đáp: “Đúng là thầy có nói vậy ạ.”
“…”
Trong lòng Tần Yên căng thẳng, nhịn không được ngẩng lên nhìn mẹ mình.
Ân Truyền Phương dùng ánh mắt trấn an con gái, sau đó quay sang tươi cười với Tần Khả.
“Tiểu Khả từ trước tới nay luôn rất xuất sắc, là vàng miếng thì sẽ phát sáng, mẹ biết nhất định các thầy cô ở trường sẽ thích con mà.”
Tần Khả không ngẩng đầu, chỉ tập trung ăn cơm.
“Cảm ơn mẹ.”
“…”
Chỉ một câu bình tĩnh thản nhiên không chút gợn sóng, Ân Truyền Phương nghẹn lời. Bà vô thức nhíu mày, nhưng rất nhanh đã tự điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục nói: “Nhưng có chuyện này chắc con không biết… Nếu muốn chia suất dự thi cho con thì bắt buộc phải loại người cuối danh sách, mà người cuối cùng của danh sách lại chính là chị gái kém cỏi của con.”
Ân Truyền Phương nói xong rồi dừng câu chuyện, tràn đầy trông mong nhìn Tần Khả.
Nếu là trước kia, nhất định Tần Khả sẽ chủ động nhường lại, Ân Truyền Phương rất tự tin về điều này.
Thế nhưng hiện tại, bà đợi mãi đợi mãi, đến mức nụ cười trên mặt cũng sắp cương cứng lại, Tần Khả mới thong thả ngẩng lên, bày ra vẻ mặt vô tội mà nghi hoặc:
“Người cuối cùng là chị ạ?” Tần Khả quay sang nhìn Tần Yên, cười áy náy, “Vậy thì không khéo quá rồi.”
“…!”
Cạnh đó, Tần Hán Nghị không biểu hiện gì nhiều, mà Ân Truyền Phương cùng Tần Yên mặt mũi đã tái mét.
Ân Truyền Phương nhíu chặt đầu mày.
Bà không tin đã nói tới mức này mà Tần Khả còn nghe không hiểu, chỉ có khả năng Tần Khả đang chơi trò giả ngốc với bà.
Nghĩ đến việc đứa con gái nuôi ngu ngốc đã bắt đầu nảy sinh tâm tư cùng nanh vuốt, sắc mặt Ân Truyền Phương thoắt cái trở nên khó coi, nhất là khi mới mấy phút trước thôi, chính miệng bà còn cam đoan với con gái chắc chắn có thể áp chế được Tần Khả…
Nghĩ vậy, trên mặt Ân Truyền Phương lại treo lên nụ cười.
“Tiểu Khả, là thế này, năm nay con mới vào lớp 10, trường các con sở dĩ giới hạn từ lớp 11 trở lên mới có thể tham gia cũng là có lý của người ta, có phải không?”
“Vâng.” Tần Khả đáp qua loa một tiếng, không ngẩng đầu.
“…”
Ân Truyền Phương sầm mặt, thầm cắn răng, ngoài mặt vẫn cố gắng bày ra nụ cười mà ‘khuyên bảo’ Tần Khả, “Thật ra rất đơn giản, nhà trường làm vậy bởi vì bắt đầu từ lớp 11 trở đi mới chinh thức chuẩn bị thi đại học, cần phải chuẩn tốt mọi thứ cho trận chiến cuối cùng. Thế nên đối với chị con, giờ là lúc cần cơ hội này nhất, còn con có thể đợi sang năm rồi thi, như vậy cũng có thể tập trung chuẩn bị kỹ càng hơn.”
“À, vâng.”
Tần Khả gật đầu.
Ân Truyền Phương mừng thầm, đang tính nói tiếp, chợt thấy Tần Khả ngồi đối diện chậm rì rì ngẩng lên.
“Thế, mẹ muốn con làm gì?”
Đáy mắt Ân Truyền Phương tràn ra ý cười, “Con đi nói với thầy dạy toán của con, bảo là con vẫn chưa sẵn sàng, cuộc thi lần này con không tham gia nữa, suất thi kia cứ để cho người ban đầu đi.”
Ân Truyền Phương dùng tốc độ cực nhanh nói xong, lại cảm thấy thái độ của mình hơi quá lố, bèn vội vàng kiềm chế lại.
“Như vậy con vừa gây được ấn tượng là một người ổn trọng trước mặt giáo viên, mà đối với con cũng không ảnh hưởng gì, đúng không?”
“…”
Ân Truyền Phương nói xong, cả bàn ăn yên lặng hồi lâu.
Lâu đến mức nụ cười trên mặt bà dần cứng lại, cuối cùng không thể duy trì được nữa, Ân Truyền Phương sắc mặt khó coi nhìn Tần Khả.
“Tiểu Khả.” Bà dốc sức ngăn lửa giận bốc lên, “Con thấy sao?”
Tần Khả thong thả ăn xong miếng cơm cuối cùng trong bát, bỏ đũa xuống, uống ngụm nước súc miệng.
Sau đó mới chầm chậm ngẩng đầu.
Cô bình tĩnh nhìn Ân Truyền Phương, “Con thấy, lý do ở đây rất đơn giản, nhưng lý do mà mẹ nói, không phải lý do mà con đang nghĩ.”
“…” Ân Truyền Phương biến sắc, “Ý con là gì?”
Tần Khả: “Lý do của con rất đơn giản. Cái gì nên là của con thì chính là của con. Tiền đồ của con với chị ấy cũng chẳng liên quan gì tới nhau cả, không có cơ hội nào cho ai là lãng phí, cho ai là thỏa đáng cả.”
Ánh mắt Ân Truyền Phương trầm xuống, đang định nói gì đó, Tần Khả lại tiếp tục: “Cơ hội này con cũng muốn, kỳ thi này mỗi năm chỉ có một lần, lần nào cũng rất vô cùng quan trọng, có thể tham gia thêm một lần tức là có nhiều thêm một cơ hội thắng.”
Ân Truyền Phương: “Với con đây chỉ là một cơ hội thắng, nhưng với chị con, rất có khả năng chỉ có duy nhất cơ hội lần này! Chẳng lẽ con nhất quyết ích kỷ vì mình, để chị con mất đi cơ hội duy nhất này hay sao?!”
“…”
Tần Khả im lặng hai giây, chợt khẽ bật cười.
Sự chế diễu trong nụ cười đó quá mức rõ ràng, rõ ràng tới mức khiến cả Tần Hán Nghị lẫn Ân Truyền Phương đều biến sắc mặt.
——
Lần đầu tiên bọn họ có cảm giác, đứa con ngây thơ ngu ngốc luôn bị bọn họ khống chế trong lòng bàn tay dường như đang dần thoát khỏi quỹ đạo mà bọn họ đặt ra.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Khả thật sự bỏ đi lớp vỏ ngây thơ vô tội, lộ ra gai nhọn cùng sự sắc bén ẩn giấu bên trong trước mặt bọn họ.
Tần Khả không cho bọn họ cơ hội kịp phản ứng.
Cô khẽ giọng bật cười, nhàn nhạt liếc nhìn Tần Yên, sau đó lại nhìn sang Ân Truyền Phương.
“Mẹ, con thật lòng hỏi mẹ một câu, hy vọng mẹ cũng trả lời thật lòng.” Cô nhìn chằm chằm Ân Truyền Phương không chớp mắt, “Nếu như hôm nay, con với chị ấy đổi vị trí cho nhau, con là người cần chị ấy nhường cơ hội thi, vậy mẹ vẫn sẽ khuyên chị ấy nhường cho con, rồi bảo nếu không nhường tức là chị ấy ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình sao?”
“…!”
Ân Truyền Phương chợt biến sắc.
Trong vô thức bà muốn tránh khỏi tầm mắt Tần Khả, giây tiếp theo lại sầu não nghĩ, lúc này không trả lời mà trốn tránh, chẳng khác nào chưa đánh đã khai?
Mà Tần Khả cũng sẽ không nhường đi cơ hội này.
Nhận được đáp án, chút nhiệt độ cuối cùng trong lòng cô triệt để tiêu tán. Cô lần nữa bật cười ra tiếng.
“Cho nên, nếu đã là cơ hội mà con dựa vào nỗ lực và thành tích mà bản thân phấn đấu để giành lấy, vì sao con phải nhường?”
“…”
Sắc mặt Ân Truyền Phương và Tần Yên trắng bệch, cuối cùng Tần Hán Nghị đành húng hắng cất giọng.
Ông nhìn Tần Khả, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tiểu Khả, nói sao thì nói, chúng ta cũng đã nuôi nấng con bao năm, chị con cũng không tệ bạc với con, giờ bảo con hy sinh một chút, con cũng không chịu sao?”
“…”
Nghe ông nói, Tần Khả cười lạnh trong lòng.
Tần Khả thật sự rất muốn ném thẳng bát đũa vào mặt cái gia đình vô sỉ này, chất vấn: Cả nhà các người không đi làm không kiếm tiền, toàn dựa vào di sản của ai, tiêu tiền của ai mà sống. Bây giờ Tần Hán Nghị còn mặt dày không biết xấu hổ mà nói ra câu như vậy!?
Thế nhưng, Tần Khả chỉ cố nén cơn giận, rũ mắt.
——
Lúc này cô chưa biết sự thật, cũng chưa biết đến sự tồn tại của khối di sản kia.
Trước khi trưởng thành, có quyền thay đổi quyền giám hộ, cô không thể rút dây động rừng…
Tần Khả hít sâu một hơi, đứng dậy.
“Xin lỗi, cho dù mọi người nói con ích kỷ con cũng chịu, con rất quý trọng cơ hội này, nhất định sẽ không nhường lại.”
Nói xong, cô rời khỏi chỗ ngồi đồng thời lạnh nhạt liếc nhìn Tần Yên.
Khóe môi cô cong lên rất khẽ, nụ cười chưa chạm tới đáy mắt, mang ý trào phúng nhàn nhạt.
“Nếu chị thật sự muốn, vậy đi xin thẳng giáo viên đi.”
Nói rồi, cô xoay người lên lầu.
Trước khi đóng cửa, cô nghe rõ ràng dưới lầu vang lên một tiếng ‘rầm’, Tần Yên quăng bát đũa, tức giận mắng mỏ gì đó.
Tần Khả đóng cửa phòng mình, khóa lại, cô dựa lưng lên cánh cửa, chậm rãi thả lỏng thân thể căng chặt.
Cô thở ra một hơi thật sâu, đè xuống cơn sợ hãi chưa tan.
——
Bất kể là đời này hay đời trước, đây cũng là lần đầu tiên cô chống đối thẳng thừng với nhà họ Tần.
Hiện tại quyền giám hộ vẫn ở trong tay họ, cô biết mình làm vậy là không sáng suốt, nhưng vợ chồng Tần Hán Nghị và Tần Yên từ xưa tới nay bản tính lòng tham không đáy, cô biết rất rõ, vì thế tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Có điều nếu đã bắt đầu lật mặt, cô cũng phải nhanh chóng làm tốt chuẩn bị.
Nghĩ vậy, Tần Khả với lấy balo trên giường móc di động ra, tìm số Cố Tâm Tình trong danh bạ, ấn gọi.
Đầu bên kia nhấc máy rất nhanh.
“Khả Khả?”
“Tớ đây.”
Tần Khả hạ thấp giọng xuống, đi tới trước cửa sổ, khẽ hỏi:
“Tâm Tình, lần trước tớ nhờ cậu tìm hộ mấy việc liên quan tới gia sư, cậu đã nghe ngóng được tin gì chưa?”