Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 28


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 28:

 
Chương 28:
 
Thầy trò trường trung học Càn Đức dạo gần đây luôn sống trong cảm giác kinh hãi. Gần một tháng nay, số lần bọn họ chạm mặt Hoắc Tuấn có hơi nhiều quá mức.
 

Nếu là trước kia, người nào gặp phải tình huống này khẳng định chẳng mấy bữa sẽ lâm đại họa, nhưng lần này dường như có gì đó không đúng, những học sinh hay nhìn thấy Hoắc Tuấn suốt gần một tháng lòng dạ thấp thỏm lo lắng đề phòng, thế nhưng vườn trường nơi nơi yên ổn, không phát sinh bất cứ việc gì.
 
Mọi người ai cũng cảm thấy rất là vi diệu.
 
Cảm giác này y chang tình cảnh đám gà con đang sống yên ổn bình lặng, đột nhiên một con đại bàng từ đâu xồ ra, hù cho đám gà con không dám ho he một tiếng.
 
Vì thế, tháng đầu nhập học trong trường đáng lẽ phải ồn áo náo nhiệt nhất, kết quả học sinh Càn Đức lại an phận thủ thường y như đang tranh tuyển đội quân gương mẫu danh dự.
 
Chủ nhiệm bộ môn giáo dục xúc động không để đâu cho hết.
 
Hồng kỳ lưu động đầu tiên của tháng chín được đưa tới lớp tinh anh khối 12.
 
Đầu tháng mười, tiết thể dục đầu tiên của lớp tinh anh bắt đầu.
 
Sân vận động của trường vẫn còn dư lại hơi nóng chưa tan của mùa hè, Kiều Cẩn vắt người trên xà đơn giả chết.

 
“Tuấn ca, cả tháng này cuộc sống của tôi sắp nhạt như nước ốc, xương cốt cũng sắp rỉ sét tới nơi rồi. Cầu ông khai ân, thả tôi đi tìm chút niềm vui đi?”
 
“…”
 
Lúc này Hoắc Tuấn đang ngồi trên thanh xà kép.
 
Hắn sở hữu một vóc người với tỷ lệ thân hình hoàn mỹ, đôi chân dài thẳng, tố chất thân thể cũng tốt. Hiện tại không bám không víu, chỉ biếng nhác ngồi trên một trong hai thanh xà, mắt nhìn xa xăm.
 
Không biết là đang ngắm chân trời, hay đang nhìn phía trước chân trời, nơi đám học sinh lớp tinh anh khối 10 đang bị thầy thể dục dạy dỗ.
 
Đợi nửa ngày không thấy hắn có động tĩnh gì, Kiều Cẩn nhịn không được quay đầu lại.
 
Nhìn theo tầm mắt Hoắc Tuấn, thấy rõ cảnh tượng nghiêng phía đối diện sân vận động, Kiều Cẩn lấy tay vuốt mặt.
 
Cậu ta thở dài.
 
“Tuấn ca, đừng nhìn nữa, nhìn cũng chẳng ích gì, cũng có ăn được đâu.”
 
“…”
 
Câu này của cậu ta dường như đã đâm trúng dây thần kinh nào của Hoắc Tuấn, hắn bực bội thu hồi tầm mắt.
 
“Cậu muốn tôi giúp cậu giãn gân cốt?”
 
Kiều Cẩn nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội, “Tôi nói thật mà, chưa nói cái khác, hiện giờ học muội Tần Khả chính là trò cưng của các thầy cô đó. Nghe giáo viên bên tổ toán bảo, các thầy cô còn muốn đặc cách cho em ấy tham gia cuộc thi toán mà theo quy định nhà trường chỉ có học sinh khối 11 trở lên mới được phép tham gia.”
 
“Đúng là có vụ này đó, bây giờ chỉ xem ý Tần Khả thế nào thôi.” Kiều Du leo xuống khỏi thanh xà, cũng đáp xen vào, “Tôi nhớ lần đặc cách trước của trường, là vì Tuấn ca nhỉ?”
 
“…”
 
Kiều Cẩn: “Haha, đừng nhắc lần đó nữa, cẩn thận không chủ nhiệm lại điên tiết lên, ổng khó khăn lắm mới xin đặc cách được, kết quả đợt thi tháng thứ hai Tuấn ca lại quăng cho ổng một quả trứng ngỗng to đùng. Cả đề chọn đáp án tránh hết đáp án đúng, chỉ tô vào ba đáp án sai, tao nghe nói, cái tờ đáp án đấy giờ vẫn treo trên tường tổ toán để trừ tà đấy hahahaha…”
 

Kiều Du cũng cười theo.
 
Hai người vui vẻ chưa được bao lâu, có một học sinh lớp tinh anh khối 12 chợt từ cổng sân vận động chạy tới, cách đó không xa là khu nghỉ của lớp bọn họ, các học bá tụm thành đôi thành đàn ngồi trên bậc thang lấy sách ra tự học.
 
Nam sinh chạy tới ngước lên trông thấy đám người Hoắc Tuấn thì khẽ biến sắc mặt, hô lên một tiếng ‘Tuấn ca’ xong mới cẩn thận vòng qua ba người chạy tới khu nghỉ.
 
“Bảng thành tích dán lên rồi…” Cậu ta vừa cất giọng hô lên, chợt nhớ ra đám người Hoắc Tuấn đang ở phía sau, người nọ vội vàng hạ thấp âm lượng, hô lên với nhóm học bá, “Kết quả thi tháng trước, vừa mới dán đó.”
 
Nghe thế, nhóm học bá cũng không tiếp tục tự học nữa.
 
Mấy người trong lớp đối mắt nhìn nhau, nhất là mấy người ở vị trí cạnh tranh kịch liệt, ánh mắt gần như tóe ra tia lửa.
 
Mới đầu ai nấy đều án binh bất động, qua một lát, có học sinh đứng dậy đi về phía nơi dán bảng thành tích, lúc này trong đám mới có người không nhịn không được, đứng dậy đi theo.
 
Chẳng mấy chốc, gần như tất cả học sinh lớp tinh anh đều đi qua.
 
Kiều Cẩn Kiều Du đang dựa vai nhau xem náo nhiệt, mới bàn luận được một nửa, chợt cảm thấy mặt đất dưới chân khẽ chấn động.
 
Kiều Cẩn cách gần nhất quay đầu lại, sửng sốt.
 
“Tuấn ca, ông đi làm gì?”
 
Hoắc Tuấn đưa tay giữ chiếc mũ lưỡi chai, mắt hơi nheo lại, giọng nói phơi lâu dưới ánh mặt trời trở nên biếng nhác, “Bảng thành tích không phải có rồi à? Đi xem.”
 
Kiều Cẩn: “…”
 
Kiều Du: “…”
 
Qua vài giây.
 
Kiều Cẩn vừa dè dặt vừa giận bầm gan tím ruột, mở miệng: “Tuấn ca, ông quên đợt thi tháng trước, ông ngủ hết cả giờ thi à.”
 
Hoắc Tuấn cười nhạt, dùng ánh mắt như nhìn một đứa thiểu năng mà nhìn Kiều Cẩn, “Ai bảo tôi muốn xem tôi?”
 
“…” Kiều Cẩn trầm mặc hai giây, nhỏ giọng thì thầm, “Cũng đúng, mỗi lần nộp bài ông đều biết bài mình đạt điểm tối đa hay xơi trứng ngỗng mà.”
 
Ngược lại Kiều Du liếc cái là hiểu ngay, cậu ta bật cười, “Tuấn ca, muốn xem xếp hạng của học muội Tần Khả à?”
 
“Ờ.”
 
Hoắc Tuấn chỉnh mũ xong rồi xoay người rời đi.
 
Trên thực tế, người nhận phải đả kích khiếp sợ khi trông thấy Hoắc Tuấn cũng đi qua xem bảng thành tích không chỉ có một mình Kiều Cẩn, dọc đường đi, đám học bá lớp tinh anh khối 12 thoáng liếc thấy hắn cũng nhịn không được vứt bỏ hiềm khích với nhau mà chụm lại xì xào bàn tán.
 
“Tình huống gì đây? Tháng trước Tuấn ca thi nghiêm túc hả?”
 
“Không thể nào… tui nhớ lúc thu bài làm ổng vẫn còn nằm rạp ra bàn ngủ mà.”
 
“Phải đó, bài thi vật lý cũng là giấy trắng.”
 
“Thế cậu ta tới đây làm gì?”
 
“Gặp quỷ… năm bảo tọa của lớp chúng ta từ nay về sau có phải lại thiếu mất một chỗ không.”
 

“…”
 
Nhóm học bá lo lắng thấp thỏm cùng Hoắc Tuấn trước sau đi tới trước khu dán bảng thành tích.
 
Kết quả, không ngờ cả đám vừa dừng bước, Hoắc Tuấn lại đi vòng qua bọn họ, đi tới trước bảng đầu tiên.
 
“Đó không phải bảng điểm thi tháng của lớp tinh anh khối 10 với khối 11 à?”
 
“Ồ, vậy tức là không phải Tuấn ca tới xem thành tích của mình…”
 
“Đệch, mắc công tui sợ bóng sợ gió.”
 
“Mấy cậu không tò mò cậu ta tới xem cho ai à?”
 
“Tò mò thì qua xem là biết, vấn đề là ai dám đi?”
 
“… Coi như tui chưa hỏi.”
 
Nhóm học bá cẩn thận nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn đi tới trước bảng lớp tinh anh khối 10, sau đó đưa tay nhấc vành mũ lưỡi chai.
 
Nhìn năm giây, xem xong Hoắc Tuấn lập tức xoay người rời khỏi.
 
Cả đám: “??”
 
Năm phút sau.
 
Ở phía góc trong của sân vận động, lớp tinh anh khối 10 cũng vừa giải tán.
 
“Huhuhu thầy thể dục không phải người…” Cố Tâm Tình ôm cây khóc, “Tớ không chạy nổi nữa, tớ không chạy nữa đâu, tớ bị say nắng, muốn nghỉ!”
 
Tần Khả đứng bên cạnh, dở khóc dở cười nhìn cô bạn: “Ai bắt cậu chạy nữa đâu, hai vòng cũng chạy xong rồi mà?”
 
“… Nhưng thể xác và tinh thần tớ đều chịu thương tổn không cách nào bù đắp! Với cả tiết nào cũng phải chạy thế này đúng là quá đáng quá quắt! Vì sao khối 12 không phải chạy!”
 
“Thế chuyển cậu lên khối 12 nhé?”
 
“…!”
 
Bất chợt giọng nói của thầy thể dục vang lên, Cố Tâm Tình giật bắn thiếu điều bỏ chạy.
 
Cô run rẩy quay đầu về sau, thấy thầy phụ trách thể dục cao to hùng dũng của lớp tinh anh khối 10 đang cầm bảng danh sách, đôi mắt hổ nhìn mình chằm chằm.
 
Cố Tâm Tình run run, cố nặn ra nụ cười cứng ngắc:
 
“Em đang nói mớ thôi, thưa, thưa thầy…”
 
Thầy thể dục cười như có như không, hừ một tiếng, sau đó quay người rời đi.
 
Cố Tâm Tình mặt buồn như đưa đám, chân mềm nhũn ngồi xuống đất, “Khả Khả, có phải hôm nay công bố thành tích thi tháng trước không? Điểm văn hóa kém, thể dục cũng kém, tớ sống sao nổi đây.”
 
“Được rồi, cũng đã công bố đâu?” Tần Khả đứng cạnh nhẹ giọng an ủi, “Biết đâu mấy câu cậu khoanh bừa đúng hết thì sao?”
 

“…”
 
Cố Tâm Tình đáng thương vẹo đầu qua nhìn Tần Khả, “Có khả năng đấy thật hả?”
 
Tần Khả gật đầu.
 
“Ừ, có.”
 
Cô vừa nói xong, trước mắt chợt tối sầm, Cố Tâm Tình y như mãnh hổ lao tới ôm, lực mạnh tới nỗi làm Tần Khả suýt ho sặc sụa.
 
“Huhuhu Khả Khả cậu tốt quá! Tớ muốn cọ chút vầng sáng học bá và vầng sáng thủ khoa của cậu, hy vọng lần này tớ thi tốt một chút, không vừa mới vào học, điểm thi lại đếm ngược từ dưới lên, ba mẹ tớ đánh chết tớ mất huhuhu…”
 
“Khụ.”
 
Một tiếng ho khẽ vang lên, đột ngột đánh gãy thời khắc Cố Tâm Tình bày tỏ cảm tình, cô xoa xoa mũi đứng thẳng người dậy, đang định ném ánh mắt không vui qua trừng người vừa tới, chợt nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Hoắc Tuấn.
 
——
 
Hắn mặc quần thể dục đen, đội chiếc mũ lưỡi chai cùng màu, vành mũ kéo thấp, rũ mắt cười như có như không nhìn hai người bọn họ.
 
Lúc chạm mắt với Cố Tâm Tình, hắn rút bàn tay đút trong túi quần ra, ngoắc ngoắc ngón tay.
 
Cố Tâm Tình sau cơn sửng sốt thì chỉ chỉ tay vào mũi mình: “Em?”
 
“Ừ.”
 
Hoắc Tuấn biếng nhác ừ một tiếng.
 
“…”
 
Cố Tâm Tình khẽ run rẩy, theo bản năng túm chặt góc áo Tần Khả, “Đàn, đàn anh có chuyện gì không ạ?”
 
Hoắc Tuấn lại ngoắc tay.
 
Cố Tâm Tình càng nghệt ra: “??”
 
Hoắc Tuấn: “…”
 
Hắn liếc mắt nhìn Tần Khả, ấy thế mà cô lại đọc được nghi hoặc ‘em tìm đâu ra đứa bạn thiểu năng thế này’ trong mắt hắn.
 
Hắn đè xuống sự mất kiên nhẫn, quay sang nhìn Cố Tâm Tình, “Kêu cô cách xa chút, đừng dán sát lên người cô ấy như vậy.”
 
Cố Tâm Tình: “…”
 
Cố Tâm Tình khụt khịt mũi, vừa ấm ức vừa không tình nguyện nhích mông sang bên cạnh, buồn bực đáp: “…Vâng.”
 
Nói xong, cô còn trưng cặp mắt đáng thương tội nghiệp nhìn Tần Khả, bộ dạng bị bắt nạt xong chạy về tìm mẹ.
 
Tần Khả rất bất lực.
 
Cô ngước lên nhìn Hoắc Tuấn, giọng nói dưới ánh nắng chiều nghe vào rất hợp lòng người.
 
“Anh đừng dữ với cậu ấy, cậu ấy có làm gì đâu.”
 
“Không làm gì?”
 
Hoắc Tuấn nhếch khóe miệng, đôi con ngươi đen như mực, nụ cười cao ngạo mà khó thuần, “Người mà ông đây còn chưa ôm được, dựa vào cái gì mà cô ta được ôm?”
 
Tần Khả: “…”
 
Cố Tâm Tình: “…”
 
Cố Tâm Tình bị âm cuối quất trúng, sống lưng lạnh run, vô cùng biết điều mà thu lại vẻ mặt tội nghiệp của mình lại, sau đó rất tự giác mà nhích ra xa Tần Khả thêm vài chục cm nữa mới dừng lại.

 
Lúc này Hoắc Tuấn mới hài lòng.
 
Tần Khả thì lại càng thêm bất lực, nhưng cũng chẳng làm gì được hắn, “Sao anh lại tới đây?”
 
Hoắc Tuấn: “Có bảng thành tích tháng rồi, đang dán trên bảng thông báo.”
 
Tần Khả ngẩn ra.
 
Ngay sau đó, cô căng thẳng nắm chặt đầu ngón tay. Dù sao cũng là lần thi thi đầu tiên từ sau khi sống lại, không biết kết quả sẽ thế nào…
 
Ý định ban đầu của Hoắc Tuấn là muốn dùng tin tức này để đổi lấy chút ‘phúc lợi’ cho mình, trông thấy dáng vẻ lo lắng của cô, hắn thoáng nheo mắt. Hai giây sau, hắn trực tiếp mở miệng.
 
“Yên tâm. Em vẫn đứng đầu khối 10.”
 
“…”
 
Tần Khả sửng sốt.
 
Dù không tính là bất ngờ, nhưng sau khi được xác nhận, cô vẫn khó tránh khỏi có chút ngỡ ngàng.
 
Ngược lại với cô, Cố Tâm Tình ở bên cạnh chớp chớp mắt, sau đó hưng phấn nhảy cẫng lên…
 
“Không hổ là Khả Khả của chúng ta!” Kế đó cô lại nhớ ra điều gì, vội quay sang nhìn Hoắc Tuấn, “Tuấn ca, điểm riêng môn toán của Khả Khả là bao nhiêu anh có xem không?!”
 
“Ừm.” Hoắc Tuấn đáp, “Điểm đối đa.”
 
“!?”
 
Lần này rốt cuộc Cố Tâm Tình không nhịn được nữa, trực tiếp ôm chầm lấy cô bạn.
 
“Huhuhu tớ phải cọ vầng sáng học thần! Học thần Khả Khả phải phù hộ cho tớ đứng trong top 30 của lớp nha!”
 
“…”
 
Tần Khả dở khóc dở cười.
 
Qua một lát, Cố Tâm Tình chợt ngồi bật dậy, hai mắt sáng rực:
 
“Suýt thì quên, không phải thầy dạy toán bảo, nếu điểm thi môn toán lần này của cậu đứng đầu, thầy ấy sẽ xin cho cậu một suất tham gia thi toán của khối 11 à?”
 
“Ừ, thầy ấy có nói vậy…”
 
Do dự một chút, Tần Khả gật đầu.
 
“Hahaha vậy thì tốt quá rồi!”
 
Cố Tâm Tình mừng rỡ cười toe toét, hai tay nắm chặt, vung vẩy:
 
“Đây là lần đầu các thầy cô đặc cách đó, cậu không thấy chứ, lớp mình có vài đứa nghe xong thì xém tức chết, còn có đứa nói xấu sau lưng cậu, hừ… xem kết quả thành tích đợt thi này, phải vả xưng mặt mấy đứa đó mới bõ tức!”
 
Tần Khả nhàn nhạt mỉm cười.
 
“Cậu đừng tức giận với mấy kẻ nhỏ nhen chỉ biết trốn sau lưng ghen ghét đố kỵ với người khác làm gì, bọn họ không xứng!”
 
Cố Tâm Tình gật đầu, sau đó lại hơi do dự.
 
“Nhưng mà, bọn họ đều nói, lần này mà cậu giành được một suất, chỉ e sẽ phải loại đi một chị khối 11…”
 
Tần Khả nghe vậy thì ngẩn người.
 
Nếu cô nhớ không nhầm, đời trước, hình như Tần Yên là người cuối cùng giành được suất tham gia thi của khối 11?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.