Đọc truyện Cố Phán Rực Rỡ – Chương 18
Bầu trời bên ngoài đã tối mịt, Cố Phán nhẹ nhàng đứng dậy, Diệp Tử Nhuy cũng đã đứng lên.
Người chăm chỉ nhất ký túc xá này chính là Diệp Tử Nhuy.
Hai người cùng ra ngoài, Diệp Tử Nhuy tới phòng học đọc sách, Cố Phán chuẩn bị tới tiệm thuốc trước cổng trường học mua một tuýp thuốc mỡ trị bỏng.
“Tay thế nào rồi?” Diệp Tử Nhuy hỏi.
Cố Phán đưa tay cho cô nhìn một chút.
Diệp Tử Nhuy nhíu mày, “Đau không?”
Cố Phán lắc đầu. Lúc đau muốn hét lên, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được. Bây giờ thì không còn cảm giác gì.
Hôm nay sương mù nặng nề, tầm nhìn cực thấp. Mới ra ngoài chưa bao lâu, trên tóc đã dính ít nước, óng ánh long lanh. Lúc này, trường học yên tĩnh như đứa trẻ ngủ say.
Cố Phán đi ra cổng trường, nhìn thấy phía trước bên trái đứng bảy, tám người, đeo túi xách. Nhìn dáng dấp có lẽ đang chờ xe. Cô vừa nhìn kỹ, không ngờ Hàn Diệp Hành cũng ở trong đám đó.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hàn Diệp Hành bỗng lóe lên một cái rồi biến mất, chờ cô đi tới, Hàn Diệp Hành đã đứng trước mặt cô.
“Cố Phán ——” hắn gọi tên cô. Hàn Diệp Hành là người phương bắc, thanh âm mộc mạc, nhưng không thô lỗ.”Muốn ra ngoài?”
Cố Phán viết lên điện thoại, “Đến tiệm thuốc.”
Hàn Diệp Hành nhìn cô, không hỏi nhiều nữa. Hắn biết cô đến mua thuốc cho Trần Thiệu thần.
“Học trưởng, các anh đây là định đi đâu sao?” Cố Phán hỏi.
Hàn Diệp Hành nở nụ cười, “Học trưởng năm tư đi du học, bọn anh đúng lúc cũng phải cùng thầy giáo đi thành phố S tham gia một hội thảo, nên cùng tới sân bay.”
Cố Phán gật đầu, học kinh tế rất nhiều người đều chọn xuất ngoại để đào tạo chyên sâu. Sắc mặt Cố Phán thoáng qua chút u buồn. Nàng viết lên điện thoại, “Học trưởng, ngươi cũng sẽ xuất ngoại sao?”
Hàn Diệp Hành giải thích, “Ban đầu lựa chọn của anh chính là ở lại trường làm nghiên cứu sinh, vì thế, mấy năm tới, em sẽ vẫn gặp anh.”
Cố Phán nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hai người nói chuyện, một chiếc xe buýt du lịch chậm rãi dừng lại ven đường.
Hàn Diệp Hành nói vài câu với cô, rồi lên xe.
Mấy người trên xe buýt thấy hắn lên, liền ồn ào.”Hàn sư đệ, vừa rồi sao không giới thiệu cho chúng ta?”
Hàn Diệp Hành ngồi xuống hàng ghế thứ hai, “Các anh hiểu lầm rồi, chỉ là một người bạn mà thôi.”
“Bạn bè a ——” mấy nam sinh kia cố ý làm ồn.
“Không sao, cậu mới năm ba, còn có thời gian mấy năm, không vội.”
Cố Phán mua xong thuốc về lại trường, buổi sáng có ba tiết, cô không cách nào ghi chép, lẳng lặng lắng nghe thầy giáo giảng giải, tay phải nóng đỏ đau nhói.
Thời điểm tan học, Kim Nhiễm đi tới bên cạnh cô, “Cố Phán, tay của cậu có sao không?”
Cố Phán nhìn vào mắt cô ấy, một lúc, cô lắc đầu.
Kim Nhiễm thở ra một hơi, “Xin lỗi.”
Cố Phán hơi cong cong khóe miệng, gật đầu ý là đã hiểu. Viết lên giấy, “Cậu cũng không phải cố ý. Qua mấy ngày là không sao, đừng quá để ý.”
Đường Đàm thu dọn xong túi sách, “Đi thôi. Kim Nhiễm, sao đi nhanh như vậy? Không cùng bọn mình đi thư viện sao?”
Cố Phán nhìn bóng lưng Kim Nhiễm đã biến mất ở cửa.
Thời điểm tan học chính trị, bên trong cổng trường tràn đầy người. Trần Thiệu Thần đột nhiên xuất hiện làm Cố Phán thoáng kinh ngạc.
Đường Đàm cười cười, “Xem ra mình nên đến thư viện một mình, cậu mau đi đi.”
Cố Phán áy náy hướng về phía cô cong cong khóe miệng.
Ánh mắt Trần Thiệu Thần dừng lại trên người cô, “Ngày hôm nay lúc nào em đi tiễn cha mẹ?”
Cố Phán khoa tay, “Bọn họ lên máy bay muộn, chập tối tới đây đưa em đi ăn, ăn cơm xong liền ra sân bay.”
Trần Thiệu Thần gật đầu, tiếp nhận túi xách của cô, đột nhiên lướt qua tay phải của cô, những vết phỏng bong bóng nhất thời đâm mắt của anh.
Anh nhanh chóng cầm lấy tay cô, “Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt nặng nề.
Cố Phán thấy giọng điệu anh có chút căng thẳng, vội rút ra tay giải thích, “Không cẩn thận bị đổ nước sôi.”
Hai mắt Trần Thiệu Thần khẩn trương nhìn chằm chằm vào mắt cô, mang theo cảm giác ngột ngạt.”Từ khi nào?”
“Tối hôm qua.” Cố Phán thật thà báo cáo.
Quai hàmTrần Thiệu Thần nghiến chặt, “Phòng vẽ?”
Cố Phán lắc đầu, vội vã khoa tay, “Ở ký túc xá, lúc uống nước bị văng trúng.”
Trần Thiệu Thần thấy trên tay cô đã xức thuốc, nhưng bong bóng vẫn đang phồng lên. Anh nói, “Bong bóng phải nặn đi. Trước mắt đi bệnh viện xử lý một chút.”
Thầy thuốc quả nhiên là chọc vỡ bong bóng, lại thoa thuốc.”Mấy ngày này không được để tay dính nước, không được động vào đồ ăn cay.”
Cố Phán hít mội hơi. Sau khi hai người ra ngoài, Trần Thiệu Thần vẫn không nói gì.
Mãi đến lúc đã đi được một lát, “Tối hôm qua lúc nhắn tin sao không nói cho anh?”
Cố Phán nhìn anh, “Không đau, thật sự.”
Trần Thiệu Thần thấy bộ dáng cô thoải mái, mắt sắc hơi tối lại. Làm sao lại không đau đây? Đau có thể kêu ra tiếng, cô lại không đau.
“Phán Phán, sau này cho dù gặp phải chuyện gì, đều nói với anh, được không?” Anh nhìn cô chăm chú.
Ánh mặt trời giữa trưa tỏa ra bốn phía, ánh nắng ấm áp tràn ngập.
Cố Phán kinh ngạc gật gật đầu, cô chậm rãi nắm lấy tay anh. Làm sao bây giờ, cô phát hiện chính mình đã không thể từ chối anh.
Chỉ một lát sau, anh chậm rãi hít một hơi, “Anh bị cảm, em cũng không cần đem tay bị phỏng của mình đến thể hiện đồng cam cộng khổ a.” Anh giơ tay vuốt ve sợi tóc của cô, trong giọng nói lộ ra chút không đành lòng.
Cố Phán khẩn trương kéo tay anh, không nói hai lời đi về phía trước. Đi tới nơi ít người mới dừng lại, hoảng hốt phát hiện chính mình ngay ban ngày ban mặt, lại có thể cầm tay anh kéo đi lâu như vậy.
Lòng bàn tay của cô nóng bừng, ánh mắt lén lút nhìn anh. Vẻ mặt anh chẳng hề thay đổi.
Hai người đi tới bên hồ, xung quanh thanh tĩnh.
“Tiết mục vào thứ sáu, em tính thế nào?” Anh hỏi.
Cố Phán thoáng trầm mặc, đem suy nghĩ của mình nói với anh, “Hiện tại chỉ có thể rút khỏi cuộc thi.”
Trần Thiệu Thần gật đầu, “Vốn định chuẩn bị luyền đàn với em.” Anh thở dài.”Đi thôi, đến chỗ của anh.”
Đến nhà anh. Trần Thiệu Thần đưa cô một ly nước, “Anh đi nấu cơm.”
Trái tim nhỏ Cố Phán hơi giật, nháy mắt nhìn anh, ý kia rất rõ ràng, “Anh biết làm cơm?”
Trần Thiệu Thần xoay mặt đi, không giải thích gì, hướng tới phòng bếp. Cố Phán đi theo phía sau anh.
Cố Phán phát hiện so với lần trước tới đây, tủ lạnh trống trơn, lúc này đúng là có thêm rất nhiều thứ.
Trần Thiệu Thần lấy ra từng thứ, “A di tới dọn dẹp, anh nói cô ấy mua thêm.” Anh dừng một chút, thấy bộ dáng cô giống như không chịu rời đi, “Phán Phán, muốn tới giúp anh không?”
Cố Phán vui vẻ. Miệng anh xẹt qua ý cười, “Giúp anh mặc tạp dề.”
Khóe miệng Cố Phán giật giật, bất quá vẫn ngoan ngoãn đứng sau lưng anh giúp anh thắt dây. Nhìn nơ con bướm mình vừa thắt, trong lòng cô bỗng có chút nóng lên.
Sau một tiếng, hai món ăn được đặt bàn.
Nồi cơm toả ra hương thơm gạo tẻ, sườn kho, thanh tiêu xào trứng gà, còn cho thêm cà chua mộc nhĩ.
Cố Phán nhìn một bàn sườn kho, suy nghĩ xuất thần.
Trần Thiệu Thần ngồi đối diện cô, “Đừng kinh ngạc, không phải lần đầu tiên anh nấu, đã có ba vật thí nghiệm trước.”
Cố Phán miệng nở nụ cười, “Học trưởng, trên người anh có thêm rất nhiều mùi khói.”
Trần Thiệu Thần gắp một miếng sườn cho cô, “Hẳn là khói dầu.”
Cố Phán cắn miếng sườn, mùi vị cực kỳ tốt, nước tương hoàn toàn ngấm vào thịt, mềm mềm lại dai dai. Cô giơ ngón cái lên.
Khóe miệng Trần Thiệu Thần hiện lên ý cười, “Tay em bị thương nên không cho thêm nước tương, ăn thanh đạm một chút.”
Kết quả ngày hôm đó, Cố Phán ăn nhiều hơn nửa bát cơm. Sau khi ăn xong, cô miễn cưỡng nằm vật ra ghế salông không nhúc nhích. Đột nhiên nghĩ gì đó, từ túi xách lấy ra một cuốn sổ, bút chì sột soạt trên giấy.
Một bức hoạt hình vẽ quả cam, có mũi có mắt, đang nấu cơm. Ý nghĩ này hoàn toàn đến từ chính hôm anh cho cô “Sổ quả cam”.
Lúc Trần Thiệu Thần đi tới bên người cô, dư quang nhìn thấy trong túi một bản nhạc phổ.
Cố Phán cất cuốn sổ, đặt ở một bên.
Trần Thiệu Thần hỏi, “Đổi thành khúc “Lúc ngươi đã già”?”
Cố Phán khoa tay, “Hôm đó nghe Tử Nhuy hát bài này, nên tìm nhạc phổ trên internet.” Lúc đó quả thật cô bị ca từ làm rung động.
Trần Thiệu Thần nhanh chóng nhìn qua bản nhạc, hơi trầm ngâm, “Kỳ thực em muốn đàn khúc này hôm thi đấu phải không.” Hắn trần thuật.
Cố Phán chỉ mỉm cười. Hóa ra, anh đều biết cả.
Trần Thiệu Thần ngồi bên cạnh cô, cũng không nói lời nào.
Cố Phán trong lòng bao nhiêu chuyện.
“Phán Phán ——” anh bỗng gọi tên cô, “Có phải không muốn hủy thi phải không?”
Cố Phán cắn môi nhìn anh.
Trần Thiệu Thần cầm lấy tay cô, cái bong bóng kia đã xẹp, làn da chỗ đó dẻo dẻo.
“Hôm đó anh cùng em tham gia thi, cùng đàn khúc này.”
Lúc ngươi đã già, chúng ta vẫn ở bên nhau như trước.
Cố Phán nhíu mày, “Như vậy hình như có chút không phù hợp quy tắc thi?”
Trần Thiệu Thần trầm giọng, “Thi đấu không có quy định không cho phép người thân hỗ trợ.”
Cố Phán vô lực phản đối.