Cố Phán Rực Rỡ

Chương 17


Đọc truyện Cố Phán Rực Rỡ – Chương 17

Ngày hôm sau, Tống Hoài Thừa đưa con gái đến trường. Bên ngoài từng đợt gió thu thổi qua, khác hẳn gió miền nam dịu nhẹ, quét qua mặt có chút khô nứt đau thấu xương.

Xuống xe, ba Tống đứng cạnh Cố Phán, khoác áo đội mũ cho cô. Ông giơ tay nhìn đồng hồ, cách tiết đầu tiên còn 15 phút.

“Vào học đi.”

Cố Phán bước chân chưa động, nhìn ông, khoa tay, “Ba ba, người nhớ chú ý sức khỏe, bình thường xã giao đừng nên uống rượu.”

“Biết rồi biết rồi, con cũng vậy. Đừng học theo mẹ con, thức đêm vẽ vời, con còn trẻ, không cần khổ cực như vậy.” Tống Hoài Thừa nhíu mày căn dặn.

Cố Phán mỉm cười, “Còn ông ngoại, người với mẹ có thời gian đi thăm ông một chút, thực ra ông rất nhớ hai người.”

Tống Hoài Thừa hít một hơi, đưa tay vỗ vỗ mặt cô, “Mau vào đi, bên ngoài gió lớn.”

Cố Phán cố tình bước chậm lại, trong khoảnh khắc bước qua cổng trường, cô quay đầu lại, xa xa nhìn thấy cha vẫy tay với cô. Y hệt năm đó trước cổng trường tiểu học, ông vẫn đứng ở ngoài cửa không hề rời đi, chỉ là khi đó, đáy mắt của ông là lo lắng cùng căng thẳng, hiện tại là nồng đậm không nỡ.

Đến phòng học, mọi người gần như đã đông đủ.

Cô nhìn thấy Đường Đàm, bước nhanh qua ngồi xuống. GIảng viên môn “Tĩnh vật” là một lão thầy hiền lành, đối với bọn họ đặc biệt kiên nhẫn, đương nhiên yêu cầu cũng rất cao, vẫn tàn nhẫn kiểm tra kiến thức cơ bản.

Hai tiết rất nhanh kết thúc, trước khi tan học, lão thầy để lại bài tập, tuần sau đi học, mỗi người nộp một bức vẽ phác hoạ tĩnh vật. Đã học hơn hai tháng, mọi người đã tập mãi thành quen.

Đường Đàm miễn cưỡng gục xuống bàn, “Mình còn nợ thầy Lý bài tập chưa giao nha, tại sao lại thêm nữa rồi.”

Kim Nhiễm cầm sách vở lên, “Như thế đến đây đi, lúc trước cầm bút lên thì liền biết đời chúng ta chính là chiến đấu không ngừng nghỉ với hội họa.”

Cố Phán đem Đường Đàm kéo lên, “Buổi tối tới phòng vẽ. À, ba ba mình mang tới rất nhiều đồ ăn vặt.”

“Oa oa, mình đồng ý.” Đường Đàm liền đứng lên, cười ha ha.”Bất quá, cậu không đi hẹn hò với Trần học trưởng sao?”

Cố Phán vờ nghiêm mặt, nhanh chóng viết lên, “Học sinh đương nhiên phải lấy sự nghiệp học hành làm chủ.”

Đường Đàm không kiêng dè, phì cười.”Không sao, chúng ta có thể bạn học hệ điêu khắc sát vách điêu khắc một tiểu “Trần học trưởng”, cậu không ở cạnh anh ấy thì có thể nhìn tượng để giải nỗi tương tư a.”

Cố Phán bật cười, nhưng cô vạn vạn không nghĩ tới chuyện, sau này phòng bên thực sự làm tặng cô một cặp tượng nho nhỏ, chuyện này nói sau.

Tống Hoài Thừa mang đến một rương hành lý toàn đồ ăn vặt, Đường Đàm nhìn đến sững sờ.

” Bạn học Cố Phán, cha cậu là chuyên kinh doanh đồ ăn vặt sao?” Bọn họ cũng biết người nhà Cố Phán làm kinh doanh.


Cố Phán cười khẽ, “Hoan nghênh thưởng thức.”

“Vậy mình liền không khách khí nha.” Đường Đàm gom lấy một túi nhỏ mang tới phòng vẽ.

Cố Phán cũng gói lại một túi, đồ ăn vặt thành phố C. Cô nhắn tin cho Trần Thiệu Thần.

Trần Thiệu Thần trả lời, “Anh ở ký túc xá, một lát nữa đi tìm em.”

Cố Phán nghĩ lại trả lời, “Tối nay em tới phòng vẽ, một lát nữa đi ngang qua ký túc xá nam.”

Trần Thiệu Thần nhìn điện thoại di động cười cười, “Được, anh ở cửa ký túc xá nam chờ em.”

Cố Phán bỗng cảm thấy vành tai có chút nóng lên.

Lúc cô đến nhà ký túc xá nam, xa xa liền nhìn thấy anh đứng bên cạnh cửa lớn. Hoàng hôn xuống trời tối càng ngày càng sớm, đèn đường trường học đã bật lên, anh đứng dưới đèn đường, bóng người thon dài mạnh mẽ.

Cố Phán bước nhanh tới bên cạnh anh.

Trần Thiệu Thần mặc áo gió, bên trong là một áo cổ chữ V.

Cố Phán đem túi đồ ăn kia đưa cho anh, khoa tay, “Ba ba em mang tới, đều là đồăn vặt thành phố C.”

Anh cười khẽ, khóe miệng hơi rung, “Ba em chắc chắn không để em đưa cho anh.”

Cố Phán cười khổ, “Em là mượn hoa hiến phật, anh mang lên phòng ký túc xá cho các anh trong phòng nếm thử.”

“Còn có phần bọn họ? Yêu ai yêu cả đường đi sao?”

Cố Phán xấu hổ, nghe giọng của anh tựa hồ có gì đó không đúng, rầu rĩ.”Học trưởng, có phải anh không thoải mái không?” Nhìn sắc mặt của anh có chút tái nhợt.

Trần Thiệu Thần nhìn cô, đáy mắt cô tràn ngập lo lắng, nháy mắt trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, “Cố Phán, anh cảm mạo.” Giọng nói lười biếng, lại có chút làm nũng.

Cố Phán thoáng trầm mặc, khoa tay, “Hai ngày nay nhiệt độ xuống thấp, thời tiết khác thường. Phòng em có thuốc, để em đi lấy.”

Trần Thiệu Thần kéo tay cô lại, “Không cần, anh uống rồi.” Lòng bàn tay anh nóng hầm hập.

Cố Phán nhìn mặt anh, “Vậy anh mau đi nghỉ ngơi, không lại trúng gió, uống nhiều nước, buổi tối ngủ sớm một chút, ra nhiều mồ hôi sẽ thoải mái hơn.” Cô khoa tay có chút nhanh, miệng mím chặt.


Cố Phán mỗi lần sốt ruột, sẽ không tự chủ được cắn khóe môi.

Trong lòng Trần Thiệu Thần thở dài, ánh mắt anh dừng lại trên người cô, dặn dò, “Vẽ xong nhắn tin chó anh, anh đi đón em.”

Cố Phán liên tục xua tay, “Em với Đường Đàm cùng về, anh đến có chút không tiện.” Kỳ thực cô chỉ muốn anh nghỉ ngơi thật tốt.

Anh cười khẽ, “Được, về ký túc xá nhắn tin cho anh.”

Cố Phán có chút bừng tỉnh, anh như thế nào lại có chút giống ba ba vậy.

Trần Thiệu Thần lên lầu, ký túc xá còn có hai người, một người đang làm bài tập, một người đang xem tiếng anh cấp 6. Nhìn thấy đồ trên tay của anh, ánh mắt trong chốc biến thành mắt sói đói.

“Lão đại, xuống lầu thuận tiện cho bọn tôi mua sao?”

Trần Thiệu Thần ánh mắt đảo qua, “Bạn gái đưa cho tôi.”

Vị bạn học đang xem tiếng anh cấp 6 kia trong lòng càng thêm buồn khổ.

Cũng may Trần Thiệu Thần rất hào phóng, “Các cậu nếm thử đi, đồ ăn vặt thành phố C.”

“Như vậy có được không. Sao có thể ăn đồ ăn đại tẩu chuẩn bị cho cậu?”

Trần Thiệu Thần khụ một tiếng, “Vậy thì không cần ăn.”

“Đừng như vậy!” Một câu liền cướp đi!

Trần Thiệu Thần xoay người ngồi trở lại trên ghế, nhìn màn hình máy vi tính.

Xá Hữu đi tới phía sau anh, “Lão tứ báo danh đi Mỹ giao lưu, sao cậu không báo?”

Trần Thiệu Thần đóng trang web, nhàn nhạt trả lời, “Việc này không vội.” Giọng anh có chút trầm khàn.

Cố Phán vẫn quay lại ký túc xá lấy thuốc. Cô chỉ cần một chút cảm mạo đều sẽ ho khan, ho khan cơ bản hơn nửa tháng đều sẽ không khỏi, nên mỗi lần tới trường thì người nhà giúp cô đem thuốc chuẩn bị vô cùng kỹ càng.

Chờ cô tới nam sinh ký túc xá lần thứ hai, vừa vặn đụng Hàn Diệp Hành dưới lầu. Cô đang cúi đầu soạn tin nhắn. Cảm giác được có người đứng sau lưng, sợ hết hồn, vừa quay đầu lại thấy Hàn Diệp Hành, cô thở ra cười khẽ.


Đôi mắt Hàn Diệp Hành có chút thâm quầng, nhìn lướt qua thuốc trên tay cô.”Tìm Trần Thiệu Thần?”

Cố Phán gật đầu.

Hàn Diệp Hành hắng giọng, “Anh ở cạnh phòng hắn, cần anh đưa lên giúp không?”

Cố Phán thoáng trầm mặc, đem thuốc đưa cho anh, đầu ngón tay chạm tay của anh thì thấy lạnh buốt. Cô vừa muốn mở điện thoại di động viết “Cảm ơn”, liền nghe anh nói, “Không cần cám ơn anh, anh cũng chỉ tiện đường thôi.”

Cố Phán cười cười, viết trên điện thoại di động, “Học trưởng, vậy em về trước.”

Hàn Diệp Hành gật đầu, nhìn bóng lưng của cô dần dần mất hút. Dáng người gầy gò đơn bạc, nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

Anh lên lầu đi tới phòng Trần Thiệu Thần.

“Khách quý a!”

Hàn Diệp Hành nhìn Trần Thiệu Thần, “Vừa gặp Cố Phán dưới lầu, tiện đường giúp cô ấy mang lên cho cậu.”

Trần Thiệu Thần nhận lấy, lòng bàn tay vuốt nhẹ hộp thuốc.”Cảm ơn.”

Hàn Diệp Hành khẽ cong khóe miệng, “Không có gì, tôi về trước.”

Bạn học A từ phòng rửa tay đúng lúc đi ra, Hàn Diệp Hành đã đi mất. Hắn ồ một tiếng, “Làm sao đi nhanh như vậy, tôi đang định hỏi cậu ta vài chuyện.”

Bạn học B trả lời, “Đại khái là không muốn bị thương nữa.”

Trần Thiệu Thần không có ý kiến gì, đúng lúc di động nhận được một tin nhắn: Học trưởng, thuốc cảm tối nay uống một viên là được rồi, không có tác dụng phụ.

Cố Phán ngồi trước giá vẽ trước cúi đầu xem điện thoại.

“Bạn học Cô, mình thấy cậu đừng vẽ Davy, hẳn là nên đem Trần học trưởng mang tới làm người mẫu.”

Cố Phán cất điện thoại di động, thoáng nhăn mặt. Bất quá chuyện tìm anh làm mẫu nam, có thể suy nghĩ một chút.

Mấy người vẫn quyết định mười một giờ mới về ký túc xá.

Bạn trai Hoàng Vũ của Kim Nhiễm tới đón cô, Kim Nhiễm thể hiện một mặt tiểu nữ nhân e thẹn, âm điệu nói chuyện so với bình thường không hề giống nhau.

Hoàng vũ chào mọi người, ánh mắt xẹt qua trên người Cố Phán, “Đúng lúc, anh đưa bọn em về ký túc xá.”

Đường Đàm xua tay, “Bọn em hiểu mà, em đi trước, không quấy rầy hai người.” Nói rồi liền kéo Cố Phán nhanh chóng rời đi.

Kim Nhiễm có chút không thoải mái, đi rồi một nửa đường, đột nhiên mở miệng, “Cố Phán thật sự rất được nam sinh yêu thích.”


Hoàng Vũ khẽ nhíu mi, “Em cả nghĩ quá rồi.”

Kim Nhiễm cười cười, xoay người nhìn hắn, “Không phải sao? Anh là bạn trai em, nhưng còn không nhịn ngắm cô ấy.”

Hoàng Vũ cau mày, “Kim Nhiễm, ngày hôm nay em mệt rồi, anh đưa em về nghỉ.”

Hai người một đường không nói chuyện, đến trước ký túc xá, Hoàng Vũ trầm giọng, “Cố Phán cô ấy phải công nhận là rất đẹp. Nhưng em đừng hiểu lầm, hiện tại em mới là bạn gái của anh, anh rất rõ ràng.”

Kim Nhiễm hít một hơi, mỉm cười, “Xin lỗi, vẽ cả buổi tối, là em hơi mệt mỏi.”

“Nghỉ ngơi thật tốt.” Hoàng Vũ nói.

“Được rồi.”

Thấy cô trở lại ký túc xá, Đường Đàm kinh ngạc, “Làm sao về sớm vậy?”

Kim Nhiễm không chút biểu cảm, “Bên ngoài hơi lạnh.”

Cố Phán ngồi ở trước bàn, lướt web, hôm nay mẹ cô tham gia chương trình —— Diễn đàn họa sĩ đương đại. Cô hơi khát, đứng dậy hỏi Đường Đàm có nước sôi không.

Diệp Tử Nhuy mở miệng, “Cậu lấy chỗ mình đi, mình vừa đun.”

Cố Phán rót một chén, hơi nước hừng hực, cô cầm trong tay, tiếp tục lướt website.

Kim Nhiễm im lặng đi tới bên cạnh, “Cậu đang xem gì vậy?” Động tác của cô hơi mạnh, trong nháy mắt đánh đổ chén nước sôi kia.

Cố Phán chỉ cảm thấy tay phải nóng lên, một trận đau buốt tê dại, cô lập tức đứng lên, gương mặt nhăn lại, hàm răng cắn chặt môi, chỉ có thể hít thở sâu.

“Xin lỗi, mình không cẩn thận  —— cậu có sao không?” Kim Nhiễm bất an.

Cố Phán nhíu mày, tay trái nắm lấy tay phải để giảm bớt đau đớn.

Đường Đàm với Diệp Tử Nhuy mau chạy tới.

Diệp Tử Nhuy trầm giọng, “Mau dùng nước lạnh rửa qua.”

Đường Đàm nhìn tay của cô đỏ lên một mảng lớn, “Có thuốc mỡ không? Nếu không hay là đi bệnh viện khám?”

Cố Phán chịu đựng, lắc đầu, muộn như vậy cũng không muốn làm phiền. Diệp Tử Nhuy đem kem đánh răng ra, “Dùng cái này một chút đi, chỉ mong không bị phồng rộp lên.”

Sáng hôm sau, lúc Cố Phán tỉnh lại, ngày mới vừa lộ ra tia sáng ngoài cửa sổ, cô giơ tay lên liếc một cái, thật đáng tiếc, mu bàn tay và cả ngón tay út phồng lên vài bọc nước.

Cô đang nghĩ, chiều hôm nay còn định đưa cha mẹ đi, làm sao để bọn họ không phát hiện đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.