Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 9: Chú Thật Là Khắc Tinh Của Mẹ Cháu.
Ở trong phòng hai người lớn cãi nhau đến long trời nở đất, đứng ở bên ngoài Tần Huyên gặp phải một người không tính là đặc biệt quen thuộc.
“Tần Huyên?” Người đến nói vài phần khẳng định, lại chen lẫn vài phần nghi hoặc.
Tần Huyên vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Đường Triều Ca, nó không biết có muốn hay không mở miệng nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là gật gù.
“Cháu tại sao lại ở chỗ này?” Đường Triều Ca hỏi xong câu này, liền hối hận rồi, nơi này là nhà hàng, tới nơi này đương nhiên là tới dùng cơm. Anh nhất định là bị Tống Dạ Huyền, người phụ nữ kia cho tức đến chập mạch rồi!
Quả nhiên, anh nhìn thấy trong đáy mắt Tần Huyên lộ ra một tia khinh bỉ!
Có người mẹ như thế nào, sẽ có người con như vậy!
“Mẹ cháu không cho phép cháu cùng người xa lạ nói chuyện?”
Tần Huyên hết sức gật đầu!
“Chúng ta buổi chiều vừa gặp , mẹ cháu còn để cháu gọi ta là chú, chúng ta vẫn tính người xa lạ sao?”
Tần Huyên liều mạng lắc đầu!
Đường Triều Ca buông tay nở nụ cười “Vậy cháu có thể nói chuyện rồi!”
Aiiiii, quả nhiên trẻ nhỏ cái gì cũng dễ lừa! (^^)
“Cháu rốt cục có thể nói chuyện rồi! Ai, có một người mẹ như thế, cháu rất đau khổ a!” Tần Huyên cau mày, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ!
“Đúng là nên đau khổ!” Triều Ca suy nghĩ một chút “Chú có thể giúp cháu cái gì không?”
Tần Huyên đầu gục xuống, “Mẹ cháu nói rồi, nếu cháu cùng người xa lạ nói chuyện, giảm 1 đồng tiền tiêu vặt, đi về phía trước một bước, mỗi bước giảm 5 đồng, còn có thể tiếp tục tăng lên !”
“Như vậy a ” Triều Ca nhớ tới chuyện hồi xế chiều “Mẹ cháu để cháu không nên nói chuyệncùng người xa lạ , thế nhưng cháu cùng chú không phải người xa lạ, có thể nói chuyện, vì lẽ đó không giảm tiền , tương tự, mẹ cháu nói nếu cháu đi về phía trước sẽ giảm tiền, giờ cháu lui về phía sau, không phải là thêm tiền sao?”
“Chú, chú thực sự là khắc tinh của mẹ cháu!” Tần Huyên nghe xong lời của anh, ánh mắt lộ ra tia sùng bái! Phải biết, bình thường nếu như nó bị Tống Dạ Huyền phạt đứng, mặc dù là Tần Địch Phi, cũng không dám tới cứu nó!
Triều Ca cười như một con sói xám lớn.
Khắc tinh, loại hình dung mới này có vẻ không sai!
╮(╯▽╰)╭, Tống Dạ Huyền không cho Tần Huyên ở bên trong, khẳng định là hi vọng Tần Huyên không biết được sự tình, nếu như vậy, anh nhất định để Tần Huyên biết!
╮(╯_╰)╭, không muốn cô vui vẻ, chỉ cần làm trái ý của cô là được rồi! Cô không hy vọng chuyện đã xảy ra, vậy để nó nhất định phát sinh là được rồi!
Triều Ca tựa ở cạnh cửa, một tay chống cằm, nhìn Tần Huyên ở từng bước từng bước lui về phía sau, trong miệng còn nói lẩm bẩm!
Tựa hồ là đang kiếm tiền.
=== ====== ====== ==== Ta là kiếm tiền đường phân cách === ====== ====== =======
“Anh theo dõi em?” Dạ Huyền nghe Tần Địch Phi nói, mặt biến sắc, nhìn về phía Tần Địch Phi, ánh mắt càng thêm phẫn hận rồi!
“Chỉ là vừa vặn đi ngang qua mà thôi ” Tần Địch Phi cười nhạo “Chúng ta kết hôn năm năm , anh là lần đầu nhìn thấy emtươi cười đối với đàn ông bên ngoài , ngoại trừ Tần Huyên, anh tự hỏi em sau khi kết hôn làm sao luôn đối với anh vẫn lạnh nhạt, không ưa, nguyên lai trong lòng em luôn có người đàn ông khác! Tống Dạ Huyền, Tần Địch Phi anh nếu không chiếm được đồ vật, dù cho phá hủy thành mảnh vụn, thì em có chết cũng phải chôn ở Tần gia !”
Cửa chính mở ra một bóng dáng nho nhỏ, nhưng trong phòng hai người vẫn là không phát hiện, Tần Huyên đối với sự ồn ào không hề để ý, một lòng tiếp tục sự nghiệp gia tăng tiền tiêu vặt của mình!
“Tần Địch Phi, anh bây giờ mới biết sao? Em cho anh biết, em cùng anh kết thúc rồi! Cho dù em chết, cũng không muốn cùng anh có bất kỳ quan hệ gì!” Tống Dạ Huyền lớn tiếng phản bác.
Tần Địch Phi đứng đối diện cửa chính, khi Tần Huyên lùi tới trong phòng thời điểm, cửa chính cũng mở ra , Tần Địch Phi vội vàng đứng lên “Tần Huyên, sao con lại đi vào đây ?”
Tống Dạ Huyền cũng xoay người theo, nhìn thấy Tần Huyên, cô cũng sững sờ ” Em không cùng anh nói giỡn nữa, em trước tiên mang con trở về, tất cả những gì muốn nói em đã nói hết, Tần tiên sinh anh xem đó mà làm đi!”
Nói xong, một tay cầm túi, ôm lấy Tần Huyên đi ra ngoài, đem cửa chính đập mạnh một cái!