Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 73: Thật Là Sắp Xếp Kín Kẽ Không Một Lỗ Hổng!
Cửa gỗ bị người bên ngoài đẩy ra làm cho khe cửa dần dần mở rộng, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Lăng Phong, “Tống tiểu thư, hiện giờ cảm thấy thế nào?”
“Đã khỏe hơn nhiều, tối qua thật phiền quá”. Dạ Huyền thấy Lăng Phong không khỏi lên tiếng cảm ơn.
Lăng Phong thấy sắc mặt Tống Dạ Huyền tốt lên không ít, đáy lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều, “Tống tiểu thư thật khách sáo, ông chủ sớm có dặn dò chiếu cố đến Tống tiểu thư, đây là việc chúng tôi nên làm”.
Cô chưa từng gặp mặt Kevin tiên sinh, có phải là ông ta đối với cô quá tốt rồi không?
Tống Dạ Huyền luôn cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng xem thái độ Lăng Phong rất thành thật, lại không tiện hỏi nhiều, “Có tiện không nếu tôi muốn gặp Kevin tiên sinh một chút?”
Được người khác cứu giúp cũng nên cảm ơn một câu.
“Ông chủ đã ra ngoài, nhưng trước khi đi có cố ý dặn dò tiểu thư không cần nói cảm ơn”. Lăng Phong cuối cùng cũng cũng đã hiểu tại sao ông chủ muốn anh ta vội vã chạy về đây.
Tống Dạ Huyền nghe thấy vậy tuy rằng có chút thất vọng nhưng việc này cũng nằm trong dự liệu của cô.
Đúng giờ trưa, Lăng Phong lại sai người mang cơm cùng thuốc đến cho cô, nhìn cô dùng hết từng thứ một mới yên tâm rời đi.
Dạ Huyền lấy điện thoại ra từ trong túi sách, trên màn hình có rất nhiều cuộc gọi bị nhỡ. Có rất nhiều người, Mặc Nhiễm, Hoắc Trạch, Tống Dạ Nghiêu, thậm chí cả Tần Địch Phi, Dạ Huyền lần xuống phía cuối nhưng không có số của Đường Triều Ca.
Đáy lòng Dạ Huyền chợt cảm thấy ngột ngạt, trước tiên vẫn là gọi điện thoại cho Hoắc Trạch, cô phát bệnh ốm sốt suốt một đêm, Tần Huyên ở chỗ anh ta, như vậy Hoắc Trạch nhất định lo lắng rồi.
Điện thoại vừa chuyển được, âm thanh lo lắng của Hoắc Trạch lập tức truyền đến: “Dạ Huyền, em đang ở đâu?”
“Em ở”, Dạ Huyền nhìn trần nhà một chút, “Em không có chuyện gì, Hoắc Trạch, Tần Huyên sao rồi?”
“Nó vẫn ổn, Dạ Huyền, em cùng Triều Ca tại sao anh đều không liên lạc được? Sáng sớm anh đi tìm anh ta, anh ta cũng tránh không gặp, bọn em rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Em không có gạt anh ta chuyện gì nữa chứ”. Hoắc Trạch không hiểu, không phải bọn họ hẳn đã giải thích mọi chuyện rõ ràng, thậm chí xóa bỏ hiểu lầm lúc trước sao? Làm sao lại gây ra chuyện như vậy nữa?
“Anh ấy” Dạ Huyền nhịn xuống nước mắt, “Chuyện này để hôm nào em kể với anh sau, Hoắc Trạch, buổi chiều em sẽ đến đón Tần Huyên về”.
Dạ Huyền vốn muốn nói, nhưng lại nghĩ đến quan hệ giữa Hoắc Trạch và Lục Húc Nghiên, vẫn là đem những câu nói kia giữ ở trong lòng.
Hoắc Trạch biết tâm tình cô không tốt, càng thêm hoài nghi, cũng đè nén tận đáy lòng, để tùy ý Tống Dạ Huyền cúp điện thoại.
Biết Tần Huyên bình an, đáy lòng Dạ Huyền cũng được an ủi rất nhiều. Điện thoại còn có một cuộc gọi, Dạ Huyền muốn cũng không nghĩ đến, liền gọi cho Tần Địch Phi. Đầu bên kia, giọng điệu Tần Địch Phi không tốt như cô nghĩ nhưng nhất định bên trong đang nổi giận.
“An toàn chứ?”
Nghe giọng nói của anh ta, đáy lòng Dạ Huyền không thể nói rõ cảm xúc, “Hừm, Tần Địch Phi, chúng ta nói chuyện được không?”
“Hay lại muốn ly hôn?”. Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Tần Địch Phi nghe cực kì đau khổ.
“Đúng thế”. Dạ Huyền cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là trực tiếp khẳng định câu trả lời một cách chắc chắn.
“Hôm nay anh ra nước ngoài, một tuần sau sẽ về, đến lúc đó, anh sẽ liên lạc lại với em”.
“Hừm, được, anh ở bên ngoài giữ gìn thân thể”. Dạ Huyền như bừng tỉnh nhớ tới, muốn mở miệng rồi lại đem lời muốn nói nuốt trở lại. Có một số việc kỳ thực tất cả mọi người đều rõ ràng.
Tần Địch Phi ở bên kia điện thoại, dường như đã hạ quyết tâm, “Dạ Huyền, em cũng tự chăm sóc tốt ình”. Nói xong liền cúp máy.
Dạ Huyền nghe trong điện thoại tiếng “Tút…tút…”, đáy lòng tựa như khoảng không trống rỗng.
Cuộc điện thoại thứ ba là cho Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm nhận được điện thoại của cô thì đột nhiên tức giận không thua gì Hoắc Trạch lo lắng, “Nha đầu chết tiệt kia, tối hôm qua cậu đột nhiên chạy đi đâu thế!!!”
Tối qua Mặc Nhiễm tranh luận cùng Tống Dạ Nghiêu một trận, bị tức gần chết, vốn định cùng Tống Dạ Huyền chút bầu tức giận này, ai biết được nguyên một đêm đều không gọi được. Nếu không là nhìn thấy Triều Ca sáng sớm nay vội vã đi làm, cô sẽ cho rằng tối qua hai người làm gì gì đó, sau đó đem cô quên đi rồi.
“Tớ không sao, Nhiễm Nhiễm, chỉ là bị cảm mạo sốt nóng thôi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao”.
Mặc Nhiễm nghe Tống Dạ Huyền nói vậy, ngẩng đầu đúng lúc thấy Đường Triều Ca trong tay cầm một tập văn kiện đẩy cửa phòng làm việc của cô.
“Dạ Huyền, tớ muốn biết cậu đang nghĩ gì?”. Mặc Nhiễm nhớ lần trước Triều Ca vì Tống Dạ Huyền bị sốt mà xin nghỉ, nhưng hôm nay anh vẫn đi làm, Mặc Nhiễm mơ hồ nhận ra giữa hai người đang xảy ra chuyện.
“Nhiễm Nhiễm, tối hôm qua tớ đã nghĩ thông suốt một chuyện. Năm đó chia tay Triều Ca, kì thực bọn tớ đã kết thúc rồi. Có thể tớ còn nhớ tới không thể quên, nhưng thực sự tâm thì đã chết”. Dạ Huyền dừng một chút, trong giọng nói có phần nghẹn ngào, “Triều Ca trở về lần này, tớ vẫn cho là chúng tớ đang tiếp tục đoạn tình dang dở kia, nhưng mà Nhiễm Nhiễm, tớ mới phát hiện ra, mình đã thay đổi, anh ấy cũng thay đổi rồi…”
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Nhìn thấy sắc mặt Mặc Nhiễm biến đổi khi ngắt điện thoại, Triều Ca vội mang tư liệu trong tay đặt trước mặt cô, “Nhậm luật sư, đây là tư liệu cô yêu cầu”.
“Triều Ca, công việc này anh cũng không phải muốn làm việc lâu dài”. Mặc Nhiễm ra hiệu cho Triều Ca ngồi xuống, tự mình đứng dậy rót nước cho anh.
Triều Ca nhíu mày, nhận lấy cốc nước trong tay Mặc Nhiễm, “Làm sao cô biết?”
“Con mắt của anh nói cho tôi” Mặc Nhiễm ngồi vào ghế đối diện anh, một lúc sau mới ngụ ý cười nói, “Triều Ca, tôi biết anh muốn làm gì”.
Triều Ca tay phải đem cốc nước đặt lên bàn, trực tiếp nhìn vào mắt Mặc Nhiễm, nhưng vẫn rất thong thả thoải mái, “Vậy ngày hôm nay mục đích của cô gọi tôi tới là muốn ngăn cản tôi?”
Mặc Nhiễm lắc đầu, “Đối với tôi không tổn hại gì, tại sao lại muốn ngăn cản? Là một luật sư, những thứ khác tôi không có, thế nhưng những việc như châu chấu đá xe, chúng tôi đã nhìn quen, không phải sao?”
Nhìn thẳng mắt Mặc Nhiễm, đáy mắt Triều Ca bỏ qua một cái vẻ tán thưởng, rồi lại cúi đầu lẳng lặng uống nước.
Đáy lòng Mặc Nhiễm đã tỏ, cô biết mình đoán đúng.
“Về phần Tống Dạ Nghiêu, cô sẽ không khuyên tôi, lẽ nào cô cam lòng bỏ anh ta?”
Mặc Nhiễm nở nụ cười, trong ánh mắt mang theo sự thấu hiểu, “Lợi ích của tôi cùng anh ta ngay từ đầu đã không thống nhất, tôi không cần vì anh ta mà đắc tội với kẻ địch hùng mạnh”.
Cô là một người phụ nữ thực tế, Tống Dạ Nghiêu không nghe cô khuyên giải. Như vậy cô chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem, mà từ khi bắt đầu, cô cũng không hề nghĩ tới việc dính dáng đến sự tình bên trong chuyện này đi.
“Không nghĩ tới cô ấy lại gặp được người có tâm tư như cô”. Triều Ca bật cười, bỗng nhiên bưng lên trên bàn cái cốc cạn sạch thấy đáy.
Mặc Nhiễm cũng nhíu mày cười khẽ, “Tương lai cũng là em vợ, nói thế nào cũng phải nịnh bợ tôi chứ”
“Chuyện tối qua, tôi sẽ giải thích với cô ấy. Dù sao tôi cũng không phải thánh nhân. Nhưng cô yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Nghe xong những lời này của anh, ánh mắt Mặc Nhiễm lộ ra một tia tán thưởng, “Thật là sắp xếp kín kẽ không một lỗ hổng”.
Nếu như một khi đem Tống Dạ Huyền đến bệnh viện, tất nhiên sẽ đánh động cho Tần Địch Phi cùng Tống Dạ Nghiêu, đáy lòng Mặc Nhiễm thấy yên tâm không ít. Tống Dạ Huyền quả là có phúc lớn, có thể được một người đàn ông như vậy yêu thương.
“Chỉ khi nếm trải được mùi vị mất mát, cô mới hiểu được phải nắm giữ lấy thức đáng quý. Khi đó, cô sẽ làm tất cả để đạt được”. Triều Ca lẳng lặng đứng lên, “Tôi sẽ không cho Tần Địch Phi bất cứ cơ hội nào!”
“Trong giờ làm việc không thích hợp để nói những chuyện này, nếu như Đường luật sư không quá bận, không ngại tan tầm tiễn tôi đoạn đường, chúng ta có thể giao lưu một chút?”. Mặc Nhiễm hết sức nhấn mạnh “giao lưu”.
Tống Dạ Huyền có lúc đem sự tình nhìn ra đều quá tốt, cũng coi như là tốt. Tuy rằng Tần Địch Phi xác thực đối với cô không sai, nhưng trong lòng anh luôn để tâm mọi lúc rằng Tần Địch Phi muốn loại ái tình kia nhất định phải là Tống Dạ Huyền, mà Tống Dạ Huyền lại không muốn vậy.
Mà trước mặt người này, có thể xảo diệu dùng mưu kế với Tống Dạ Huyền, tuy rằng thủ đoạn không quá quang mình, nhưng với Tống Dạ Huyền cùng Tần Huyên mà nói, không phải chính là cần một người đàn ông mạnh mẽ như vậy sao?
Một người xem từng chút từng chút của cô để ở trong mắt, không phải người trong lòng đáng mơ ước sao?
Nét nghiêm nghị trên mặt Triều Ca đột nhiên tản đi rất nhiều, “Rất sẵn lòng”.
Nhìn Triều Ca đi khỏi cửa phòng làm việc, đáy lòng Mặc Nhiễm nổi lên ý nghĩ rất kỳ quái, cô cảm thấy mình không giống luật sư, trái lại giống như bác gái lắm chuyện ngoài phố vậy?
Gọi xong cho Mặc Nhiễm, Tống Dạ Huyền ngồi lặng trong phòng một lúc. Đang khó nghĩ không biết nên đi từ biệt thế nào, cửa phòng khép hờ truyền đến âm thanh quen thuộc từ bên ngoài, “Tống tiểu thư, có phiền không nếu tôi đi vào?”
Giọng nói Lăng Phong đúng lúc ở ngoài vang lên.
Dạ Huyền sửa lại một chút sợ tóc rối, lúc này mới nhẹ giọng nói, “Mời vào!”
Lăng Phong nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cười cực kì xán lạn, “Tống tiểu thư, có cảm thấy quen không?”
“Rất tốt”. Tống Dạ Huyền nhỏ giọng buồn bã một chút, liếc mắt nhìn gian phòng trống rỗng, lại nhìn Lăng Phong một chút, vội thu hồi vẻ kinh ngạc thoáng qua của chính mình, “Lăng trợ lý, tôi còn có con trai, tối qua một đêm không về, vì vậy…”
“Tống tiểu thư là đang nhớ nhà?”, Lăng Phong cũng không đợi cô nói xong, liền nói thẳng tới.
“A, làm sao anh biết?”. Tống Dạ Huyền không khỏi ngạc nhiên, từ tối qua đến giờ cô mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, Lăng Phong dường như đối với cô quá quen thuộc.
Thậm chí cô thường ăn món gì anh ta đều có thể biết rõ ràng.
Tống Dạ Huyền biết chỉ cần tiền, cái gì cũng có thể tra ra được, thế nhưng tốc độ này xem ra quá nhanh, tra được cũng quá tỉ mỉ đi. Hơn nữa, cô không nghĩ ra vì lý do gì cô được người ta chiếu cố đến vậy.
“Tống tiểu thư yêu con hơn tính mạng, tối hôm qua khi bị sốt vẫn gọi tên Tần thiếu gia, Lăng Phong tôi tự nhiên sẽ ghi vào trong lòng”. Đáy lòng Lăng Phong quét qua một tầng mồ hôi, Boss ơi, người có thể hay không không cần nói cho tôi biết nhiều chuyện như vậy, như vậy thật sự quá nhiều rồi!!!
Biết rõ cái miệng của anh không giữ được, nhưng lại một mực muốn anh đến!
Thật quá ngược tâm!!!
“Tối hôm qua, người bên cạnh chăm sóc tôi là anh?”. Cô bị sốt, nhưng vẫn chưa đến mức hồ đồ cái gì cũng không biết.
Cô biết bên cạnh có người, vẫn cẩn thận từng li từng tí một chăm sóc cho cô.
Cô thậm chí còn mơ hồ cảm thấy người kia chính là Đường Triều Ca, nhưng mà…chuyện này là không thể xảy ra.
Lăng Phong cảm thấy càng nói lại càng thêm nhiều hoài nghi, không thể làm gì khác hơn đành nhắm mắt nói liều: “Tống tiểu thư nghĩ quá nhiều rồi, tối hôm qua vẫn là bác sĩ Dương tiêm cho cô, ngoài ra chỉ có tôi ở lại chỗ này mà thôi”.
“Còn có một việc tôi thấy rất khó hiểu”, trước đây bởi vì có một số việc cô chưa nghĩ thống suốt, nhưng sau khi Mặc Nhiễm khuyên giải, áp lực trong lòng cũng được giải tỏa rất nhiều.