Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 72: Để Cô Hả Hê


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 72: Để Cô Hả Hê


Khi Lăng Phong nhận được điện thoại của Đường Triều Ca đã là chín giờ tối, đợi đến khi anh tìm được Tống Dạ Huyền cũng đã sắp chín rưỡi.
“Cô gái, có cần giúp một tay không?”. Lăng Phong chạy vài bước tới gần, hỏi.
Đêm nay ngài lại gặp phải tiểu nhân: hết nhỏ rồi đến lớn, thời đại này làm trợ lý cũng thật khó.
Dạ Huyền nghe thấy có người gọi cô, vội quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt xa lạ, đáy lòng nổi lên một hồi cảnh giác nhưng vẫn chân thành mỉm cười “Tôi rất khỏe, cảm ơn đã quan tâm”.
Lăng Phong ngoài miệng không nói gì, đáy lòng lại bắt đầu oán thầm, lẽ nào là BOSS tự mình đa tình?
Tống Dạ Huyền không đợi Lăng Phong trả lời, đột nhiên hắt xì liên tục, cái này tiếp cái kia, đến cái thứ năm, đáy mắt mơ hồ dẫn theo nước mắt.
Lăng Phong nghĩ đến chuyện Đường Triều Ca căn dặn, không còn dám sơ xuất, “Một cô gái như cô muộn như vậy mà vẫn đi dạo bên ngoài, nhìn trang phục của cô, hình như không thích hợp để tản bộ dưới tuyết”. Lăng Phong móc từ trong túi ra một tấm thẻ đưa tới trước mặt Tống Dạ Huyền “Đây là danh thiếp của ông chủ chúng tôi, nếu như tiểu thư không phiền, có thể đến chỗ của ngài tạm tránh tuyết”.
Dạ Huyền vội đưa hai tay nhận lấy, cúi đầu liếc mắt nhìn “Ông chủ của anh là Kevin tiên sinh?”. Cẩn thận nhìn Lăng Phong một chút, đáy lòng chẳng biết vì sao đột nhiên dâng lên một cỗ bất an.
Lăng Phong vội vàng cười gật đầu “Vâng, xe của ông chủ vừa qua nơi này, nhìn thấy tiểu thư một mình ở đây liền bảo tôi tới…”Lăng Phong thấy Tống Dạ Huyền đại khái đã hiểu ý tứ của anh, cũng không nhiều lời giải thích thêm nữa.
“Thật vinh hạnh khi nhận được Kevin tiên sinh quan tâm”. Dạ Huyền đem tâm tình vừa rồi che giấu đi, mỉm cười, đem danh thiếp Lăng Phong đưa tới cất cẩn thận.
Thật sự quá trùng hợp, có chút không hợp lý. Thế nhưng đối với người chỉ có thể nghe danh khó có cơ hội gặp mặt, có được cơ hội như vậy thì không nên suy nghĩ quá nhiều.
“Tiểu thư, mời cô tới bên này, tôi là Lăng Phong. Tiểu thư có việc gì cứ dặn dò”. Lăng Phong thấy Tống Dạ Huyền đồng ý, đáy lòng mới thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên Boss thần cơ diệu toán!

Lăng Phong vừa dàn xếp Tống Dạ Huyền xong, Đường Triều Ca gọi điện thoại tới, anh không thể không quản đêm khuya đi tới chỗ Đường Triều Ca.
Trong phòng khách, trên đất còn để lại mấy bộ quần áo cực kì ám muội, Lục Húc Nghiên trên người khoác một bộ y phục, ngồi ở đó lấy hai tay che mặt, không ngừng nghẹn ngào. Lăng Phong vội vàng lấy điện thoại di động ra soi, xác định đã cất đi vẻ mặt xem kịch vui của mình, lúc này mới đi tới bên cạnh Lục Húc Nghiên, “Lục tiểu thư, tính tình ông chủ cô hiểu rõ”.
Chuyện xảy ra như vậy, anh còn không thấy Tống Dạ Huyền khóc, Lục Húc Nghiên ở đây khóc lóc nước mắt nước mũi giàn dụa, không phải là ngược đời rồi sao?
Lăng Phong thật sự cảm thấy, đàn bà đúng là một loài sinh vật mạnh mẽ!
“Trợ lý Lăng, tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy!”. Lục Húc Nghiên nghe được tiếng nói, thấy Lăng Phong đã đến, như nắm được cọng cỏ cứu mạng.
Lăng Phong nhìn trời “Lục tiểu thư đừng buồn, cô phải tin rằng ông chủ nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng”. Lăng Phong giọng điệu vô cùng chân thành, chân thành đến mức chính anh ta cũng muốn bật cười. Thấy Lục Húc Nghiên ngẩng đầu muốn đứng dậy, vội nở một nụ cười đơn thuần vô hại, “Tiểu thư trước hết cứ thong thả ngồi đây, tôi còn có việc muốn nói với ông chủ”.
Lăng Phong thẳng tiến tới trước cửa phòng tắm của Đường Triều Ca, nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm, “Ông chủ, ngài vẫn ổn chứ?”
Bên trong vang lên tiếng nước chảy “ào ào……….”, một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng Đường Triều Ca vang lên, âm thanh có chút khàn khàn, “Làm tốt chứ?”
“Vâng, ông chủ, tôi ra ngoài đó trước, cố tình đến xem qua, hiện giờ Tống tiểu thư đã nghỉ ngơi”. Lăng Phong suy nghĩ một chút, lại không nhịn được nói, “Vốn tưởng rằng Tống tiểu thư sẽ thương tâm rơi lệ, đã bảo quản gia chuẩn bị rất nhiều khăn lông nóng, nhưng xem ra vẫn chưa cần dùng đến”.
Điều này anh ta làm cách nào cũng nghĩ không ra, vì sao Tống Dạ Huyền lại không khóc không nháo?
Lẽ nào thật sự chính là họa đang đến?
Trong phòng tắm bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng, tiếp theo là tiếng nước chảy càng ngày càng to, “Lăng Phong, lần này cậu tạm thời trở về sống ở Dục viên, mặt khác điều tra xem Tần Huyên đang ở nơi nào, sau đó phái người chú ý an toàn của mẹ con họ khi đi ra ngoài”.
Trong phòng tắm lại yên tĩnh chốc lát, “Đem Lục Húc Nghiên đến chỗ Lộ Xa, tiện hỏi anh ta xem trong phòng anh ta còn mấy cái chìa khóa?

Trong lòng Lăng Phong không khỏi hiện lên một tia đắc ý, chà chà, từ trước đến nay anh ta thực sự không chịu nổi bộ mặt làm ra vẻ nhu mì kia của Lục Húc Nghiên. Lăng Phong đưa mắt nhìn về phía phòng tắm vẫn đóng chặt cửa như trước, lần này Lục Húc Nghiên rốt cục cũng đứng trên đầu lưỡi thương rồi!
Lăng Phong vừa đi tới cửa trước cầu thang, điện thoại trên người đột nhiên vang lên liên tiếp. Tiếp điện thoại xong, anh suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là đi tới trước cửa phòng Đường Triều Ca, “Ông chủ, quản gia vừa gọi điện thoại tới, khi Trần mụ kiểm tra phòng phát hiện Tống tiểu thư ở trong đang sốt cao, hiện tại hôn mê bất tỉnh”.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại “Gọi bác sĩ tới Dục viên, cậu trước tiên đi xử lý Lục Húc Nghiên”.
Lăng Phong nhìn trời, đáy lòng thầm gào thét, anh có thể hay không đi mời bác sĩ, mà không xử lý Lục Húc Nghiên!
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Trong phòng khách, Lăng Phong thu lại tâm tình, đem khóe miệng phác lên một nụ cười đến không chê vào đâu được.
“Lục tiểu thư, ông chủ dặn tôi trước tiên đưa cô rời đi, cô xem muộn như vậy rồi, cô vẫn còn ở lại đây có phải là không hợp cho lắm?”
Trên ghế sa-lông, Lục Húc Nghiên vơ quần áo, không thèm nhìn Lăng Phong một cái.
Lăng Phong cười thần bí nhưng lại giống như giận dỗi “Tối nay ông chủ sẽ không xuống dưới”.
Để cô hả hê, ông chủ nhà ta là cô có thể tùy tiện chạm vào? Giờ gặp báo ứng đi!
“Lăng trợ lý, anh nghe xem, đây là âm thanh gì?”. Lục Húc Nghiên căm thù Lăng Phong, nhất quyết không nhìn.
Nghe được trên cầu thang lên trên truyền đến tiếng bước chân, nụ cười trên mặt Lăng Phong không khỏi chậm rãi tụt xuống, không thể nào, chả lẽ người như vậy muốn đến phá!

“Làm sao? Vẫn còn ở nơi này làm phiền?”. Giọng nói Đường Triều Ca cố hữu như trước đây không trầm không thấp, thân hình cao lớn bên dưới bộ áo khoác lông đen kịt, lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng, càng thêm vẻ tuấn tú lãng tử, tóc vẫn còn chưa khô, nhìn thấy Lục Húc Nghiên còn ngồi chỗ này, không khỏi hơi nhướng mày.
“Triều Ca, anh muốn đi đâu?”
Lục Húc Nghiên thực sự hận chết đi, tại sao Tống Dạ Huyền lại đến một cách trùng hợp như vậy, sao lại cho cô một phút, rồi một phút, sau đó đến gần mà không lấy đi được cơ hội nào của Tống Dạ Huyền!
Lăng Phong lặng lẽ lùi sang một bên, có người muốn lao vào họng súng, anh ta cũng không muốn bị kéo theo.
“Húc Nghiên” Triều Ca chân đi dày da đen được lau bóng loáng trên sàn nhà, nhấc chân hướng Lục Húc Nghiên đi tới.
Lục Húc Nghiên không biết vì sao Đường Triều Ca đột nhiên ôn nhu cúi xuống, nhưng Đường Triều Ca càng dựa vào gần cô ta, trái tim cô ta càng đập nhanh giống như trống trận vậy. Khi cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn trên cúc áo sơ mi của Đường Triều Ca thì bên tai bỗng nhiên vang lên một trận chói tai như tiếng thủy tinh vỡ vụn, sắc mặt Lục Húc Nghiên nhất thời trở nên trắng bệch…
“Tửu lượng tôi không tốt nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo”.
“Triều Ca, anh nói cái gì, em không hiểu…”
Ôn nhu trong đáy mắt Đường Triều Ca rút đi cạn sạch, ánh mắt như mực bình thường thâm trầm dần dần kéo lên một tầng uất hận, anh tiện tay nhặt dưới đất lên một miếng thủy tinh vỡ, nắm trong tay “Trước khi tôi trở lại, cô tốt nhất cút đi cho khuất mắt tôi”.
“Ông chủ!” Lăng Phong vốn có tâm tư nhàn nhã xem kịch vui, nhưng khi nhìn thấy trên tay trái Đường Triều Ca máu tươi không ngừng nhỏ xuống thì bỗng kinh hoảng kêu lên.
Anh biết lúc này Đường Triều Ca tất nhiên không dễ chịu, thế nhưng có rất nhiều biện pháp giải quyết vấn đề này, tại sao…
Nhìn thấy máu chảy, thân thể Lục Húc Nghiên bắt đầu run rẩy!
“Triều Ca, lúc này anh đi ra ngoài, cô ta cũng sẽ không tin anh, sẽ không để cho anh chạm vào cô ta, anh cần gì phải làm khó mình như vậy?” Lục Húc Nghiên lần này thật sự lo lắng, trên người anh ta thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, nếu cứ liều mạng chạy ra ngoài, cũng chính anh ta làm khó bản thân mình.
Triều Ca không để ý tới Lục Húc Nghiên, đảo mắt nhìn về phía Lăng Phong, “Nếu không nghe lời, trực tiếp đánh bất tỉnh đưa đi”.
Lăng Phong nghe nói như vậy chỉ lo Lục Húc Nghiên lần nữa tiến lên “làm bẩn” Đường Triều Ca, một bước tiến lại, nhanh chóng gọn gàng đánh bất tỉnh (con của nợ) Lục Húc Nghiên!

Nhìn thân thể Lục Húc Nghiên nằm vật trên ghế sa-lông, Lăng Phong có vẻ vô cùng đắc ý, anh chờ câu nói này của Đường Triều Ca đã rất lâu rồi!
Triều Ca nhìn thấy dáng vẻ Lăng Phong như vậy, lông mày không khỏi khẽ nhíu lại, “Làm xong xuôi mau mau trở về”.
Khi Triều Ca chạy về Dục viên, bác sĩ Dương đang truyền dịch cho Tống Dạ Huyền, “Hiện giờ thế nào?”
“Thiếu gia đừng quá lo lắng, Tống tiểu thư chỉ là bị sốt, sau khi truyền dịch, ngủ một đêm, mấy ngày sau chú ý uống thuốc, giữ gìn sức khỏe sẽ không có chuyện gì”. Bác sĩ Dương ánh mắt dừng lại ở vết thương của Triều Ca còn đang chảy máu, “Tay của cậu, sao lại bị thương?”
“Không sao” Đường Triều Ca nhìn người nằm trên giường, sắc mặt Tống Dạ Huyền có chút tái nhợt “Để lại thuốc, chính tôi sẽ xử lý, chú Giang thay tôi tiễn bác sĩ”.
Đợi đến khi mọi người trong phòng đều ra ngoài hết, Triều Ca nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh Tống Dạ Huyền, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, tinh tế khắc khoải…
“Dạ Huyền” Triều Ca dùng tay phất loạn tóc của cô “Như vậy cũng đủ rồi”.
Trong giấc mộng Tống Dạ Huyền vẫn như cũ cảm thấy toàn thân rất khó chịu, vừa chua xót vừa đau, rồi lại không nói nên lời nơi nào thương tâm, nơi nào đau khổ, hơi nóng bốc lên ùn ùn, cô mơ hồ biết mình đang bị bệnh. Khi cảm giác đau này dần dần rời khỏi, cô biết hẳn là có người bên cạnh chăm lo ình.
Có người ngồi xuống, dựa vào bên cạnh cô, mang theo hơi thở quen thuộc, thay cô lau mồ hôi, mớm cho cô uống thuốc. Nhiều lần cô muốn mở mắt ra, nhưng làm cách nào cũng không mở ra được, mà người kia động tác vẫn đều đều cẩn thận, rất mực ôn nhu.
Cũng không biết qua bao lâu, Dạ Huyền thử chui ra khỏi chăn, tựa ở trên giường.
Đây là một gian phòng vô cùng đơn giản, ngoại trừ rèm cửa sổ màu tím nhạt, bên trong cũng chỉ còn xót lại một một mình cô trên chiếc giường lớn, và còn có ga trải giường màu tím nhạt mang theo mùi hương nhàn nhạt thơm mát.
Dạ Huyền rút từ trong chăn ra bàn tay mình, mạch máu của cô rất nhỏ, mỗi lần truyền dịch đối với cô mà nói giống như bị tra tấn, thường thì mu bàn tay sẽ bị xanh tím một mảng.
Hiện tại không nhìn thấy vết tích còn sót lại, trong lòng Dạ Huyền không khỏi cảm thấy ấm áp.
Lúc này ngoài cửa vang lên ba hồi gõ cửa rất có nhịp điệu, Dạ Huyền vội vàng ổn định lại tinh thần “Mời vào”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.