Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 6: Đó Là Do Gió Thổi !
Tần Huyên nghe thấy tiếng sập cửa, sợ tới mức cả người run rấy.
Nó nhân cơ hội Dạ Huyền đang đứng ngây ngẩn ở ngoài xe, vội vàng móc điện thoại gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, đem âm thanh chính mình đè thấp:
“Alo, cho cháu hỏi có phải dì Nhiễm Nhiễm không ạ?”
Ở đầu dây bên kia, Nhiễm Nhiễm sau khi nghe thấy thanh âm của Tần Huyên liền vội vàng hỏi: ” Tần tiểu Huyên, xảy ra chuyện gì ?”
Tần Huyên một bên nhìn chằm chằm động tĩnh của Tống Dạ Huyền, một bên nhanh chóng đem chuyện vừa rồi thuật lại. Sau khi nghe xong, Nhiễm Nhiễm thoáng chần chừ : “Tần tiểu Huyên, con đồng ý với dì, không được kể chuyện này với ai khác, kể cả bố con, được không ? “
“Cái này…”
“Ultraman, con hiểu được!”
Tần Huyên lúc này mới vui mừng cúp điện thoại.
Thẳng đến khi đợi Triều Ca lên xe đi xa, Dạ Huyền mới quay lại lái xe.
“Tần Huyên, bố con thật sự gọi điện nói buổi tối chờ chúng ta ăn cơm?”
Tần Huyên tiếp tục chơi game, “Nhưng mẹ nói mẹ không đi mà?”
Không đi? Không đi thì làm sao cùng Tần Địch Phi bàn bạc chuyện ly hôn đây?
Tống Dạ Huyền nhìn đồng hồ, “Gọi cho bố con đi, để bố chọn nhà hàng rồi gửi tin nhắn cho con, chúng ta đi xem phim trước rồi tìm hắn! Chỉ chờ hắn mười phút, mười phút không xuất hiện, chúng ta tự đi ăn!”
Bởi vì hai mẹ con không có ý định đi xem phim từ trước nên tùy ý chọn luôn phim “1942”* .
(* 1942 – Nạn đói 1942 : Nội dung phim được chuyển thể từ quyển tiểu thuyết “Remembering 1942” (Nhớ năm 1942) của nhà văn Lưu Chấn Vân, lấy bối cảnh nạn đói xảy ra ở Trung Quốc vào năm 1942. Đây cũng là giai đoạn cuộc kháng chiến chống Nhật bước vào năm thứ 5, hàng trăm vạn người dân phải tha phương cầu thực và nạn đói đã lấy đi sinh mạng của 3 triệu người.
Chi tiết: v .com/xem-phim/nan-doi-1942-3 … z2kAD1kVKO) )
Đến lúc đi ra , Tần Huyên có chút đáng thương cuốn lấy cánh tay của cô, hỏi : “Mẹ, nếu như có tận thế thật thì phải làm sao bây giờ?”
Mới là nạn đói thôi mà đã thống khổ như vậy , vậy nếu thế giới tận thế thì làm sao bây giờ?
Dạ Huyền gõ gõ đầu nó, “Đừng suy nghĩ nhiều, muốn chết thì cùng chết, cùng lắm thì kiếp sau chúng ta không làm người nữa ! ’’
Tần Huyên có phần không hiểu, vội vàng cầm lấy tay Dạ Huyền “Vậy chúng ta làm cái gì?”
“Làm thần!” Tống Dạ Huyền mở miệng nói, ” Con phải biết rằng, thần muốn ăn cơm thì chỉ cần ngoắc tay, uống nước cũng ngoắc ngoắc tay, gặp phải người hay sự việc không đúng, cũng là ngoắc ngoắc tay…”
” Thế mấy chú cánh sát giao thông cũng là thần hở mẹ ? Ngày nào con cũng thấy họ ngoắc tay* !”Tần Huyên năm tuối có chút không hiểu hỏi. ( Chắc là ý bé nói các chú CS đang điều khiển GT ấy ạ)
Tống Dạ Huyền liền tan vỡ trong nháy mắt . Cô ý thức được, Tần Huyên rõ ràng đã hiểu được phép phản chứng!
“Đó là do gió thổi!” Tống Dạ Huyền sờ sờ đầu của Tần Huyên, “Đợi sau khi con bị gió thổi ,tay con cũng sẽ đong đưa trái phải như vậy!” ( Hựa, bó tay với lý lẽ của bà chị )
Nghe thấy hai mẹ con cổ lỗ sĩ này nói chuyện với nhau, đám người bên cạnh tự động dạt sang hai bên mở đường. *=)))*
Sau khi lên xe, Tống Dạ Huyền lúc này mới phát hiện, Tần Địch Phi tên cầm thú này hình như như quên gọi điện cho cô rồi!
“Mẹ, chúng ta đi ăn cơm đi, con đói lắm rồi!” Tần Huyên sờ sờ cái bụng, lúc này đã là bảy giờ tối, bình thường hai người lúc ở nhà, bác giúp việc đã sớm làm cơm rồi.
“Điện thoại di động của con đâu?”. Vừa nãy khi đang xem phim, cô nhớ Tần Huyên đã ôm di động vào trong ngực rồi mà !
Tần Huyên lấy điện thoại ra, dùng tay xoa xoa mũi, “Điện thoại con hết pin rồi!”
Tống Dạ Huyền thật muốn đánh người , cô vội vàng lấy điện thoại từ trong ví ra, bấm số của Tần Địch Phi rồi đưa cho Tần Huyên, dặn dò “Hỏi mau vị trí của hắn, nếu là nữ nhân nghe điện thoại, không nói hai lời cúp máy luôn, không cần lãng phí tiền điện thoại của mẹ!”
Tần Huyên quyệt miệng nhận lấy, “Dạ Huyền, em và con ở đâu? Làm sao mà điện thoại của hai người đều không gọi được?”. Điện thoại vừa kết nối được, âm thanh khẩn trương của Tần Địch Phi liền vọng tới.
“Bố ơi, điện thoại con hết pin rồi .” Tần Huyên quay đầu liếc mắt nhìn Tống Dạ Huyền, thấy ánh mắt của cô thủy chung nhìn về phía, “Con với mẹ vừa đi xem phim. Bố ở đâu vậy, mẹ con con sắp chết đói rồi!”
Tần Địch Phi nghe Tần Huyên nói điện thoại hết pin thấy yên tâm hơn rất nhiều, lại dặn Tần Huyên ra ngoài nhất định phải mang sạc, lúc này mới báo lại địa chỉ quán cơm, cúp điện thoại.
“Mẹ mẹ, chúng ta mau đi đi, cuối cùng cũng coi như không phải ăn cơm Tây, con ghét ăn mấy thứ đó lắm rồi!”