Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 5: Được, Rất Tốt !
Mãi cho đến lúc đọc xong, Tống Dạ Huyền cảm giác mình phạm vào một sai lầm rất đõi ngớ ngẩn, cô tại sao có thể để Tần Huyên bật loa ngoài tin nhắn thoại lên cơ chứ ?
A a a a a! (Tiếng gào khóc của chị ấy ạ)
Mấu chốt là mấy câu nói kia, Dạ Huyền lái xe táp vào lề đường, “Đường Triều Ca, anh cố ý!”
Đùa giỡn cô như vậy rất vui phải không?
Cô nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi phía sau, nếu như có thể , cô muốn đem Đường Triêu Ca đạp xuống xe, mạnh mẽ dùng chân đạp hắn ta, chà đạp một trăm lần!
“Hình như anh vừa hỏi không phải em định ly hôn rồi sao ?” Triều Ca từ ghế sau không mặn không nhạt mà cất tiếng.
Dạ Huyền nhất thời không có từ nào để phản bác lại , “Vậy thì sao? Đường Triều Ca, đây anh đang cố ý đùa giỡn tôi !”
“Đùa giỡn sao?” Triều Ca nhíu mày, “Nếu như đây là đùa giỡn , vậy em năm năm trước tính là gì? Bỏ đi không them để ý? Đây không phải trách nhiệm của em? Hả?”
Triều Ca từng bước vặn lại cô, khiến trong lòng Dạ Huyền ngày càng buồn bực.
“Chúng ta xuống xe nói chuyện.” Dạ Huyền liếc mắt nhìn anh “Tiểu Huyên, ngoan ngoãn ngồi trên xe chơi game chờ mẹ.” Dạ Huyền đưa Ipad trong túi cho Tần Huyên.
“Vâng, hai người nhanh lên một chút, thực ra con cũng có chút đói bụng!” Tần Huyên bĩu môi, cầm Ipad từ tay Dạ Huyền, quay đầu liếc nhìn Triều Ca ngồi ghế sau.
Dì Nhiễm Nhiễm đã dạy, không Bát Quái không sinh hoạt
(Chả biết dịch cái này thế nào ~~. Chắc kiểu không buôn chuyện thì không vui hay sao ấy =,,=)
Tuy rằng nó không hiểu cái gì gọi là sinh hoạt , nhưng nó hiểu thế nào là Bát Quái!
Hai người xuống xe tìm được một bãi đất trống liền mỗi người đứng một nơi .
“Sự tình năm năm trước rất xin lỗi, nhưng giờ tôi đã kết hôn rồi!” Cuối cùng vẫn là Dạ Huyền mở miệng trước.
“Cho nên?” Triều Ca nhíu mày.
“Nếu như anh vì chuyện năm đó tính toán chi li, hay là lý do khác thì nói trực tiếp với tôi, thế nhưng tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, anh không thể làm hại hoặc là có bất kỳ hành động nào nhằm vào Tần Huyên!”
Triều Ca có phần đã hiểu , hoá ra là cô nghĩ anh về nước để tìm cô trả thù!
“Tống tiểu thư, mong em hiểu rõ sự tình lúc trước, không nên dễ dàng kết luận như vậy được không?” Triều Ca có chút căm tức, “Anh thật không biết em là thân chủ của anh, nếu như biết là em, anh căn bản sẽ không đến! Em cảm thấy anh nhàm chán đến mức tìm em ôn lại tình cũ? Hay là thừa dịp em đang bi thương, cầm đơn ly hôn mà uy hiếp em trở về bên cạnh anh?”
“Tống Dạ Huyền, anh ở trong mắt em, chính là người như vậy sao?”
Tống Dạ Huyền nhất thời không tìm được lời để đối đáp lại. Cô biết, anh không phải là người như thế!
Nhưng mà, cái câu nói “ nếu như biết là em, anh căn bản sẽ không đến” là có ý gì?
“Anh là người ra sao, cùng tôi có quan hệ gì, Đường đại luật sư nếu biết thân chủ là tôi, vậy thì không cần phải lãng phí thời gian nữa rồi! Tống Dạ Huyền tôi không thích miễn cưỡng người khác ! Cũng mong anh giúp tôi chuyển lời tới Nhiễm Nhiễm,tôi có bất hoà với Tần Địch Phi nhưng cũng không muốn ly hôn nữa! Tôi phát hiện nếu so sánh Địch Phi với anh , anh lại khiến tôi bực mình hơn đấy!”
Triều Ca phát cáu, anh cũng biết vừa rồi mình hơi nặng lời, mặc dù lúc Nhiễm Nhiễm thông báo tới nơi này, lòng anh vẫn còn đang mơ màng, cũng không hề mong ngóng đối tượng đến cùng là ai! Câu nói không đến kia, cũng chỉ là anh buột miệng mà nói ra thôi!
Anh vốn định giải thích, nhưng Dạ Huyền không cho anh cơ hội!
Tần Địch Phi là cái hạng người gì ai mà không biết cơ chứ ? Mặc dù đang ở nước ngoài nhưng ngày nào ở thành phố A chẳng đưa tin Tần Địch Phi có vài mối quan hệ bất chính!
Cô biết thừa Tần Địch Phi như vậy mà còn nói anh không sánh bằng!
Được, rất tốt!
“Những câu nói này, em giữ lại mình tự mình nói đi, anh đi! Hi vọng không bao giờ phải gặp em nữa!” Triều Ca tức giận nói không nên lời, nhanh chân đứng trước xe của Dạ Huyền , lấy túi công văn đặt ở ghế ngồi phía sau, nghĩ đến khả năng xe của cô là Tần Địch Phi mua cho , càng thêm dùng sức đóng cửa xe, hướng trạm xe buýt đi đến!