Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 29: Đường Triều Ca Nhà Các Cô


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 29: Đường Triều Ca Nhà Các Cô


Dạ Huyền bị Triều Ca dắt ra ngoài nhưng không phải là đi đón Giáng sinh.
Dạ Huyền đã thay quần áo khác với lúc trước.
Cô mặc áo cao cổ lông màu trắng, áo khoác nỉ lớn màu đỏ, bên dưới mặc váy dài, quần tất màu đen phối hợp với đôi ủng da màu đen, tóc dài để xỏa tùy ý, cô đi tói trước mặt Triều Ca.
Lần đầu tiên Triều Ca cảm thấy thật đáng giá khi đứng chờ con gái.
“ĐÃ xong hết rồi?” Triều Ca nhìn đồng hồ đeo tay, anh hẹn Lộ Xa 8h30 phút, bây giờ chỉ còn 10 phút nữa mà thôi.
Dạ huyền gật đâu “ Laptop của tôi hỏng rồi, cùng anh ra ngoài ăn cơm chực thôi”
Triều Ca gật đầu cười khẽ, đối với câu trả lời của cô cũng không để ý. NHưng thấy ánh mắt cô nhìn mọi người xung quanh,thì cười nói “ Tôi còn tưởng cô không để ý cơ đấy?”
Bởi vì sợ có người nhận ra cô là con ngốc đã ngã trong tuyết kia nên cô mới thay đồ.
Ngày ấy, Đường Triều Ca mang cô đến ký túc xá gủa giảng viên Lộ Xa để ăn lẩu.Khi ăn xong, Dạ Huyền cảm thấy đây là một bữa tối thật đặc biệt ở cuộc sống đại học.

Trên đường đưa cô về, Dạ Huyền đột nhiên hỏi anh “ Đường Triều Ca, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Đưa cô về ký túc xá, an ủi cô, còn dẫn cô đi ăn cơm.
Đường Triều Ca ngẩng đầu, khi đó những bông tuyết rơi đầy trời, bị nhưng cơn gió thổi nhè nhẹ. Anh nhìn gương mặt cô xinh đẹp đáng yêu trong tuyết, một đôi mắt nghi ngờ và mông lung,gò má thì hồng lên do lạnh hay do phản xạ lại màu sắc của quần áo?
“Bởi vì anh thích” em.
Triều Ca chỉ nói ra bôn chữ đầu.
Không chợ được đến chữ cuối cùng kia, Dạ Huyền có chút thất vộng, cúi đầu ảo não vô cùng.
Thích đưa cô về ký túc xá, thích an ủi cô, thích dẫn cô đi ăn cơm, những cái này chỉ là thú vui, nhưng nếu như không thích?Không thích thì anh sẽ không xuất hiện?
“Đường Triều Ca, anh không càm thấy chúng ta rất hữu duyên sao?”
Nhìn bóng lưng cao to trước mặt, cô bỗng dưng hạ quyết tâm.

Triều Ca chợt dừng lại “ Duyên phận?”
“Mõi lần chúng ta gặp nhau đều rất đặc biệt!” Dạ Huyền nói ra những từ này dường như đã suy nghĩ rất nhiều.
Triều Ca suy nghĩ một chút “ Nếu như mỗi lần gặp nhau đều như vậy, tốt nhất chúng ta không gặp”
Dạ Huyền cắn răng, người này thật không hiểu phong tình.
Nếu chuyện này phát sinh muôn mấy năm thì chắc chắn cô sẽ không vòng vo, mà trực tiếp nhào tới để anh biết triệt để cái gì gọi là duyên phận!
Buổi tối hôm ấy, chị em trong phòng đi hẹn hò về thấy cô ngồi khóc thương tâm trêm giường.
Dạ Huyền khóc lóc, đem kể lại mọi chuyện, chị em nghe rồi an ủi cô “ Không có chuyện gì,bọn con trai ngày nay đều như thế,ngày mai có khi cậu ta ôm một bó hồng to đứng dưới ký túc xá tỏ tình, đến lúc ấy chúng ta ở trên ban công hất nước xuống đến khi cậu đau lòng mới thôi”
Được chị em an ủi, Dạ Huyền rốt cục cũng nín khóc, mỉm cười bò lên giường tìm mộng đẹp.
Nhưng đến ngày thứ mười còn chưa thấy bóng dáng của Đường Triều Ca, Dạ huyền có chút luống cuống. Lúc này, lão đại bỗng nhiên vọt vào phòng ngủ mang đến cho cô một tin tức : “ Dạ Huyền, không được xúc động,chị nhìn thấy Đường Triều Ca bị Lục Húc Nghiên cuỗm mất rồi!”
Nghe đến cái tên Lục Húc Nghiên này, Tống Dạ Huyền nhất thời như bị hic phải thuốc lắc, nắm lấy quần áo của lão đại “Cái đứa quyến rũ đàn ông của em ở đâu?”
“Ơ, ở căng tin” Lão đại bị biểu hiện của cô làm cho sợ hãi.
Lấy được đáp án,Tống Dạ Huyền cầm lấy áo khoác mặc vào, mang theo nụ cười dữ tợn đi ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.