Có Phải Yêu Nhau Không

Chương 28: Anh Cảm Thấy Tôi Nhàm Chán Như Vậy Sao?


Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 28: Anh Cảm Thấy Tôi Nhàm Chán Như Vậy Sao?


Sinh hoạt ở đại học vô cùng mới mẻ, tình cờ, bạn đi qua một đám người là thành viên của Hội sinh viên ăn mặc âu phục chỉnh tề, bạn có thể chọn một trong số đó, hai người ưng nhau thì liếc mắt đưa tình. Sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra và đi; xoay người gặp phải một nam sinh ôm một bó hoa hồng đỏ đứng dưới ký túc xe, hướng lên phòng của bạn nào đó mà tỏ tình, bạn có thể không chút kiêng dè biểu lộ sự ước ao, đố ki, rồi sau đó hất một ly nước lạnh xuống.
Cũng chỉ có tầm một ly nước thôi, nếu như lượng nước nhiều hơn có thể bị cô quản lý ký túc tìm bạn uống trà.
Dạ Huyền thường thấy ở lầu dưới có một số bạn nữ sinh cầm chén ra ngoài rót nước.
Sauk hi trải qua sự việc trốn học kia, Tống Dạ Huyền rốt cục cũng biết được sự tồn tại của Đường Triều Ca, cô cũng từng làm bạn cùng lớp với anh mấy ngày.
Chỉ là khi đó cuộc sống của cô có quá nhiều điều mới mẻ, rồi cô cũng dần quên người đã phá hoại sự nghiệp trốn học của cô.
Đêm giáng sinh năm thứ nhất, các chị em trong phòng đều đi ra ngoài hẹn hò, Tống Dạ huyền thì ở trong phòng một mình ôm laptop chơi game, tẻ nhạt vô cùng.
Cô không có chán ghét việc yêu đương ở đại học, chỉ là tính khí lão gia kia, nếu không phải chọn trong trăm người đàn ông mang trở về thì khẳng định sẽ bị lão mắng cho gần chết! Cô tuy rằng không ghét việc lão già quản việc của mình, nhưng lão nắm trong tay mạch máu kinh tế của cô, khiến cô không thể không nghe theo.

Hôm đó, có thể cô rất xui xẻo, khi cô chơi tới màn thứ 10 thì tự nhiên màn hình laptop đen thui! Trời ạ, cô liên tục bấm xem màn hình có lên hay không, nếu laptop hỏng thì công sức cô bỏ ra chơi hơn 9 tiếng không lex đi tong?
Nửa phút sau, Dạ Huyền rút dây điện ra, ôm laptop chạy như bay ra khỏi phòng, hướng dưới lầu mà chạy.
Không biết có phải do ảnh hưởng của lần trước hay không mà Triều Ca rất cảnh giác, bởi vậy khi anh cảm nhận có một người đang lao tới, anh lựa chọn né vào một đoạn rẽ của cầu thang.
Quả nhiên, có một bóng hồng lướt qua vai trái –
“Laptop của tôi, phải làm sao đây a a a a”
Tống Dạ Huyền ngã vào trong tuyết, yên lặng rơi lệ, lần này laptop chưa nhờ được người sửa chữa đã sắp thành đống sắt vụn mất rồi.
Nghe thấy âm thanh này, Triều Ca yên lặng lau mồ hôi, tại sao bọn họ mỗi lần chạm mặt đều nhất định phải như vậy, ui, thật khốc liệt!!!

Đêm giáng sinh, dưới ký túc xá có không ít người, mọi ngượi nhìn thấy cảnh này đều ôm bụng cười to.
Bởi vì đang mặc áo bông dày nên Dạ Huyền có vẻ hơi mập mạp, nhìn cô ngóc đầu từ dưới đất bò lên, không để ý với tiếng cười nhạo lắm thì anh đột nhiên cảm thấy cô gái này thật thú vị.
“Pin laptop” Anh tiến đến nhặt cục pin bị rơi trên tuyết chìa trước mặt cô.
“Máy bị hỏng à?” Nhìn viền mắt cô ướt át, đột nhiên anh cảm thấy trong lòng nhẹ hẫng đi. Khi đó, chính anh cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác như vậy!
Dạ Huyền quệt miệng gật đầu, sau đó yên lặng đi lên cầu thang.
Triều Ca đã vào Hội sinh viên một năm nay cho nên anh có thể ra vào KTX nữ như bình thường. Khi anh đi theo cô đến phòng thì anh chợt kinh ngạc, hỏi cô “ Cô không ra ngoài đi chơi à?”
“Tại sao phải ra ngoài?” Nghĩ tới bộ dạng chụp ếch khi nãy của mình, cô cảm thấy thật đau thương,khi đó đã có không ít người chụp hình lại, bảo đảm ngày mai cô sẽ lên trang nhất của “Hiệp hội bát quái”, hiazzzzzz, còn laptop nữa chứ, a a a a thật sự là muốn giết cô mà!
“Đêm Giáng sinh, lễ Giáng sinh? Không đi ra ngoài chơi?” Triều Ca có chút không rõ, không biết cô có bị thần kinh không? Những nữ sinh trong trường ai cũng thích lãng mạn nha?
Dạ Huyền nhìn anh, nói “ Anh cảm thấy tôi là người nhàm chán vậy à?”
Triều Ca giật mình, cô nói vậy thì toàn bộ sinh viên đi chơi trong đem Giáng sinh đều là người tẻ nhạt nhàm chán hết sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.