Đọc truyện Có Phải Yêu Nhau Không – Chương 2: Cái Gọi Là Triều Ca Dạ Huyền
Mặc Nhiễm cảm thấy cũng không sai, chỉ là cô lo lắng cho Tần Huyên “Tần Huyên thì làm sao bây giờ?”
“Tần Huyên đương nhiên theo tớ , nhiều năm như vậy, nó gặp Tần Địch Phi được mấy lần?” Tống Dạ Huyền cầm ly cà phê lên uống, trả lời như lẽ đương nhiên.
B ây giờ, đối với Tống Dạ Huyền mà nói, Tần Huyên là bảo bối của cô, là mạng sống của cô!
Mặc Nhiễm cảm thấy cũng có lý, cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ “Được rồi, tớ giờ còn có việc phải đi trước, lát nữa cùng cậu nói chuyện sau.”
Tống Dạ Huyền cũng không ngăn cản cô, mười phút trước đó, Nhiễm Nhiễm đã gọi một cuộc điện thoại, nói là tìm giúp cô một luật sư tốt nhất bên Sở sự vụ rồi.
Mặc dù Nhiễm Nhiễm ngoài miệng nói phải đi, nhưng vẫn còn cùng Tần Huyên náo loạn một trận mới thực sự đi.
Tống Dạ Huyền không có nghề nghiệp, bởi vậy nhiều năm nay cô học được nhiều nhất chính là cách giết thời gian. Trước đây là khiến mình vui vẻ, hiện tại là khiến Tần Huyên vui vẻ.
Nhìn thấy Nhiễm Nhiễm đi rồi, Tần Huyên ôm một đống tạp chí đi tới trước mặt Tống Dạ Huyền, đem một quyển đưa cho cô “Mẹ, mẹ đọc cho con đi, mắt con mỏi quá, không đọc nổi nữa rồi.” Vừa nói, thân hình nho nhỏ liền bò lên trên ghế sa lông, ngồi đối diện với Tống Dạ Huyền.
Tống Dạ Huyền tiện tay cầm một quyển tạp chí “Tần tiểu Huyên,con có thể đọc hiểu được sao?”
Nói giỡn, Tần Huyên mới năm tuổi, đọc được hai chữ là tốt lắm rồi, lại còn xem được cả tạp chí?
Tần Huyên dửng dưng như không dựa vào sô pha, tay chống cằm, mắt lóng lánh nhìn cô, nói năng trịnh trọng “Mẹ, nơi này là quán cà phê, không phải thư viện.”
Nếu bây giờ mà có truyện tranh Tần Huyên thích, làm gì có chuyện nó thích đọc mấy thứ này?
Tống Dạ Huyền nhận mệnh, chọn mấy mẩu truyện cười, từng cái từng cái đọc cho Tần Huyên nghe, chọc cho Tần Huyên cười khanh khách.
Quán cà phê hai mẹ con cùng ngồi cũng không khó tìm, mặc dù là cuối tuần, trong quán cà phê có hai mẹ con Tống Dạ Huyền – Tần Huyên ngồi cạnh cửa sổ, mang theo tiếng cười vui vẻ lại khiến Đường Triêu Ca để ý, chỉ một khắc quay đầu đã khiến anh không thể dời mắt.
“Tống Dạ Huyền” Tận đáy lòng của anh bỗng gọi lên cái tên này.
Không ìnhcó thời gian suy nghĩ , Đường Triều Ca đã tiến lên phía trước. Kỳ thực quán cà phê này có rất nhiều chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, nhưng chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ có cặp mẹ con thì chỉ duy nhất có một đôi!
“Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Giọng nói này, thanh âm này. Tay Tống Dạ Huyền cầm tạp chí khẽ run lên, trang sách bỗng nhiên bji thổi bay. Một cơn gió nhẹ lướt qua đôi gò má , cô kéo vài sợi tóc rối do gió thôi, ngẩng đầu hỏi “Là anh?”
Tần Huyên nhất thời không hiểu được đây là tình huống thế nào “ Mẹ, mẹ biết chú này sao?”
Câu nói của Tần Huyên khiến hai người đang nhìn nhau đột nhiên sực tỉnh, Tống Dạ Huyền đem tạp chí trong tay gập lại, xoa đầu Tần Huyên “Tần tiểu Huyên, mau chào chú!”
Tần Huyên ngẩng đầu “Chào chú, cháu tên là Tần Huyên.”
Tống Dạ Huyền ôm Tần Huyên vào lòng, Đường Triều Ca cũng ngồi vào phía đối diện.
“Xin chào, chú là tên Đường Triều Ca, Đường trong Tống Đường, Triều Ca trong Dạ Huyền Triều Ca!”
Tống Dạ Huyền nghe xong lời anh nói, trái tim như ngừng đập một nhịp.
“Chú, cháu không rõ mấy chữ này nghĩa là gì.” Tần Huyên ngồi trong lòng Tống Dạ Huyền , có chút quái lạ nở nụ cười.
Tống Dạ Huyền ngẩng đầu, quả nhiên mặt Triều Ca đã đen lại, cô mang chồng tạp chí đến trước mặt Tần Huyên “Tần Huyên, đem mấy quyển tạp chí này đi trả đi, mẹ muốn cùng chú nói chuyện một chút, con đợi lát nữa rồi lại đây.”
Tần Huyên tuy rằng có bất mãn, nhưng nhìn sắc mặt người ngồi đối diện đã thay đổi, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ ôm tạp chí đi trả.
Dạ Huyền vẫn nhìn theo Tần Huyên chạy đến sạp báo bên cạnh, lúc này mới quay đầu lại nhìn Đường Triều Ca .
“Con trai của em?”
Tiếng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng, giống như trong ký ức của cô vậy.