Có Phải Là Anh

Chương 25 : "Anh trai" - "em gái"


Bạn đang đọc Có Phải Là Anh: Chương 25 : “Anh trai” – “em gái”

Bụng đói cồn cào nên tôi đành phải mua một cái bánh kẹp trước khi bắt xe bus. Trời nắng, bánh mì dai nhách, ăn xong nửa cái thì khát khô cả cổ. Cuối cùng khi đến được địa chỉ cần tìm, trông tôi hết sức thảm thương.
Trong người hơi mệt, tôi cứ nghĩ do ăn uống không điều độ và nhiệt độ bên ngoài quá nóng mà không nghĩ ra là do quên uống thuốc. Từ hôm đi tái khám về, vì “tình cảm một thời” với Thế Vĩnh mà lần nào ăn cơm xong tôi cũng cố gắng nốc một rừng thuốc mà anh đã kê đơn. Có điều hôm nay quên mang theo khi soạn sách vở. Nhưng chẳng nhẽ mới quên uống thuốc có hai bữa mà đã cảm thấy bất thường?
Tôi vươn vai, vặn mình một cái rồi tự nhủ nếu quên đi mệt thì sẽ không thấy mệt nữa rồi ung dung bước vào.
Cái ông chú viện kiểm sát này chỉ ghi cho tôi mỗi cái địa chỉ, làm người ta tìm đến nơi rồi lại không biết đường nào mà lần. Nơi công sở đứng đắn trang nghiêm này trông ai cũng bận rộn, khiến tôi phải khó khăn lắm mới khèo tay được một chị xinh gái.
– Chị ơi, em muốn gặp chú Việt Huy thì phải đi đâu ạ?
– Chú Việt Huy? – chị gái nhíu mày một hồi, tôi mới nhận ra chị ta đang thắc mắc điều gì.
– À, ý em là anh Việt Huy phụ trách về các công ty vừa và nhỏ đó chị. Em là em gái anh ấy.
An Nhiên ơi là An Nhiên, có ai hỏi đâu mà bồi thêm câu “là em gái” chi vậy!!
Nhưng hình như hai chữ “em gái” kia đã có tác dụng. Vừa nghe tôi tự giới thiệu như vậy, chị ấy liền niềm nở chỉ chỗ cho tôi, còn không quên khen tôi sao mà xinh gái thế, thật giống anh trai.
Có lẽ chị ấy muốn nói anh em nhà tôi đều có vẻ đẹp riêng, nhưng tôi nghe xong thì lại cho rằng chị ấy muốn nói Việt Huy xinh gái, làm tôi khoái trá không nhịn được cười.
Lúc tôi đến phòng của Việt Huy thì thấy một cô gái khác đứng ngấp nghé ở cửa với ly cà phê còn bốc khói trên tay. Nhìn sơ qua tôi có thể đoán chị gái này mới đi làm không lâu, vẫn còn bị trưng dụng làm chân sai vặt. Thấy tôi tiến lại, chị ấy nhanh nhảu hỏi.
– Em là…
– Em gái của anh Huy. Em đến tìm anh ấy.
Một lần nữa trong ngày tôi lại nói dối không chớp mắt, khổ nỗi là lần nào cũng có hiệu quả ngoài mong đợi. Chị gái kia nghe tôi nói vậy thì thở phào.
– May quá, em mang cái này vào cho anh ấy giúp chị nhé.
Nói rồi đưa li cà phê đá mua sẵn cho tôi kèm một tiếng cảm ơn, sau đó thì chị ấy đi mất hút như thể sợ tôi đổi ý.
Tôi nhìn cái li, trong đầu nhất thời mở “Hội nghị Diên Hồng”: uống hay không uống. Uống thì nhục, mà không uống thì khát chịu không nổi.
Cuối cùng tôi đành nuốt nước miếng khan.
Chỉ đến khi ghé sát vào cửa, tôi mới nhận ra nguyên nhân khiến cho chị gái kia sợ hãi đến vậy. Trong phòng làm việc, ngoài ông chú Việt Huy ra thì còn một người nữa ngồi đối diện. Anh chàng này trông có vẻ lép vế hơn, bằng chứng là trong khi Việt Huy đang “phùng mang trợn má” – chắc là quát tháo gì đó – thì anh chàng kia chỉ cúi đầu mà lắng nghe, bộ dạng hết sức tội nghiệp.
Tôi chép miệng. Bình thường gặp gỡ như người chỉ quen biết chút xíu nên không có cơ hội được thấy mặt này của ông chú Viện kiểm sát. Đúng là không thể đánh giá con người ta qua vẻ bề ngoài được.
Tôi cũng chỉ là muốn giúp anh chàng kia một chút nên mới mở cửa bước vào, mong là Việt Huy sẽ mất hứng mà thôi sỉ vả anh chàng kia. Ai ngờ lúc mở cửa không xem tử vi, trước đó cũng chẳng để ý đã bước chân nào ra khỏi nhà, thế là “ăn” ngay tập tài liệu vào giữa trán.
Cú ném này của ông chú Viện kiểm sát không chỉ chính xác mà còn vận lực rất tốt, khiến cho tôi choáng váng đầu óc, cả người lảo đảo phải dựa vào bên tường.
– An Nhiên?
An Nhiên cái đầu anh. Nói câu xin lỗi trước thì chết ngay à.
– Ha.. Chào chú.
Tôi cầm ngay ngắn lại ly cà phê, cố gắng cười giả lả, tay kia xoa trán loạn xạ. Anh chàng ngồi cúi mặt lúc nãy quay lại nhìn tôi với vẻ lạ lẫm, đồng thời kín đáo khẽ cười tôi một cái. Việt Huy thì đứng trơ một chỗ, dường như vẫn còn đang “tiêu hoá” việc tôi đột ngột xuất hiện. Nhưng cánh tay anh ta giơ ra như thế là sao? Nếu muốn đỡ tôi thì phải nhanh tay một chút chứ, đằng này giơ tay ra như muốn đỡ, nhưng lại dậm chân tại chỗ như thế kia thì được ích gì.
Cố giấu đi vẻ mặt bất mãn, tôi đặt tách cà phê lên bàn.
– Có vẻ như tôi đến không đúng lúc. Tôi sẽ đợi chú… à không, đợi anh ở bên ngoài.
Lúc tôi xoay lưng vừa định đi thì Việt Huy lên tiếng “Không cần đâu” rất rõ ràng, đồng thời xếp lại tài liệu trên bàn, đưa cho anh chàng trước mặt.

– Cậu về điều tra lại đi, sau đó báo cáo cho tôi.
Anh chàng kia dạ ran. Trước lúc bước ra ngoài không quên nhặt xấp giấy và vừa nãy còn lao thẳng vào trán của tôi. Chờ cho cánh cửa kia khép hẳn, cuối cùng tôi cũng tiến về phía cái ghế còn trống đối diện bàn làm việc, ngồi xuống thở một hơi rõ dài.
– Phù! Chú có biết tôi đi tìm chỗ này vất vả đến thế nào không?
Nói rồi tôi tiện tay với lấy li cà phê đá trên bàn, uống một hơi cho đã khát, hoàn toàn chẳng biết chua đắng là gì.
– Tí nữa sẽ mua đền cho chú li khác, tôi phải uống, không thì chết khát mất.
Việt Huy nhìn tôi cười rồi gật đầu. Cứ tưởng anh ta “galant vốn sẵn tính trời”, ai ngờ..
– Được, trước khi về nhớ mua trả. Hôm nay anh làm việc muộn, không có cà phê thì không được.
Tôi nhìn về phía thùng rác mà ông chú ấy mới ném một đống giấy tờ vào, nhận ra ngoài giấy vụn còn có một cơ số ly giấy cạn nhe nằm chỏng chơ.
Đã thế tôi cũng chẳng khách sáo mà uống cạn cà phê. Đặt cái li chỉ còn mỗi đá lên bàn, tôi rút tiền trong túi, đếm lại cẩn thận.
– Đúng số tiền hôm bữa chú cho tôi mượn, thế là hết nợ nhé.
Vì Việt Huy không đưa tay ra nhận nên tôi đành để lên bàn, còn cẩn thận đặt miếng chặn giấy bằng thuỷ tinh lên đề phòng bay mất. Xong thì bốn mắt nhìn nhau.
Tôi chờ anh ta nói câu “Ừ” hay “Cảm ơn” gì đó. Còn ông chú kia nhìn tôi như thế là có ý gì?
– Còn gì nữa không?
– Tất nhiên…
Tôi nói rồi ngập ngừng nhìn Việt Huy. Chẳng lẽ ông chú này biết tôi mùa quà đến? Hay là mấy bà chị bán hàng kia lại ton hót với “anh trai” của tôi rồi?
Ngượng ngùng một hồi, cuối cùng tôi cũng đành mở cặp.
– Cũng không có gì – tôi rút ra cái hộp đựng carvat bọc nhung – Tôi thấy cái này đẹp thì mua cho anh, xem như trả ơn hôm bữa đã tính tiền giúp tôi ở cửa hàng bán đồ công sở.
Nếu tôi không nhầm thì ánh mắt Việt Huy lúc này đúng là trẻ con mừng rỡ khi được cho quà. Anh ngắm nghía cái hộp trong giây lát rồi mở ra, hai mắt long lanh khiến cho lòng tôi cũng như mở cờ trong bụng. Ít ra thì mắt thẩm mĩ của tôi cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng Việt Huy căn bản không để cho niềm vui ấy kéo dài. Anh ta gập cái hộp lại, ngẩng đầu nhìn tôi.
– Cái này thực chất là em mua cho anh vì thấy hợp, hay là trả ơn hôm bữa.
Tôi nhìn anh ta, hai mắt mở to.
– Cả hai.
– Không được – Việt Huy đặt cái hộp xuống – Ít nhất phải chọn một trong hai chứ? Làm việc phải rõ ràng, phạm tội là phạm tội, làm gì có chuyện vừa phạm tội vừa không phạm tội.
Mồm miệng của nhân viên Viện kiểm sát nhất thời làm mặt tôi nhăn quoéo lại, còn miệng thì lắp bắp.
– Anh nói ai phạm tội gì cơ?
Tôi nhớ là mượn danh của ai đó đâu phải là cái tội, cùng lắm cũng chỉ là sai lầm nhất thời thôi mà.
Việt Huy nhìn tôi cười cười.
– À, đó chỉ là ví dụ thôi, bệnh nghề nghiệp ấy mà. Ý anh là em chỉ được chọn một trong hai thôi.

Cái anh chàng này, đâu ai đến để làm việc với anh ta đâu mà lôi nghề nghiệp của mình ra đây, lại còn làm tôi mém đau tim.
– Chọn một trong hai à? Được rồi, cái carvat này là trả ơn.
– Vậy thì không nhận – Việt Huy cười mà không cười, đẩy cái hộp về phía tôi. Anh ta rõ ràng đang có ý làm khó tôi đây mà.
– Được lắm – tôi cũng không vừa – Anh không lấy thì tôi cầm về, vừa hay ba tôi cũng sắp đi công tác.
Việt Huy không nói gì, nhưng bộ mặt của anh ta lúc tôi cất cái hộp vào trong túi chẳng khác gì trẻ con bị bạn đồng môn to béo khoẻ mạnh cướp mất kẹo, dù tiếc chết đi được nhưng không có cách nào lấy lại.
– Là tôi thấy cái này hợp với anh nên mua đấy – tôi đặt cái hộp trên bàn, còn nói thêm một câu năn nỉ – Vui lòng nhận đi mà.
– Cảm ơn.
Việt Huy đón lấy cái hộp rồi nhanh tay lấy carvat mới ra thử, cái cũ cất cẩn thận lại trong hộp.
Hôm nay anh ta mặc áo sơm mi màu mận chín, đi với carvat màu ghi cứ gọi là “đập nhau chan chát”, nhưng tôi nào dám ý kiến, dễ anh ta giận hờn mà trả lại lắm.
– Đẹp không? – Việt Huy hỏi tôi, bộ dạng hết sức tươi tỉnh.
– Đẹp, đẹp lắm.
Quà tự tay chọn chẳng lẽ tôi lại đi chê xấu. Anh ta không thông cảm cho tôi thì chớ, lại còn thẳng thừng tuyên bố hai chữ “Nói dối” làm tôi vừa bất ngờ vừa xí hổ.
– Việc cũng xong rồi, tôi về đây, không làm phiền chú nữa.
– Khoan đã, em mới từ trường về?
Tôi nhìn bộ đồng phục trên người mình rồi gật đầu.
– Đã ăn gì chưa?
Nhìn đồng hồ chỉ 1 giờ hơn, tôi nhếch miệng.
– Giờ này làm gì còn ai chưa ăn…
Đoạn quay sang Việt Huy, thấy nét mặt anh ta hình như không phải đang hỏi thăm.
– Bộ chú chưa ăn gì?
Việt Huy không trả lời tôi mà khoác áo vào.
– Đợi chút rồi ta cùng đi.
Lúc nghe câu cùng đi kia, tôi cứ tưởng anh ta lịch sự tiễn tôi về, ai ngờ không chỉ lịch sự mà còn tốt bụng mời tôi đi ăn trưa nữa. Lúc bước ra khỏi sảnh lớn, ai nhìn thấy Việt Huy khoác tay tôi thì cũng mắt tròn mắt dẹt. Tôi cười giả lả kiểu “Anh em thôi mà” thì chớ, ông chú này lại tự nhiên như đúng rồi làm tôi bị ánh mắt thị phi của người ta soi cho ngứa râm ran khắp mặt.
Dù đã ăn rồi, nhưng cũng chỉ là nửa ổ bánh mì, mà cũng chẳng ngon lành gì, thế nên tôi không hề từ chối lời mời của Việt Huy. Nhà hàng chay gần đó vẫn còn kha khá người dù đã qua giờ ăn trưa lâu rồi. Lúc đứng ở quầy chọn món, Việt Huy hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi nhìn một lượt, vuốt cằm ngắm đi ngắm lại tỏ vẻ xem xét ghê gớm lắm rồi trả lời xanh rờn.
– Chú ăn gì tôi ăn nấy.
Việt Huy muốn chọn bàn trong góc, nhưng tôi đã ngồi ngay bàn bên cửa sổ nên anh ta đành thôi. Lúc đầu tôi chỉ muốn ngồi ở nơi có thể ngắm đường phố, nhìn người qua lại cho vui mắt, không nhận ra Việt Huy muốn ngồi chỗ khuất để tránh người quen. Thế nên chỉ một lúc sau tôi đã thấy hối hận ngay.

Đầu tiên là một bác tóc bạc quá nửa đi qua bàn, nhìn tôi khoanh chân xếp bằng trên ghế, miệng hút chanh dây sột soạt với vẻ không hài lòng, nhưng vừa nhìn qua thấy Việt Huy đi cùng tôi, bác ấy thay đổi thái độ đến chóng mặt.
– Việt Huy à? – hai người bắt tay nhau vui vẻ – Dự án dạo này của cháu thế nào rồi?
Chẳng hiểu sao ông chú Việt Huy lại đánh mắt về phía tôi một cái, miệng nhanh nhảu trả lời.
– Sắp có kết quả rồi ạ. Cháu đang đợi lệnh khám xét từ cấp trên.
– Ừm, nhớ cẩn thận trong vụ này đấy. Daness không phải loại vừa.
Ông bác vỗ vai Việt Huy, không quên nhìn tôi làm tôi phải vội vàng gật đầu chào.
– Hai đứa cứ từ từ ăn nhé, bác về trước đây.
Tôi ngồi dựa vào ghế, hút nốt chỗ chanh dây còn lại. Đang đưa mắt ngó lung tung thì chạm phải “dáng chuẩn, váy ngắn, giày cao”. Trong đầu tôi đang thầm chấm điểm thì “bài làm” thì “bài làm” kia đã để bàn tay thon mảnh của mình lên vai ông chú Việt Huy. Phải kiềm chế lắm tôi mới không phun ngụm chanh dây trở lại ống hút.
– Anh Huy! Giờ này anh mới đi ăn sao?
– Ừ. Em cũng vậy à? – ông chú Viện kiểm sát đám lại, vẻ thân mật không kém khiến tôi lại phải đánh giá lần hai. Lần này xét về mối quan hệ giữa hai người. Có thể cô gái này là đối tượng tán tỉnh của Việt Huy, mà cũng có thể ngược lại. Nhưng nhìn vào cách nói chuyện xen lẫn tán tỉnh của cô nàng kia thì tôi thấy ghê cả người.
– Nếu biết anh đi ăn vào giờ này thì em đã mời anh rồi. Việc lần trước anh giúp, em chưa có dịp trả ơn – chị ta nói xong không kèm liếc tôi một cái khiến tôi điên cả người. Sự có mặt của tôi ở đây thì sao? Làm vướng mắt hai người chắc?
Suýt nữa tôi đã định phô bày cái giọng nhão nhẹt của mình ra, đóng trò tình giả để chị gái kia giật mình một phen, may là đã kịp kiềm chế lại. Tôi làm “em gái” của Việt Huy là đủ rồi, không cần kiêm thêm chức người yêu nữa. Anh ta mà phát hiện ra sự thật chẳng phải sẽ vừa tức vừa tá hoả, có khi lên cơn nhồi máu thăng ngay tại chỗ thì sao.
Thế nên mặc kệ ai tán tỉnh ai, tôi cứ vắt chéo chân, hút chanh dây sột soạt cho đến khi chị gái kia ngúng ngẩy bỏ đi thì thôi.
Nhưng như thế cũng chưa hết. Có lẽ Việt Huy là cục nam châm thu hút người khác nên chỉ độ mấy giây sau khi chị gái kia bỏ đi lại có một đứa nhóc mặt nom rất láu cá đến mời Việt Huy mua vé số. Nó chưa kịp mở miệng tôi đã tự động rút tiền trong túi đưa cho nó rồi tiện tay rút bừa một tờ vé số, sau đó vẫy tay cho nó ra hiệu đi, mặc cái nhìn chằm chằm của Việt Huy.
Kệ anh ta nghĩ sao thì nghĩ, tôi đói lắm rồi. Cái gì giải quyết được thì nên làm nhanh gọn.
Chờ cho thằng nhóc đi khá xa rồi tôi mới dám vừa xoa bụng vừa trưng ra bộ mặt phụng phịu.
– Anh có phải là khách quen ở đây không? Sao người ta chẳng ưu tiên gì hết.
– Thế em đi ăn ở đâu cũng đều được ưu tiên à?
– Hầu như lần nào đi cùng Nguyên cũng không phải đợi.
Nói xong tôi mới nhận ra tầm quan trọng khi ở cùng Nguyên mà trước đây không nhận ra. Đúng là ta chỉ nhận ra giá trị của cái gì khi đã mất nó.
Dù đưa Nguyên ra đem so sánh với đồ vật có hơi quá nhưng đúng là như vậy. Hầu như mỗi lần đi với anh ta tôi không phải lo gì khác ngoài chuyện chống đỡ lại những lời châm chọc. Tin tôi đi, bấy nhiêu cũng đủ khiến cho tôi phải đau tim rồi.
– Cậu ta chăm sóc em kĩ thật đấy.
Tôi khẽ nhăn mặt trước cách dùng từ của ông chú viện kiểm sát.
– Không phải là chăm sóc. Chỉ là…
Nói đến đây, tự dưng tôi nhất thời không tìm được từ ngữ để thêm vào cho hết câu. Vì bản thân tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao Nguyên lại đối xử với tôi như thế. Thực sự thì anh ta nghĩ về tôi như thế nào.
Thấy tôi đăm chiêu suy nghĩ mà không nói thêm câu nào, Việt Huy kết luận một câu khiến tôi giật mình.
– Em nhớ Nguyên à?
– Ai nói anh thế? – tôi chớp mắt lia lịa.
– Đoán thôi. Mấy ngày nay hai người không gặp nhau phải không? Hôm trước anh đến gặp, thấy Nguyên có vẻ…
– Anh không cần phải thông báo đâu – tôi ngắt lời – vì tôi thực sự không quan tâm. Thực ra tôi đang rất vui vì đã đuổi được anh ta ra khỏi cuộc đời mình.
Tôi nói xong còn cảm thấy khó chịu hơn trước, như thể vừa nói ra điều gì đó không đúng với suy nghĩ của mình vậy. Việt Huy thấy tôi nhăn nhó thì không nói thêm câu nào nữa.
Cũng may đồ ăn vừa mang ra. Tôi dành toàn bộ sự tập trung để ăn, hoàn toàn không để tâm đến những gì vừa xảy ra nữa. Hình như chốc chốc Việt Huy lại dừng ăn nhìn tôi rất lâu nhưng tôi xem như không biết, cũng chẳng thèm thắc mắc làm chi.
Với cường độ tập trung và sự khua đũa điêu luyện, tôi kết thúc phần ăn của mình trong khi Việt Huy mới đi được nửa chặng đường. Uống vội ngụm trà đá, tôi đứng dậy, bước ra khỏi chỗ.

– Em đi đâu mà vội thế?
– Đi toilet không cần phải báo cáo chứ?
Nếu ai đó không phải Việt Huy thấy tôi vội vàng ăn uống, vội vàng đi như thế chắc đều nghĩ tôi bị tào tháo rượt đến nơi rồi. Thực ra đó chỉ là một cái cớ. Tôi chỉ tranh thủ đi mua cà phê đền cho Việt Huy, chứ mấy bữa sau ông chú này mà càm ràm vì không có cà phê nên làm việc giảm năng suất là tôi không chịu trách nhiệm đâu à!
Không khó lắm để tìm một quán Coffee Take away, nhưng để mua được một ly thì không phải là dễ, bởi hàng người đứng chờ khá dài, mà tôi thì lại thiếu kiên nhẫn. Chỉ chờ được hơn một phút là tôi đã bỏ hàng để nhảy lên trên, nhấp nhổm không yên.
Tất nhiên là tôi không thể chen ngang hàng, nên cứ đứng như thế hồi lâu, ánh mắt sốt ruột mà chẳng làm được gì. Đang mua hàng là một đứa nhóc, chắc chắn nó sẽ không giúp tôi nhận tiền mua thêm một li nữa rồi. Còn đứng sau nó là một anh chàng mặc vest lịch lãm, giày bóng loáng, chắc cũng không rảnh mà nán lại.
Đứa nhóc vừa đi thì tôi cũng quyết định cất vẻ mặt não nề của mình đi và bỏ cuộc. Ai ngờ anh chàng mặc vest kia lại quay sang hỏi tôi.
– Em uống loại gì?
Phải mất một lúc để tôi nhận ra anh ta đang hỏi mình.
– Espresso 3 shots – tôi trả lời cực nhanh, chỉ sợ anh ta đổi ý.
– Hai espresso, một 2 shots, một 3 shots – Anh ta gọi nước uống xong cũng không nói thêm câu nào nữa, chỉ chăm chăm vào màn hình điện thoại trên tay, khiến tôi không hiểu là anh ta có định mua ình không nữa. Phục vụ vừa đưa đồ uống, anh ta đưa cho tôi.
– Đây.
Hành động của anh ta rất lịch thiệp, còn lời nói chẳng lịch sự chút nào. Nếu không phải mang cà phê về cho Việt Huy, chắc chắn tôi chẳng thèm nhận lấy rồi.
– Để tôi trả tiền cho anh.
Tôi rút tiền, nhưng giọng lạnh băng của anh ta lại vang lên.
– Không cần.
Tôi ngẩng lên, nhìn anh ta chằm chằm. Mắt sâu, mày rậm, mũi cao, cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng tính sao lại dễ thương đến thế. Tôi cầm ly cà phê được cho không, cảm ơn rồi ba chân chạy mất.
Lúc tôi trở về thì Việt Huy đang nhâm nhi ngụm cuối ly trà đá. Anh thấy tôi hớt hải chạy về, giật mình đến nỗi suýt phun ngụm trà trong miệng.
– Ấy phí của giời – tôi cầm ly trà trên tay anh đặt xuống bàn, đoạn đưa ly cà phê còn nóng hổi – Không thích uống trà thì thôi, uống cái này vậy.
Việt Huy cầm cái ly một cách bị động, mắt vẫn không rời tôi, cơ hồ như còn quá ngạc nhiên.
– Nãy giờ em chạy đi mua cái này.
Tôi vuốt mồ hôi trên trán, ngồi xuống ghế, uống cạn ly nước của mình mà không nói gì. Câu trả lời anh ta cũng biết, câu hỏi cũng chỉ là hình thức cảm thán mà thôi.
– Em… việc gì phải vất vả như vậy.
Nghe Việt Huy nói vậy tôi không khỏi nhướn mày, định nhắc cho anh ta nhớ ai là người không câu nệ bắt tôi đi mua đền cà phê ình nhưng lại thôi.
– Chỉ là tôi không muốn mắc nợ ông chú thôi – tôi nói rồi ôm cặp bỏ đi, nhưng được vài bước lại quay lại – Bữa cơm hôm nay là chú có ý mời tôi đấy nhé, thế nên… vẫn sòng phẳng.
An Nhiên, khỉ thật, ăn cơm chay chùa của người ta xong vẫn ung dung nói được hai chữ “sòng phẳng” thì độ dày của mặt đã phải tính bằng gang rồi. Thế nên để giữ chút thể diện còn sót lại, tôi tạm biệt Việt Huy một cách chóng vánh, đến độ không kịp nghe lời đáp lại của anh ta.
*** **
Đã lâu rồi Việt Huy chưa thấy vui như vậy. Anh trở về phòng làm việc với ly cà phê trê tay và nụ cười tủm tỉm trên môi khiến mọi người từ nghi ngờ chuyển sang lo lắng loạn cả lên. Việt Huy cười giữa trưa nắng như thế chỉ có hai trường hợp: say nắng nặng lắm rồi, hoặc là cảm nắng ai đó. Còn nằm trong trường hợp nào thì còn là đề tài bàn tán của chốn công sở suốt những ngày sau đó.
Vui vẻ trong lòng là thế, lúc bước vào thang máy Việt Huy cũng không để ý người đứng cạnh mình cũng đang cầm trên tay li cà phê y hệt, có điều chỉ bỏ 2 shots. Anh ta nhìn Việt Huy chằm chằm rồi nhếch miệng cười, đôi mắt sâu ẩn sau cặp kính đen ánh lên cái nhìn rất cổ quoái.
– Espresso 3 shots.
Mãi đến lúc này Việt Huy mới quay sang nhìn người đối diện. Thấy tập hồ sơ ghi dòng chữ Daness lấp lánh trên tay anh ta, sắc mặt ông chú Viện kiểm sát lập tức xấu đi.
Bất chợt anh nghĩ đến An Nhiên vừa mua ình ly cà phê này, lo lắng trong lòng tăng thêm gấp bội. Chưa kịp nói câu nào thì người đối diện đã bỏ ra khỏi thang máy, trước khi đi còn để lộ nụ cười nửa miệng đầy cảnh báo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.