Bạn đang đọc Có Phải Là Anh: Chương 14 : “Cục nợ… “
Nguyên vừa bước ra khỏi phòng làm việc của ba đã bị cô em gái đứng chờ bên ngoài từ nãy giờ gài bẫy gạt chân sẵn.
– Anh có chuyện gì cần nói với em không?
Ngó trước nhìn sau, cuối cùng Nguyên trả lời gọn lỏn “Không” rồi bỏ đi khiến cô em gái tức tối đuổi theo.
– Từ khi nào cuộc nói chuyện gia đình không có em? Em không phải là thành viên trong gia đình này à?
– Đây không phải cuộc nói chuyện gia đình – Nguyên dừng lại, nhíu mày nhìn em gái, tự hỏi từ lúc nào mà nó trở nên nhiều chuyện thế này.
– Thế thì là gì? – cô em gái nghênh mặt lên nhìn. Tuy là con gái, nhưng cô bé cũng cao gần bằng Nguyên.
– Là.. chuyện giữa những người đàn ông với nhau – Nguyên búng tay vào trán em gái – là một đứa con trai đi rồi hẵng đòi hỏi.
….
Cô bé nhìn theo Nguyên mãi một hồi lâu mới hậm hực lên tiếng:
– Em mà là con trai thì chẳng phải anh sẽ bị gài bẫy ngon lành hay sao!
** *** *** **
– Ha ha! Ha ha.
Quân hậm hực đặt đũa xuống bàn cái “chách” bằng một vẻ mặt rất chi là khó coi. Bất chấp anh có đang biểu hiện thế nào, tôi vẫn không thể ngăn mình cười một cách ngờ nghệch.
– Cái con nhỏ này! Em bị bệnh gì hả?
– Ai nói em bị bệnh, có mà anh bị bệnh thì có.
Nắm đấm sẵn trên tay, Quân sẵn sàng cho tôi một cú nhớ đời. Ngay lập tức tôi quay sang mẹ phụng phịu.
– Mẹ! Con mới giờ này mà đã là gái ế rồi sao? – mẹ nghe tôi nói xong câu này thì ho khục khặc – đến nỗi bị một đứa ít tuổi hơn đòi làm bạn gái – nói xong câu này, Quân trực tiếp phóng ngay miếng cá anh đang gắp bay thẳng vào… trán tôi.
– Anh… – tôi hậm hực chỉ tay, không nói được nên lời.
– Xin lỗi, mày làm anh thấy khó ở quá.
Tôi bỏ dở bữa cơm để đi tắm, nói với mẹ là miếng cá trên trán làm tôi thấy ghê người, nhưng thực ra câu nói của thằng nhóc Thiên Phú mới là lí do chính khiến tôi cảm thấy mình phải xả stress trong bồn tắm.
Có tin nhắn đến. Tôi với tay lấy điện thoại, nhưng xà bông khiến tay trơn như mỡ, và kết quả là cái điện thoại bay thẳng vào bồn đầy nước và xà bông.
– Á á á á….!
Tin nhắn đến:
– Mai đi học sớm. Anh chờ em lúc 6h sáng trước cửa.
~ Nguyên ~
Vật vã với cái điện thoại: tháo ốc, lau sạch, hong khô, sấy lại trong lúc hong khô tóc, lắp ốc lại. Lúc tôi trèo lên giường thì đã hơn 12 giờ. Chợt nhớ ai đó nhắc nhở không nên để tóc khô khi ngủ, tôi lại mò lên bàn học, vừa sấy tóc vừa đọc sách Ngữ văn. Lạ chưa? Tôi đọc sách Ngữ văn dù ngày mai không phải là ngày tận thế.
Không thể tin được là mấy tác phẩm mang đầy ý nghĩa châm biếm của Vũ Trọng Phụng lại có thể thu hút sự chú ý của tôi nhiều đến thế. Soạn văn, bình văn, đả kích, liên hệ thực tế với đời sống… cuối cùng tôi ngủ lúc nào chẳng hay. Chỉ biết khi mở mắt ra thì chỉ còn mỗi mình ở nhà. Con chim vành khuyên (hay là loại nào khác đi chăng nữa) đang hót véo von trên cây xoài nhà kế bên, và đồng hồ chỉ đúng 8h. Tá hoả, tôi tung chăn, tung sách vở, chạy như bay vào nhà tắm. Nếu nhanh chân, có thể tôi vẫn kịp vào… tiết ba.
Vừa ra khỏi nhà, tôi suýt đứng tim khi thấy đầu chiếc xe SUV kề ngay trước cửa nhà mình. Nhanh trí, tôi đứng nép vào cửa, hi vọng chỗ khuất này co thể che được thân hình cũng chẳng mấy nhỏ con của mình. Đang tính thở phào nhẹ nhõm thì cánh cửa phía sau lưng – vốn chưa được chốt cẩn thận – bật mở ra phía sau khiến cả người tôi đổ nhào theo. Trong khi đang lồm cồm bò dậy đi tìm cặp sách văng ra thì đôi giày Nike màu lam đã tiến tới, nhặt cặp lên giúp tôi.
– Em cũng gan đấy nhỉ.
– #^^^&%^%^^%%%^&
Tôi chỉ tay vào anh ta trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ trên đường, nhất thời chưa tìm được câu nào thích hợp để lên tiếng. Nguyên cúi xuống, nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt sẫm lại. Trông anh ta lúc này thật đáng sợ.
– Em định nói gì?
– Anh… sao lại xuất hiện trước cửa nhà tôi lúc mới sáng sớm thế này? Tính ám tôi à??
– Sáng sớm? – Nguyên nhướn mày nhìn trời trong xanh với thái độ hết sức kiềm chế.
– Thì không phải sớm, nhưng vẫn là sáng. Mới sáng ra đã gặp con trai rồi, xui quá là xui!
– Này, câu đó phải để tôi nói mới đúng. Em có biết suốt hai tiếng đứng chờ ở đây tôi đã “ngắm” biết bao nhiêu người đi qua đi lại không hả?
– Anh chờ tôi từ sớm như thế để làm gì? Muốn gặp thì ít nhất cũng phải báo trước chứ? Cứ thích đánh úp người ta như thế này à?
– Chẳng phải tối qua đã nhắn tin rồi sao?
Tôi định tuôn thêm một tràng nữa, nhưng hai chữ “nhắn tin” đập vào tai khiến tôi nhất thời khựng lại. Hoá ra tin nhắn tối qua lúc tôi đang tắm là của Nguyên sao?
Mày mò mãi cuối cùng tôi cũng lôi được cái điện thoại chập cheng trong cặp ra.
– Điện thoại hư nên không nhận được tin nhắn. Không biết không có tội.
Nguyên cầm điện thoại từ tay tôi, xem xét kĩ lưỡng một hồi rồi tiện tay ném luôn vào thùng rác bên đường. Trong khi tôi đang ố á với vẻ bất mãn thì anh đã lôi chiếc Black Berry cổ lỗ sĩ của mình ra, cho tôi xem tin nhắn gửi đi hôm qua.
– Bây giờ biết rồi chịu tội cũng chưa muộn.
Tôi bị Nguyên lôi xềnh xệch lên xe như một con thú nhồi bông không có sức phản kháng. Kệ cho Nguyên thích chở đi đâu thì đi, tôi cũng không có hứng đi học.
– Em không thể tươi tỉnh một chút được à? – Nguyên lên tiếng khi nỗ lực khởi động đĩa nhạc không thành.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó khó đăm đăm của mình qua gương chiếu hậu, tôi cũng phải thấy thương thay cho nhỏ nào vô phúc trở thành con dâu của tôi sau này.
– Anh không biết bộ mặt đó diễu ra là cho ai xem à?
– Anh cũng chán phải nhận những thứ mà mình không đáng nhận rồi.
– Thế có nghĩa là sao?
Nguyên không trả lời tôi mà chỉ chăm chú lái xe. Tôi cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài lấy sách Ngữ văn ra đọc (Ghê chưa!) khiến Nguyên suýt nữa lòi mắt ra khỏi tròng.
Xe dừng lại. Tôi ngẩng lên, và nhận ra mình đang trên tuyến đường quốc lộ ra bờ biển. Nhưng vì bờ biển chưa đến, nên tôi chỉ được nhìn những lùm cây bên đường vạt hoa cỏ may mọc tứ lung tung lúc nào cũng có thể bám vào áo quần.
– Tôi không xuống xe đâu – tôi nhăn nhó đúng kiểu tiểu thư thứ thiệt.
– Em không cần xuống. Ngồi yên đây và đọc những cái này là được rồi.
Nguyên chìa cho tôi một xấp giấy tờ được đặt trong bọc giấy cẩn thẩn, bên ngoài có in logo của công ty gia đình anh ta.
– Cái gì đây?
– Giấy tờ mà em chưa kịp xem hết lần trước, giờ anh để cho em xem thoải mái.
– Anh đưa tôi xem để làm gì?
– Để em thay đổi suy nghĩ sai lệch của mình.
Tôi cười khẩy. Nỗ lực thanh minh gì đây cơ chứ.
– Có xem mấy thứ này tôi cũng chẳng tài nào hiểu nổi.
– Em cứ lấy ra từ từ, anh ngồi đây là để thuyết minh cơ mà.
Mất 1ph để ngồi thừ, thêm 3ph để suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng chịu giở tập giấy ra. Xem thì xem, làm như tôi sợ mình sai không bằng.
– Tờ đầu tiên là báo cáo tổng thu nhập của công ty ba em năm vừa rồi. Nhìn xuống phía dưới thấy con số màu đỏ được khoanh tròn đó không?
Tôi có phải mù đâu mà không thấy cái đám hỗn độn 11 con số được đánh dấu to đùng đó cơ chứ.
– Là nợ của năm trước chưa xử lý được.
Tôi hít vào một hơi, đặt tờ giấy đó sang một bên.
– Tiếp đi.
– Hợp đồng 5 năm của công ty ba em với Daness. Mới chỉ đi được có 3,2 năm. Nếu giờ mà kết thúc hợp đồng sẽ phải bồi thường con số được khoanh đỏ dưới đó.
Nén thêm một hơi nữa, tôi tiếp tục đặt tờ giấy sang một bên.
– Tiếp.
– Đó là lệnh của bên Viên kiểm soát đòi khám xét bên Daness. Chẳng sớm thì muộn cũng sẽ có lệnh đến công ty của ba em.
Tôi không nói nổi chữ “tiếp” nữa.
– Cái anh muốn nói là gì? Ba tôi làm ăn không được, thua lỗ? Anh đang muốn cười nhạo ông phải không?
– Cái anh muốn nói không phải là cái đó.
Nguyên nhấc một đám giấy tờ qua, chỉ cho tôi.
– Green House vừa mới kí hợp đồng kinh doanh với công ty ba em. Dù chưa làm được gì đáng kể nhưng ít ra cũng khiến cho số nợ kia không tăng lên. Và tương lai thì chỉ số tăng trưởng sẽ không còn âm nữa.
– Thế rồi sao? Nếu không có anh giúp thì công ty của ba tôi sẽ phá sản?
– Đó không phải vấn đề – trông Nguyên khó chịu như thể chỉ muốn cốc tôi một cái cho tỉnh người – Ba em đã sai khi hợp tác với Daness. Đó là một công ty con có gốc bự ở nước ngoài, chuyên đi “ăn mòn” những công ty chưa có bề dày như của ba em. Ba em không biết, nếu không chắc chắn ông đã tránh. Hợp đồng đã kí, đến khi hết thời hạn 5 năm thì công ty của ba em sẽ bị gặm nhấm đến hết mà thôi. Anh chỉ là đang giúp đỡ, hoàn toàn không có ý phá hoại gì.
Tôi lật nhanh những giấy tờ dưới đó, cuối cùng cũng tìm được lệnh của Viện kiểm soát đòi đến công ty của ba tôi. Phía dưới cùng, cái tên “Việt Huy” đập vào mắt như trêu ngươi. Tôi thoáng giật mình, rồi mỉm cười chua chát.
– Ông chú viện kiểm soát này.. có biết tôi là con bố tôi không?
Nguyên ngả người hẳn ra ghế, nụ cười nửa miệng cũng khó coi không kém.
– Em nghĩ là anh ta có biết hay không?
Nguyên mở cửa xuống xe, tiến lại phía tôi.
– Em ngồi đây làm gì?
– Anh có bật lửa không? Tôi muốn đốt hết mấy thứ này.
– Đó chỉ là bản photo thôi, nếu muốn cho em đốt cả đống cũng được. Nhưng làm thế có thay đổi được gì không? Không thay đổi được gì, chỉ là tôi bực bội đến nỗi muốn có cái gì đó để phá phách, để giằng xe, để thiêu đốt. Điều mà tôi không ngờ là công việc làm ăn của gia đình lại đi xuống đến như thế. Tôi biết ba vất vả vì công ty, nhưng không ngờ ông lại hao tâm tổn sức như thế. Số nợ lớn như vậy mà ông vẫn giấu gia đình. Tôi biết ba lo ọi người, không muốn ai phải phiền lòng, đồng thời cũng không muốn mất hình tượng của một người thành đạt trong mắt tôi và Quân. Nhưng nếu mọi chuyện mà vỡ lở ra, chẳng phải gia đình tôi sẽ thảm thương lắm sao.
Thế mới biết, tôi giấu gia đình chuyện bệnh tình của mình thật là đúng đắn. Nếu nói ra, tự tôi đã huỷ hoại hạnh phúc ít ỏi của những ngày còn lại rồi.
– Cái cần thiết bây giờ không phải là xoá những vệt ố trên chiếc áo trắng, mà là biến vệt ố thành hoa văn.
– Nói nghe hay lắm. Anh làm được không?
Nguyên im lặng không trả lời. Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi.
– Em có tin là anh làm được không?
Tôi nhìn Nguyên, tưởng tượng mắt mình sắp ướt đến nơi. Nhưng không, dù biết anh ta không phải xấu xa như mình vẫn tưởng tưởng, Nguyên đối với tôi không tốt đẹp đến mức tôi có thể đổ nước mắt ra được.
….
Hương cỏ may ngai ngái, thoang thoảng khắp xung quanh. Khung cảnh thanh bình thế này mà tại sao lòng tôi lại không nhẹ nhõm cho nổi? Tôi ném cặp sách sang một bên, ngả người xuống bãi cỏ, cố gắng tìm ình chút yên lành. Nguyên nhìn cặp sách của tôi, khẽ lắc đầu.
– Định đến sớm để nói chuyện, thành ra bắt em trốn học mất rồi.
Tôi nhìn dáng người cao cao đang ngồi cạnh mình, tự hỏi từ đâu ra lại rớt xuống cuộc sống vốn chẳng yên bình của tôi một kẻ quoái lạ với tính cách khó đoán như thế này. Anh làm đủ mọi chuyện để khiến tôi bực mình và cảm thấy bất an, nhưng cũng làm mọi cách để khiến tôi yên tâm.
– Nguyên này, sao lại tốt với tôi vậy? – tôi nói mà không nhìn thẳng vào mắt anh.
Nguyên không đáp ngay mà nằm xuống bên cạnh, giữa anh và tôi luôn có một khoảng cách nhất định để tôi không cảm thấy “bực mình”.
Đến khi nào em mới nhớ ra anh là ai hả cô bé ngốc nghếch? Em không biết anh đã đi cả nửa vòng trái đất để về với em sao?
– Em không nhận ra được thì đừng có hỏi.
Nguyên nói xong, xoay lưng lại về phía tôi như thể con nít giận dỗi. Ơ hay, tôi có làm gì anh ta đâu cơ chứ? Mà tại sao anh ta toàn đối xử với tôi bằng thái độ nhát gừng nửa mùa thế cơ chứ?
– Này! – tôi đập mạnh vào vai Nguyên – quay lại đây, trả lời cho ra nhẽ đi nào.
– Cái gì nữa?
– Tại sao mỗi lần tôi hỏi anh những câu quan trọng, anh đều đáp lại tôi bằng những câu hỏi thế hả?
– Em không biết à? Cái đó gọi là ăn miếng trả miếng – Nguyên nói mà không thèm quay lại nhìn tôi một tí nào.
– Cái gì? – tôi bực mình thực sự – tôi ăn miếng lúc nào mà anh đòi trả miếng.
Cật lực để lay, cuối cùng cũng khiến Nguyên quay lại. Nhưng trong lúc xoay người, tay trái của anh vô tình gạt trúng tay duy nhất của tôi đang trống trên mặt đất khiến tôi ngã nhào về phía Nguyên. Không thể thế được, dù có chết tôi cũng không hôn anh ta. Không đời nào.
Nhưng mà cứ ngã nhào một cách tự động thế này, tôi sẽ hôn anh ta mất thôi.
– Này cô bé, sao lại nhăn mặt nhắm mắt thế kia? Trông ghê quá đi.
Tôi mở mắt, và nhận ra mình.. chưa ngã nhào vào Nguyên, nhờ anh ta đã nhanh nhẹn đưa hai tay giữ vai tôi lại. So với thái độ bình thản ngắm nhìn của Nguyên, trông tôi lúc này đúng là xấu hổ thật.
Á Á Á! $%$&^^&*! Anh đang làm gì thế hả?
– Anh đang ngăn chặn nguy cơ xấu có thể xảy ra. Cái này trong kinh doanh người ta gọi là chiến lược nhìn xa trông rộng.
– Hừ!
Tôi hậm hực ngồi lại ngay ngắn, tiện thể giấu luôn khuôn mặt không biết chường đi đâu của mình. Dù không phải tôi cố ý, nhưng chuyện vừa xảy ra thật đáng xấu hổ.
– Lần sau em đừng có hành động thái quá như thế. May mà anh kịp đưa tay ra chặn, không thì…
– Ai hành động thái quá >.
Nguyên không nghe tôi thanh minh mà cứ tiếp tục câu nói của mình với giọng bình thản đều đều.
– …so với việc cưỡng ép thì anh thích một nụ hôn tự nguyện hơn?
Tôi khựng lại. Không phải Nguyên đang “tiếc” ột nụ hôn hụt từ tôi đấy chứ?
– Ý anh là sao??
– Thì bây giờ anh không có hứng, thế nên không thể tự nguyện được.
Nguyên nói thế, chẳng khác nào tôi đang ép hôn anh ta sao?
– Á Á Á!
– Ở đây không có người, em thích hét to cỡ nào cũng được!
* ** ***
Trước khi về, Nguyên dẫn tôi đi ăn ở một quán ven đường khá đông đúc và ấm cúng. Trong khi chờ anh len lỏi giữa chốn đông người để gọi món thì tôi ngồi bày sẵn thìa và đũa. Chờ cả nửa tiếng đồng hồ mà không thấy Nguyên quay lại, tôi cảm thấy rảnh rỗi và đói bụng đến sắp chết đến nơi. Điện thoại nhấp nháy trong túi áo Nguyên khiến tôi chú ý. Anh ta còn lâu mới quay lại, tại sao tôi không tranh thủ cơ hội này để bày trò chút nhỉ.
Tôi rút điện thoại của Nguyên ra, chớp mắt lia lịa khi thấy người gọi đến là “Cục nợ 1”. Ai mà là “Cục nợ 1” của Nguyên nhỉ?
– Anh đang ở đâu vậy hả? – tiếng con gái tra khảo ngay khi tôi vừa bấm nút nghe.
– A lô? Cục nợ?
Đầu dây bên kia im bặt. Ngu quá! Đáng lẽ tôi nên chờ cho bà cô đầu dây bên kia xổ thêm một tràng nữa để nhận dạng tính cách rồi mới từ từ lên tiếng chứ.
– Xin lỗi ai đang cầm máy của anh Nguyên thế ạ?
Tiếng con gái trở nên nhã nhặn khiến tôi suýt nổi da gà. Lần này đến lượt tôi ngậm hột thị.
– Ai đang nghe máy, xin trả lời đi ạ?
– À ừm – tôi bịt mũi lại – không ai cả.
Ngừng một lúc, tôi cũng định cúp máy cho xong chuyện, ai ngờ bên kia lại lên tiếng.
– An Nhiên? Có phải An Nhiên đấy không?
Tôi giật mình, hoảng hồn đến nỗi đánh rơi cả điện thoại. May mà Nguyên đã nhanh tay chụp lấy với vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ.
– Ah! Anh đừng hiểu nhầm, tôi chỉ tốt bụng nghe máy giùm anh thôi.
– Nếu đã có ý tốt sao lại còn sợ bị hiểu nhầm.
=.= Hỏi thế này chẳng phải là đánh đố nhau sao?
Nguyên nhìn rất nhanh tên người gọi rồi tắt máy, bình thản ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra. Đáng lẽ tôi cũng nên im lặng để qua chuyện cho rồi, nhưng vì thắc mắc không hiểu ‘Cục nợ 1” là ai mà lại biết tôi, nên cứ ngọ ngoạy không yên, cuối cùng đành phải lên tiếng.
– Nguyên này – giọng tôi như thể đã ăn vụng cả hũ đường – ai là “Cục nợ 2” trong đanh bạ điện thoại của anh vậy?
– Là Ngân Khánh.
– Có phải là chị gái xinh xắn hôm bữa tôi gặp không?
– Đúng rồi.
Nếu “Cục nợ 2” là Ngân Khánh, vậy thì còn ai biết đến tôi nữa nào? Định hỏi thêm, nhưng món ăn đã ra, và vì Nguyên cứ cắm cúi ăn nên tôi chẳng thể mở lời được lần nào nữa.
– Hừ, anh có nhiều Cục Nợ quá nhỉ – tôi hậm hực.
– Đúng rồi. Em cũng hân hạnh là một Cục nợ trong số đó đấy.
– Hả??
– Nếu không tin có thể kiểm tra điện thoại.
– Anh… – tôi giận đến mức không thể kiềm chế được, cuối cùng cũng bẻ gãy cây đũa – Không sao, điện thoại hư, sim cũng đã bị ném vào thùng rác, anh có thể “ưu ái” dành danh hiệu đó cho người khác rồi.
– Thế sao? – Nguyên nhướn mày ngạc nhiên như thể tôi là người keo kiệt không biết nhường ai cái gì bao giờ. Anh chậm rãi lấy khăn lau tay, rồi lấy ra cái hộp từ chỗ ngồi bên cạnh mà tôi không để ý – Vậy mà lúc nãy anh còn cất công cả nửa tiếng đồng hồ đi mua điện thoại mới cho em, chắc phải bỏ phí mất rồi.
Đến đây thì tôi thực sự không nói được câu nào.
* ** ***
Thật may là Nguyên cũng không quá nhỏ nhen. Tôi vẫn được tặng điện thoại mà không có một lời phàn nàn nào về tội nghe lén điện thoại của anh ta, có điều vẫn phải cam chịu số phận là “Cục nợ 1” như trước.
– Em đi đâu giờ này mới về?
Câu tra khảo của Quân làm nụ cười của tôi tắt ngấm.
– Từ khi nào anh lại quản lý em chặt đến thế?
May là tôi đã cất điện thoại vào cặp, nếu không sẽ bị anh tra khảo đến sáng mất thôi. Có lẽ trong nhà này, Quân là người “phụ nữ quyền lực” nhất.
– Em đi với… Nguyên?
Anh phát âm chữ “Nguyên” với một vẻ khó khăn khiến tôi có cảm giác không hay nếu mình thú nhận, nhưng máu tò mò và chọc ghẹo lại làm cho tôi hành động ngược lại.
– Đúng. Thì sao?
– Không được.
– Anh có định kiến gì với anh ta à? – tôi lừ mắt, tiến sát lại phía Quân.
– Em không nhận ra được thì đừng có hỏi!
Hả?? Không thể chỉ trong một ngày mà hai tên con trai khác nhau đều trả lời tôi cùng một câu cả, mà lại còn là câu mà tôi rất cay cú nữa.
– Anh có thấy thái độ của mình cũng đáng ghét tương đương với cái tên Nguyên đó không?
– Ghét? Không phải là em đi chơi với cậu ta đấy chứ?
– Đi chơi gì – tôi nheo mắt – đi giải quyết ân oán thôi.
– Anh chỉ tạm tin em. Đừng giây vào tên đấy, và nhất là…
không chờ Quân nói hết câu tôi đã chuồn lên lầu.
– .. đừng có thích Nguyên.
Câu nói của Quân làm tôi bước hụt cầu thang, ngã cái oạch trên bậc thứ 7, vì bị shock thì ít, mà vì tim đập loạn xạ thì nhiều.
Lẽ nào…
Lẽ nào tôi bị cơn đau tim đột ngột?
Chạy lên phòng uống thuốc mau thôi.