Bạn đang đọc Cô Nương, Nàng Thật Khó Đeo Đuổi – Chương 7 .3
Tiểu Hỉ, Tiểu Tước khổ sở liếc mắt nhìn, đem lời nói Nhan Thiểu Chân không bình thường là do nguyên nhân nàng mới vừa rồi cụng đầu.
“Tiểu thư, người là có một tỷ tỷ gọi Mẫu Đơn, có một muội muội gọi Bách Hợp, nhưng là không có gì hoa hồng, bồ công anh .” Cuối cùng do Tiểu Tước cả gan mở miệng sữa chữa lời nói Nhan Thiểu Chân.
“Hải Đường là ta, tỷ tỷ gọi Mẫu Đơn, muội muội là Bách Hợp, được rồi! Những thứ này ta sẽ nhớ! Có cần lấy giấy bút để ta chép lại , bút bi, bút máy đều được. . . . . .” Nàng vừa mới dứt lời, hai người lại dùng biểu tình nhìn kỳ trân dị thú nhìn nàng.
“Thế nào?”
“Tiểu thư, người nói cái bút gì bút a . . . . . . Người quên sao? Trên bàn chỉ có bút lông thôi.”
“Được rồi! Vậy dùng bút lông .” Nàng viết bút lông cực kỳ xấu xí , nheo mắt thấy Tiểu Hỉ đã ngoan ngoãn chầu chực một bên mài mực rồi.
“Còn có. . . . . . Phụ mẫu ta tên gọi là gì, nói luôn để cho ta nhớ kỹ đi!”
Chết cũng phải có người tựa vào chứ!
Tiểu Tước, Tiểu Hỉ mặc dù đối với vị tiểu thư đụng vào đầu này cảm thấy có chút không biết làm thế nào, nhưng là không thể phủ nhận, nàng lại rất dễ gần, hơn nữa gương mặt luôn phong phú.
Tiểu thư lúc trước, lãnh nhược băng sương, đẹp thì đẹp thật, nhưng là cá tính kiêu căng, đối đãi hạ nhân rất tệ.
Hai người bọn họ quyết định thích cái tiểu thư mới này.
—– —– —– —–
“Chợ? Tiểu thư, không thể .”
Nghe Nhan Thiểu Chân yêu cầu, Tiểu Hỉ thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất khóc rống.
“Tại sao không thể! Ta là tiểu thư hay ngươi là tiểu thư à?” Nàng đặt tay lên tức giận trợn trừng mắt nhìn Tiểu Hỉ.
Lần này linh hồn xuyên không đến nơi xa lạ chỉ có một chút vui thú nhỏ nhoi làm cho Nhan Thiểu Chân còn có chút cảm thấy an ủi, đó chính là thân phận của nàng là một —— tiểu thư, mà không phải một hạ nhân mặc cho người sai bảo, nếu không nàng thật sẽ khóc chết.
“Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Từ khi chúng tỳ bắt đầu hầu hạ người đến bây giờ, cũng không còn nghe nói ngươi muốn đi đi dạo chợ, nhiều lắm. . . . . . Nhiều lắm chính là cùng phu nhân lên núi lễ Phật.”
“Lễ phật?” Vừa nghĩ tới nàng liền toàn thân sợ hãi, chẳng lẽ phải viết kinh thư chứ? “Không cần, ta hiện tại là muốn đi chợ.”
Nàng lừa gạt Tiểu Hỉ, Tiểu Tước, nàng bởi vì đầu bị thương cho nên “quên” rất nhiều chuyện, muốn họ nói bây giờ là thời đại nào, nơi này là địa phương nào tất cả từ từ đều nói cho nàng biết.
“Tiểu thư, cầu xin người. . . . . . Người không phải muốn làm khó chúng tỳ được không?”
“Nào có làm khó dễ ngươi a! Được rồi! Nếu như mà ta chưa bao giờ đi dạo qua chợ, vậy ta dùng là phấn bột nước cùng xiêm y mặc trên người đều là từ đâu tới?”
“Phấn bột nước là chúng tỳ giúp ngươi thu xếp còn xiêm y là do sư phó hàng vải giúp tiểu thư làm.”
Được rồi! Nói tóm lại, trở thành đại gia khuê tú không bước chân ra khỏi nhà là được!
Nhưng là đùa gì thế à? Nàng chính người thế kỉ hai mươi mốt! Làm sao có thể ở mãi trong Vi phủ.
Nói đến Vi phủ. . . . . . Ọc. . . . . . Nhưng là quá lớn đấy!
Hòn non bộ, cây cảnh sum suê, một cái trung đình liền so bãi tập ở trường tiểu học của nàng còn lớn hơn, hành lang uyển diên gấp khúc khiến nàng xém chút nữa lạc đường.
“Tóm lại, ta chính là phải ra khỏi cửa! Ai dám ngăn cản ——” lời này vừa nói ra, Tiểu Tước, Tiểu Hỉ lập tức lui sang một bên. Xác thực! Không người nào dám cản nàng.
“Vậy ngồi trên cỗ kiệu có được không? Nếu không thì ngồi xe ngựa?” Tiểu Tước thận trọng hỏi.
Ngồi cỗ kiệu, ngồi xe ngựa đi dạo chợ. . . . . . Chẳng phải cười chết người rồi, như vậy có cái gì hay mà chơi?
“Ta muốn đi bộ.”
“Tiểu thư, ngàn vạn không được, tiểu thư dáng dấp xinh đẹp, nếu là có tên háo sắc thì . . . . . .”
“Đúng a! Quá không hợp lễ phép.”
“Vậy các ngươi nói cho ta biết, muốn thế nào mới coi là hợp lễ lại có thể đi dạo chợ tùy thích. . . . . .” Làm ơn! Nàng từ trước đến giờ chưa hề khiêm tốn thụ giáo.
“Này. . . . . .”
Hai người ngậm ngừng, nghĩ không ra biện pháp.
“Không bằng để cho ta tới nói cho các ngươi biết đi! Kê lỗ tai tới đây.” Nàng ngoắc ngoắc ngón tay, hai người ngoan ngoãn đem lỗ tai dựa vào, khi nghe được mưu kế của nàng, thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
“Tiểu thư, van cầu người không được như vậy. . . . . .”
“Rất xin lỗi, ta chính là như vậy.” Nàng rất kiên trì.
—– —– —– —–
Nhan Thiểu Chân thân mặc trường bào thanh sắc, đai lưng bên hông, tựa như tiểu công tử tuấn tú, bảnh bao.
Quá khứ nàng chỉ có cao 1m6 mà thôi, nhưng là Vi Hải Đường ít nhất cao nàng hai tấc, lấy chiều cao này mà nói, giả trang nam tử rất thích hợp.
Còn có. . . . . . Bộ ngực của nàng, ở thế kỷ hai mươi mốt dinh dưỡng tương đối khá đi! Ban đầu của nàng là cỡ E, hiện tại. . . . . . Nàng buồn bã cúi đầu nhìn, Vi Hải Đường có thể cũng chỉ gọi là B có khi nhỏ. . . . . . hơn!
Nói thẳng một chút, tựa như hai quả trứng nhỏ. Ô ô. . . . . .
Người là không thể toàn diện , gương mặt xinh đẹp như vậy là đủ rồi á! Không phải ai cũng có thể giống như Lâm Chí Linh .
Cho nên bởi vì bộ ngực nhỏ, vậy cũng không cần buộc lại, có buộc hay không có buộc cũng không sai biệt lắm, hoàn toàn không có bất kỳ “cảm giác kỳ lạ” .
“Tiểu. . . . . . Thiếu gia. . . . . .” Tiểu Hỉ, Tiểu Tước vẻ mặt đau khổ hô.
“Câm miệng, đi ra ngoài chơi làm cái gì bày ra gương mặt khổ sợ vậy a! Có phải chán sống rồi hay không?” Trong tay nàng phe phẩy quạt nhỏ.
“Nhưng là. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đi theo sau ta là được.” Nàng giao phó, hướng về phía người bán hàng rong nói, “Những thứ này mứt quả ta muốn toàn bộ, bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng rong rất cao hứng, đem tất cả mứt quả cho nàng, nàng tự nhiên không có đưa tay đi lấy, tất cả đều là để Tiểu Hỉ cầm.
“Một xâu tiền.”
“Trả tiền.”
Nàng bảo Tiểu Tước trả tiền, đối với cái phương thức “tiền” trong này nàng còn chưa hiểu, nếu nàng không hiểu, vậy thì giao cho người hiểu rõ thì tốt hơn.
Nhan Thiểu Chân đối với tất cả đều cảm thấy mới mẻ, lại bắt đầu lấm lét nhìn trái phải, khi nàng phát hiện cách đó không xa có một nhóm người rất lớn tụ tập thì không nhịn được bắt đầu hỏi người bán hàng rong bán mứt quả .”Vị đại ca này, xin hỏi phía trước là. . . . . .”
“A! Tiểu công tử, ngươi nhất định là từ vùng khác tới đúng không?”
“Vùng khác tới?” Nàng không phải đâu. Nhưng, nếu người ta nói như vậy, nàng liền gật đầu cũng được, “Đúng a!”
“Đó là cuộc so tài bắn tên mỗi năm một lần, người thắng có thể nhận hoàg kim vạn lượngn do hoàng thượng ban thưởng.”
Vạn lượng hoàng kim!
Nhan Thiểu Chân mắt thiếu chút nữa lồi ra, hoàng thượng thế nào mà có nhiều tiền như vậy à? Động một chút là thưởng cả ngàn lượng, vạn lượng hoàng kim. Làm ơn, là hoàng kim ! Không phải bạc. . . . . . Nàng nhớ ở thế kỷ hai mươi mốt, một hoàng kim là hơn một vạn ba ngàn đồng, tương đương gần. . . . . . 130 triệu tiền Đài Loan!
A, Thật nhiều tiền bay trước mắt nàng !”Vậy xin hỏi đại ca, ngươi vì sao vẫn còn ở nơi này bán mứt quả, không đi tranh tài bắn tên?” Ngón tay của nàng chỉ phía trước.
“Cái đó a! Chúng ta không lấy được , hàng năm đều là bị cùng một người mang đi.”
“Cùng một người?”
Tò mò, bắn tên chứ sao. . . . . . Nàng cũng biết, không phải nàng khoe khoang , nàng lúc đại học có đại diện cho trường tham gia tranh tài quốc tế còn mang huân chương nữa, có lẽ nàng đi so bắn tên, vạn lượng hoàng kim sẽ là của nàng rồi.
“Thiếu gia, cái này chúng ta de86ù đã biết. . . . . . Hàng năm đều là Đằng thiếu bảo chủ của Long Đằng Bảo được phong thưởng.”
“Đằng thiếu bảo chủ? Là ai à?” Nghe cũng không có nghe qua, quản hắn là cái bảo chủ khỉ gió gì , dù sao nàng chỉ có hứng thú với vạn lượng hoàng kim này.
“Đằng Minh.”
Tiểu Hỉ không khỏi than thở ở trong lòng. Tiểu thư trước kia còn từng khuynh tâm hắn. . . . . . Ai! Thật sự là sau khi đập đầu cái gì đều không nhớ rồi, ngay người trong mộng cũng quên mất không còn một mống rồi.
“Đằng Minh?” Có gì đặc biệt hơn người, dù sao cho Nhan Thiểu Chân nàng gặp được, năm nay coi như là hắn xui xẻo vậy, oa ha ha ha ha ha. . . . . .
Hết chương 2