Bạn đang đọc Cô Nương, Nàng Thật Khó Đeo Đuổi – Chương 6 .2
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Thế nào?”
Hai tiểu nha hoàn ăn mặc kiểu nữ hài xông vào, trên đầu các nàng cũng chải hai búi tóc, thấp, xem ra số tuổi tuyệt sẽ không hơn mười lăm.
Ngay cả nha hoàn cũng có, cái sắc lão đầu đó quả nhiên”Thần Thông Quảng Đại” , chờ một lát chẳng lẽ gia đinh, nô tài, người làm, viên ngoại, cha mẹ gì đó tất cả đều chạy ra ngoài chứ? Nhan Thiểu Chân lạnh cười.
“Tiểu muội muội, cái sắc lão đầu đó cho ngươi bao nhiêu tiền để diễn trò a? Ta mặc dù không có rất nhiều tiền, nhưng là ta tin tưởng cha ta sẽ giúp ta trả tiền, ta có thể kêu cha ta đem rất nhiều tiền cho em. . . . . .” Nàng lợi dụng, chỉ hy vọng có thể mau sớm chạy ra khỏi nơi này.
Hai nha hoàn hai mặt nhìn nhau, cũng không biết tiểu thư nhà các nàng đang nói cái gì.”Tiểu thư, ngươi có không thoải mái sao?” Một người trong đó gan lớn mở miệng.
“Không không, ta rất tốt. Tóc của ta là các ngươi xin tên bác sĩ nào giúp ta dài như vậy? Còn nữa, chân của ta khi nào trở nên nhỏ như vậy?”
Nàng vung lên la quần, chỉ đôi chân đang mặc tiểu giầy thêu của nàng.
Nha hoàn bởi vì động tác nàng mà trợn to mắt, trời mới biết động tác của nàng là không trang trọng cỡ nào, chướng tai gai mắt a! Tiểu thư từ trước đến giờ đều nói chuyện nhẹ nhàng mềm mãi, cử chỉ ưu nhã, thế nhưng lại biến thành như vậy? Lão gia, phu nhân nếu là thấy liền hỏng bét.
“Tiểu thư, người sẽ không phải là mới vừa từ trên bàn đu dây rớt xuống mà đập trúng đầu chứ? Nhưng, đại phu cũng đã tới a! Hắn nói người chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi là được. . . . . . Thế nào vừa tỉnh lại liền thay đổi thành ra như vậy?” Tiểu nha hoàn gấp đến độ sắp khóc rồi.
“Từ trên bàn đu dây rớt xuống?” Nàng cơ hồ cho là mình nghe lầm, ha ha ha
Từ tiểu học tốt nghiệp sau nàng sẽ không ngồi qua xích đu lần nào. Cái loại trò chơi trẻ con đó, không thích hợp với tuổi tác bây giờ của nàng.
Được rồi! Nàng không còn cái “Ngây thơ của trẻ con” nữa.
“Muội muội, muội muội, chớ diễn, diễn viên tạm thời một ngày có phải chỉ có hai trăm đồng hay không à? Ta cho em 500 đồng, em nói cho ta biết hiện tại ta ở nơi nào!”
Có tiền có thể ma sui quỷ khiến.
“Cái gì mấy trăm đồng, tiểu thư quả nhiên là cụng đầu rồi, mới có thể nói những lời mà chúng ta nghe không hiểu.” Một tiểu nha hoàn khác tiếp tục khóc.
“Đừng khóc, đừng khóc a! Ta chỉ là muốn các em nói cho ta biết ta bây giờ đang ở nơi nào, các em không giúp ta cũng không còn quan hệ, ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp rời đi .”
Ông trời a! Cái sắc lão đầu đó mời tới diễn viên tạm thời thế nào thích khóc như vậy à? Như vậy nàng nên làm cái gì, hao tổn tâm trí nhé!
“Tiểu thư, để Tiểu Hỉ giúp người chải đầu đi!” Tiểu nha hoàn yêu cầu.
“Chải đầu?” Sẽ không phải là sơ thành cái loại đầu cổ đại đó chứ?”Không cần, không cần, nếu tóc cũng bị các ngươi cho thành dài rồi, ta cột đuôi ngựa là được.”
“Đuôi ngựa?” Tiểu Hỉ cũng hít hơi, “Tại sao có thể cầm đuôi ngựa tới cột tóc đây? Không được, nói gì cũng không được.”
Tiểu Hỉ gầy nhỏ ốm teo không biết là lấy lực từ đâu, dám đem Nhan Thiểu Chân giải đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.
Gương đồng, hắn thật có! Nhan Thiểu Chân bắt đầu bội phục người bày ra tất cả những thứ này rồi đây, liền gương đồng loại vật này cũng thu xếp được.
“Tiểu Tước, liền lấy hai cây thuý ngọc trâm phu nhân hai ngày trước đưa cho tiểu thư tới giúp tiểu thư cắm vào.”
Xuy. . . . . . Nhan Thiểu Chân cảm thấy xì mũi coi thường. Hai người kia không khỏi cũng quá nhập vai quá đi! Giống như là nha hoàn thật, chẳng lẽ họ muốn thành diễn viên?
“Tiểu thư, cứ như vậy được không?” Ước chừng một khắc đồng hồ, Tiểu Hỉ đã giúp Nhan Thiểu Chân chải thành một mỹ đầu, lại cắm thượng hai cây trâm vàng.
“Tốt, tốt, các em làm sao làm, đều tốt.” Nàng nói qua loa, nhưng khi cặp mắt liếc lên gương đồng, nàng thật nói cái gì đều nói không được.
Mỹ nữ trong gương đồng kia, cực kỳ xinh đẹp. . . . . . Không phải nàng chứ?
Nàng ngốc ra, đưa tay vuốt ve mặt của mình. Nàng vẫn nhớ diện mạo của mình a! Nàng nhìn nó đã 22 năm, biết mình là hình dạng thế nào, tuyệt đối không phải là tấm da mặt xinh đẹp này a. . . . . .
Trong gương đồng “Nàng” có lông mi nhỏ, mí mắt cổ điển vô cùng đơn độc, mũi thon thẳng tắp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn. . . . . . Trọng điểm còn là mặt trái xoan.
Cái này cùng nàng hoàn toàn khác nhau a! Nàng là rất có cá tính, mày kiếm, mắt hai mí, lỗ mũi có chút sập, nhưng mà vẫn là miễn cưỡng có thể nhìn lấy được sống mũi, còn có môi của nàng. . . . . . Có phần gợi cảm, nàng mê người nhất chính là đôi môi, cực kì kiêu ngạo về đôi môi của mình. . . . . . Đôi môi như Angelina Jolly?. . . . . . Chúa ơi, làm thế nào có thể như thế?
Nếu như lấy mặt có cá tính của nàng như vậy, muốn chỉnh thành tấm này khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ nữ cổ điển, tuyệt đối không phải là 1~2 ngày có thể xử lý tốt .
Cho dù là giải phẫu cũng hạng nhất đi, đầu tiên cũng phải đem hai mắt của nàng da may thành mắt một mí. . . . . . Nhưng là đem mắt một mí biến thành mắt hai mí thì nàng biết, chứ đem mắt hai mí biến thành mắt một mí nàng đến nay còn chưa có nghe qua.
Sau đó đến lỗ mũi, rồi đến môi, trở lại là gương mặt gọt cốt. . . . . .
Đây coi như là đại thủ thuật, ngay cả. . . . . . Nàng nhìn cổ tay của nàng. . . . . . Bộ xương nàng tựa hồ cũng nhỏ rất nhiều, lấy phán đoán nàng, đây tuyệt đối là —— nằm mộng!
Nàng đang nằm mộng, nàng đang nằm mộng. . . . . . Nàng còn chưa có thanh tỉnh. . . . . . Nàng còn chưa có thanh tỉnh. . . . . .
“Tiểu thư, thế nào? Có phải Tiểu Hỉ chải cái kiểu tóc này khiến người không hài lòng hay không? Nếu không Tiểu Hỉ sơ lại cái khác. . . . . .”
“Em nói em tên là Tiểu Hỉ phải không?”
“Ách. . . . . . Đúng, đúng .” Bị điểm đến tên, Tiểu Hỉ sợ hãi gật đầu. Tiểu thư thật không biết bị làm sao rồi, sau khi tỉnh lại vẫn nói những lời khó hiểu.
“Ta có thể làm phiền em một chuyện được không?”
“Tiểu thư mời nói.”
“Em đánh ta thật, ta muốn xem một chút có thể đau hay không.” Nếu như không đau đó chính là mộng, hi vọng sẽ không đau.
Tiểu Hỉ nghe được lời nói của Nhan Thiểu Chân, lập tức quỳ xuống.”Tiểu thư, Tiểu Hỉ làm chuyện gì sai? Xin tiểu thư không cần đối với Tiểu Hỉ như vậy a! Ô ô ô!”
Tiểu Hỉ khóc lóc rối rít, nhất thời Nhan Thiểu Chân thật sự cảm thấy giống như là bóng cao xu xì hơi.
“Ai!” Nhan Thiểu Chân thở dài, hướng người còn lại nói: “Vậy em gọi là Tiểu Tước phải không? Em đánh!” Lời vừa mới dứt, Tiểu Tước cũng quỳ trên mặt đất.
“Xin tiểu thư không nên làm khó chúng tỳ được không? Nếu như mà nô tỳ thật đối với người bất kính, sẽ bị trục xuất khỏi Vi phủ .”
“Đúng a! Trong nhà Tiểu Tước còn có ba đệ đệ phải dựa vào nô tỳ mới có thể sống qua a!”
“Vi phủ?” Nơi này là Vi phủ?
Thì ra là cái tên háo sắc này họ Vi sao? Nhan Thiểu Chân vô cùng muốn nghĩ tới phương diện này, nhưng là, lấy dấu hiệu trước mắt xem ra, tuyệt đối không phải là như vậy.
Nàng không có biện pháp lừa gạt mình nữa rồi.
“Đúng a! Tiểu thư, người chẳng lẽ ngay cả phụ mẫu thậm đã quên đi! Lão gia, phu nhân sẽ rất thương tâm .” Tiểu Hỉ, Tiểu Tước không ngừng khóc sụt sùi.
“A đó! Ta nhưng có thể thật sự là đi đụng vào đầu mới có thể như vậy không hiểu rõ . . . . . .” Nàng cười mỉa mấy tiếng. Thừa nhận đi! Nhan Thiểu Chân, linh hồn ngươi đã xuyên không. . . . . . Tựa như trong tình tiết phim ảnh, linh hồn của ngươi không chỉ là xuyên không, còn xuyên đến cổ đại đi.
A! Ôi trời ơi!!!
Nếu như có thể biết trước khi nào có thể đi trở về, nàng tuyệt đối sẽ yên tâm du ngoạn ở đầy, nhưng là y theo tình huống trước mắt xem ra, sợ rằng không có may mắn như vậy.
Không biết ba mẹ nàng thế nào? Bọn họ có rất nhớ nàng hay không à?
Thôi, sống ở đâu thì yên ở đấy, “Đúng rồi, ta tên là tên là gì? Ta cũng quên, các ngươi nói cho ta biết đi!”
Nàng nhận mệnh, cũng không dám nữa suy nghĩ đây là cái sắc lão đầu chơi xiếc gì.
“Tiểu thư, khuê danh của người là Hải Đường.”