Bạn đang đọc Cô Nhóc Nghịch Ngợm và Thiếu Gia Kiêu Ngạo – Chương 6 – New Life
Chap 6: New Life
Bác quản gia dẫn nó và hắn lên tầng hai vào phòng của nó. Phòng nó thì đối diện phòng hắn. Căn phòng khá rộng, tường màu xanh sọc trắng (màu yêu thích của nó), giường ngủ, tủ đồ, bàn học, điều hòa,… đủ cả. Cửa sổ thoáng đãng. Giường ngủ rộng.
“Woa! Căn phòng tuyệt quá!
” – nó reo lên.
Đây chính là phòng nó :
-Có thế mà cũng hãnh. – Hắn kênh kiệu nói
– Phòng anh được như phòng tôi không mà nói. – Nó phản bác lại
Nó vào hắn bước vào căn phòng đối diện (chính là phòng của hắn đấy ạ). Nó tròn mắt vì căn phòng quá đẹp, phong cách, rất thời thượng. Diện tích còn to hơn phòng nó nữa, đầy đủ, tiện nghi. Màu chủ đạo là đen và trắng.
Phòng hắn đây :
Hắn cười khẩy:
-Sao thấy phòng cô kém xa phòng tôi chưa?
-Xí, phòng tôi cũng đẹp chứ bộ. – Nó bĩu môi.
-Ừ, thì đẹp. Giờ xuống phòng khách, tôi có đôi lời dặn dò cho Osin đây.
“Gì nữa đây? Nhà có người giúp việc rồi còn sai vặt nữa sao?Đúng là tên đáng ghét! Đầu heo!
“
Nó vừa lững thững bước theo hắn, vừa chửi thầm, tay giơ nắm đấm về phía hắn. Bất giác hắn quay lại, ngay lập tức nó đưa tay gãi đầu, cười khì khì như con ngố. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn:
” Đừng có giở trò lung tung!
“
Hắn ngồi xuống ghế sofa, chân nọ gác lên chân kia ( kiểu giám đốc í) rồi nhìn nó, nở một nụ cười đểu cáng cùng cái giọng ẻo ẻo:
-Vợ iu ơi, nếu em muốn sống yên ổn ở đây thì em phải làm osin trọn gói cho chồng, phải phục vụ chồng từ a-> z.
Nó thấy lạnh sống lưng. Thà tên này quát tháo nghe còn hay hơn. Mà hắn nói gì ý nhỉ? À
” phục vụ
“, hai từ này được nhấn mạnh thật ngọt, thật rõ. Cái ý nghĩ không-mấy-trong-sạch hiện ra trong đầu nó, nó hét toáng lên:
-Anh…anh định làm gì tôi? Đồ dê già!
-Hả?- Hắn ngớ người ra.
Sau 2s cũng hiểu ra ý đồ trong lời nói của nó, hắn
“À
” một tiếng rồi nói tiếp
-Chồng rất thích cách suy nghĩ của vợ nhưng mà không phải đâu.
Hay….vợ chồng mình thử đi! Vợthích thế mà!- Hắn cười nham nhở.
Hàng lông mày của nó sau và giây dãn ra thì giờ lại..co vào.
-Khônggggggggggg.
Nó hét lên rồi chạy tọt lên phòng, đóng sầm cửa lại
“Thật là một tên đáng sợ!
“.
Mệt quá, nó trèo lên giường và ngủ thiếp đi…
Dưới phòng khách, hắn đang ngồi ăn trưa ngon lành, vừa ăn vừa cười. Hắn cười đủ kiểu: mãn nguyện có, cười mỉm có, đắc ý có, cười đểu cũng có luôn.
Hắn gọi tất cả người giúp việc ra và căn dặn:
-Khi nào tôi có việc cho cô ta thì mấy người không cần làm giúp, rõ chưa?
Rồi hắn ngồi tính kế cho buổi chiều…