Bạn đang đọc Cô Nhóc Nghịch Ngợm và Thiếu Gia Kiêu Ngạo – Chương 5- Biệt thự Sapphire
Quả thật là xui xẻo với nó từ khi nó gặp hắn. Trên lớp hắn suốt ngày sai khiến nó còn bảo nó là osin của hắn chứ. Giờ ra chơi thì bắt nó xuống canteen lấy đồ ăn. Tan học thì phải lên xe hắn để hắn đưa về. Nhưng mà đến chỗ ngã ba nhà nó thì thả nó xuống cho đi bộ. Lúc đó như con cún bị chủ đá vậy. Cũng may mấy lần nó bắt gặp Minh nên được quá giang nhờ. Nó tức đến xì khói mà chẳng làm gì được. Tên Long thì cũng được sai ké tí (thông qua hắn) vì một lần tên Long thấy hắn sai nó nên cũng thử bắt chước thử xem sao. Kết quả Long bị nó túm tóc tạt tai tát tới tấp vì tội dám to gan lớn mật sai khiến nó. Long cũng thấy lạ lắm chứ vì đường đường một tay
“sát gái
” mà không trị nổi nó thế mà hắn lại trị được. Long gặng hỏi hắn mấy lần nhưng kết quả chỉ là câu nói
“Thì đã bảo osin mà.
“
Nó và Minh cũng ít nói chuyện được với nhau (vì có kì đà cản mũi là hắn mà). Có lần Minh rủ nó đi ăn kem thì đúng lúc đấy hắn cũng nói chen vào, bắt nó ở lại có việc quan trọng, nhưng thực ra lúc nó hỏi co việc gì thì hắn bảo quên rồi. Tức! Cũng may có cái điện thoại nên nó và Minh mới liên lạc được với nhau. Minh cũng có hỏi nó sao phải nghe lời của hắn thì nó bảo:
” Không có gì, cậu không cần lo đâu.
“
Rồi thì chẳng biết hắn dò số nó ở đâu (chắc là hỏi bố mẹ vợ) mà tối nào cũng nhắn tin chêu chọc nó nào là đồ quả chanh vừa chua vừa chát rồi còn bảo nó là con heo hậu đậu chứ. Bố mẹ nó còn bắt nó tích cực nhắn tin, liên lạc, đi chơi với hắn mới ức.
Và thế là cái ngày định mệnh cũng đến. Vào một buổi tối thứ bảy, bố nó vào phòng nó và nói:
-Bố và ông thông gia đã chuẩn bị biệt riêng cho hai đứa rồi, tên Sapphire, đầy đủ người giúp việc. Ngày mai bắt đọc ra ở riêng, thu dọn đồ lại đi nhé!
Ôi trời ơi! Gì nữa đây?! Hết hôn ước rồi đến ở riêng nữa chứ.
-Bố à, con còn trẻ mà. Sao lại bắt con ra ở riêng sớm vậy?
-Như thế tốt hơn cho việc tìm hiểu nhau, bố và ông thông gia bàn kĩ rồi. Thôi dọn đồ rồi đi ngủ sớm đi.
Cánh cửa đóng lại. Nó đơ người, khụy chân xuống, hét lên:
“Khôngggggggg
“
……::Tại nhà hắn::……..
-Khang, bố đã chuẩn bị biệt thự Sapphire gần trường cho con và Vy rồi! Mai bắt đầu chuyển sang nhé! Thu giọn đồ đạc đi. Nhớ đối xử tốt với con bé đấy. Ngày kia bố sang Mĩ cùng mẹ, tháng sau cùng mẹ về nước luôn. Lúc đó giới thiệu Vy với mẹ nhé!
Hắn thì không phản ứng thái quá như là nó thậm chí còn thấy khá thú vị. Vì sao ư? Vì hơi thích nó à?
Không, không hẳn vậy, đó chỉ là phần nhỏ thôi, chủ yếu là để chêu chọc và sai vặt nó. Hắn nở một nụ cười bán nguyệt không-thể-đểu-hơn và nhảy lên giường ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau, khi mẹ nó vừa mở cửa phòng để gọi nó dậy thì
“AAAAAAAA, có con gấu trúc vào nhà mình!
” Định hình mãi bà mới nhận ra con gấu trúc đó chính là nó. Nó ngồi trên giường, mặt đơ ra, mắt thâm quầng, chắc do mất ngủ đây mà. Mẹ nó chỉ biết lắc đầu nói:
-Thôi dọn đồ và chỉnh trang lại nhan sắc của con đi! Cậu ấy sắp đến đón con rồi đấy!
Nó đột nhiên đứng phắt dậy, nở một nụ đắc ý (Chắc lại nghĩ ra trò gì đây). Nó đi làm VSCN rồi tung tăng đi xuống bếp, mở tủ lạnh, lấy một viên đá mát lẹm để…chườm vào mắt (cho đỡ thâm chứ còn sao). Sau đó nó chạy lên phòng thay đồ và sắp xếp quần áo
-Cháu chào bác ạ! Vy có nhà không bác?
-Khang đấy à, Vy…
Nó đóng của cái rầm (vì ở nhà nó không hay đóng cửa lắm, nếu còn giữ thói quen này không biêt khi ở chung với hắn sẽ thế nào đây). Nghe thấy tiếng thét của cái cửa, hắn xin phép mẹ nó lên tầng. Đứng trước cửa phòng nó, hắn cười nhếch mép rồi gõ cửa:
-Vợ à, chồng đến đón vợ về ở cùng đây. – Cái giọng ngọt sớt, ngân dài ra thật đáng ghét.
Nó nghiến hai hàm răng:
-Không! Đồ biến thái! Tôi đang thay đồ.
-Có sao đâu vợ, dù gì chúng ta chẳng là vợ chồng. Nhìn thấy thì đã sao -Hắn nhếch mép cười đen tối
-Tên đáng ghét! Cút đi! Biến thái! Dê già!
-Sao vợ lại chửi chồng thế hả? Thôi tạm tha cho vợ đấy! Ngày tháng còn dài mà, haha…
Nói rồi hắn bước xuống cầu thang cười đắc ý:
“Chọc nhỏ này vui thật
“
Một lúc sau, nó bước xuống. Nó buộc tóc chéo, mặc áo pull hình Doremon, bền ngoài là bộ jumsuit yếm bò lửng, chân đi giày cao cổ đen đinh tán. Tay nó kéo cái vali màu xanh. Nhìn nó cũng cute đấy chứ!
-Cháu chào bác! Cháu với Vy đi đây ạ! – Hắn nói
– Chào mẹ, con đi – Miệng nó méo xệch
-Sao thế? Thi thoảng về thăm mẹ được mà! Thôi hai đứa đi vui vẻ nhé!
Nó bước ra khỏi cổng, ngoái lại nhìn ngôi nhà và bước lên chiếc BMW. Chiếc xe vụt đi cùng với sự ngao ngán chán trường của nó.
“Sắp đên địa ngục rồi, đời mình sắp tiêu tùng luôn
“- Nó nghĩ. Nó còn tưởng tượng ra căn nhà nó sắp đến trên đường đi nữa chứ: cổng đen xì xấu xí, nhà âm u như địa ngục, bị giam cầm như tù binh,…
Chiếc xe dần giảm tốc độ rồi dừng hẳn.
Trước mắt nó là một cái biệt thự lớn, cực đẹp. Trước cổng là tấm biển Sapphire được nạm bằng đá Sapphire xanh. Nó và hắn xuống xe, hắn thì có vẻ không ngạc nhiên, ngỡ ngàng như nó. Trong khuôn viên của biệt thự là một vườn hoa nhiều màu: đỏ này, trắng này, vàng nữa,…Nó bước vào ngôi nhà.
“Woa!
” – Nó thốt lên. Căn nhà được bố trí rất tiện nghi. Các phòng đều rất lớn đến phòng vệ sinh cũng lớn nữa (lớn bằng phòng nó luôn). Các phòng đều tiện nghi, đầy đủ thiết bị. Nó loăng quăng chạy khắp nơi khiến hắn phải bật cười vì độ
“tửng
” của nó. Nó chạy ra sân sau, cả một cái hồ bơi rộng lớn hiện ra trước mắt nó. Căn biệt thự được ông Vương bố trí một quản gia và 3 người giúp việc.
Nói chung là tuyệt nhưng mà nó nghĩ:
“Đây sẽ là nơi mình phải chịu khổ đau rồi đây.
“