Đọc truyện Cô Nhóc Gia Sư – Chương 49
Tôi có một tật xấu, cực xấu…
Mỗi khi có bất cứ chuyện gì làm tôi mệt mỏi, tôi sẽ chạy trốn khỏi nó.
Tật yếu đuối này đến lúc nào mới chữa được đây?
Có lẽ phải đợi đến lúc…những nỗi buồn kia trở thành con vi – rút khổng lồ ăn mòn trái tim tôi.
Lâu lắm rồi, tôi mới về nhà. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, kể cả căn phòng mà trước đây từng là của riêng tôi. Có lần, tôi từng nghĩ sau khi rời khỏi đây, mụ phù thủy ở nhà sẽ nhân cơ hội tống hết đồ đạc cũ của tôi ra ngoài. Không ngờ nó vẫn còn nguyên vẹn, lại gọn gàng đến vậy.
Tôi mở ngăn đầu tiên của chiếc tủ đặt ở đầu giường, lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Đó là cuốn nhật ký ghi lại cuộc đời tăm tối của tôi từ khi thức dậy sau tai nạn đến lúc rời khỏi đây để tự lập. Chắc vẫn chưa có ai đọc được nó đâu? Phải không?
Tôi lấy một hơi thật dài, thổi phù cho đám bụi vương trên cuốn sổ bay hết đi, rồi lật trang đầu tiên, đọc những dòng nhật ký đầu tiên của ngày bắt đầu cuộc sống mới ở căn nhà này.
“Ngày X tháng Y năm ZZZZ
Mọi người nói mình đã có một giấc ngủ dài do tai nạn. Khi thức dậy, mình thậm chí không biết mình là ai, đang ở đâu? Có một người tự xưng là ba mình. Ban đầu, mình vẫn còn hơi e dè, không tin tưởng chú ấy. Về sau, mình cảm thấy chú ấy rất tốt với mình, còn đưa mình về một ngôi nhà bự thiệt là bự, nói với mình từ nay mình sống ở đây. Mình đã rất vui. Nhưng cái cô ở trong nhà với nhỏ chị hơn tuổi mình thì không thích mình, nói mình là con của con đàn bà đê tiện. Dù vậy, mình sẽ cố gắng để họ vui vẻ với mình. Cố lên!”
Đọc xong, tôi như tìm lại con người của mình ngày xưa. Tôi của lúc ấy, lại có thể ngây thơ, lạc quan đến mức này ư? “Dù vậy, mình sẽ cố gắng để họ vui vẻ với mình”. Ngu ngốc! Tôi từng cố gắng hàng triệu lần, hàng tỉ lần như thế, họ cũng đâu thể mỉm cười với tôi một cái. Thay vào đó, cứ mỗi lần giáp mặt, mụ phù thủy lại toáng lên chửi mẹ tôi.
Đó là bắt đầu! Vậy còn kết thúc ra sao? Tôi vẫn không thể hình dung được cái dáng vẻ hùng hồn tuyên bố với cả nhà rằng tôi sẽ biến khỏi căn nhà này và sống tự lập cho khuất mắt hai mẹ con mụ phù thủy. Ngày hôm đó, ba đi công tác nên không biết chuyện. Thật ra cũng chẳng phải trùng hợp mà tôi chọn ngay lúc ba vắng nhà. Cố ý cả đó! Tôi sợ nhìn thấy ba không lỡ đi. Tôi vẫn luôn yếu đuối vậy mà!
Những dòng nhật ký cuối cùng của tôi trong căn nhà chỉ đơn giản là thế này:
“Mình sẽ đi.
Mình rất buồn vì từ nay không được gặp ba nữa.
Mình thực sự không muốn đi.
Nhưng mình không muốn trở thành đứa ăn bám. Hơn nữa, mỗi lần thấy mình, dì sẽ xúc phạm mẹ mình. Mình đi rồi, bà ấy sẽ không bực tức nữa, cũng không mắng mẹ. Như vậy mẹ mới vui.
Phải! Nên đi!”
Tôi đóng lại cuốn nhật ký, cất nó vào ngăn tủ, khóa lại thật kỹ. Đó là tất cả những hồi ức mà tôi có được. Sau này, nếu không may một lần nữa trong cuộc đời, ký ức của tôi lại bị cuốn phăng khỏi dòng thời gian, vẫn còn nó để tôi nhớ lại, vẫn còn nó cho tôi niềm tin tiếp tục sống hết cuộc đời mỏng manh của mình.
– Trúc Ly! Xuống ăn sáng đi con! – Ba tôi vừa gọi vừa gõ cửa phòng “Cộc…cộc…”
– Dạ! Con xuống ngay đây!
Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tôi vụng về thay bộ đồ ngủ ra, nhanh chân xuống nhà bếp ăn sáng. Trước khi bước vào bếp, tôi còn chần chừ một chút. Nhất định phải chuẩn bị kĩ tâm lý nghe người khác nói xéo mình. Phải tập cười thật nhiều để cái mặt không nhăn lại làm mất không khí.
Tôi quyết đinh bước xuống nhà, thấy mẹ con bà Quỳnh và ba tôi đã ngồi vào bàn chờ tôi. Thật kỳ lạ! Tôi nhớ trước đây mẹ con bà Quỳnh không có thói quen chờ tôi xuống ăn. Họ không có khái niệm “chờ đợi”, ngồi vào bàn là ăn, không cần biết tôi đã ăn chưa. Đặc biệt là bữa tối lúc ba đi công tác, tôi mà về trễ thì sẽ bị bỏ đói luôn. Cũng may có cô Mây giúp việc nhà tôi, chịu khó thức đêm thức hôm nấu ăn.
Lần này, mẹ con họ ngồi yên ắng.
Tôi ngồi vào bản, mỉm cười:
– Chào buổi sáng! Ba! – Rồi quay sang phía đối diện. – Cả dì và chị Quỳnh nữa!
Cứ nghĩ mình nên sẵn sàng bị ném đá, ai ngờ bà dì mà tôi luôn gọi là mụ phù thủy ác hơn bà nội của các phù thủy trong truyện tranh ấy cười tự nhiên, gắp đồ ăn cho tôi:
– Trúc Ly! Lâu rồi con mới về nhà, trông gầy quá! Ăn nhiều chút!
Bà Quỳnh cũng bỗng chốc trở thành thiên thần:
– Mẹ nói phải trông em gầy quá! Ăn đi! Ăn nhiều vào!
Dù có hơi ngạc nhiên đến ngẩn người ra, tôi vẫn cố gắng chấp nhận, nở nụ cười hạnh phúc:
– Dạ!
Họ đã thay đổi thật sao? Câu hỏi ấy luôn hiện lên trong đầu tôi suốt bữa ăn. Trở về nhà sau bao tháng ngày lăn lộn ngoài đời, không ngờ lại bất ngờ được đón loại ánh nắng ấm áp nơi gia đình vốn đã sứt mẻ từ khi bắt đầu này.
Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó thực sự, thực sự rất giả tạo và gượng ép ở đây. Từ nụ cười đến hành động, lời nói của mẹ con bà Quỳnh đều rất không thoải mái.
Giữa mẹ tôi và dì có một mối hận không độ trời chung. Dì hận mẹ tôi đến tận xương tủy. Bởi, mẹ là người đã cướp đi người đàn ông mà dì yêu nhất. Tất nhiên, ngày tôi được sinh ra đời, bà ta luôn nguyền rủa mong sao cho tôi chết đi. Vì bà ta nghĩ tôi là lí do khiến ba tôi không thể quên mẹ tôi được. Điều đó khiến bà ta…đừng nói là dịu dàng với tôi, ngay cả một cái nhìn cũng chất chứa căm ghét, thù hận. Bà ấy sẽ mãi mãi không nhận ra được: có tôi hay không có tôi trên thế gian này, ba và mẹ tôi vẫn yêu nhau, vẫn nhớ nhau đến suốt đời.
Nhất định phải có động lực nào đó khiến họ phải chịu nhún nhường trước tôi như vậy?
Sau bữa sáng, bà Quỳnh nói muốn cùng tôi đi mua sắm quần áo. Sắp tới là sinh nhật tròn hai mươi ba tuổi của tôi, bả nói muốn tôi ăn vận thật đẹp trong ngày sinh nhật.
Không cần suy nghĩ nhiều, tôi đồng ý ngay tức khắc.
Buổi mua sắm khá lâu, phải mất đến ba tiếng đồng hồ, tôi và bà Quỳnh mới hài lòng để yên cho các shop quần áo hàng hiệu.
Đã lâu tôi vẫn chưa chưng diện cho bản thân kĩ đến vậy: tôi chọn cho mình chiếc váy đen bó sát người, đôi giày cao gót đen sang trọng; mái tóc được uốn tạm thời xõa xuống, với cả trang điểm một chút nữa.
Chỉ thay đổi một chút thôi, nhưng lại thay đổi cả thế giời xung quanh tôi. Khi tôi bà Quỳnh quyết định vào một quán cà phê nói chuyện. Vừa đi vào, có rất rất nhiều ánh mắt hướng vào tôi, kiểu ảnh mắt nửa châm chọc nữa ghen tỵ của người đời. Phải công nhận là hôm nay tôi có hơi táo bạo khi chọn một chiếc váy bó sát lộ ra đường cong cơ thể, còn ngắn đến nửa đùi. Cảm giác bị mọi người chú ý đúng là có chút khang khác. Chắc chắn họ sẽ không thể tin được tôi của bình thường giản dị tới mức nào. Thật thú vị!
Còn bà Quỳnh thì không vui. Cũng phải, nhắc mới nhớ, bả đã bị tên Trần Du Nam từ hôn ngay sau khi hắn biết được tên tôi. Chỉ một cái tên – Trúc Ly đã phá nát hạnh phúc của bả. Chắc phải khó khăn lắm bả mới vượt qua và sống tiếp. Hẳn trước khi bắt đầu với tình yêu mù quáng ấy, bả cũng không biết Trần Du Nam biết tôi từ lâu.
Đó cũng là điều tôi luôn thắc mắc. Lan Anh nói Trần Du Nam hận anh Phương, chứ không nói rõ mối quan hệ giữa tôi và hắn ra sao trước đó? Nghi vấn hơn là lúc Trần Du Nam biết tên tôi, hắn đã hét lên cái gì mà: “Rõ ràng mày biết cô ấy vẫn chưa chết?”, còn anh Phương thì trả lời: “Trần Du Nam anh chỉ là quá khứ đau lòng của em ấy thôi!” Khi tôi nhớ lại những câu nói ấy, một câu trả lời về mối quan hệ giữa tôi và Trần Du Nam trước đây hiện lên. Tuy chưa chắc chắn, nhưng nếu khẳng định nó là đúng thì có lẽ tôi sẽ phải rời xa một vài người rồi. Điều tôi lo lắng hơn cả là về câu chuyện của Lan Anh và cả cậu ta nữa.
– Em đang nghĩ gì vậy! – Bà Quỳnh hỏi.
Tôi vui vẻ, như người từ trên trời rơi xuống mới bừng tỉnh:
– Đâu có!
Bất chợt, tôi để ý đến nét mặt bà Quỳnh, nhợt nhạt và tím tái. Hai bàn tay bả nắm chặt đặt trên đùi, tựa như có điều gì khó nói đến mức sợ hãi:
– Trúc Ly!
Tôi tròn xoe hai mắt nhìn bả, mong muốn biết câu nói tiếp theo thì…
– Trúc Ly! Chị xin em!
Bà Quỳnh quỳ xuống trước mặt tôi, hai mắt rưng rưng:
– Chị xin em! Tha thứ cho chị! Xin em!
Tôi sửng sốt, bả đâu có làm gì sai. Đúng là thường ngày hơi quá đáng. Nhưng bả không sai. Dù sao thì vụ tên Du Nam, bả cũng đã lãnh đủ, tha thứ gì nữa chứ:
– Chị đứng dậy đi! Người ta nhìn mình kìa!
– Không! Nếu em không đồng ý với chị điều này! Chị không đứng dậy đâu!
Bắt đầu mệt rồi nha!
Để tránh ánh mắt xăm soi của những người xung quanh, tôi buộc phải gật đầu:
– Được! Chị nói đi!
Bà vẫn lì lợm, không đứng, khóc lóc ỉ ôi:
– Trúc Ly! Chị…chị… – Bàn tay bả nắm chặt, gắng gượng phát ra từng chữ. – Chị xin em rời xa anh Nam! Xin em đấy
Lại là chuyện liên quan đến hắn. Bộ đàn ông trên đời này chết hết rồi à, sao cứ nhất định phải là hắn?
Bà Quỳnh quệt đi một hàng nước mắt dài:
– Thực ra, chị không muốn làm vậy đâu. Nhưng Trúc Ly, chị…chị…có thai với anh ấy rồi. Nếu anh ấy không lấy chị. Sau này, khi chị sinh nó ra không có cha thì làm sao bây giờ? Chị…
Cái gì? Bà Quỳnh có…có thai với Trần Du Nam sao? Không…không thể nào!
Ngay khi biết được chuyện ấy, tôi có cảm giác gần như một nửa thế giới đều chết lặng trước mắt mình.