Bạn đang đọc Cô nàng sư tử: Chương 27
Phía trên đầu nàng, Lyon cũng đang mỉm cười.
Cả hai không nói một lời nào, chi ôm lấy nhau và tận hưởng hạnh phúc trong im lặng.
Christina không biết nơi chàng sẽ đưa mình đến và cũng chẳng quan tâm đến điều đó.
Cuối cùng, cả hai đã được ở riêng tư với nhau và đó là tất cả điều nàng nghĩ tới.
“Christina, dường như hôm nay em không chút sợ hãi khi ở trong những không gian nhỏ hẹp và ngột ngạt”, Lyon nhận xét, trìu mến cọ cọ cằm mình lên trán vợ. “Em đã chế ngự được nỗi sợ đó rồi sao?”
“Em không nghĩ thế”, Christina đáp. “Nhưng khi chàng ôm em sát vào mình thế này và khi nhắm mắt lại, em đã quên hết những điều muốn nói.”
Đó là vì em tin tưởng ta, Lyon tự nhủ. “Ta rất thích mỗi khi em thành thật với ta, Christina”, Lyon nói. “Và bây giờ chúng ta đã kết hôn với nhau, em phải luôn nói thật với ta”, rồi nói thêm, trong khi đang tìm cách phù hợp để đề cập đến chủ đề tình yêu và lòng tin tưởng.
“Em đã luôn không nói thật với chàng sao?” Christina hỏi, ngồi thẳng dậy để nhìn vào mắt chồng. “Sao chàng lại có thể nghĩ như vậy? Em đã nói dối chàng khi nào?”
“Vợ chồng Summerton là ai”, Lyon dài giọng.
“Ai cơ?”
“Chính xác thì”, Lyon trả lời. “Em đã nói với ta là vợ chồng Summerton đã nuôi lớn em và cả hai đều biết đó là một lời
“Một sự bịa đặt”, Christina sửa lại.
“Khác nhau sao?”
“Đại loại thế.”
“Đó không phải là câu trả Iời, Christina”, Lyon nói. “Đó là một sự thoái thác.”
“Ồ!”
“Sao?”
“Sao cái gì?” Christina hỏi, dùng mấy ngón tay cù nhẹ sau gáy, cổ làm chồng phân tâm. Đêm nay là đêm tân hôn của họ và nàng không muốn phải nói dối lần nữa.
“Em có định nói cho ta nghe về quá khứ của em bây giờ không? Vì vợ chồng Summerton không tồn tại…”
“Chàng thật là dai đẳng”, Christina lẩm bẩm, cố làm dịu đi lời khiển trách của mình bằng một nụ cười nhẹ. “Được thôi, Lyon. Vì đã là vợ chàng nên em đoán là nên kể hết sự thật với chàng.”
“Cảm ơn.”
“Có gì đâu, Lyon.”
Nàng lại tựa vào vai chồng và nhắm mắt. Lyon đợi hồi lâu trước khi nhận ra Christina cho rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc.
“Christina?”, chàng gọi và tỏ ra có chút bực bội. “Ai đã nuôi nấng em từ khi em còn nhỏ.”
“Các bà xơ.”
“X
Christina không thèm để ý đến giọng nói nóng nảy của chồng bởi đang căng thẳng cố nghĩ ra một câu chuyện mới. “Chủ yếu là xơ Vivien và Jennifer”, nàng đáp. “Em đã sống trong một tu viện, như chàng biết là ở Pháp. Đó là một vùng hẻo lánh. Em không nhớ ai đã đưa em tới đó. Lúc ấy em còn rất nhỏ. Các xơ cũng giống như mẹ em, Lyon. Hằng đêm, họ kể cho em câu chuyện thú vị về những vùng đất mà họ đã đi qua.”
“Như câu chuyện về trâu rừng ấy hả?” Lyon hỏi, bật cười vì sự thành thật trong giọng nói của vợ.
“Vâng, sống động như thật vậy”, Christina đáp, cố hâm nóng câu chuyện và quyết định không được tỏ ra xấu hổ về những điều đang nói với chồng. Mục đích trong sáng là được. Lyon có thể buồn phiền nếu nàng nói thật.
Suy cho cùng, chàng là người Anh.
“Xơ Frances còn vẽ bức tranh một con trâu rừng cho em. Chàng đã nhìn thấy chúng chưa, Lyon?”
“Chưa”, chàng đáp. “Kể cho ta về cái tu viện đó đi”, Lyon yêu cầu. Tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng vợ.
“À, như em đã nói, nó là một tu viện rất đơn độc. Một bức tường lớn bao xung quanh mấy tòa nhà nhỏ. Em được phép đi chân đất hầu như cả ngày vì bọn em chẳng bao giờ có khách đến thăm. Em vô cùng bướng bỉnh, nhưng cũng rất dễ thương. Xơ Mary nói là xơ ấy biết mẹ em, và vì vậy họ đưa em về chăm sóc. Tất nhiên em là đứa trẻ duy nhất ở đó.”
“Em học cách tự vệ từ ai?”, chàng dịu giọng hỏi.
“Xơ Vivien tin rằng một người phụ nữ nên biết cách bảo vệ bản thân. Không có người đàn ông nào ở đó để bảo vệ bọn em. Đó là một quyết định hợp lý.”
Lời giải thích của Christina rất có lý. Nàng đã giải đáp câu hỏi về sự nhầm lẫn các quy tắc của nước Anh, tại sao thích đi chân trần, và đã nhìn thấy trâu rừng ở đâu. Ồ, đúng thế, lời giải thích này đã liên k mọi thứ lại với nhau. Nó rất thuyết phục và logic.
Chàng không để tâm đến nó chút nào.
Lyon dựa lưng vào đệm ghế và mỉm cười, chấp nhận sự thật Christina cần thêm thời gian để tin tưởng mình. Dĩ nhiên có thể chàng sẽ biết tất cả về Christina trước khi nàng nói ình.
Lyon nhận ra mình thật vô vị bởi quyết định Christina sẽ không bao giờ được biết về những hoạt động trong quá khứ của mình. Chàng giữ bí mật, nhưng lại bền bỉ, giống như con chó săn theo sau con thỏ béo, thúc giục nàng giải bày mọi thứ về bản thân.
Nhưng chàng không phài là người cứ khăng khăng đòi trở về nhà. Mà đó là nàng. Và Lyon biết rõ ràng cái tu viện hoang đường đó không phải là nhà thực sự của nàng.
Nàng sẽ không đi đâu hết.
“Lyon, chàng đang khiến em nghẹt thở”, Christina phản đối.
Chàng lập tức thả lỏng tay.
Họ đã đến nơi cần đến. Lyon bế vợ lên bậc cửa ngôi nhà, qua phòng giải trí vắng vẻ và bước lên cầu thang quanh co. Christina chỉ có thể mở to mắt và quan sát xung quanh.
Phòng ngủ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Vài ngọn nến đang tỏa ánh sáng dịu dàng trên chiếc bàn cạnh giường. Màn che được kéo về phía sau chiếc giường rộng lớn. Một ngọn lửa đang tí tách trong lò sưởi, xua đi bầu không khí lạnh lẽo của buổi đêm.
Lyon đặt nàng lên giường và đứng đó, mỉm cười nhìn Christina một lúc rất lâu.
“Ta đã cho người tới dọn dẹp ngôi nhà ở nông thôn, Christina. Chúng ta sẽ được riêng tư ở đó”, chàng nói khi quỳ xuống và tháo giày cho vợ.
“Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta”, Christina nói. “Em phải cởi đồ cho chàng trước. Đó là quy tắc, Lyon.”
Nàng đá tung giày ra và đứng cạnh chồng. Sau khi cởi cà vạt, nàng lại đứng lên để giúp chàng bỏ áo vest.
Khi áo sơ mi đã được cởi bỏ và ngón tay nàng chạm tới cạp quần thì Lyon không thể đứng lâu hơn được nữa. Christina mỉm cười khi nhận ra các cơ bụng của chồng phản ứng với sự đụng chạm của mình. Nàng vẫn tiếp tục cởi đồ, nhưng Lyon đã choàng tay quanh eo và kéo vợ sát vào ngực mình, đòi hỏi miệng nàng trong một nụ hôn nóng bỏng, gợi cảm.
Cả hai trêu chọc khiêu khích nhau bằng tay, bằng lưỡi và những lời thì thầm mãn nguyện suốt những phút dài ngọt ngào.
Lyon đã thề đêm nay mình sẽ rất chậm rãi, sẽ khiến Christina thỏa mãn trước, biết nếu mình không rời ra và giúp nàng cởi hết đồ một cách nhanh chóng thì cuối cùng sẽ lại xé toạc một chiếc váy nữa.
Christina run rẩy khi Lyon dứt môi ra. Giọng nói đã rời đi mất và nàng đành dùng tay đẩy chàng về phía giường. Khi Lyon ngồi xuống, nàng cởi giày và tất cho chàng.
Nàng ngồi xuống bệ giường giữa hai chân Lyon và chậm rãi kéo khóa ở phần ống tay áo của mình. Đó là một công việc khó khăn vì dường như nàng không thể rời mắt khỏi Lyon để chú tâm vào việc đang làm.
“Chàng sẽ phải cởi khuy váy phía sau giúp em”, nàng nói và bật cười vì dường như phải hết sức cố gắng mới nói được.
Khi nàng quay lưng lại, Lyon kéo vợ ngồi gọn trong lòng mình. Christina phải vật lộn với khao khát được tựa sát vào chồng, nóng nảy hất bộ váy đã trở nên xộc xệch ra. Tay với tới chiếc mũ miện nhỏ trên đầu, nhưng mới chỉ gỡ được một cái kẹp thì Lyon đẩy tay nàng ra và giúp tháo bỏ chúng. “Để ta”, giọng chàng khàn khàn.
Từng lọn tóc dày được gỡ ra cho đến khi toàn bộ mái tóc dài, óng mượt như ánh nắng mặt trời ấm áp rơi xuống eo lưng.
Christina thở phào khoan khoái ngón tay của Lyon khiến nàng rùng mình. Chàng từ từ nhấc mái tóc dài hất qua vai, dùng lại hôn lên gáy, và khó khăn tiếp tục nhiệm vụ gỡ hàng khuy sau lưng.
Tim chàng đập thình thịch trong lồng ngực. Mùi hương tỏa ra từ cơ thể Christina quá quyến rũ và cực kỳ nữ tính. Chàng muốn vùi mặt vào mái tóc vàng óng ả; Lyon có thế kiềm chế được sự thôi thúc đó nếu nàng không vuốt ve phần cứng nhắc của chàng một cách nôn nóng và kích thích như vậy.
Cuối cùng, Lyon cũng đã cởi được cái khuy cuối cùng và lột được chiếc váy xuống đến phần eo của vợ. Nàng đang mặc một chiếc áo lót màu trắng, nhưng lớp vải lụa dễ dàng bị xé rách khi tay Lyon luồn vào bên trong. Chàng mau chóng tìm tới ngực và ôm trọn bộ ngực đầy đặn trong tay lúc kéo nàng tựa sát lưng vào ngực mình.
Christina ưỡn người dựa sát vào chồng. Ngón tay cái của chàng đang chà lên hai nhũ hoa khiến hơi thở tắc nghẹn trong cổ họng. Lưng nàng nhột nhạt khi cọ xát vào lớp lông xoăn tít, ấm áp trên ngực chàng.
“Chạm vào người em thật là thích, em yêu”, Lyon thì thầm bên tai vợ, cắn nhẹ tai khi kéo mạnh chiếc váy, đẩy nàng ra xa chỉ đủ lâu để kéo nó rơi xuống qua hông.
Christina lúc này quá yếu ớt để có thể tự cởi ra. Hông nàng chuyển động, dính sát vào chồng. Lyon nghĩ cử động của nàng mang lại niềm sung sướng không thể chịu nổi. Chàng hôn lên cổ, rồi lên vai nàng. “Da em thật mềm mại, mịn màng”, và thì thầm.
Christina cố gắng nói rằng chàng khiến mình ngây ngất thế nào, nhưng tay chàng đã trượt xuống giữa hai đùi nàng làm nàng quên hết những điều định nói. Ngón tay cái trêu chọc điểm nhạy cảm hết lần này tới lần khác đến khi sự tra tấn ngọt ngào này nhấn chìm nàng. Christina rên rỉ tên Lyon bằng giọng rời rạc khi ngón tay chàng thâm nhập vào nơi bí ẩn, và cố gắng đẩy chúng ra. Lyon không thể kết thúc sự giày vò, và nàng đã sớm mất cảnh giác, không thể suy nghĩ được gì. Christina chỉ có thể phản ứng bằng cơn sóng nóng bỏng kỳ lạ. “Lyon, em không thể dừng được.”
“Đừng cưỡng lại nó, Christina”, Lyon thì thầm và tăng thêm kích thích cho đến khi nàng bùng nổ, giải phóng cơ thể. Christina cong người dán sát vào chồng, gọi tên chàng
Chàng có thể cảm nhận được cơn rùng mình đang lan tỏa khắp người Christina. Lyon không nhớ mình đã cởi nốt những thứ còn đang vướng víu trên người bằng cách nào, không biết đã nhẹ nhàng hay hung bạo đẩy nàng từ trong lòng mình ra giữa giường.
Mái tóc tràn ra trên gối, lấp lánh ánh bạc dưới ánh sáng của những ngọn nến. Nàng quá xinh đẹp và vẫn còn đang đi đôi tất dài. Có lẽ chàng đã mỉm cười nhưng cơn sóng khát khao nóng bỏng, sôi sục đang nhấn chìm và chàng không thể chắc chắn. Chàng đè lên, phần cứng nhắc nằm giữa hai đùi nàng, và vuốt ve khắp người Christina. Chàng khóa chặt môi nàng trong nụ hôn cuồng nhiệt và đẩy mạnh phần cứng nhắc vào trong cùng lúc lưỡi trượt vào miệng nàng, quấn quýt với cái lưỡi mềm mại của nàng.
Christina quặp chặt hai chân quanh người chồng, đẩy chàng vào sâu hơn trong mình. Nàng tiếp nhận những cú thúc dứt khoát, mạnh mẽ, khao khát trong mỗi chuyển động.
Cả hai đồng thời giải phóng bản thân cùng lúc.
“Ta yêu em, Christina.”
Christina không thể trả lời bởi niềm sung sướng ngây ngất vẫn đang bao trùm toàn thân. Nàng thấy mình như tan chảy trong vòng tay mạnh mẽ của Lyon, chỉ có thể ôm chặt lấy chàng đến khi cơn bão cuồng nhiệt qua đi. Thực tại chậm chạp quay lại. Chàng muốn nằm yên như vậy mãi mãi. Hơi thở nặng nhọc, đứt quãng. “Ta đang đè bẹp em hả, Christina?”, chàng hỏi khi thấy Christina cố di chuyển.
“Không”, Christina đáp. “Nhưng có vẻ cái giường đang nuốt chửng em.”
Lyon chống khuỷu tay lên, giảm phần lớn trọng lượng của mình lên vợ. Chân vẫn đang quấn vào chân Christina nên chàng chống đùi lên để giảm bớt sức ép.
Ánh mắt rất dịu dàng. “Hãy nói em yêu ta đi, Christina. Ta muốn nghe.”
Bởi đang cực kỳ mong đợi Christina sẽ nói yêu mình, nên Lyon không nhận ra nước mắt đang long lanh trong mắt nàng. “Em yêu hỏi, gạt đi những giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống từ hàng mi dày, cong vút. “Em định khóc mỗi khi chúng ta làm tình sao?”
“Dường như em không kiềm chế bản thân được”, Christina thổn thức. “Chàng mang lại cho em cảm giác quá diệu kỳ.”
Lyon lại hôn nàng và nói. “Giọng em như thể đang thú nhận một tội lỗi nghiêm trọng nào đó. Cảm giác tuyệt vời là một điều khủng khiếp à?”
“Không.”
“Ta yêu em. Em sẽ nói những lời này khi ta muốn. Em rất cứng đầu, biết không?”
“Chàng không yêu em”, Christina nghẹn ngào. “Chàng yêu…”
Lyon lấy tay che miệng vợ lại. “Nếu em nói ta yêu một nàng công chúa, ta sẽ…”
“Chàng sẽ ìàm sao?” Christina hỏi ngay khi Lyon bỏ tay khỏi miệng mình.
“Sẽ rất bực mình”, Lyon tuyên bố với nụ cười nửa miệng.
Christina mỉm cười. Lyon nghiêng người sang bên cạnh và kéo nàng sát vào mình. “Lyon?”
“Sao?”
“Em sẽ luôn cảm thấy như thể tâm hồn mình đã hòa nhập với chàng chứ?”
“Ta mong thế”, Lyon trả lời. “Có rất ít người có thể chia sẻ điều mà chúng ta vừa…”
“Đó là định mệnh”, Christina nói, quệt nước mắt rơi trên má bằng mu bàn tay. “Chàng có thể cười nhạo em nếu muốn, nhưng định mệnh của chúng ta là sống cùng nhau. Ngoài ra, sẽ không người phụ nữ nào có được ch
Lyon cười khúc khích và hỏi. “Thật vậy sao?”
“Ồ, vâng. Chàng là đồ vô lại. Chàng đã phá hủy danh tiếng của em chỉ để đạt được mục đích của bản thân.”
“Nhưng em không quan tâm đến kẻ khác nghĩ gì, đúng không Christina?”
“Đôi khi em có”, nàng thừa nhận. “Đó là điều đáng xấu hổ phải không? Em quan tâm chàng nghĩ gì về mình.”
“Ta rất hài lòng”, Lyon đáp.
Christina nhắm mắt với tiếng thở dài vui mừng. Điều cuối cùng đọng lại trong trí nhớ là Lyon kéo chăn đắp lên cả hai.
Lyon nghĩ nàng giống như một chú mèo con mãn nguyện, cuộn tròn rúc vào mình. Chàng biết mình đã không thể ngủ được một thời gian dài, và sự căng thẳng quen thuộc lại cuộn lên trong lòng. Những cơn ác mộng chắc chắn sẽ lại kéo đến. Lyon không có nổi một đêm bình yên suốt hơn hai năm qua. Không, chàng biết bản thân sẽ phải xuống tầng dưới và gặp lại quá khứ của mình ở đó, trong thư viện yên tĩnh.
Chàng nhắm mắt trong chốc lát, muốn tận hưởng hơi ấm của Christina thêm lúc nữa.
Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi bình minh ló dạng.
Chương 11
Hành trình đi về vùng thuộc địa vô cùng khó khăn. Đại dương vào mùa đông, với những con sóng vĩ đại, hết sức giận dữ. Những cơn gió rét buốt đã giữ chân mẹ trong phòng hầu hết chuyến đi. Mẹ cột mình vào giường với sợi dây mà thuyền trưởng đưa cho, nhờ ông ấy cảnh báo nên mẹ mới không bị quăng ném khắp phòng.
Mẹ đã không bị ốm vào các buổi sáng nữa và trái tim trở nên mềm yếu vì con, Christina. Mẹ thực sự nghĩ rằng mình sẽ có khởi đầu mới ở vùng thuộc địa. Mẹ cảm thấy vô cùng tự do và an toàn. Một đại dương nữa sẽ sớm ngăn cách mẹ với Edward. Con biết đấy, mẹ đã không nhận ra ông ta đang đuổi theo mình.
Nhật ký hành trình, 03/10/1795
Ánh mặt trời buổi sớm tràn vào phòng ngủ trước khi Lyon tỉnh giấc. Ý nghĩ đầu tiên đó là sự kinh ngạc. Trong hơn hai năm vừa qua thì đây là lần đầu tiên chàng ngủ ngon giấc suốt một đêm. Tuy nhiên, niềm sung sướng không kéo dài. Lyon
xoay người định ôm vợ vào lòng, nhưng nhận ra nàng không còn ở đó.
Chàng bật dậy, lao ra khỏi giường, và vô cùng cảm tạ Chúa cùng với phản ứng nhanh nhẹn của bản thân vì đã không giẫm lên người Christina.
Hiển nhiên Christina đã rơi xuống đất và ngủ rất say sưa đến nỗi không tỉnh giấc để trở lại giường.
Lyon quỳ xuống cạnh Christina. Hẳn chàng cũng ngủ ngoan như một đứa trẻ, Lyon thầm nghĩ vì không nghe thấy tiếng nàng ngã xuống đất. Nàng cuộn tròn trong một chiếc chăn và có vẻ hết sức thoải mái. Thậm chí hơi thở rất sâu và đều đặn. Không, chàng không cho rằng cú ngã làm Christina bị đau.
Chàng nhẹ nhàng bế vợ lên. Khi đứng dậy, Christina vô thức rúc vào ngực chàng.
Christina tin tưởng ta khi đang ngủ, chàng bật cười lúc tay nàng vòng qua eo chàng và thở ra đầy mãn nguyện.
Lyon bế vợ đứng đó hồi lâu trong yên bình, rồi đặt nàng vào giữa giường. Hơi thở vẫn đều đặn, không đổi, và chàng không nghĩ là nàng b đánh thức, nhưng khi cố gỡ tay Christina ra khỏi eo mình thì nàng lại ôm chặt hơn.
Đột nhiên Christina mở bừng mắt và mỉm cười.
Chàng cũng cười lại nhưng có đôi chút ngượng ngùng, bởi cách nàng nhìn khiến chàng cảm thấy như thể mình vừa bị bắt quả tang đang làm điều gì đó sai trái.
“Em rơi khỏi giường, em yêu ạ”, Lyon nói.
Christina nghĩ lời bình luận hết sức kỳ cục. Lúc Lyon hỏi tại sao lại cười thì Christina lắc đầu, nói rằng có lẽ chàng sẽ không hiểu, và hỏi tại sao chàng lại không làm tình với nàng lần nữa và bỏ vẻ mặt cau có, hung dữ đó đi.
Lyon rơi vào vòng tay vợ và toàn tâm toàn ý với kế hoạch đó.
Christina chứng tỏ mình rất thoải mái dưới ánh mặt trời cũng như khi ở trong bóng tối của buổi đêm. Và chàng cực kỳ hài lòng.
Lyon nằm ngửa trên giường, gối đầu lên tay, quan sát vợ khi nàng đi ngang qua phòng và mặc đồ. Chàng sửng sốt vì nàng không tỏ ra ngại ngùng chút nào và có vẻ không chút xấu hổ khi khỏa thân trước mặt mình. Nàng mặc bộ váy dùng để đi đường màu tím, với tốc độ quá nhanh so với mong muốn của chàng, và khi Christina bắt đầu chải mái tóc rối bù, Lyon nhận ra mái tóc nàng không còn dài tới hông nữa. Không, lúc này nó chỉ dài đến eo.
“Christina, em đã cắt tóc à?”
“Vâng.”
“Tại sao? Ta muốn em để dài hơn”, Lyon nói.
“Chàng thích sao?”
Nàng quay khỏi gương và mỉm cười. “Cũng đừng kẹp nó lên”, Lyon yêu cầu. “Ta thích em để nó tự
“Nó không hợp mốt”, Christina nhắc lại Iời dì mình. “Nhưng em sẽ tuân theo mệnh lệnh của chồng”, nàng nhún gối trêu chọc. “Lyon, chúng ta sẽ về ngôi nhà ở nông thôn hôm nay phải không?”
“Đúng thế.”
Christina cột sợi ruy băng quanh mái tóc, thắt lại phía sau đầu, nhíu mày với vẻ tập trung và hỏi. “Chuyến đi sẽ mất bao lâu?”
“Khoảng ba tiếng hoặc lâu hơn một chút, Lyon đáp.
Chợt có âm thanh của ai đó đang gõ cửa ngôi nhà. “Chàng cho rằng ai có thể gõ cửa vào cái giờ này, Lyon?” Christina hỏi.
“Một kẻ bất lịch sự nào đó”, Lyon càu nhàu rồi miễn cuỡng ra khỏi giường, chộp lấy quần áo và nhanh chóng mặc vào khi vợ vội vã ra khỏi phòng. “Christina, đừng mở cửa cho đến khi em biết đó là ai nhé”, chàng hét vọng theo.