Bạn đang đọc Cô nàng sư tử: Chương 26
Tiếng cửa lách cách cắt ngang lời nhận xét nhiệt tình của cô Harriett
Lyon bước trở lại bên cửa sổ, nhìn đám đông tụ tập trong khu vườn bên dưới, rồi gạt đám khách khứa ra khỏi đầu.
Sự bí ẩn đã dần dần được khai phá. Lyon tập trung vào mẩu tin tức mới mà mình tin là thật. Christina thực sự nghĩ rằng người cha đang định quay trở lại nước Anh để giết nàng.
Cái nhìn khiếp sợ trong đôi mắt, giọng nói run rẩy đã cho Lyon biết rằng Christina hoàn toàn nói thật, dù chỉ một lần. Tuy nhiên nàng biết nhiều hơn những gì đã nói. Lyon đoán lý do duy nhất nàng thừa nhận nhiều như vậy là để chàng cảnh giác.
Nàng đang cố bảo vệ chàng. Lyon không biết mình nên cảm thấy hạnh phúc hay bị sỉ nhục. Nàng đã thực hiện nhiệm vụ của chàng. Nhưng Christina nói đúng. Lyon là người có tính chiếm hữu. Christina thuộc về chàng, và chàng sẽ không để ai làm hại người con gái ấy. Chúng sẽ phải giết chàng trước khi chạm được tới Christina.
Làm sao nàng lại kết luận như vậy về cha mình? Lyon nhớ rất rõ ràng ngài Reynolds đã nhấn mạnh rằng Christina chưa bao giờ gặp mặt cha mình.
Tất cả đều vô lý, trừ phi mẹ Christina đã sống lâu hơn mọi người tưởng và truyền nỗi sợ hãi của bà sang con gái… hoặc cũng có thể là truyền nó sang một ai đó.
Ai đã nuôi lớn Christina? Chắc chắn đó không phải là vợ chồng Summerton, Lyon mỉm cười thầm nghĩ. Nàng quả là một kẻ nói dối kém cỏi. Mặc dù nên nổi giận vì Christina đã nói dối nhưng chàng thực sự cảm thấy thích thú và cho rằng nàng bịa ra câu chuyện chỉ để nhằm xoa dịu mình.
Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản biết bao nếu nàng kể toàn bộ sự thật. Lyon biết mình nên kiên nhẫn. Bryan đã gửi tin mật nói rằng Mick đã nhớ ra tên của người truyền giáo. Ông ta là Claude Deavenrue.
Lyon lập tức cử hai người hầu trung thành đi tìm Deavenrue. Dù biết nhà truyền giáo đã nói với Mick rằng ông ta định dừng lại ở Anh để thăm Christina khi quay lại từ Pháp, Lyon không đặt niềm tin vào khả năng này. Deavenrue hoàn toàn có thể sẽ thay đổi ý kiến, hoặc Mick
Không, Lyon không thể mạo hiểm. Việc nói chuyện với nhà truyền giáo càng sớm càng tốt đột nhiên trở nên hết sức cấp bách. Nhưng lý do khiến chàng cần khám phá ra quá khứ của Christina đã thay đổi. Một nỗi lo lắng luôn thường trực trong đầu. Nàng đang gặp nguy hiểm. Lyon không chắc cha nàng có phải là mối đe đọa thực sự không, nhưng bản năng mách bảo cần phải thận trọng. Mong muốn được bảo vệ Christina gần như nhấn chìm tất cả. Từ lâu, Lyon đã rất tin tưởng vào bản năng của mình, vết sẹo trên trán là kết quả của một minh chứng ngu ngốc vì đã không lưu ý đến cảnh báo của bản thân.
Lyon hy vọng nhà truyền giáo có thể hé lộ một vài tia sáng về bí mật này, kể về quá khứ của Christina để chàng có thể bảo vệ nàng. Lyon đã rút ra một kết luận. Tất cả những lời nhận xét có thể là do nàng đã được nuôi dưỡng bởi một trong số những gia đình can đảm ở vùng biên giới mà chàng từng nghe nói đến. Thậm chí Lyon còn tưởng tượng Christina sống trong một căn nhà gỗ nhỏ đâu đó trong vùng đất hoang dã ở thuộc địa xa xôi. Điều đó giải thích tại sao nàng thích đi chân trần, thích sống ở ngoài trời, nghe thấy tiếng sư tử gầm và có thể còn nhìn thấy một hoặc hai con trâu rừng.
Đúng, lý giải này có vẻ rất đúng, nhưng chàng sẽ không khẳng định cho đến khi có sự xác nhận từ Deavenrue.
Lyon thở một hơi dài yếu ớt. Đến thời điểm này chàng hoàn toàn hài lòng với những gì đạt được. Rồi tâm trí lại hướng tới một rắc rối khác. Christina khăng khăng muốn về nhà.
Lyon thề sẽ tìm ra lý do khiến nàng muốn ở lại đây.
Một tiếng gõ cửa nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ. “Lyon, có thể dành thời gian tiếp đón bọn mình không?” Rhone hỏi từ ngưỡng cửa. “Chúa ơi, trông cậu cau có như một con quỷ ấy”, anh nhận xét với một giọng sôi nổi. “Đừng để điều đó khiến cậu bỏ chạy, Andrew”, rồi quay sang nói với chàng trai bên cạnh. “Lyon thường xuyên trong tâm trạng khó chịu. Tình cờ là cậu vừa có cuộc trò chuyện nữa với Christina, đúng không?”, anh hỏi, giọng nhạt nhẽo như màu be của chiếc áo khoác đang mặc. Khi Lyon gật đầu, Rhone bắt đầu cười khúc khích. “Andrew vẫn chưa được gặp vợ chưa cưới của cậu, Lyon. Mình nghĩ là cậu sẽ muốn giới thiệu với cậ
“Rất vui được gặp lại cậu, Andrew”, Lyon nói, cố gắng tỏ ra mình thực sự vui bởi không muốn bị gián đoạn; cũng không muốn tỏ ra lịch sự và đã trừng mắt ra hiệu cho Rhone.
Bạn chàng đang kéo mạnh ống tay áo khoác, có lẽ là cố gắng giấu giếm chỗ bị quấn băng, Lyon nghĩ thầm. Cậu ta không được ra ngoài và gặp gỡ mọi người. Lyon sẽ nói rõ chuyện này nếu chỉ có hai người. Vì vậy chàng tin là Rhone đã cố tình kéo theo Andrew lên thư viện để tránh bị mắng mỏ.
“Các quý cô đang ở ngoài vườn”, Rhone nói, phớt lờ ánh mắt tối sầm của bạn rồi bước về phía cửa sổ Lyon đang đứng, ra hiệu cho Andrew đi theo mình.
Người đồng hành của Rhone đi cách Lyon cả một quãng xa, đến đứng cạnh anh. Mặt đỏ bừng, anh ta vốn là người hay bẽn lẽn. “Có lẽ tôi nên đợi ở dưới tầng”, Andrew lắp bắp. “Chúng ta đã làm phiền Hầu tước”, và hạ giọng thì thầm với Rhone.
“Kia là Christina, Andrew”, Rhone thông báo, giả bộ như không nghe thấy lời phàn nàn của anh ta. “Cô ấy đang đứng giữa hai tiểu thư khác, ngay cạnh hàng rào. Mình không nhận ra quý cô xinh đẹp đang nói chuyện với cô ấy là ai”, Rhone tiếp tục. “Cậu có biết tiểu thư tóc vàng hoe kia không Lyon?”
Lyon nhìn xuống quang cảnh rộn ràng bên dưới và thầm nghĩ rõ ràng em gái đã mời tới hơn nửa giới thượng lưu tới dùng bữa trưa.
Gần như ngay lập tức, chàng phát hiện ra Christina và nhận thấy nàng có vẻ bối rối bởi sự chú ý của mọi người. Những quý bà, quý cô xuất hiện gần như cùng lúc để nói chuyện.
Rồi một trong các quý ông bắt đầu hát một bản ballad. Lập tức tất cả mọi người đều hướng về phía âm thanh phát ra. Các cửa ra vào căn phòng khiêu vũ đã được mở toang và ai đó bắt đầu chơi đàn Xpinet trên nền lời hát.
Christina thích âm nhạc. Sự thật hiển nhiên đập vào mắt Lyon. Hình ảnh gấu váy tung bay quanh gót chân cho thấy nàng rất thích bài hát và hông nàng lắc lư nhịp nhàng, uy
Nàng đang rất say mê. Nụ cười khiến Lyon cảm thấy yên bình trở lại.
Christina trông rất mê hoặc. Lyon nhìn theo khi nàng đưa tay ra và ngắt một chiếc lá trên bờ rào, rồi bắt đầu xoay tròn nó trong tay khi vẫn tiếp tục lắc lư theo nhạc.
Chàng nghĩ thậm chí nàng còn không nhận ra mình đang làm gì. Ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang hát, tâm trí thoải mái, không đề phòng.
Lyon biết Christina cũng không nhận ra mình đang bị theo dõi. Nếu không nàng sẽ không ăn chiếc lá đó, hay ngắt chiếc khác.
“Thưa ngài, ai là công chúa Christina?” Andrew hỏi Lyon, ngay khi Rhone bắt đầu nghẹt thở vì cười.
Hiển nhiên Rhone cũng đang quan sát Christina.
“Thưa ngài?”
“Là cô gái có mái tóc vàng nhạt”, Lyon thì thầm, lắc lắc đầu và quan sát trong nỗi nghi ngờ ngày càng tăng khi Christina duyên dáng ngắt lấy chiếc lá nữa và cho vào miệng.
“Cô gái tóc vàng nào cơ?” Andrew hỏi gặng.
“Người đang ăn những chiếc lá ở cạnh bờ rào.”
Chương 10
Cha của mẹ đã vui mừng khôn xiết khi gặp mẹ. Ông nghĩ rằng Edward đã đồng ý ẹ về thăm nhà, và trong mấy ngày đầu, mẹ không thể kể cho sự thật. Mẹ đã kiệt sức bởi chuyến đi và biết rõ là cần phải hồi phục trước khi thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra.
Cha của mẹ đã khiến mẹ phát điên liên. Ông vào phòng mẹ, ngồi bên cạnh giường và chẳng nói gì ngoài Edward. Dường như ông đoán chắc rằng mẹ chưa nhận ra mình đã may mắn thế nào khi cưới được một người đàn ông tốt như vậy.
Khi không thể chịu đựng thêm nữa, mẹ bắt đầu khóc nức nở. Và kể lại mọi chuyện một cách rời rạc, đứt quãng. Mẹ cũng nhớ là đã gào lên với cha mình. Ông nghĩ mẹ đã bị mất trí nên mới bịa đặt ra câu chuyện về chồng mình.
Mẹ cố gắng nói chuyện với ông lần nữa, nhưng ông vẫn một mực ủng hộ Edward. Rồi mẹ chợt nghe được từ một người hầu rằng ông đã gửi thư nhắn Edward tới đưa mẹ về n
hà.
Trong cơn tuyệt vọng, mẹ đã viết lại toàn bộ câu chuyện, kể cả sự thật là mẹ đang mang thai đứa cháu ngoại của ông. Mẹ giấu lá thư trong tủ đồ mùa đông của ông, hy vọng ông sẽ không thể tìm ra nó cho đến vài tháng sau.
Christina, ông ngoại con đã tin rằng thể chất yếu ớt là nguyên nhân gây ra tình trạng căng thẳng thần kinh của mẹ.
Mẹ bắt đầu chuẩn bị kế hoạch chạy trốn đến chỗ chị gái – Patricia. Chị ta đang sống cùng chồng ở thuộc địa. Mẹ không dám mang đống đá quý đi cùng. Patricia giống như một con chó săn; chị ta sẽ tìm ra chúng. Bản tính của chị ta là một kẻ hết sức tọc mạch, như mẹ từng nhớ thì mọi thư từ của mẹ đều bị chị ta đọc trộm. Không, mẹ không thể mạo hiểm mang đống đá quý đi cùng. Chúng cực kỳ quan trọng. Mẹ lấy chúng chỉ với tâm nguyện duy nhất là mang chúng trả lại cho người dân nghèo khổ ở lãnh địa của Edward. Ông ta đã ăn trộm chúng và mẹ sẽ chờ xem công lý được thực hiện.
Mẹ giấu chúng trong một cái hộp, rồi đợi đến khuya, mang chúng ra vườn. Mẹ chôn cái hộp dưới một bụi hoa, Christina.
Hãy tìm bụi hoa hồng đỏ thắm như máu. Con sẽ tìm thấy chúng ở đóhật ký hành trình, 01/10/1795
Cô dâu tỏ ra lo lắng trong suốt các nghi lễ của đám cưới. Lyon đứng ngay bên cạnh, nắm chặt tay và không cho phép nàng đi đâu – hay chạy trốn.
Đồng thời, Hầu tước cười nhiều tới nỗi khiến Christina nghĩ chàng đã bị mất trí. Thực vậy, chàng hoàn toàn mãn nguyện. Nếu Christina được phú cho tính hoài nghi, hẳn đã kết luận rằng chính nỗi lo sợ của nàng là nguyên nhân thực sự khiến chàng sung sướng.
Tuv nhiên, tâm trạng Lyon trở nên u tối khi nàng từ chối nhắc lại lời thề “đến chết mới chia lìa”. Khi nhận ra vị cha xứ với cái mũ nhung trên đầu không thể tiếp tục nghi lễ thì Lyon phải ra tay, bắt đầu siết chặt tay nàng đến khi nàng nghĩ là xương của mình sắp kêu lách cách, nàng đành phải lẩm bẩm nhắc lại những lời đó.
Nàng cho Lyon thấy sự bất mãn của mình vì đã phải nói dối cha xứ, nhưng chàng chẳng tỏ ra quan tâm đến cái cau mày này. Thậm chí còn chậm rãi nháy mắt và nở nụ cười lười biếng. Không, Lyon chẳng bận tâm chút nào.
Đơn giản vì người đàn ông này còn đang chìm trong niềm hả hê.
Christina biết, những chiến binh rất thích thú khi đạt được mục tiêu. Tất nhiên người đàn ông này còn sung sướng hơn hết thảy. Suy cho cùng anh ta là một con sư tử đực và vừa giành được nàng sư tử cái của mình.
Khi họ rời khỏi nhà thờ, Christina phải bám chặt vào tay Lyon bởi quá bận tâm về chiếc váy cưới, lo sợ mỗi bước chân có thể xé rách dải đăng ten mỏng manh đính ở cổ và tay áo. Cô Harriett đã trông coi quá trình may chiếc váy này, giám sát ba nàng hầu sửa sang đến khi cảm thấy hài lòng.
Đó là một chiếc váy rất đẹp nhưng lại không tiện dụng. Tiểu thư Diana đã an ủi Christina rằng chỉ phải mặc nó có đúng một lần và rồi sau đó sẽ cất kỹ đi.
Khi nói với chồng mới cưới rằng đó là một sự lãng phí, chàng bật cười, ôm lấy nàng và bảo đừng quá bận tâm. Chàng có đủ tiền để may cho nàng mỗi ngày một bộ váy mới cho đến cuối đời.
“Tại sao mọi người lại la hét với chúng ta?” Christina hỏi, đứng cạnh Lyon trên bậc thềm bên ngoài nhà thờ. Một đám đông những người lạ mặt đang hò hét ồn ào ở đó khiến nàng chỉ vừa đủ nghe được câu trả Iời của Lyon.
“Họ đang chúc mừng, em yêu, không phải gào thét.” Chàng cúi xuống hôn lên trán Christina. Tiếng chúc mừng huyên náo lại vang dội hơn. “Họ mừng cho chúng ta.”
Nàng ngước nhìn, định nói rằng đối với nàng thì cả một đám người xa lạ vui mừng vì hạnh phúc của họ chẳng có chút ý nghĩa nào. Nhưng ánh mắt dịu dàng của Lyon khiến nàng quên hết tất cả sự phản đối, đám đông, tiếng ồn ào. Theo bản năng, Christina tựa sát vào người chàng. Lyon quàng tay quanh eo, ôm chặt vợ. Dường như chàng biết lúc này Christina cần được vỗ về nhiều thế nào.
Nàng đang sợ hãi.
“Ôi chao, đây là một đám cưới lộng lẫy.” Cô Harriett thốt lên ngay phía sau Christina. “Lyon, đưa cô ấy vào trong xe. Christina, hãy nhớ vẫy chào những người có thiện ý nhé. Đám cưới của cháu sẽ trở thành đề tài suốt mùa vũ hội này. Cười lên đi, Christina. Cháu đã trở thành Nữ hầu tước mới của Lyonwood.”
Lyon miễn cưỡng buông cô dâu ra. Cô Harriett đã khoác tay Christina và đang dìu nàng bước xuống bậc thềm. Lyon biết cô Harriett sẽ khăng khăng làm theo cách của mình, cho dù có phải giằng cô dâu ra khỏi chàng.
Christina lại trở nên hoang mang. Thêm chút ngạc nhiên, Lyon thầm nghĩ. Cô nàng đang lượn lờ xung quanh họ hệt như một con chim lớn đang săn mồi. Bà cũng ăn mặc giống như vậy, trong bộ đồ màu vàng nhạt và luôn phe phẩy cái quạt màu vàng chanh trước mặt Christina khi quát tháo người khác.
Diana đứng sau lưng Christina, đang cố vuốt những nếp nhăn trên bộ váy cưới. Christina quay lại mỉm cười với cô em gái của Lyon về phía đám đông.
Lyon nắm tay và đỡ vợ lên chiếc xe ngựa hở mui. Christina nhớ ra lời cô Harriett đã dặn dò nên vẫy tay với tất cả những người lạ mặt đứng dọc hai bên đường.
“Thật đáng tiếc vì mẹ chàng không thể tham dự”, nàng thì thầm với Lyon khi họ đang trên đường. “Và dì Patricia của em sẽ rất giận dữ”, nàng nói thêm. “Chúng ta thực sự nên đợi đến khi dì ấy trở lại, Lyon.”
“Tức giận vì bà ta không được tham dự đám cưới hay tức giận vì em cưới ta?” Lyon hỏi, giọng đầy vẻ thích thú.
“Cả hai, em e là vậy”, Christina đáp. “Lyon, em rất hy vọng chàng sẽ hòa thuận vói dì khi bà ấy đến ở cùng chúng ta.”
“Em bị mất trí phải không? Nữ bá tước sẽ không sống cùng chúng ta, Christina”, chàng thốt lên, giọng đanh lại. Lyon hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp. “Chúng ta sẽ nói về dì em sau. Được không?”
“Theo ý chàng”, Christina nói, bối rối vì chồng đột ngột thay đổi tính khí, nhưng cũng không gặng hỏi.
Việc tiếp đón được chuẩn bị rất vội vàng, nhưng kết quả lại tốt đẹp ngoài mong đợi. Nến được thắp sáng khắp các phòng, hoa được đặt thành từng hàng trên bàn, và người hầu trong trang phục màu đen trang trọng đi lại tấp nập giữa đám đông cùng với khay bạc đựng đầy các loại đồ uống. Khách khứa tràn ra khu vườn phía sau ngôi nhà của mẹ Lyon, và đám đông chen chúc này, như cô Harriett nói, đã chứng minh sự thành công của bữa tiệc.
Lyon đưa Christina lên gác gặp mẹ mình. Đó không phải là buổi gặp mặt đầu tiên dễ chịu. Bà ấy thậm chí còn không nhìn nàng, chỉ nói lời chúc phúc với Lyon, rồi bắt đầu nói về người con trai khác của bà – James. Lyon kéo Christina ra khỏi căn phòng tăm tối giữa những hồi ức của mẹ. Chàng tỏ ra cau có, nhưng ngay khi cánh cửa đóng sập sau lưng, nụ cười chầm chậm quay lại trên khuôn mặt.
Christina quyết định sẽ nói chuyện với Lyon về mẹ chàng ngay khi có cơ hội đầu tiên. Lyon đã xao lãng trách nhiệm của mình, nàng nghĩ, và rồi biện hộ cho phẩm cách của chàng bằng việc tự nhủ đơn giản là chàng không hiểu trách nhiệm của mình là gì. Đúng, nàng sẽ nói chuyện và chỉ ra cho chàng nhiệm vụ của mình.
“Đừng nhăn nhó như thế, Christina”, Lyon nói khi họ bước xuống cầu thang. “Mẹ ta rất hài lòng.”
“Bà sẽ hài lòng hơn khi đến sống cùng chúng ta”, Christina nhận xét. “Em có thể thấy điều đó.”
“Cái gì?”
Tiếng kêu kinh ngạc khiến vài người khách chú ý. Christina mỉm cười với chồng. “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau nhé, Lyon”, nàng đề nghị. “Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, và chúng ta thực sự không nên nghĩ đến chuyện khác. Ồ, nhìn Rhone đứng sát em gái chàng kìa. Chàng có để ý cách anh ấy lừ anh chàng trẻ tuổi đang cố thu hút sự chú ý của cô ấy không?”
“Em chỉ nhìn thấy những gì em muốn nhìn thôi”, Lyon nói, kéo vợ sát cạnh người khi họ bước vào lối đi, bảo vệ nàng giống như một chiến binh khi họ lại bị khách khứa bao vây lần nữa.
“Không, Lyon”, Christina tranh luận giữa những lời giới thiệu. “Chàng mới là người chỉ nhìn thấy những gì muốn thấy”, và giải thích. “Chàng muốn cưới một công chúa, đúng không?”
Chuyện quái gì khiến Christina đưa ra nhận xét đó vào lúc này? Lyon định chất vấn nhưng câu hỏi tiếp theo khiến chàng chú ý. “Người đàn ông e thẹn đang ngập ngừng ở cửa là ai vậy, Lyon? Ông ta dường như không quyết định được nên vào hay không.”
Lyon nhận ra đó là Bryan, bạn chàng. Chàng gọi và ra hiệu cho ông ta tới gần. “Bryan, tôi rất vui là ông đã tới. Đây là Christina – vợ tôi”, chàng nói thêm. “Em yêu, ta muốn giới thiệu em với Bryan. Ông ấy là chủ quán rượu Bleak Bryan ở đầu kia của thành phố.”
Christina cúi chào và hướng tới bắt tay người đàn ông nhút nhát đó. Ông chìa tay trái ra nhằm tránh cho nàng khỏi bối rối khi thấy bàn tay phải của mình đã bị mất, nhưng Christina đã siết chặt quanh cổ tay đầy sẹo của ông và mỉm cười đầy quyến rũ khiến ông nghẹn thở. “Tôi rất hân hạnh được gặp ông, Bleak Bryan”, nàng nói. “Tôi đã nghe rất nhiều về ông. Những câu chuyện về lòng dũng cảm của ông thật thú vị.”
Lập tức Lyon cảm thấy khó hiểu. “Em yêu, ta chưa từng kể cho em về Bryan”, chàng nhận xét.
Bryan đỏ bừng mặt bởi chưa bao giờ được một phu nhân cao quý nhường này để mắt đến. Ông kéo mạnh cà vạt, khiến cái nút mà ông đã tốn cả tiếng đồng hồ để thắt thật hoàn hảo trở nên lộn xộn.
“Tôi thực sự muốn biết cô đã nghe về tôi từ đâu”, ông nói.
“Ồ, Rhone kể tất cả về ngài cho tôi nghe”, nàng mỉm cười trả lời. “Anh ấy cũng nói rằng ông sẽ dành toàn bộ căn phòng phía sau ột canh bạc của Lyon vào đêm thứ Sáu tới.”
Bryan gật đầu. Lyon cau mày, lầm bầm, “Rhone quả là nhiều chuyện”.
“Đây chính là cô gái mà Mick đã kể đúng không, Lyon?” Bryan hỏi. “Không, không thể là cô gái đó được. Trông cô ấy không khỏe tới mức hất bay một gã…”
Cuối cùng Bryan cũng để ý thấy Lyon đang lắc lắc đầu.
“Mick là ai?” Christina hỏi.
“Một thủy thủ thường xuyên tới quán rượu của tôi”, Bryan đáp. Gương mặt nhăn nhó bởi nụ cười thích thú. “Anh ta đã kể một câu chuyện cực kỳ ấn tượng về…”
“Bryan, vào đây và ăn chút gì đó đi”, Lyon cắt ngang.
“Rhone đây rồi. Rhone! Đưa Bryan vào phòng ăn nhé.”
Christina đợi đến khi chỉ còn lại nàng với Lyon, rồi thắc mắc tại sao chàng đột nhiên trở nên cáu kỉnh. “Em đã nói gì sai khiến chàng bực bội à?
Lyon lắc đầu. “Ta không thể ở chỗ đông đúc như này lâu được. Chúng ta đi thôi. Ta muốn được ở riêng tư cùng em.”
“Bây giờ sao?”
“Bây giờ”, chàng tuyên bố. Để thể hiện cho vợ thấy mình sẽ làm chính xác điều vừa nói, chàng liền nắm tay và kéo nàng về phía cửa.
Cô Harriett chặn họ lại tại bậc cửa.
Christina tỏ ra ăn năn một cách yêu kiều. Lyon thì có vẻ bực tức.
Cô Harriett không nhúc nhích. Tư thế của bà khiến Lyon mường tượng tới một sĩ quan chỉ huy, hai tay chống ở hông và bộ ngực vĩ đại nhô ra phía trước như bộ giáp sắt vững chắc.
Một nụ cười đột nhiên làm mềm đi thái độ cứng rắn của bà. “Ta đã sắp xếp đồ đạc của Christina lên xe, Lyon. Cháu đã chịu đựng được tới hơn một tiếng đồng hồ, lâu hơn ta nghĩ rất nhiều.”
Cô Harriett trìu mến ôm Christina đến nghẹt thở, rồi buông nàng ra.
“Hãy cư xử lịch sự đêm nay nhé”, bà nhắc nhở Lyon.
“Vâng, cháu hứa.”
Christina chính là người vừa lên tiếng. Cả Lyon và cô của chàng đều kinh ngạc nhìn. “Cô đang nhắc nhà ta, Christina”, Lyon cộc lốc.
“Cháu chỉ cần nhớ rằng từ bây giờ Lyon là chồng của cháu thôi, cô gái đáng mến”, cô Harriett đỏ bừng mặt nói. “Rồi mọi sự sợ hãi của cháu sẽ tan biến.”
Christina không hiểu người phụ nữ này đang cố nói gì. Bà gật đầu vẻ am hiểu với Christina và chăm chú nhìn nàng như một con diều hâu rình mồ
Lyon thình lình ôm lấy và đặt nàng vào lòng khi cả hai lên xe ngựa. Christina quàng tay quanh cô và tựa đầu lên vai chồng, trên môi là nụ cười mãn nguyện.