Bạn đang đọc Cô Nàng Hoàn Hảo – Chương 4
Tôi giấu nhẹm cuộc gặp gỡ vô tình đó không nói cho Đông Đông vì tôi thừa hiểu kiểu gì cậu ấy cũng la tháo, rồi trì trích Đình Văn với những từ ngữ cay nghiệt, mà nói thật là khi nghe người khác nói về anh như thế tôi hoàn toàn không thích một chút nào. Trong tôi, hình ảnh Đình Văn hoàn hảo như một viên ngọc quí chẳng có một tỳ vết.
Buổi chiều, khi lớp học đã về hết, tôi ngồi lại góc sân trường trầm ngâm, Đông Đông bỏ đội bóng mà ngồi bên tôi, cậu ấy rút trong cặp ra một chai nước cam lạnh toát rồi đưa cho tôi. Cậu ấy uống coca, tôi thấy cậu ấy lắc nhẹ lon rồi bật nấp, nước bắn tung tóe thành những giọt li ti bay ra xa. Tôi nhíu mày.
– Cậu… còn trẻ con mà làm thế.
– Kệ, tớ thích là được.
Tôi lắc đầu với cái kiểu ương ngạnh của Đông Đông, cậu ấy thích gì, sẽ làm cho bằng được, mặc kệ người khác xung quanh. Thậm chí nhiều lúc tôi cũng cảm thấy cậu ấy mặc kệ những lời can ngăn của tôi.
– Haizzzzaaa!!!!!!!!!!!! Tôi thở dài thườn thượt, tâm trạng hỗn loạn và những gì vô tình được mắt thấy tai nghe lúc trưa khiến cho đầu óc tôi quay cuồng. Tôi cảm thấy ngột ngạt khi nhìn lại bản thân mình… một đứa con gái tầm thường chẳng có tài cũng chẳng có sắc.
– Có chuyện gì cậu không phải giấu tớ.
Tôi len lén nhìn ra xa, khẽ cười gượng, cố không cho Đông Đông nhìn thấy khóe mắt mình đang cay xè và cổ đang nghèn nghẹn không nên lời. Tôi đưa chai nước lên, cố đổ vào cổ đang gần như bị thiêu nóng bởi cái nóng của buổi chiều cuối mùa Hạ.
– Quay lại đây nhìn tớ này!
Đông Đông lấy tay đẩy nhẹ khuôn mặt tôi về phía cậu ấy, tôi khẽ gạt tay cậu ấy ra, rồi tự nhiên nước mắt cứ thế nhẹ nhàng rơi.
– Đừng có khóc, người ta lại tưởng tớ làm gì cậu.
– Hic hic hic…hu hu huh u…
– Cậu khóc xấu lắm! Đã xấu rồi lại còn…
– Hu hu hu hu…
Tôi khóc rống lên như một đứa trẻ, cũng chẳng hiểu uất ức vì chuyện gì mà tôi khóc cả, có lẽ là vì… Đình Văn, anh giống như một ngôi sao xa xăm mà tôi chẳng có cách nào với tới. Nhìn lại tôi xem, thử xem, tôi có khả năng để với tới được anh không?
Đông Đông cứ im lặng để tôi khóc như thế, cậu ấy chẳng nói chẳng rằng rồi lấy giấy ướt trong cặp ra lau mặt cho tôi. Cái cách làm của cậu ấy, chẳng dịu dàng, nhưng cũng chẳng có chút gì tỏ ra thương hại tôi, đơn giản như là cậu ấy chỉ muốn lau nước mắt trên khuôn mặt khó coi của tôi lúc ấy.
– Sạch rồi đấy, đứng dậy, đi về thôi.
Đông Đông nói như ra lệnh, tôi đứng dậy đi theo cái kéo tay của cậu ấy, nhưng cứ chốc chốc nước mắt lại chực tuôn ra. Tôi lấy xe ở nhà để xe của trường, loạng choạng với những bước đi bởi mắt tôi đã mờ đi vì nước. Vòng xe đầu tiên tôi nhào xuống đường, một chiếc xe máy lao đi vun vút qua…
– Thôi gửi xe lại, tớ đèo cậu về.
– Hic hic…
Đông Đông ái ngại nhìn bàn tay trầy xước của tôi, cậu ấy vào trường gửi xe lại cho tôi. Tôi ngồi sau cậu ấy, vẫn tấm tức khóc.
– Đồ ngốc xít này, nhiều nước mắt thế, tớ… hết sạch khăn ướt rồi!
Tôi im bặt khi nghe thấy tiếng Đông Đông vừa giận dữ vừa tỏ ra thông cảm cho tôi. Tôi khẽ lấy tay lau nước mắt, nhìn lên trước mắt tôi là tấm lưng to bè của cậu ấy, tôi nhẹ nhàng gục đầu vào… như muốn tìm kiếm một sự bình yên ở Đông Đông.
– Cậu… đừng phí nước mắt của mình vì anh ta. Hãy chứng tỏ cho anh ta thấy rằng, cậu là một cô gái tài năng mà bao nhiêu chàng trai đều đáng mơ ước. Cậu… làm được mà.
– Nhưng… tớ không thể…
– Cậu có thể, mà còn tớ ở đây, đừng lo gì.
Tôi vẫn gục đầu vào lưng Đông Đông từng lời nói của cậu ấy lọt vài tai tôi như có sức mạnh khiến nước mắt tôi ngừng rơi và rồi tôi cảm thấy được nguồn sức mạnh từ Đông Đông truyền qua người tôi. Tôi khẽ lau nước mắt.
– Cậu hứa đi, cậu sẽ giúp tớ, sẽ luôn ở bên tớ?
– Uhm, thề có trời đất chứng giám Đông Đông sẽ mãi mãi ở bên Phương Phương cho dù có bất kể chuyện gì xảy ra.
Lời hứa đó của Đông Đông, có tôi, cậu ấy và con đường chiều vàng vọt những nắng, có gió thổi nhẹ, có mây lững lờ trôi chứng kiến. Tôi dựa vào tấm lưng của Đông Đông, hé mắt nhìn khung cảnh xung quanh, chúng tôi yên lặng, mây yên lặng, gió yên lặng, con đường ngút ngàn yên lặng nhưng có lời hứa ấy là cứ vang vọng mãi như tạc vào trời đất.
Sau khi đã cạn kiệt nước mắt để khóc lóc và làm tình làm tội Đông Đông, tôi lấy lại tinh thần và quyết chí như một cô gái trưởng thành. Tôi quyết tâm sẽ không yếu đuối và trẻ con nữa, tôi quyết tâm sẽ trở nên tài giỏi để khiến cho Đình Văn chú ý đến tôi. Đó là những gì tôi đúc rút được từ bậc thầy Đông Đông, cậu ấy cho rằng, bất kì một người con trai nào như cậu là một ví dụ cũng sẽ bị thu hút bởi những cô gái tài giỏi. Và tôi đã tin lời Đông Đông.
Vấn đề đầu tiên của tôi lúc này là ngoại hình, tôi đang sở hữu một thân hình mà đối với Đông Đông dù chẳng hề trêu ghẹo tôi nhưng cứ mỗi khi đi qua hàng heo quay là cậu ấy lại cười hức hức, rồi chỉ trỏ nói thịt tôi chắc sẽ thơm ngon hơn cả con heo đang quay vàng ươm kia. Thú thật từ khi lên cấp 3 tôi cũng chẳng chú ý đến ngoại hình của mình, tôi ăn vô tội vạ, thích gì ăn nấy, và nhất là lại có thêm kẻ đồng minh là Đông Đông cứ thỉnh thoảng lại lôi kéo tôi đi ăn xiên, xúc xích hoặc mấy món nướng ở gần cổng trường đến nỗi bà chủ quán đã quen mặt hai đứa. Tôi đã tăng thêm 2kg nữa, như vậy là cao 1m60 nặng 60kg tròn trịa, đứng lên bàn cân suýt nữa tôi đã phát ngất đi. Đấy, tôi còn cảm thấy chán ngắt chính tôi thì làm sao tôi có thể tự tin gây sự chú ý từ Đình Văn được cơ chứ?
– Tớ bảo rồi, cậu phải tập thể dục đi.
– Hu hu hu, nhưng… dậy sớm đi học là một việc khó khăn với tớ, làm sao tớ có thể dạy sớm để đi tập thể dục được.
– Hừ, đồ lười biếng.
– Hu hu, tớ nghe nói là nhịn ăn sẽ gầy đi, đúng không?
“Cốc”
– Á, SAO CẬU ĐÁNH TỚ???
– Đồ ngốc xít này, đấy là cách giảm cân ngu ngốc nhất mà tớ từng biết, mấy bà chị tớ đã làm thế và có người đã phải nhập viện truyền nước đấy biết chưa?
– Vậy… vậy làm sao bây giờ?
– Tóm lại, ngày mai, buổi sáng 5h đi tập thể dục cùng tớ.
– Trời, tôi chết chắc rồi. Đồ Điên Đông Đông! Tôi ôm đầu kiểu vừa nghe được một tin sét đánh.
– Cậu mà không dậy tớ sẽ lột da cậu đấy, nghe chưa? Đông Đông trợn mắt hù dọa tôi như kiểu nếu không nghe lời cậu ấy tôi sẽ phải chịu đựng cơn thịnh nộ ấy.
– Đồ 4D!!!!!!!!! Ghừ ghừ. Tôi tức nghẹn cổ.
– 4D là gì? Cậu ấy ngớ người ra hỏi tôi.
– ĐỒ ĐIÊN ĐÔNG ĐÔNG. Hahaaahaaa. Tôi cười khoái trá vì cuối cùng cũng trêu lại được chứ không để cậu ta bắt nạt nữa cộng thêm sung sướng vì nghĩ ra một nick name vừa độc vừa lạ lại có thể khiến cho Đông Đông cứng họng chẳng làm gì được tôi.
– Được đấy, ngốc xít, cậu đứng lại cho tôi!!!!!! Đông Đông chạy rượt đuổi theo, tôi vành mắt xuống làm xấu măt chọc ghẹo lại cậu ấy. Sân trường ngập nắng, có hai kẻ chạy như điên rượt đuổi nhau, hai kẻ điên ấy là tôi và Đông Đông. Chúng tôi cứ thế trêu đùa cho đến khi mệt nhoài, mồ hôi vã ra như tắm nhưng ánh mắt và nụ cười đầy những tia hạnh phúc.
* * *
Đúng 5h sáng hôm sau, khi tôi còn đang êm ấm trên chiếc giường của mình và mơ một giấc mơ thật đẹp về Đình Văn thì tên nhãi Đông Đông đã lôi tôi dậy. Cái điện thoại bố mẹ lắp cho ở phòng tôi kêu ầm ĩ, tôi bật mình dậy vớ lấy nếu không muốn tiếng chuông reng reng ấy làm đánh thức cả nhà.
– Dậy mau, 5p nữa tớ ở cổng nhà cậu.
Tôi lò dò đi xuống nhà trong bộ dạng tóc tai rối xù xù, vớ tạm chiếc áo khoác mỏng khoác lên người, tôi mở cổng đi ra. 5h sáng, không khí còn ẩm hơi sương khiến tôi rùng mình, trong khi đó Đông Đông lại trông rất “xì pót” trong chiếc áo cộc, quần lửng, giầy thể thao đang toe toét cười với tôi.
– Của cậu này!
Đông Đông vứt về phía tôi đôi giày thể thao màu hồng, tôi đỡ lấy vẫn chưa hiểu chuyện gì.
– Đồ ngốc, đeo vào đi, nếu không muốn chân cậu sưng vù lên.
Tôi bỏ đôi dép lê ra rồi đeo giày và, nó vừa vặn với chân tôi, cậu ấy thật khéo léo. Tôi xoay người cho Đông Đông ngắm nghía.
– Đẹp chứ! Tôi hỏi, miệng cười toe sung sướng.
– Xời, con mắt của tớ mà! Đông Đông chống tay lên cằm, mắt vẫn nhìn đôi giày rồi gật gù- Thôi đứng thế đủ rồi đấy, chạy đi nào!
Đông Đông túm lấy tôi rồi lôi tôi đi, đường phố buổi sáng vắng tanh, chúng tôi quyết định sẽ chạy ra công viên gần trung tâm thành phố. Buổi sáng, ngoài công viên đông đúc hơn tôi tưởng tượng. Chạy được hai vòng hồ người tôi bắt đầu toát mồ hôi, nóng bừng bừng, chân thì có cảm giác đau nhức và người cảm giác khó chịu chẳng còn sức lực mà thở ra hơi được nữa.
– Hừ hừ hừ, tớ…mệt… mệt… lắm rồi… không chạy được… nữa đâu…
– Hít sâu vào nào, thở ra, ok rồi đấy, nghỉ một tý nhé!
Đông Đông dìu tôi nghỉ lại cạnh một chiếc ghế đá, cậu ấy chạy đi mua nước cho tôi. Lúc này, nắng đã bắt đầu chiếu xua tan đi sương đêm, người ra công viên tập lại càng đông hơn có cả những cụ già, cả em nhỏ, đám thanh niên như tôi và Đông Đông lại càng đông đúc hơn. Người thì đi bộ quanh hồ, người thì đá cầu, người thì tập dưỡng sinh, rồi xa xa có chỗ tập aerobic của mấy bà lớn tuổi. Đám thanh niên con trai thì có khu đá bóng riêng, tôi nhìn xung quanh rồi mới nhận ra rằng tinh thần thể dục ở khắp nơi và chẳng kể già hay trẻ. Mấy chị con gái mặc đồ thể thao, quần sooc đi bộ quanh đó làm ấy anh con trai trầm trồ ngước nhìn theo, tôi cũng vậy, nhìn dáng người khỏe mạnh đầy đặn tôi trố mắt mơ ước.
– Uống đi. Đông Đông đưa cho tôi chai nước lọc.
– Tớ tưởng nước cam chứ, cậu hay mua cho tớ nước đó còn gì.
– Ngốc ạ, không phải cậu đang muốn giảm béo à? Tập thể dục nên uống nước lọc thôi. Đông Đông giải thích cho tôi.
– Ừ nhỉ, tớ quên, hihihi. Tôi cười toét, thấy ngố ngố vì cái kiểu trẻ con không hiểu chuyện của mình.
– Cứ chăm chỉ tập đi, rồi một ngày cậu sẽ có được thân hình siêu nóng bỏng như mấy chị kia kìa. Hahaha. Đông Đông lại bắt đầu chọc ghẹo tôi.
– Xí, đồ hám sắc.
– Tớ mà không hám sắc thì tớ biến thành con gái như cậu rồi. Chẳng phải con gái xinh ra là để con trai ngắm sao? Vậy cớ sao không biết làm đẹp ình?
Tôi cứng họng với lí luận của Đông Đông, mà đúng là tôi thấy những điều ấy cậu ấy nói chẳng sai chữ nào. Tôi suy ra một điều rằng, để thu hút Đình Văn, trước tiên vẻ ngoài của tôi phải “ổn” đã, chứ không phải là một thân hình “múp míp” như bây giờ. Nếu như để so sánh tôi với những cô nàng trong bộ sưu tập của Đình Văn có lẽ là hàng tỉ năm nữa tôi mới có thể đọ lại được nếu cứ giữ cái vẻ hồn nhiên vô tư ăn uống ngủ nghỉ như bây giờ.
Buổi sáng đầu tiên dậy sớm tập thể dục khiến cho tôi không ít phiền toái, bố mẹ sáng dậy tá hỏa đã không thấy tôi đâu còn định đi tìm. Họ kiểu như bị ngạc nhiên thái quá không còn có thể nói được lời nào khi nhìn thấy tôi đang rất vui vẻ trả lời rằng “con đi tập thể dục về ạ”. Tôi tắm giặt sạch sẽ rồi đi học, chứ không phải như mọi hôm phải nhờ đến mẹ tôi “hò đò” kêu tôi dậy nữa.
Tôi đến lớp sớm, hí hửng với ý nghĩ chắc mình sẽ là người đầu tiên nhưng đã thấy Đông Đông đến trước tôi rồi. Tôi chu mỏ, cau mày rồi lườm Đông Đông một cái, và ra vẻ làm mặt như giận dỗi vì cậu ấy đến trước tôi. Đông Đông thấy thế rồi bật cười, rồi cậu ấy phẩy tay như kiểu không thèm chấp.
Nhưng cái sự nghiệp tập thể dục của tôi cũng chỉ được có 2 hôm, sau hôm thứ 3 chân tôi bị đau cơ không thể nào nhấc lên được, thậm chí lê lết để đạp xe đi học cũng là một vấn đề khốn khổ đối với tôi. Cuối cùng thì tôi lại phải nhờ đến cái kẻ mà đã hại tôi ra nông nỗi này, và cái kẻ ấy đang kêu than rằng giúp tôi là đang “tự đem dây buộc cổ”. Đông Đông rút cuộc phải qua đón tôi vì chân đau tôi và cậu ấy tỏ ra khá hối hận sau khi phải đưa đón tôi hàng ngày, lại cả thêm chuyện tôi càu nhàu ở đằng sau trách móc đủ kiểu này nọ.
Sau chuyện tôi bị đau chân vì 2 hôm dậy sớm tập thể dục, đám bạn trong lớp chẳng hiểu đã biết được và chọc ghẹo tôi. Mấy đứa con trai lém lỉnh nói với tôi rằng, nếu lớp trưởng giảm được cân thì chúng sẽ gọi tôi là “chị” hoặc “đại ca” tùy theo ý tôi muốn. Phương Anh và Huyền Thương có vẻ như rất thích thú với những gì được nghe thuật lại từ miệng của Đông Đông khiến cho tôi càng căm tức hơn. Như vậy việc tập thể dục giảm cân của tôi giờ không còn là chuyện giữa tôi và Đông Đông nữa mà bây giờ trở thành chủ để HOT của lớp, điều đó khiến cho tôi cảm thấy rằng, nếu như từ bỏ ý chuyện giảm cân này thì tôi làm sao có đủ dũng khí mà đứng lên lãnh đạo đám thường dân ở lớp nữa.
– Hừ, Đông Đông, được lắm, cậu lại khiêu khích tớ, ĐỪNG CÓ HÒNG, CỨ CHỐNG MẮT LÊN MÀ COI!!!!!!!!!
Tôi bắt đầu với cái quyết tâm giảm cân bằng một tinh thần cao vời vợi, việc này là hoàn toàn do tôi TỰ NGUYỆN chứ không phải do tên điên Đông Đông bắt ép nữa.
Nhưng đôi khi cuộc sống không phải cái gì muốn là được cả, tôi bắt đầu nghiên cứu hết những kiến thức khoa học để tốt cho chuyện ăn kiêng, sau khi mất một buổi tối ngồi nghiên cứu tôi rút ra được rằng rau là loại thức ăn nhất cho tôi lúc này và kiêng kị những gì có liên quan tới từ “thịt”. Tôi cũng tránh xa tất cả những loại thức ăn béo bở cũng như tất cả những món ăn yêu thích ở cổng trường cùng với Đông Đông mặc kệ cậu ấy vẫn nhăn nhở nhìn cái mặt thèm thuồng của tôi nhìn cậu ấy ăn ngon lành.
– Thôi ăn đi chứ, cậu cứ ngồi nhìn tớ áy náy lắm.
– Hứ, tớ không ăn.
– Một cái xúc xích không béo được đâu.
– KHÔNG là KHÔNG mà.
Tôi đã quyết tâm rồi, quyết tâm cao như núi Thái Sơn nên mặc kệ Đông Đông vẫn cứ cố tình trêu chọc tôi. Cuối cùng cậu ấy cũng phải đầu hàng mà không trêu tức tôi nữa.
– Thôi ăn đi… cậu mà ốm… tớ… thương lắm.
Tôi cười toe vì lần đầu tiên nghe được một gọi là tử tế từ cậu bạn thân vốn dĩ bình thường vẫn tỏ ra chẳng tốt đẹp gì. Tôi nhảy lên bá vai cậu ấy, giật giật tóc đầu đinh vuốt keo dựng đứng của Đông Đông.
– Cảm ơn, cậu đúng là bạn tốt của tớ.
* * *
Đồ Điên Đông Đông hí hửng với đội bóng tham gia giải đá của trường, mỗi buổi chiều tôi chán ngắt với việc ngồi xem cậu ấy và đội tập luyện với nhau. Giải đấu lần này là chương trình được tổ chức cùng với hội trại để lấy thành tích thi đua. Lớp tôi mới vào nhưng đã phát hiện ra những nhân tài như Phương Anh, Huyền Thương tham gia hát hò, diễn kịch thi văn nghệ. Còn các thành viên khác trong lớp thì đang rất háo hức với hội trại, từ việc nhỏ nhất như giấy trang trí, khung trại, mô hình… đều được nhiệt tình hưởng ứng. Tôi khá mệt với việc phải lên kế hoạch và phân công xem ai sẽ đảm nhận những công việc gì. Nhóm Hiếu “hâm”, Xuân Trường, Ngọc Bảo, Hoàng Lâm lo đảm nhiệm bản vẽ và mô hình, nhóm Trung, Nguyệt, Hoa, Ngọc Lan lo đảm nhiệm cắt giấy trang trí, nhóm Mai, Hà thì lo các khoản về hậu cần và những món ăn chúng tôi sẽ bán ở hội trại hôm đó… tóm lại là hàng đống việc đổ lên đầu nhưng xem ra ai cũng nhiệt tình vì dù sao đây cũng là hoạt động đầu tiên vào cấp 3 mà chúng tôi sẽ cùng nhau làm. Nhóm bóng đá 6 người của Đông Đông ngoài việc tập luyện cũng giúp cả lớp những việc như tập căng bạt, cây gậy… Là lớp trưởng nên trọng trách của tôi càng trở nên nặng nề hơn, nhưng tôi đang phấn đấu để trở thành một cô gái tự tin, quyết đoán và giỏi lãnh đạo nên tôi cố gắng hết sức mình coi như đây là một khoảng thời gian để tập dượt.
Việc phân công ở lớp tôi phải quản lý và bao quát tất cả, ngoài ra, bản kế hoạch hội trại ở trường các chương trình đều do tôi viết ra nên để kết hợp triển khai với các lớp khác cũng là một vấn đề đầy trọng trách. Đình Văn sau khi xem bản kế hoạch đã rất khen ngợi tôi, cũng chỉ có một vài điểm nhỏ cần sửa lại.
– Anh đã không lầm khi nhìn nhận khả năng về em, bản kế hoạch rất tuyệt! Đình Văn khen ngợi tôi khi tôi đến gặp anh để bàn bạc.
– Hi, em cũng chỉ viết theo những gì em cảm thấy là hợp thôi.
– Nhưng rất ok, cũng khá mới lạ nữa.
– Cảm ơn anh.
– Việc thi đấu bóng đá anh sẽ lo, chương trình Văn nghệ bên Chuyên Văn 10 sẽ đảm nhiệm, hoạt động sách ảnh sẽ do Chuyên Lý 12, cắm trại sẽ do cả ban tổ chức tiến hành chấm điểm, những hoạt động chung trong ngày sẽ được tập dượt, riêng khoản nhảy cổ động thì anh sẽ giao cho Chuyên Anh… Còn em sẽ bao quát và tổ chức chung. Đây là dịp mà em có thể thể hiện tài năng lãnh đạo của mình, cuối chương trình còn có cuộc bầu chọn dành cho “người lãnh đạo tài giỏi” của cả trường đấy.
Tôi nghe từng lời Đình Văn nói không sót một chữ nào, tôi khá hào hứng với cuộc bầu chọn này vì đây là cuộc bầu chọn thường niên. Mỗi năm chỉ có một người nhận được đề cử cho giải thưởng này và cũng sẽ trở thành người nổi tiếng trong trường. Tôi được biết hai năm liền giải đó dành cho Đình Văn.
Tôi chớp chớp mắt đứng xem những bức ảnh trong phòng truyền thống của trường, có một góc những bức ảnh lưu lại những ngôi vị “lãnh đạo tài giỏi” của trường trong nhiều năm qua. Điều đặc biệt là trong suốt 15 năm tổ chức chương trình này chưa hề có một cô gái nào đạt được danh hiệu này.
– Thế nào? Em sẽ là một trong những người được vinh danh ở đây chứ?
Đình Văn cười tủm tỉm rồi nói với tôi khi mắt tôi đang dán vào những bức ảnh và bằng khen một cách đầy thán phục. Tôi vẫn chăm chú và thầm ao ước một ngày ảnh của tôi sẽ được dán bên cạnh ảnh của Đình Văn như thế này.
– Cô gái quyền lực nhất và duy nhất trong 15 năm qua, em nghĩ em sẽ trở thành cô gái đó không?
Tôi ngước mắt lên nhìn Đình Văn, đôi mắt anh nhìn về phía những bức ảnh và danh hiệu. Tự sâu thẳm tâm hồn tôi có một điều gì đó thôi thúc một cách mãnh liệt, nó giống như một nguồn sức mạnh vô cùng ghê gớm mà tôi chưa lần nào khám phá ở bản thân mình
“Đình Văn, nếu em có thể trở thành cô gái duy nhất trong 15 năm lịch sử trường đạt được vị trí đó, thì anh có đưa mắt về nhìn em chỉ một lần thôi không?”