Cô Nàng Hoàn Hảo

Chương 3


Bạn đang đọc Cô Nàng Hoàn Hảo – Chương 3


Vậy là bắt đầu từ buổi đó, tôi với Đông Đông chính thức là bạn bè, tôi coi như việc cậu ấy biết được bí mật của tôi giờ là bí mật chung của cả hai đứa. Cái vẻ nghiêm túc của cậu ấy khiến tôi bớt lo lắng và ít ra thì giờ đây cũng có thêm một cái đầu để suy nghĩ cho SỰ NGHIỆP TRỞ NÊN HOÀN HẢO của tôi. Dù có chút gì đó không tự tin nhưng tôi lại có cảm giác tin tưởng đối với Đông Đông, cũng không hiểu sao lại như thế nữa, mặc dù cái thái độ của cậu ấy cũng chẳng mấy khác so với trước đó.
Tôi cũng chẳng nghĩ nhiều hơn, có lẽ, một người lắm trò như Đông Đông sẽ nghĩ ra khối thứ hay ho để thay đổi tôi, hoặc ít ra là cậu ấy có thể góp ý cho tôi. Và tôi vui với điều đó.
Đông Đông vẫn thích kiểu trêu chọc tôi, có thể bởi do cái vẻ ngoài của tôi lúc nào cũng khiến cho người khác bật cười và cả cái kiểu « ngố rừng » của tôi nữa. Tôi là đứa vụng về, chẳng biết chau chuốt trong lời nói, cũng chẳng hiểu biết nhiều chuyện, nghĩ gì thì nói đấy và hễ cứ động vào thứ gì thì chẳng hỏng chắc cũng phải sửa. Có Đông Đông bên cạnh tôi cảm thấy an tâm hơn, vì cậu ấy luôn biết cách nhìn nhận sự việc xung quanh hơn là tôi.
– Vậy… việc đầu tiên cậu giúp tớ là gì ? Tôi hỏi Đông Đông vì muốn biết cách cậu ấy sẽ giúp đỡ tôi như thế nào.
– Thì đấy…
– Gì cơ ?
– Giúp cậu trở thành lớp trưởng của A1.
– Hừ, không biết là giúp hay là hại tớ nữa. Tôi phụng phịu.
– Thì việc cậu trở thành thủ lĩnh, cậu sẽ tự tin và đỡ nhút nhát hơn.
– Hóa ra là vậy. Tôi gật gù, giả bộ suy nghĩ, nhưng thực tình tôi cũng chẳng hiểu lời Đông Đông nói như vậy là có ý gì cả.
– Đồ ngốc, gật gù như vậy nhưng có hiểu quái gì đâu. Đông Đông gí ngón tay vào trán tôi.
– Đúng, sao cậu biết. Tôi cúi sát vào mặt cậu ấy, cười toe, bộ mặt ngố của tôi khiến cho cậu ấy bật cười.
– Haizzz, bó tay với cậu.
Đông Đông xách ba lô đứng dậy, tôi chạy theo cậu ấy, cái dáng cao và thư thái của cậu ấy bước nhanh và dài hơn tôi khiến tôi phải cong chân lên chạy theo. Sân trường ngập nắng, có hai cái bóng một ột thấp in bóng xuống sân trường, một cái bóng cao dài là Đông Đông, một cái bóng tròn là tôi luôn đi sau và mải mê đuổi theo cậu ấy.
Tôi và Đông Đông hay đi về cùng nhau, rồi trên lớp cũng ngồi cùng một bàn. Cậu ấy dường như là một con người khác khi chăm chú làm một việc gì đó, ví dụ như khi nghe giảng, cậu ấy chẳng hề quan tâm bên cạnh tôi đang nói hoặc làm gì. Tất cả mọi tập trung cậu ấy dồn vào bài giảng và những lúc như thế tôi cũng chẳng thấy nụ cười lém lỉnh của cậu ấy đâu nữa, chỉ biết rằng, thay vào đó là một khuôn mặt nghiêm nghị.
Đông Đông thích chơi đá bóng, và việc tôi phải ngồi hàng giờ ở sân bóng để chờ cậu ấy là việc hết sức bình thường. Thề là từ lớn tới nhỏ tôi không hề biết đến hai từ « bóng đá » là môn thể thao nào, cũng chẳng hiểu những từ chuyên môn như « biên », « việt vị », « sút phạt »… nhưng vì Đông Đông mà cứ buổi chiều sau khi học xong tôi lại phải ngồi ở đó và đợi cậu ấy. Thỉnh thoảng giữa hiệp đấu, Đông Đông người đầy mồ hôi chạy vào xin tôi nước uống hoặc lấy khăn ướt lau mặt.
Cái sân bóng sau trường tôi buổi chiều nào cũng tụ tập đông đúc. Hai cô bạn Phương Anh và Huyền Thương của tôi chẳng một buổi chiều nào là không hò hét cổ vũ cho Đông Đông. Tôi thì chẳng biết gì, chỉ ngồi im chẳng dám ho he và lại lôi sách ra đọc cho giết thời gian.
Buổi chiều, cũng như bao lần tôi lôi sách ra để đọc trong khi đợi Đông Đông. Sân bóng ầm ĩ với những tiếng reo hò cổ vũ, chốc chốc những quả bóng bay ra ngoài sân, có lần hướng về phía tôi nhưng mặc lệ tôi vẫn chăm chú vào những trang sách của mình, bỗng dưng có một cái bóng đứng che khuất ánh sáng của tôi. Tôi ngước mắt nhìn lên…
Một người con trai đang đứng bên cạnh và cúi xuống nhìn những trang sách tôi đang lật qua lật lại.
– Anh có thể mượn cuốn em đang đọc không ? Người con trai đó vẫn chăm chú vào quyển sách của tôi.

– À, vâng, tất nhiên là… được ạ. Tôi vẫn ngây người ra.
Người con trai đó khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh tôi, anh khẽ đẩy gọng kính lên sát vào mắt, anh lấy quyển sách từ tay tôi.
– Gone with the wind ?
Tôi khẽ gật đầu hiền từ, mặc dù tôi cá rằng khuôn mặt tôi bây giờ đang tỏ thái độ ngơ ngơ trước cái hành động vô cùng tự nhiên ấy của anh.
– Là Đình Văn đấy !
– Ôi, đẹp trai quá !
Tôi nghe được mấy đứa con gái đứng đằng sau thì thào, anh vẫn chẳng mảy may để ý đến thái độ của đám xung quanh. Đình Văn xem qua quyển sách rồi quay sang hỏi tôi.
– Em vẫn có thể đọc được sách khi cả một đám đang ồn ào bên cạnh như thế này à ?
– Hì… vâng ạ, vì em thấy bóng đá chán ngắt. Tôi cười rồi trả lời thành thật. Đình Văn cũng cười.
– Gì nhỉ, à… Phương Phương… !
Đình Văn làm vẻ nhớ tên tôi rồi khẽ cười. Tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ tôi lại là đứa nổi tiếng dễ sợ như vậy sao, đến một hotboy trong trường cũng biết đến tên tôi.
– Sao anh biết tên em tài thế ?
– Biết thì biết thôi.
Đình Văn cười, mắt dõi theo từng đường bóng của cả hai đội. Tôi nhìn ra, thấy Đông Đông đang hùng hục chạy theo từng đường bóng và sút những cú dứt điểm. Đám đông hò reo cổ vũ vui mừng vì pha ghi bàn của cậu ấy, tôi khẽ cười. Đông Đông quay lại phía tôi giơ ngón tay hình chữ V ra hiệu chiến thắng. Tôi vỗ tay chúc mừng cậu ấy, dù chẳng hiểu gì về bóng đá nhưng tôi thấy Đông Đông vui nên tôi cũng vui thay cậu ấy.
Như vậy, đó là lần đầu tiên tôi gặp Đình Văn, đứa con gái ngốc như tôi lúc ấy chẳng hề biết rằng đó là anh chàng lớp trưởng lớp 11 chuyên Hóa, vẫn thường có một chiếc xe BMW đưa đón mỗi ngày. Đình Văn là công tử của một gia đình giàu có kinh doanh khách sạn nổi tiếng trong thành phố. Anh cũng là người được giải Nhất môn Hóa quốc gia và là gương mặt ưu tú mỗi sáng thứ hai hàng tuần thầy Hiệu trưởng vẫn đem ra làm gương cho những đứa lớp 10 chúng tôi.
Đình Văn có khuôn mặt chữ điền, sống mũi cao, môi đỏ, mắt đen một khuôn mặt toát lên vẻ nam tính, thân thể cường tráng. Anh cao khoảng 1m80. Đình Văn không trắng như Đông Đông mà có một làn da ngăm ngăm đen. Ít ra về khoản này tôi cũng tự tin hơn chứ không như tên Đông Đông suốt ngày lấy cánh tay ra mà chê bai da dẻ của tôi. Dường như tôi chẳng tìm thấy một khiếm khuyết nào ở Đình Văn từ ngoại hình, học thức cho đến gia cảnh, thậm chí tôi chẳng hề thấy anh nổi nóng với bất kì ai. Lúc nào cũng rất nho nhã và lịch thiệp với tất cả mọi người.
Mỗi buổi chiều ngoài sân bóng, Đình Văn ngồi bên cạnh tôi như thế, anh xem bóng đá, còn tôi chăm chú đọc sách. Thực tình Đình Văn ngồi cạnh bên tôi nào có được chữ vào đầu nhưng tôi vẫn cứ phải giả vờ như thế, thỉnh thoảng liếc qua nhìn khuôn mặt đang biểu lộ vui sướng hay tiếc nuối qua từng đường bóng của anh khiến lòng tôi dâng lên thứ cảm xúc rất lạ lùng.
– Cậu thích Đình Văn à ? Đông Đông chẳng ý tứ gì hỏi thẳng vào mặt tôi như thế.
– Thì… thì…không…à không… ý tớ là… Tôi ấp a ấp úng chẳng trả lời được một câu cho ra đầu ra cuối.
– Tớ hỏi là THÍCH hay KHÔNG THÍCH ? Đông Đông gần như nổi giận với tôi.

– Tớ… không phải là không thích.
– Vậy là CÓ.
Tôi lặng im đứng nhìn cái thái độ của Đông Đông, cậu ấy suy nghĩ một hồi rồi lấy hay tay chống cằm. Tôi giống như một kẻ tội lỗi với cái thứ tình cảm của chính mình đứng trước mặt Đông Đông giả bộ thành thực. Nhìn tôi một lượt rồi cậu ấy bảo.
– Cậu thì… không thể được ?
– Tại sao ?
– Tại… tại cậu… ngốc nghếch… béo, mặt cũng bình thường, học hành cũng thế…cậu chẳng phải là cô gái hoàn hảo để đứng với Đình Văn.
– Nhưng cậu nói cậu sẽ giúp tớ cơ mà ? Tôi kéo sát mặt Đông Đông về phía mình, rồi nhìn sâu vào mắt cậu ấy.
– Tớ…
– Đông Đông, tớ cần sự giúp đỡ của cậu. Cậu đã nói…
– Được thôi. Đông Đông thở dài.- Nếu cậu muốn đến thế, để thích nghi với anh ta.
Cậu ấy ôm đầu thiểu não có vẻ bất lực trước thái độ rất quả quyết của tôi. Đông Đông nhìn tôi thêm một lượt nữa rồi hỏi.
– Cậu thích bắt đầu như thế nào đây ?
– Sao cậu lại hỏi tớ ? Chuyên gia là cậu cơ mà ? Cậu hứa sẽ giúp tớ.
Đông Đông chẳng nói chẳng rằng với tôi một lời, hai chúng tôi lại đi lòng vòng quanh sân trường. Tôi lại lẵng nhẵng đi đằng sau cậu ấy năn nỉ. Cái dáng cao cao của cậu ấy khiến tôi cứ phải ngước cổ lên nhìn xem thái độ của cậu ấy như thế nào. Cậu ấy cứ mặc tôi đi theo cậu ấy đằng sau như thế, rất lâu, Đông Đông im lặng tôi đoán rằng cậu ấy đang suy nghĩ tìm cách cho tôi.
Nắng chiếu hanh hanh lên khuôn mặt cậu ấy, tôi nheo mắt nhìn, ánh nắng làm tôi có cảm giác khó chịu. Lấy tay che mắt, tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ của Đông Đông, khuôn mặt trầm ngâm khó hiểu.
– Tớ… sẽ giúp cậu.
Cuối cùng Đông Đông cũng đồng ý với cái yêu sách của tôi với một thái độ miễn cưỡng nhưng tôi mặc kệ, dù sao thì có Đông Đông tôi cũng tự tin lên nhiều. Tôi cũng chẳng biết Đông Đông sẽ giúp tôi thế nào, nhưng nếu chỉ một mình tôi chắc tôi chẳng thể làm được gì cả, ngay cả chuyện mở miệng để nói chuyện với Đình Văn tôi cũng luôn cảm thấy khó khăn. Chính tôi còn nghi ngờ bản thân rằng tôi đang bị mắc một chứng bệnh gọi là HỘI CHỨNG CỦA NHỮNG NGƯỜI KHÔNG BIẾT DIỄN ĐẠT CẢM XÚC CỦA MÌNH.
Kể từ 1 tuần sau cái gật đầu nói sẽ giúp tôi, Đông Đông lặn mất tăm, trên lớp chăm chú nghe giảng thậm chí còn không quay sang nhìn tôi. Lúc lấy xe ở nhà xe, cậu ấy cũng vèo một cái biến mất, ngó trước ngó sau tôi đã không thấy cậu ấy đâu nữa rồi. Tôi lòng ôm hận, hậm hực nghĩ rằng Đông Đông đang chơi « xỏ » mình. Tôi về nhà, lòng buồn bã, ăn cơm xong rồi leo lên giường nằm.
– Phương Phương, có nhà không hả ?

Tôi còn ngáp ngủ nhưng vẫn không thể quên được cái giọng của Đông Đông qua điện thoại. Gần như 1 tuần nay cậu ta chẳng thèm mở lời với tôi nên nghe được cái giọng nói dù là khó chịu này nhưng tôi vẫn cảm thấy vui đến khó tả.
– Tý tớ đến nhà cậu.
– Hả ? Để làm gì ? Tôi choàng tỉnh.
– Hừ, chuyện này không thể nói ở chỗ khác được.
Đông Đông nói xong rồi cúp rụp máy xuống, rồi khoảng 10 sau, tôi đã thấy cậu ra bấm chuông cửa inh ỏi. Cái mặt lấp ló sau cánh cửa tôi nhìn thấy đáng ghét vô cùng.
– Chuyện gì, không nói được trên lớp… lại còn đến nhà tớ. Tôi tỏ vẻ khó chịu, vẫn hậm hực về chuyện hôm trước.
– Thế tóm lại cậu có cho tớ vào không ?
– Hừ… có. Tôi cong môi lên kiểu phụng phịu rồi mở cửa cho Đông Đông dắt xe vào. Con ngựa sắt của cậu ấy được dán trông lạ mắt và độc đáo, nó khiến cho con Lu nhà tôi dường như quên mất nên gầm gừ Đông Đông hơn là việc gầm gầm mấy cái hình thù kì dị cậu ấy gắn ở đuôi xe.
Tôi tròn mắt nhìn Đông Đông uống cạn cốc nước lạnh tôi đưa cho, mồ hôi cậu ấy túa ra ướt đẫm cổ áo phông thành những vệt dài. Rồi cậu ta rút trong túi quần bò rộng thùng thìng một tờ giấy nhăn nheo, trên đó có mấy dòng được ghi chép lại.
– Đây là tất cả những gì về tên Đình Văn ngu ngốc của cậu.
Tôi tóm lấy tờ giấy như bắt được vàng không quên lườm Đông Đông một cái rõ dài. Nhưng chưa cầm được nóng tay Đông Đông đã giật lại nó từ tay tôi.
– Tên ngốc đó…
– Làm ơn đừng gọi Đình Văn của tớ như thế…
– Hừ, của tớ cơ đấy, thôi được rồi…thế này nhé, anh ta là công tử của chuỗi khách sạn Vương Cường, nổi tiếng nhất trong thành phố này… cái đó cậu biết rồi… lớp trưởng chuyên Hóa…cái này cũng biết rồi nhỉ… anh ta có 3 anh em trai, sau còn hai nhóc sinh đôi nữa học lớp 4. Đây là người được đánh giá là ngoan, học giỏi, giao tiếp lịch thiệp với tất cả mọi người xung quanh đặc biệt rất được lòng phái nữ. Nhưng anh ta cũng là người khá cao ngạo. Ngoài học trên lớp anh ta còn thích chơi ghita, bóng bàn, cầu lông, bơi lội, vẽ tranh, cờ vua…. Sở thích của anh ta là môn Hóa và đọc sách, ngoài ra còn biết quản lý công việc kinh doanh của gia đình, anh ta cũng chính là chủ cửa hàng của phòng tranh Bạch Dương trong thành phố…
Đông Đông nhìn tôi dò xét – À, anh ta còn có một người bạn gái cũ, hiện đang học ở Anh, nghe nói cũng là một người rất tài giỏi, trước học chuyên Anh ở trường mình, theo như tin đồn thì cô ta rất xinh nữa. Yêu cầu bạn gái của anh ta là người phải xinh đẹp, tài năng… nói chung là hoàn hảo…Đa số con gái đến với anh ta đều là những cô nàng xinh, giỏi, nói chung cũng ngang ngửa anh ta…
Tôi ngồi phịch xuống giường như kiểu vừa nghe được những trong ngày tận thế của trái ấy. Trời ơi, một người như vậy làm sao một đứa con gái như tôi có thể sánh bằng anh ? Một đứa con gái vụng về, nhút nhát, với vô vàn khiếm khuyết…
– Điều quan trọng bây giờ là, cậu phải… gây sự chú ý của anh ta bằng một cách nào đấy ! Đông Đông đặt nhẹ tay lên vai tôi quả quyết như vậy.
* * *
Cuộc họp các lớp trưởng kéo dài trong vòng 3 tiếng đồng hồ xoay quanh chuyện tổ chức cắm trại cho khối học sinh lớp 10 mới vào. Thực tình thì tôi chẳng ham hố gì nhưng bởi vì… bởi cuộc họp này có sự xuất hiện của tất cả các lớp trưởng của ba khối, và trong đó có Đình Văn nên tôi đã hết sức chú ý lắng nghe.
– Chương trình cắm trại lần này là dành cho khối 10 nên tôi nghĩ nên dành cho các bạn khối 10 đứng ra tổ chức, vừa có thể xuất hiện những ý tưởng mới và còn làm mới lạ hơn những năm trước.
Đình Văn đại diện cho khối 11 cũng như trong ban tổ chức đưa ra ý kiến.
– Nhưng chúng ta cần một người có đủ bản lĩnh đứng ra nhận việc này. Lớp trưởng chuyên Anh khối 12 lên tiếng.
– Ai là người sẽ lên kịch bản và nhận nhiệm vụ này ?
Cả phòng im lặng, không có một cánh tay nào đưa lên, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt Đình Văn lướt qua tôi. Tôi khẽ cúi mặt xuống để tránh ánh mắt nhìn của anh,có mấy ý kiến ngồi dưới to nhỏ nói rằng việc này là quá sức cho học sinh khối 10 mới vào trường.

« Tôi sẽ làm… »
Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại chính là người thốt ra câu ngớ ngẩn đó. Suốt 16 năm sống trên đời nhưng chưa lần nào tôi cảm thấy mình ngu ngốc như lần này. Có lẽ, tôi lại phát hiện thêm một bệnh mới ình : BỆNH KHÔNG THỂ KIỂM SOÁT ĐƯỢC LỜI NÓI VÀ HÀNH VI CỦA BẢN THÂN.
– Tốt lắm, Phương Phương, vậy chuyện này sẽ giao cho em. Tuần sau đưa anh bản kế hoạch.
Đình Văn gật đầu với « quyết định lỡ làng » của tôi. Chỉ khi cuộc họp kết thúc và mọi người đi về hết tôi mới nhận thức được rõ ràng mình vừa hành động điên rồ như thế nào.
– Cố lên, anh sẽ giúp em ! Đình Văn khẽ nháy mắt với tôi, anh cười rất tươi, còn tôi mặt đang méo xệch như một cái giẻ lau nhúng nước.
– Đông Đông, cậu PHẢI giúp tớ. Tôi gào lên trong điện thoai như thế và rốt cục Đông Đông trả lời tôi như thế này thay cho câu đồng ý « Đồ ngốc xít »
Bản kế hoạch nhờ có sự trợ giúp của Đông Đông khiến cho tôi hoàn thành sớm trước 1 ngày so với dự định. Trước đó, tên Đông Đông đã không biết bao nhiêu lần bắt tôi làm lại, sửa, làm lại, sửa để cuối cùng đã ra đời một bản kế hoạch với những chương trình hoàn hảo. Giữa buổi trưa giờ nghỉ để chiều học ca khác, khi mà đám bạn trong lớp và Đông Đông đã đi ăn trưa, tôi tung tăng mang đến cho Đình Văn, lớp chuyên Hóa học trên tầng 4 còn lớp tôi học ở tầng 2.
– Anh xin lỗi. Tôi nghe thấy tiếng nói đằng sau cầu thang cạnh lớp chuyên Hóa.
Một cô bé xinh xắn đang khó thút thít, trên tay là khăn giấy được Đình Văn khẽ nhét vào tay cô
– Chúng ta chia tay…
Đình Văn khẽ cúi xuống và dịu dàng lau nước mắt cho cô bé kia, tôi đứng nép phía sau, cố gắng để hai người đó không thấy mình. Đình Văn hơi cười mỉm khi thấy thái độ của cô bé, khuôn mặt anh rấy bình thản còn cô bé tôi có thể nhìn thấy từng đợt đôi vai nhỏ bé của cô run lên sau từng tiếng nấc.
– Anh… chẳng lẽ… anh không còn yêu em nữa sao ?
– Anh chưa bao giờ nói yêu em. Đình Văn lạnh lùng nói.
– Anh hãy nói đi, vì sao… em không thể trở thành bạn gái anh nữa ?
– Vì em không thích hợp.
Cô bé ôm mặt khóc nức nở rồi chạy đi. Tôi đứng im không nói được tiếng nào khi bắt gặp cảnh không muốn, tôi định bước xuống cầu thang quay trở lại lớp học nhưng rồi bước chân tôi khựng lại.
– Phương Phương, em đấy à?
– À… à… em… em đến đưa cho anh cái này.
Tôi đẩy bản kế hoạch vào tay Đình Văn rồi chạy mất hút sau mấy bậc cầu thang. Tôi sợ rằng anh đã biết chuyện tôi đứng nghe lỏm được. Có lẽ Đình Văn cũng đã đoán được…
Ôi, Đình Văn của tôi, anh chàng hoàn hảo của tôi, tôi đã chứng kiến cái cảnh anh nhẫn tâm đến dịu dàng từ chối tình cảm của một cô gái xinh đẹp. Vậy thì tôi sẽ phải tính sao đây? Tôi sẽ phải làm sao nếu như một ngày tôi đứng trước mặt anh và nói tôi thích anh để rồi nhận lại một cái cười khẩy và một câu nói lạnh lùng “em không thích hợp”? Bởi tôi chẳng xinh đẹp, chẳng giỏi giang, chẳng có gì để “thích hợp” với anh ấy cả…
Thử xem có ai đau khổ hơn tôi không?
Đình Văn, em nhất định sẽ trở nên hoàn hảo, để có thể sánh bước cùng anh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.