Cô Nàng Hoàn Hảo

Chương 11


Bạn đang đọc Cô Nàng Hoàn Hảo – Chương 11


Một chàng trai trưởng thành đang ôm lấy chân tôi và khóc nức nở trong thang máy tối om khiến tôi bối rối tới mức chẳng biết làm gì nữa. Tôi càng vỗ về thì anh ta càng khóc to và sợ hãi giống hệt như một đứa trẻ. Những vệt nước mắt khẽ chạm lên má tôi man mát và cái cảm giác của tôi lúc này là mình giống như một…bà mẹ đang nựng nịu đứa con thơ của mình.
Nút báo thoát hiểm cũng chẳng thể hoạt động được, tôi gỡ tay anh ta ra khỏi chân mình để đứng dậy. Nhưng không thể nào bởi chàng trai trưởng thành này đang ôm chặt lấy chân tôi tưởng chừng như không thể nhúc nhích được.
Có vài tiếng nói ở bên ngoài và tiếng đập sầm sầm vào cửa thang máy. Tôi nghe được và kêu lên để mong ai đó nghe thấy tiếng mình để cầu mong sự cầu cứu. Cũng có vài tín hiệu chứng tỏ rằng việc thang máy bị kẹt sẽ được sửa chữa và giải thoát khỏi cái thùng gớm giếc này. Thật may làm sao tôi và anh chàng này vẫn có oxy để thở…nếu không chỉ vài phút nữa chúng tôi sẽ biến thành hai các xác không hồn và trở thành ma để trêu chọc cả khu chung cư này ấy chứ.
Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch, tiếng gõ cũng như tiếng người loáng thoáng rằng hỏi xem trong thang máy có ai không. Tôi kêu lên phản hồi lại và hỏi rằng bao giờ thang máy sẽ được mở được. Tôi kéo người sát lại phía thang máy để nghe ngóng. Hình như, những người ở bên ngoài cũng đang hết sức cố gắng và nỗ lực.
Đèn trong thang máy bốc vụt tắt, không gian tối om. Anh chàng vẫn ôm chặt lấy chân tôi và run rẩy. Tôi mò mẫm đặt tay lên người anh ta, kéo về phía mình và dỗ dành.
– Mọi việc, sẽ ổn thôi, anh cố chờ thêm chút nữa. Giọng tôi nhẹ nhàng, từng nhịp tay vỗ lên tấm lưng của anh ta an ủi.
Chỉ có tiếng rên và tiếng khóc, thật sự, trong hoàn cảnh này tôi hoàn toàn rất bối rối. Tôi không biết phải làm thế nào vì anh chàng này đang run lên từng đợt, khóc thút thít như một đứa trẻ bên cạnh tôi, và đây cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến con trai khóc. Qủa thật, phải sống và trải qua nhiều chuyện mới thấu hiểu hết được sự đời.
Và may sao, tôi, Đỗ Diệu Phương, lần đầu tiên ở tuổi 17 đã được chứng kiến một người con trai trưởng thành khóc. Và lần đầu tiên trong đời, bờ vai của tôi đang là chỗ dựa cho người khác, một người… không hề quen biết. Và tôi, bỗng chốc nhớ tới Đông Đông và bờ vai vững chãi của cậu ấy, nhớ lại những ngày tôi đã từng gục vào vai cậu ấy và khóc nhè… Nhưng dường như, mọi thứ cứ mờ nhòe, xa, xa lắm rồi.
Một tiếng trôi đi, vẫn chẳng hề có sự giải thoát nào cho cả hai chúng tôi. Tôi nhìn đồng hồ, đã là 11h đêm. Ngày hôm nay đúng là ngày xui xẻo hết mức, tôi cứ nghĩ rằng tôi có thể về đến đây và chốc nữa sẽ được an giấc, cười toe vì hôm nay đã “lừa phỉnh” được tên giám thị ngốc xít đưa về và lấy hộ chìa khóa. Vậy mà, đúng là tên…đáng ghét này, tên ngạo nghễ khinh khỉnh này lại đang ôm lấy chân tôi và tôi đang phải dỗ dành anh ta. Cái thái độ ở thang máy hôm trước giờ mất hút, giờ chỉ còn là một anh chàng nhát như thỏ đế.
Hừ, đúng là cuộc đời thật tươi đẹp của Phương Phương!
Tại sao hai gã trai kì dị lại cứ bám lấy tôi cả ngày hôm nay chứ.
Đời nhiều khi không như là mơ. Mà tôi cũng quên xừ tên bài hát đó rồi. Nếu không, sẽ ngồi đây và hát cho anh chàng đáng ghét này, coi như việc thay bố mẹ anh ta dạy dỗ anh ta. Hihi.
Sau bốn tiếng chết dí trong thang máy. Anh chàng đã ôm lấy chân tôi ngủ khì ngon lành. Còn tôi, làm sao có thể ngủ được khi có một gã trai ngay bên cạnh, ôm chặt lấy chân… Và nhỡ đâu… ngộ nhỡ….anh ta lại là một tên dê xồm chính hiệu thì sao? Vì thế, việc tôi chẳng hề chợp mắt cũng dễ hiểu…

Cuối cùng thì cửa thang máy cũng được mở. Chỉ khổ mấy bác bảo vệ hì hục cả mấy tiếng đồng hồ để giải thoát cho hai chúng tôi. Mà chính xác là giải thoát tôi, chứ tên ngốc kia, khóc lóc một chút rồi lăn ra ngủ, biết gì nữa mà sợ hãi.
– Ê, đồ ngốc, dậy đi. Tôi lay anh ta dậy.
– Hưm….ưm….
– Dậy mau, thang máy mở được rồi.
-….
– Anh có thể buông tay anh khỏi chân tôi được chứ? Tôi quay ra nói khi anh chàng còn vẫn đang mắt nhắm mắt mở.
– Ồ… Đó là tiếng duy nhất anh ta mở miệng ra. Trên khuôn mặt biểu lộ sự lúng túng, anh chàng khẽ buông tay khỏi chân tôi và đứng dậy đi ra ngoài. Tôi cũng tức tốc ra khỏi cái thang máy chết dẫm này.
– Hai đứa không sao chứ? Bác bảo vệ nhìn hai chúng tôi cười cười.
– Dạ cháu cảm ơn, các bác vất vả rồi ạ.
Tôi bối rối vì cái thái độ của mấy ông bảo vệ và nhân viên sửa chữa. Có thể, họ nghĩ tôi và anh chàng này là tình nhân. Hừ, nghĩ gì mặc xác họ. Giờ đã là 3h sáng và tôi…cực kì buồn ngủ. Cả ngày hôm nay thi thố vật lộn với 6 trang giấy và hai tên đáng ghét này. Giờ thì tôi đâu còn sức để mà xem họ nghĩ gì về tôi nữa đâu cơ chứ.
– Này cô kia! Anh ta gọi giật giọng khi tôi định quay đi vào thang máy ở cửa khác.
– Anh có chuyện gì? Tôi hất hàm.
– Tôi…

– Tôi mệt lắm, chào nhé! Tôi chả kịp để anh ta nói thêm câu gì rồi bấm thang máy đi lên. 3h đêm rồi còn chuyện với trò gì được nữa. Xin lỗi nhé, cưng ngốc! Tôi nghĩ vậy rồi bấm cửa thang máy tầng 10.
Sáng sớm hôm sau, mặc dù cơn buồn ngủ vẫn còn nhưng tôi vẫn phải cố kiết lê xác đến địa điểm thi hôm trước xin lại túi xách của mình. Cũng may là mọi thứ vẫn còn nguyện vẹn, điện thoại của tôi sau khi có lẽ bố mẹ, chị gái gọi điện thoại về nhiều quá đã bị sập nguồn. Tôi mượn máy và gọi cho họ, kể qua qua chuyện đã xảy ra cho họ an tâm.
* **
Kỳ thi đại học lớn lao nhất cuộc đời tôi đã trải qua. Và giờ, giống như bao kẻ khác, tôi ngồi mốc ở nhà đợi giấy báo điểm hồi hộp mình được xướng tên trong danh sách những kẻ đỗ đạt để có thể phổng mũi tự hào với bố mẹ và bạn bè.
Vì thế, đây là thời gian vô cùng lãng phí nên tôi xin chị gái cho tôi được đi làm. Tôi cũng không muốn về quê bởi tôi muốn bắt đầu một cuộc sống ở đây, nơi mà hình bóng của Đông Đông không còn làm tâm trí tôi loạn lên nữa. Hơn nữa, việc tự lập và kiếm tiền là hai việc tôi cũng muốn trải nghiệm cái cảm giác ấy như thế nào. Trước kia, tôi đã rất vụng về, tôi chẳng làm được việc gì nên hồn, nên giờ việc tôi tự hoàn thiện bản thân cũng là điều đáng lắm chứ. Ít ra điều đó sẽ rất có ích cho tôi, để chứng tỏ rằng, tôi, Phương Phương có thể làm nhiều hơn chuyện thi đỗ vào chuyên Toán.
Quán gà rán này ở trên một con phố sầm uất ở Hà Nội, vì là kì nghỉ hè nên đám sinh viên đã về quê hết. Tôi may mắn được nhận vào làm bồi bàn. Quản lí của tôi là một anh chàng hơi…dở người, mà không, nói chính xác là hơi ẻo lả. Nhưng, cái cách nói chuyện và phục vụ khách lại rất chuyên nghiệp. Anh ta luôn biết rót vào tai khách hàng những lời ngọt ngào, còn với đám nhân viên quèn như chúng tôi, anh ta là một kẻ chua ngoa đáng sợ.
Tôi làm việc ca từ 9h sáng đến 8h tối, lương là 2tr một tháng. Tôi không biết số tiền ấy sẽ tiêu được những gì. Nhưng còn hơn là ỏ nhà và gậm nhấm nỗi u uất hoặc nói chính xác là gậm nhấm… bánh kẹo xem tivi để giết thời gian.
Ngày đầu tiên làm việc, tôi được sếp dành 1 tiếng để phát đồng phục. Thật sự, nếu ai nhìn thấy cái đồng phục ở quán gà rá này chắc sẽ phì cười mất. Qủa thật, tôi nhìn rất giống một con gà con lông vàng. Sếp cũng nói chuyện về việc đi đứng, hành xử ra sao với khách hàng cũng như những điều tối kỵ ở đây. Sếp, gã dở hơi mà tôi đã nói ở trên có cái tên rất nam tính. Vũ Nam. Nhưng anh ta, lại ẻo lả và tính cách nhỏ nhặt như đàn bà. Sếp Nam đưa cho tôi hàng đống qui định cũng như việc xử phạt khi mắc lỗi. Tôi ngó qua rồi hỏi.
– Tại sao rất nhiều qui định để xử phạt và trừ lương nhưng lại không có qui định về khen thưởng vậy? Tôi tròn mắt hỏi.
Nam quay ra, lừ mắt với tôi.
– Không cần hỏi nhiều, tôi đã ra lệnh thì cứ thế mà làm. Hỏi nhiều…đuổi việc.
Tôi giật bắn mình, hừ, đúng là… mụ Nam. Biệt danh mà về sau đám nhân viên mới nói cho tôi biết.
Ngày đầu tiên với công việc, tôi cảm thấy chân mình dường như tý nữa thôi là sẽ quỵ xuống đất ngay mất. Tôi phải học cách di chuyển với đồ bát đũa, cốc chén, khay dĩa và phải làm sao thật nhanh để kịp hết bàn ăn này bàn ăn khác cũng sẽ được phục vụ. Nói chung, chỉ thiếu bước hoa mày chóng mặt nữa thôi là tôi sẽ ngã lăn quay ra đất với đôi chân mỏi nhừ của mình.

Tôi kết thúc công việc lúc 8h tối, người mệt lử. Đúng là đi làm của người ta, kiếm được đồng tiền chẳng dễ dàng gì. Tuy nhiên, tôi cũng thấy khá vui vì tôi đang làm được một công việc có ích.
Buổi tối, tôi đạp xe về, mỏi nhừ chân vì do đứng cả ngày. Bụng cũng đói lả, tôi mua một chiếc bánh mỳ kẹp thịt rồi lững thững dắt xe tìm một chỗ nào đó để ngấu nghiến chiếc bánh nếu không muốn bụng tôi sắp biểu tình đến nơi rồi. Tôi đang ngáo ngơ nhìn xung quanh thì bỗng thấy “Rầm” Một cái gì đó đâm sầm vào tôi, toàn thân tôi bị hất tung lên và rơi đánh bịch một cái xuống đất. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi thấy mặt mình chạm đất. Khẽ nhúc nhích người, tôi thấy có ai đó chạy đến và nâng tôi dây.
– Cô không sao chứ?
Tôi ngơ ngác nhìn, thì ra vừa rồi, tôi vừa bị một chiếc xe ô tô đâm phải. Người thanh niên từ trên xe xuống đỡ tôi dậy, vẻ mặt đầy lo lắng. Chiếc mui xe bị móp bẹp rúm, người lái hình như không phải anh ta. Kẻ đó, vẫn còn ngồi im trên xe mà không chịu ra khỏi.
– Cô không sao chứ? Cô có nghe tôi nói gì không?
Tôi đứng dậy, thấy chân với tay mình vẫn còn chưa thìa lìa khỏi thân thể. Tôi mừng rỡ nhưng cúi xuống tìm kiếm. Chiếc bánh mì trong tay tôi đã không cánh mà bay.
– Bánh mì, của tôi đâu? Tôi cúi xuống nhìn xung quanh.
Anh chàng bật cười, vội vã nhìn xem bánh mì của tôi ở đâu.
– Kìa, nó kia, nhưng bẩn rồi. Không ăn được đâu, cô không làm sao là tốt rồi. Tôi sẽ đưa tiền cho cô mua các khác.
Anh ta rút tiền đưa cho tôi. Tôi ngẩng mặt lên sau khi nhìn chiếc bánh mì dưới đất lăn lóc một cách tiếc rẻ.
– Trời, Phương Phương!
Tôi giật bắn mình, khẽ dụi mắt, xem người vừa nói có đang đúng gọi tên tôi hay không?
– Đình Văn…là… là anh ư? Tôi bỗng dưng quỵ chân xuống đất, chẳng còn đứng vững được nữa. Đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh từ ngày anh ra trường.
Trời ơi, Đình Văn, thần tượng của tôi ngày nào đang đứng trước mặt tôi bằng xương bằng thịt. Anh lịch lãm trong chiếc áo vest màu trắng, áo phông bên trong màu xanh rêu.
Đình Văn đứng đối diện tôi lúc này, anh ấy, thật sự, rất rất đẹp trai như tài tử Hàn Quốc.
Ôi chàng trai của tôi, thần tượng của tôi ngày nào. Tôi hấp tấp thu dọn đống đổ nát vừa rồi, chiếc xe bẹp dúm và cong vành. Quần áo và tóc tai bẩn thỉu bê bết đất cát. Tôi bối rối trước hoàn cảnh chẳng có gì là hay ho này. Mà trong khi đó, tôi còn đang trong bộ dạng của một…con gà quay béo giòn. Hừ, đúng là…ôi mẹ ơi !!!!!!

– Anh, nếu cô ta không sao thì đi thôi. Mui xe cần phải sửa đấy.
Có tiếng con gái ngó đầu qua cửa kính nói vọng ra. Thì ra cô ta là người cầm lái và đã đâm sầm vào tôi.
Vậy mà lại cao giọng nói này nọ, cũng chẳng thèm một câu xin lỗi.
– Anh xin lỗi nhé, Phương Phương. Em cầm tiền sửa xe giúp anh nhé, anh đang trên đường đến nhà bạn có việc gấp.
Đình Văn dúi xấp tiền vào tay tôi.
– Không, em không sao, anh cứ đi đi. Tiền sửa xe gửi em sau cũng được.
Tôi gạt phắt xấp tiền mà Đình Văn đưa ình.
– Nhanh lên đi anh !!!
Tiếng cô ta giục vội vã. Đình Văn cuống quít.
– Thôi được rồi, anh sẽ gặp em sau. Đây là số của anh.
Đình Văn lấy điện thoại và bấm số của anh vào máy điện thoại của tôi rồi lên xe. Chiếc audi màu trắng móp đầu rồ máy quay đi.
Tôi đứng ở lại đó, chơ vơ 1 mình.
Chàng hoàng tử của tôi vừa lên xe với mụ phù thủy, thử hỏi thế có tức không cơ chứ. Tôi nhìn lại mình, nhếch nhác trong bộ dạng này, còn cô gái kia quí phái và sang trọng. Vậy thì dù Lọ Lem có tốt như thế nào nhưng xấu xí thì Hoàng Tử vẫn sẽ theo phù thủy xinh đẹp. Điều ấy là hoàn toàn đúng rồi.
Đình Văn, chúng ta sẽ gặp lại nhau phải không anh ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.