Bạn đang đọc Cô Nàng Hoàn Hảo – Chương 10
Kỳ thi đại học cam go nhất cuối cùng cũng đã đến với tôi, đứa con gái tuổi 17 với nấc thang đầu đời. Thực ra, tôi đã có rất nhiều bậc thang trong cuộc đời, nhưng đây chính là một bước đi hoàn toàn mới sau những gì tôi đã từng trải qua. Trái lại với dự kiến của mọi người, tôi học chuyên Toán thì chắc sẽ thi khối A, nhưng tôi lại đăng ký thi khối D. Mặc dù đó không phải khối chuyên nhưng với lượng kiến thức đã đổ vào đầu suốt 3 năm qua, tôi hoàn toàn tự tin đăng ký vào Học Viện Ngoại Giao khoa Quan Hệ Quốc Tế. Thật ra, tôi cũng không rõ mình có thích hay không, hoặc có hiểu rõ ngành mình đăng ký học sẽ làm gì sau này. Nhưng nghe có vẻ rất…kêu và bố mẹ cũng hoàn toàn ủng hộ tôi. Kèm theo kỳ thi hùng biện trước đó, tôi cũng muốn mình được thử sức với việc sẽ đứng trước đám đông và sau này sẽ làm việc trong một môi trường mang tính ngoại giao. Những điều đó cũng đủ khiến cho tôi phổng mũi khi nghĩ đến hình ảnh long lanh của mình sau này, và đó cũng là hồ sơ duy nhất tôi đăng ký dự thi. Đấy, đôi khi tôi cứ cố tình hoặc vô tình biến cuộc sống của mình “tréo ngoe” như thế, học khối chuyên Toán nhưng lại thi khối D mà 3 môn chủ đạo là Toán, Văn, Anh. Đúng là tôi, Phương Phương ngốc nghếch. Có rất nhiều người đã nói với tôi điều đó mà.
Tôi chào bố mẹ rồi khăn gói quả mướp lên Hà Nội dự thi. Chị gái đón tôi ở bến xe nên việc duy nhất của tôi chỉ là bước lên xe và xuống xe đã có người đón sẵn. Nhìn thành phố bé nhỏ của tôi khuất dần sau con đường, lòng tôi bỗng chốc dâng lên một thứ cảm xúc khó tả. Đó là việc ở đây, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên 17 năm, nơi đã chứa đựng biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẹp đẽ về thời học sinh. Và nơi này, cũng lấy đi bao nhiêu nước mắt của tôi.
Trong tâm trí tôi mọi ký ức đẹp đẽ về thời học sinh bỗng dần trở lại, nhưng mờ nhòe. Thời gian và mọi thứ đã lấy đi của tôi nhiều cảm xúc, những dư âm về thời học sinh đẹp đẽ, những kỉ niệm về Đông Đông, những mơ mộng về Đình Văn. Dường như, tôi đang quay lưng bỏ lại mọi thứ….
Hà Nội, phố xá đông đúc và ồn ào đến náo nhiệt. Chị gái đón tôi ở bến xe, rồi sau đó chị lại bận rộn, ném tôi lên chiếc taxi rồi chị lại phải đi có công việc. Tôi dò dẫm về căn hộ của chị, lễ mễ xách túi đồ to đùng lên tầng 10. Vừa ở cửa tầng 1 loáng thoáng thấy thang máy đang sắp đi lên, tôi vừa xách túi đồ vừa gào toáng lên.
“Xin đợi tôi một chút!!!” Tôi hấp tấp co chân lên chạy.
Bám được 1 ngón tay vào thang máy thì cửa thang máy đóng sầm lại, túi đồ nặng khiến tôi thở không ra hơi. Bỗng chốc cửa thang máy lại mở ra, một gã trai với bộ mặt nhìn tôi với vẻ khinh khỉnh và thương hại với bộ dạng thảm hại của tôi lúc này. Một bộ dạng nhễ nhại mồ hôi, lưng áo ướt đẫm, túi xách to đùng. Trông tôi đích thị là một con bé vừa chân ướt chân ráo lên Hà Nội.
– Phù, cảm ơn!!!
Cuối cùng tôi cũng kịp thang máy, mặc dù do kẻ vào trước rủ lòng thương bấm cửa cho tôi.
Tôi và gã trai đó trong thang máy, tôi bấm tầng thứ 10. Hình như hắn lên tầng thứ 16. Gã trai gầy ngẳng, mặc đồ đen, mặt búng da sữa liếc mắt qua nhìn tôi từ đầu đến chân, vẻ mặt khinh khỉnh. Tôi hơi bực mình với cái thái độ đó. Biết thế, tôi đã chẳng phải cố kiết để vào được cái thang máy chết tiệt này. Biết thế tôi đã đợi chuyến sau.
Tháng máy mở cửa tầng 10. Tôi lỉnh kỉnh tha lôi đống đồ đi ra. Cuối cùng tôi cũng vào được căn hộ của chị mình. Có lẽ, chỉ tý nữa thôi nếu không lên được đến nơi, tôi sẽ chết vì kiệt sức với mấy cái túi to đùng này.
* * *
Cái nắng và nóng của tháng 7 gay gắt và khó chịu vô cùng. Tôi đi thi với tâm trạng cực kỳ…bỉnh thản. Tự dưng tôi chẳng hề run chút nào, điều đó khiến cho tôi hơi…hoang mang về bản thân mình. Nhìn đám bạn lo nhong nhóc, chân tay chẳng đứng yên được tôi bỗng thấy mình sao… mạnh mẽ quá trời đất.
Do địa điểm thi gần nên tôi nói với chị gái rằng tôi sẽ tự đi. Mấy ngày trước đó tôi đã thám thính địa điểm. Chỉ mất khoảng 10 phút để đi đến. Tôi dậy từ sáng sớm, ăn uống và hí hửng đến trường thi. Chị gái tôi sau khi hướng dẫn và chỉ bảo tận tình những kinh nghiệm thi cử thì phải hấp tấp ra sân bay để chuẩn bị cho chuyến công tác đột xuất. Dù sao thì, tôi cũng đã lớn, tôi cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong việc thi thố vì vốn dĩ những đứa học ở lớp Chuyên như tôi chủ yếu được luyện thành “gà chọi” để đi thi.
Nhìn những khuôn mặt lo lắng của cả phụ huynh và thí sinh, tôi bỗng chốc cũng thấy… lo lo. Khi mà người ta rất lo lắng thì tôi lại ung dung một cách thái quá. Vì thế đấy mới là điều đáng lo của tôi chứ không phải là việc đề bài sẽ ra cái gì cũng như tôi thi thố ra sao. Tôi hoàn toàn tự tin với lượng kiến thức cũng như những gì tôi đã mài mông quần trong suốt 3 năm học cấp 3.
Tôi vượt qua môn Tiếng Anh và môn Toán ngon lành. Mặc dù tiếng Anh không phải là môn chuyên của tôi nhưng việc vẫn thường xuyên nghe các bài hát nước ngoài và đọc tiểu thuyết bằng Tiếng Anh cũng giúp tôi rất nhiều. Cuốn sách yêu thích của tôi là Cuốn theo chiều gió và tôi đã thích nó đến mức phải mua bằng được bản gốc để có thể cảm nhận hết được những gì tác giả chuyển tải bằng ngôn ngữ gốc. Nhiều khi, những sở thích kì dị và cố chấp của mình khiến cho cuộc sống của tôi cũng phần nào trở nên… dễ chịu.
Môn thi cuối cùng là môn Văn, một môn học mà tôi chẳng hề động đến… sách tham khảo, cũng chẳng hề phải cố nhớ một bài thơ hay bài văn nào. Nói chung, học Văn với tôi còn dễ hơn ăn kẹo, tôi cũng có trí nhớ một cách chính xác và chi tiết những gì mà tác giả viết cũng như về cuộc đời của họ. Tôi không thể tưởng tượng được nếu tôi học chuyên Văn thì sẽ như thế nào, đó là điều hoàn toàn trái ngược khi tôi cố kiết lao vào học Toán như điên để thi đỗ chuyên Toán. Điều đó cũng giống y hệt một thứ bạn hoàn toàn chẳng biết gì về nó thì bạn sẽ cố kiết để theo đuổi. Và cuối cùng, tôi cũng… cố kiết để bù đắp phần nào những thứ mà tôi thiếu sót.
Nhìn đồng hồ còn khoảng 30p nữa mới hết giờ thi. Tôi ôm bài lên nộp cho giám thị. Cô trợn tròn mắt nhìn, 6 tờ giấy thi được viết kín toàn chữ. Liếc nhìn đồng hồ một lần nữa, cô hỏi tôi.
– Em đọc lại bài đi, ngồi đó rồi tý nữa hết giờ thì ra ngoài.
– Thưa cô, nhưng theo quy định 2/3 giờ là thí sinh được ra khỏi phòng thi rồi ạ. Tôi lí sự.
– Tôi bảo em cứ ngồi đó, trật tự cho các bạn khác còn làm bài.
Đám học sinh xung quanh nhìn tôi, vẻ ngưỡng mộ, chúng xì xào rồi lại chúi mặt vào viết tiếp cho kín những trang giấy. Đề thi lần này vào Thạch Lam, một tác giả mà tôi yêu thích, tôi đã đọc những tác phẩm của ông từ hồi mới biết chữ. Vì thế, nhìn đề bài, rồi gạch ý rồi viết một mạch chẳng biết gì cho đến khi nhìn đồng hồ vẫn còn hơn 30p nữa mới hết giờ.
– Thưa cô… Tôi vẫy tay ra hiệu xin có ý kiến.
– Em có vấn đề gì nữa?
– Thưa cô em muốn đi vệ sinh ạ.
Bà giám thị nhìn tôi vẻ mặt khó chịu rồi cuối cùng cũng nhân nhượng cho tôi…nộp bài. Thú thật, việc ngồi đó thêm 30 nữa là một cực hình với tôi bởi vì sau khi viết 6 trang giấy liền tù tì cũng như căng mắt căng não tập trung tôi đang bị đau đầu và khó chịu trong người. Có lẽ, việc bỏ bữa trưa hôm nay là một điều sai lầm, mặc dù tủ lạnh chị gái tôi đã chất đầy thức ăn và tôi chỉ việc bỏ vào lò vi sóng nhưng cái cảm giác… no no sau khi nhét đầy mồm toàn bim bim khiến cho tôi chả tha thiết gì.
Tôi cầm bút đi lên kí vào biên bản để hoàn tất thủ tục. Rồi quay trở lại chỗ ngồi để lấy bút giấy, tôi bỗng thấy đầu óc quay cuồng, bàn ghế xung quanh đảo lộn hết cả. Tôi thấy mắt tối sầm lại và như có một đám mây đen chụp lên đầu.
Nghe đâu đó có tiếng người nói xôn xao:- Bạn ấy bị ngất rồi!
– Gọi y tế đến ngay đi.
– Các em trật tự tập trung làm bài nốt. Em kia, ngồi xuống…!
* * *
Tôi tỉnh dậy thấy mình nằm ở phòng y tế, cô y tá nhẹ nhàng sờ trán và hỏi xem tôi cảm thấy trong người thế nào. Có vẻ như cả ngày hôm nay chẳng có thí sinh nào khác không may lại bị ngất trong phòng thi như tôi.
Đến lúc này tôi mới nhìn thấy đang ngồi bên cạnh tôi là một người con trai, quần tây, áo sơ mi, tôi lờ mờ nhìn lên áo của anh ta chỉ nhìn được rõ hai chữ “giám thị ”. Anh ta chẳng có gì giống một giám thị coi thi cả. Khuôn mặt toát lên đầy vẻ …chơi bời, tóc hơi xoăn dài, vuốt keo theo từng lọn chải chuốt.. Tôi còn nhìn thấy khuyên tai ở tai phải. Anh ta đang mải mê cầm tờ báo đọc chăm chú và cũng chẳng hề để ý bệnh nhân là tôi đang thoi thóp trên giường bệnh.
– Tôi muốn uống nước. Giọng tôi thều thào.
– Này, uống đi! Anh ta vứt cho tôi chai nước lavie.
Tôi đỡ lấy bằng đôi tay yếu ớt của mình trên giường bệnh, gã con trai đáng ghét kia vẫn chẳng hề nhìn sang xem bệnh tình tôi thế nào. Đôi mắt toát lên vẻ khinh khỉnh đến khó chịu.
– Anh kia, anh có phải…giám thị hay không hả ?
Tôi hỏi giật giọng kiểu bực tức.
– Đúng thế đó nhóc ! Cô có ý kiến gì chăng ?
– Anh là giám thị mà đối xử với thí sinh như thế à ?
– Xin lỗi nhé, cách đây 2 tiếng cô vẫn còn là thí sinh. Giờ này thì … Anh chỉ tay về phía đồng hồ treo tường. Tôi ngước nhìn theo.
– Hả ??? Bây giờ là 7 tối rồi sao ? Tôi tý nữa thì gào lên.
– Vâng, thưa cô, vì cô mà giờ này tôi còn chưa được ăn cơm, phải ngồi đây chờ cô tỉnh dậy đấy !
Tôi bật ngay dậy, mặc dù đầu óc vẫn còn hơi choáng. Tôi ngất đi mấy tiếng đồng hồ nhưng cứ nghĩ rằng tôi mới chỉ vừa mới bị ngất đi thôi. Thế mà đã hai tiếng đồng hồ và giờ khi tôi nhìn trời thì đã tối mịt.
– Trời ơi…thế… thế còn bài thi của tôi thì sao ?
– Bài thi… hừ, nhìn cô ngủ ngon lành như thế, tôi cứ nghĩ cô quên béng bài thi của mình rồi chứ ?
– Bài thi của tôi sao rồi ?
– Thật sự thì cô không nhớ gì sao ?
Tôi khẽ lắc đầu.
– Bài thi đó cô đã kí và được chuyển đi rồi. Hừm. Anh chàng có vẻ bực bội khi tôi hỏi quá nhiều.
– Hichic, làm sao… làm sao tôi về nhà đây ? Tôi bắt đầu lo lắng và nháo nhác nhìn xem túi đồ của mình ở đâu.
– Nhà cô ở đâu ?
– Cách đây 10p đi bộ thôi.
– Trời đất, vậy mà cứ làm như xa hàng tỉ dặm. Vậy thì tự về chứ sao ? Anh ta càng tức tối thêm về cái sự… ngốc nghếch của tôi.
– Nhưng…chìa khóa, với túi xách của tôi đâu rồi ? Tôi hạ giọng.
– Túi xách nào cơ ? Anh ta tròn mắt nhìn tôi.
– Thì túi xách và đồ đạc của tôi.
Anh chàng nhún vai điệu bộ không biết, anh ta nói rằng khi đưa cô đến đây thì những gì còn lại ở phòng thi anh ta cũng chẳng quan tâm. Tôi bối rối với những gì anh chàng đó vừa nói, vì trong chiếc túi đó có kèm theo điện thoại, chìa khóa nhà kèm theo giấy tờ tùy thân và cả tiền bạc của tôi nữa. Tôi sẽ sống ra sao nếu như không có chìa khóa vào nhà, cũng chẳng có tiền, chẳng có điện thoại để gọi cho bất cứ ai. Trời ơi, tôi đang rơi vào tình trạng thảm hạ vô cùng tận.
– Tôi để chìa khóa nhà trong túi để ngoài phòng thi. Tôi rụt rè nói.
– Trời ơi, đồ… sao chổi, cô là cái gì mà sao cứ đeo bám tôi thế ?
Tôi xịu mặt xuống, chẳng thể nói được câu gì hơn nữa. Anh chàng kia rút điện thoại và ra hiệu tôi ở nguyên đó anh ta sẽ đi tìm túi xách của tôi Chắc có lẽ nó ở đâu đó ở phòng thi hoặc ít ra thì có ai đó may mắn đưa cho giám thị.
Khoảng một lát sau anh ta quay trở lại, khuôn mặt chẳng có chút thông tin gì gọi là dễ chịu.
– Mấy cô giám thị đã gửi cho cô ở phòng lưu trữ của trường rồi. Nhưng mấy cô cất giữ giờ này đã về rồi. Ngày mai cô qua lấy đi…
– Ngày mai ư ?
– Đúng, ngày mai.
– Vậy tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu ?
– Ở đâu thì tùy cô.
– Không. Tôi gào toáng lên.
– …..Hừ…
– Anh phải… có trách nhiệm với tôi.
– Cô ăn nói nghe hay nhỉ, sao tôi phải có trách nhiệm với cô. Tôi và cô, có quen biết nhau sao ?
– Vì… anh là người đưa tôi vào đây….
– Hừ, đồ…sao chổi…
Tôi bướng bỉnh đổ lỗi lên anh ta, mặc dù lỗi không phải hoàn toàn do anh ta gây nên. Nhưng trong hoàn cảnh của tôi lúc này thì làm sao tôi có thể vá víu vào đâu được nữa, nên mặc xác anh chàng cũng chẳng ưa gì tôi. Tôi cứ cố tình đổ thừa lỗi lên cho anh ta chịu trách nhiệm.
– Nhà cô ở đâu.
– Chung cư C toà nhà Vinper, đường….
– Thôi đủ rồi…Tôi sẽ đưa cô về đó.
– Nhưng tôi không có chìa khoá vào nhà.
– Vậy tôi sẽ tính kế để có chìa khoá cho cô, được chưa ?
Tôi khẽ gật đầu đồng ý, tôi mới chân ướt chân ráo lên Hà Nội được có mấy ngày tất nhiên tôi không hề có kinh nghiệm chút nào cho những chuyện rắc rối này. Vì thế, cố tình đổ lỗi và dồn trách nhiệm cho người khác dù có hơi « nhẫn tâm » thì tôi đành mang tiếc ác. Haha, nghĩ thế, tôi cười thầm trong bụng.
Anh chàng « giám thị » đáng ghét, à không, phải nói là đáng yêu ấy chứ. Anh ta đưa tôi về chung cư, sau một hồi nói chuyện với mấy người ở đó. Anh ta đi ra và vứt cho tôi chìa khoá căn hộ của mình.
– Này nhóc, lần sau thì đừng có hậu đậu nữa, với cả ăn uống đầy đủ vào không lại lăn quay ra đấy.
Tôi đỡ lấy chiếc chìa khoá nhà, hí hửng, cũng chẳng hiểu lí do tại sao anh ta có thể giải quyết mọi việc nhanh thế. Vài câu nói, thế là mấy ông bảo vệ đã ngoan ngoãn đưa chìa khoá nhà cho anh ta. Chả lẽ, anh ta là thánh thần thật sao ? Hừ, mà có lẽ anh ta là tên lừa đảo chuyên nghiệp ấy chứ, nếu không làm sao có thể lấy được chìa khoá dự phòng ở căn hộ của tôi một cách dễ dàng như thế.
Haiz. Xem ra, tôi vừa gặp phải một tên lừa đảo chuyên nghiệp, mà có thể, anh ta cũng chẳng phải « giám thị ». Nghi ngờ quá ! Đúng là sao chổi, mấy ngày đầu chân ướt chân ráo lên thành phố mà tôi đã gặp phải một tên khốn chuyên đi lừa đảo người. Ôi, đúng là số kiếp của Phương Phương !
Tôi cầm chìa khoá và hí hửng vào thang máy để đi lên. Một gã trai mùi rượu nồng nặc cũng đi vào cùng. Tôi khẽ quay đi để tránh cái mùi khó chịu, oi oi cứ bốc thẳng vào mũi.
Tôi đưa mắt nhìn sang, hừ, đúng là tai hại, gã này chính là gã trai hôm trước rủ lòng thương bấm cửa thang máy cho tôi với cái vẻ khinh khỉnh coi thường. Đúng là « oan gia ngõ hẹp » !
Thang máy khẽ chuyển động, ánh đèn nhấp nháy báo hiệu. Tôi bấm tầng 10, anh ta bấm số 26. Tôi nín thở đợi thang máy nhanh thật nhanh để thoát khỏi cái cảnh đứng cạnh tên say xỉn này. Bỗng dưng, có một cái gì đó như bị sững lại. Tôi không thấy thang máy di chuyển nữa, cửa kẹt cứng và tiếng rầm rầm khiến cho chân tôi choạng vạng. Trong khoang thang máy, điện bỗng tắt phụt. Tôi sợ hãi ôm lấy tay vịn và khẽ kêu lên « trời ơi, chuyện gì xảy ra thế này ».
Như có một ai đó bám chặt lấy chân mình, tôi còn chưa định thần được gì, chỉ thấy gã trai bên cạnh ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy 1 chân của tôi và khẽ rên sợ hãi « Cứu, cứu tôi …. cứu tôi với ! » Tôi tròn mắt, ánh sáng nhập nhoè của bóng điện cũng khiến tôi cảm nhận được anh ta đang run lên từng đợt vì sợ hãi.
Chứng sợ không gian hẹp chăng ? Tôi nghĩ, dù chưa được chứng kiến nhưng tôi đã thấy ở phim ảnh. Tôi một tay nắm lấy phần tay vịn rồi khẽ ngồi sụp xuống, gỡ tay anh ta ra khỏi chân mình. Tôi vòng tay qua và ôm lấy anh ta, kẻ hợm hĩnh ở thang máy hôm trước giờ đang run rẩy như một con mèo bị nhúng nước.
Tôi khẽ vỗ về : Tất cả rồi sẽ ổn thôi, đừng sợ, có tôi ở đây rồi !!!
Khoang thang máy vẫn chòng chành, tôi kêu lên và bấm nút cầu cứu. Vài tiếng chân lao xao ở bên ngoài kèm theo tiếng la hét.
Anh chàng vẫn run lên từng đợt vì sợ hãi và ôm chặt lấy tôi như sợ tôi sẽ bỏ đi mất, và trong ánh đèn lập loè, tôi cúi xuống sát khuôn mặt anh ta, hình như có thứ gì đó… man mát khẽ chạm vào má tôi. Hình như, đó là nước mắt………