Cô Nàng Cá Tính

Chương 23


Đọc truyện Cô Nàng Cá Tính – Chương 23

Thả người lên chiếc giường bông êm ái, tôi nhắm hờ mắt, cốt để suy nghĩ về những việc xảy ra ngày hôm nay. Tất cả các hành động của hắn thật sự làm tôi cảm thấy thật khó hiểu. Bản chất hắn là người cực kì thông minh nhưng hơn hai tuần qua ngồi cùng cậu ta tôi lại chẳng nhận ra, hay là do tôi đã quá hời hợt với những lời khen ngợi mà các bạn nữ dành cho hắn?! Tôi thường hay nghe các bạn ấy nói về cậu ta cùng những lời rất hoa mỹ, ca ngợi cậu ta là thiên tài, nhưng bản thân tôi lại không quá quan tâm vì nghĩ chắc do họ ngưỡng mộ nên nói quá thôi. Vậy mà….

” Cậu thú vị thật đấy Nguyên “

Thú vị? Ý cậu ta là sao? Một lời khen? Hay một lời châm chọc mơ hồ ẩn sâu câu nói ấy? Chợt nhớ đến khoảnh khắc gương mặt hắn áp sát gần mặt tôi, bất giác, tim lại đập liên hồi trong lồng ngực. Mùi hương trà xanh như vẫn thoang thoảng đâu đây chợt khiến đầu óc tôi trống rỗng, vội bật dậy, vỗ mặt liên hồi. Nguyên ơi là Nguyên, mày bị làm sao thế hả? Sao lại suy nghĩ nhiều về cậu ta như vậy chứ? Trước giờ chưa thằng con trai nào khiến tôi bận tâm đến như vậy cả. Trời ạ, đúng là điên hết cả đầu!!

Vò đầu bứt tai một hồi, chuông điện thoại báo có tin nhắn. Giờ mới nhớ, hình như ban nãy chuông điện thoại reo mấy lần mà do vội chạy thoát khỏi Minh Khôi nên tôi đã không để ý. Bật điện thoại lên, tôi hoảng hồn khi có đến bốn gọi nhỡ từ anh Ju ( tối hôm qua tôi đã cho số anh ấy ), mở tin nhắn, dòng chữ trên màn hình đập vào mắt:

” Em về rồi hả Nguyên? Anh giờ đang đứng trước cổng trường đợi em đây, nhưng hình như anh tới hơi trễ. Nếu em đọc được tin nhắn này thì hồi âm cho anh biết nhé! “

Gì chứ? Anh ấy đang đứng đợi tôi sao? Vội nhấn số gọi cho anh ấy, tiếng nhạc chờ vang lên chưa được 5 giây thì anh đã bắt máy, giọng có chút vui mừng:

– Em đấy hả Nguyên? Em làm gì mà không nghe điện thoại vậy? Anh đã rất lo

– Em… – không thể để anh biết lí do được – Em để chế độ rung mà lại nhét điện thoại trong cặp nên không để ý thấy. Anh đang đứng ở trường đợi em hả? Em đã về nhà rồi!

– Vậy sao? – anh đáp, giọng hơi trầm xuống – Anh sợ em đi bộ về sẽ mệt nên tới, nhưng có vẻ anh trễ quá…

Nghe anh nói, tôi chợt thấy ấm lòng. Tôi thật may mắn khi có một người anh thương yêu và quan tâm đến mình như thế. Khẽ mỉm cười, tôi vui vẻ trả lời:

– Không sao đâu anh, vất vả cho anh rồi! Để cảm ơn, hay để em làm bánh đem đến nhà cho anh nhé!

– Thật sao? – giọng anh vui hẳn lên – vậy để anh tới đón em nhé. Ừm… 4 giờ được không? Anh bận giải quyết một số việc.


– Nếu anh bận thì để em tự đạp xe tới cũng được mà.

– Không được, anh phải qua đón em để bù lại việc trễ giờ hôm nay, em không được từ chối đâu đấy!

– Hìhì, ok anh!

Tắt máy, tôi vươn người một cái, những lúc như thế này thì phải đi tắm cho thư giãn mới được. Nghĩ vậy, liền hồ hởi chuẩn bị quần áo. Chợt, tôi khựng lại khi nhìn thấy chiếc áo khoác màu xám tro được treo trên tay nắm cửa. Chiếc áo này…. là cái mà hắn đã khoác cho tôi hôm trước đây mà. Hắn cao ráo nên mặc cái áo này vạt chỉ dài hơn đầu gối một chút thôi, còn tôi khoác nó lên thì chẳng khác gì… quấn cái mền vào người cả! Bù lại nó rất ấm…

Tần ngần một chút, bèn cầm cái áo lên mà ngắm nghía. Đúng là người sao áo vậy, tính cách lạnh như băng Bắc cực nên mặc áo cũng chọn cái màu tối mới chịu. Mùi trà thoảng nhẹ thật thân quen. Trời ạ, lại nghĩ đến hắn nữa rồi, cái mùi hương chết tiệt này…!! =_= Bỏ chiếc áo xuống, dằn lòng bước phòng tắm với sự quyết tâm cao độ, quyết không để điều gì ảnh hưởng đến sự nghiệp tắm rửa của mình nữa!

15 phút trôi qua lặng lẽ….

Haizzz, đúng là dễ chịu thật đấy. Đi học về mệt mà được ngâm mình trong bồn nước nóng thì còn gì bằng. Cầm khăn lau khô mái tóc còn ướt nước, tôi thừ người nhin cái áo nằm chễm chệ trên giường mình mà suy nghĩ bâng quơ. Chợt thấy trong túi áo có cái gì đó ló ra, bèn tò mò lấy ra xem.

Ra là một tấm hình!

Trong hình là một người phụ nữ nhìn thật xinh đẹp, mái tóc nâu dài được uốn lọn ở phần đuôi, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt nhìn hiền dịu biết bao. Môi người phụ nữ nở một nụ cười thật tươi, rạng rỡ như đóa thạch thảo tím vậy. Tay cô ấy vịn trên vai một cậu nhóc trạc 5, 6 tuổi gì đó, mặc một chiếc áo màu xanh biển , gương mặt mang đường nét khôi ngô trông thật thông minh cũng đang nở nụ cười, khoe hàm răng trắng đều tăm tắp. Đặc biệt, hai người này lại khá giống nhau, chẳng lẽ…

Ngẩn ngơ mất vài phút, chân tôi bổng bật dậy, cầm chiếc áo và tấm hình bước xuống cầu thang. Không hiểu sao sau khi nhìn những thứ này, đầu tôi lại hiện lên một suy nghĩ phải đem chúng tới nhà hắn. Tôi nghĩ, mấy cái này chắc hẳn rất quan trọng đối với hắn. Và như thế, chẳng mấy chốc bây giờ tôi đã dắt chiếc xe đạp của mình ra và đạp đến nơi đó. Ngôi nhà… à không… căn biệt thự này vẫn khiến tôi choáng như lần đầu mới tới vì độ nguy nga của nó, ngần ngừ một lúc, cũng quyết định nhấn chuông. Cánh cổng lớn dần dần mở ra, trước mặt tôi là bác quản gia lần trước. Nhìn thấy tôi, bác khẽ cúi đầu chào :

– Cháu đến đây học nhóm với cậu chủ à?


Khá ngạc nhiên, bởi vì lần trước tới bác xưng hô với tôi bằng tiếng ” tôi ” khá lạnh lùng và nghiêm nghị. Nhưng lần này lại xưng tôi là ” cháu ” với giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều lần. Vì thế tôi khá lúng túng, lắc đầu lia lịa và giải thích mình đến đây để trả đồ với kiểu ấp a ấp úng đến là ngượng. Bác quản gia nghe xong thì gật gù :

– Thế thì mời cháu vào nhà.

– D… dạ vâng, cảm ơn bác! – tôi ngập ngừng

Tính ra đây cũng là lần thứ tư tôi tới đây ( những lần trước tới là để học nhóm ) nhưng hầu như tôi chẳng lần nào thấy ba mẹ của cậu ấy cả. Có chăng chỉ là bác quản gia và mấy người giúp việc thôi. Chắc do họ bận bịu công việc nên không hay về nhà. Mà cũng buồn thật đấy, căn biệt thự này rộng lớn là như vậy mà hắn chỉ ở có một mình, không khí cô độc và lạnh lẽo này làm tôi thấy lòng mình chùng xuống không phanh. Nơi này đẹp… nhưng… cô đơn quá! Chợt, tiếng piano ở đâu đó du dương cất lên, bác quản gia đưa tôi đến trước một căn phòng rồi hướng tay về phía cửa, khe khẽ nói:

– Cậu chủ đang ở bên trong, nếu muốn gặp cháu hãy chịu khó đợi một chút nhé, vì cậu ấy không thích ai làm phiền mình lúc đang chơi đàn!

– Dạ, cháu sẽ không làm phiền đâu! – tôi mỉm cười chắc chắn

Gật gù với vẻ hài lòng, bác liền bước xuống nhà. Tôi nhẹ nhàng tì người vào bức tường kế bên cánh cửa phòng mà thưởng thức tiếng đàn phát ra từ trong đấy. Không biết đây là bài gì nhỉ? Giai điệu rất hay nhưng buồn đến nao lòng. Nó như muốn nói lên nỗi niềm của người chơi đàn vậy. Sự cô đơn và buồn tẻ bao bọc lấy hắn như một lớp băng dày chẳng thể nào phá bỏ. Phải chăng do cái không khí nơi này đã làm nên một Minh Khôi lạnh lùng, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh. Tiếng đàn một lúc một mãnh liệt, chạm đến tận cùng cảm xúc của tôi, khiến tâm trạng tôi mỗi lúc một chùng xuống. Tệ thật đấy!

Lén nhìn vào căn phòng qua khe cửa đóng hờ, tôi thấy hắn đang say sưa lướt tay lên những phím đàn. Căn phòng hơi tối, chỉ có cánh cửa dẫn ra ban công dẫn những tia nắng hiền hòa của mặt trời chiếu sáng bên trong. Chính điều đó đã khiến cho gương mặt của hắn bình thường đã quyến rũ nay lại càng thu hút dưới ánh nắng chiều. Chợt, tôi giật thót mình khi thấy hắn bất chợt ngừng đàn và nhìn về phía tôi. Thôi tiêu, bị phát hiện rồi, sao mà xui dữ vậy không biết. Đang thủ thế chuẩn bị… bỏ chạy thì một giọng nói băng lãnh cất lên đầy uy lực:

– Đứng lại!

Rồi, xong! Phim tới đây coi như chấm dứt! Chưa kịp phản ứng gì thì cánh tay tôi bất ngờ bị một lực kéo vào phòng. Ú ớ tính giải thích rằng mình chỉ đến đây là để trả đồ chứ thật sự không hề có ý định nhìn trộm hay nghe lén bài đàn của hắn đâu thì đã bị cậu ta chặn họng bởi một câu nói ngắn gọn:

– Đánh tôi rồi đến đây xin lỗi à?


Đánh? Ôi trời, sao tôi lại quên mất cái chuyện động trời này vậy chứ! Mà ai biểu cậu ta đột nhiên giật điện thoại của tôi làm gì, chẳng qua tôi chỉ lợi dụng hắn sơ hở để…. đánh rồi lấy lại điện thoại thôi mà. Đấy là một hành động vô cùng chính đáng, đâu vi phạm gì đến luật pháp quốc gia đâu. Nghe tôi phân bua, hắn cũng đáp lại khá đơn giản:

– Thứ nhất: tôi lấy điện thoại của cậu chỉ đơn giản là để lưu số

Ái chà, hơi bị…. bối rối rồi đấy!

– Thứ hai : tôi lôi cậu đến vườn trường chỉ vì muốn cậu không bị Fan của tôi trông thấy rồi làm khó cậu.

Rồi! Bây giờ xác định một điều nghiệt ngã: tôi đã đánh oan cậu ta! Thật tình giờ không biết đào đâu ra cái hố để chui xuống cho đỡ ngượng. Hắn nhìn thấy bộ dạng của tôi thì nhếch môi, sau nhìn xuống chiếc túi giấy tôi đang cầm trên tay, lạnh lùng hỏi:

– Gì đấy?

Sực nhớ ra nhiệm vụ cao cả cần phải thực thi, tôi hồ hởi giơ chiếc túi về phía hắn, hất hàm:

– Trả cậu đấy, cảm ơn vì hôm trước đã cho tôi mượn!

Giở chiếc túi ra, hắn khẽ thở dài rồi thong thả bước đến cây đàn piano. Giờ mới để ý, căn phòng này rộng như vậy mà chỉ có độc một cây piano màu đen ở giữa phòng thôi. Sàn được lót thảm nhung rất mềm và mịn. Trên tường gắn một cái đồng hồ hình vuông có hoa văn được mạ bạc trông thật tinh xảo. Đặt tay lên đàn, hắn nhìn sang tôi hỏi một câu rất chi là liên quan:

– Cậu biết hát không?

– Hở? Sơ sơ thôi – tuy hơi ngạc nhiên nhưng tôi cũng trả lời

– Vậy cậu hát cho tôi bài này nhé!

Sau khi nghe tên bài hát, tôi gật đầu chấp nhận. Chẳng biết tại sao nữa… Hắn lướt nhẹ tay lên phím đàn, tôi nhắm mắt, hòa giọng theo


Tôi thấy lặng lẽ vương sau hè…

Tôi thấy ngày ấy tìm đến đây…

Tôi thấy thảnh thơi như mây trời

Dần dần… cứ xa rời tôi

Tôi thấy hạnh phúc bên kia đồi

Gọi những bình yên nào… ghé chơi

Cần lắm… gần lắm… sao vời vợi

Tuổi thanh xuân cũng như… mây trời…

… ( Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh – Ái phương )

Tôi say sưa hát, hát bằng cả trái tim mình. Khi bài hát kết thúc, tôi mở nhẹ mi mắt thì thấy hắn đứng trước mình từ bao giờ. Khẽ mỉm cười, hắn cúi đầu xuống thì thầm vào tai tôi:

– Đây là hình phạt vì đã đánh tôi

Chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói đầy ẩn ý của hắn, chợt bờ môi tôi ấm dần lên…..

Còn tiếp….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.