Đọc truyện Cô Nàng Cá Tính – Chương 22: Khôi là thiên tài?!!
– Haizzz, còn có 5 phút nữa là hết tiết rồi…Tôi thở dài chán nản. Thời gian đúng là trôi nhanh như ngựa chạy ấy! Lâu lâu mới trống tiết mà lại sắp hết giờ rồi. Nhưng truyện đang đọc tới đoạn hay…thôi thì vừa đi vừa đọc vậy!
(sau đây là tình tiết trong truyện… )
Vũ Huy nắm chặt tay lấy tay Ngọc Ánh chạy bán sống bán chết trong màn đêm dày đặc, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cả hai. Lũ côn đồ mặt mũi dữ tợn không chịu buông tha cho đôi trẻ. Tiếng gậy gộc va vào cây, tiếng bước chân nện bộp bộp xuống đất như đang muốn nuốt trọn lấy hai con người phía trước…
” Bộp… bộp… bộp”
Ngọc Ánh tưởng chừng không còn sức lực để lê bước, tiếng bước chân ngày càng gần. Vũ Huy thấy vậy thì vô cùng lo lắng. Bàn tay của Ngọc Ánh như đang muốn rời khỏi tay anh, càng lúc… càng rời…
– Bọn bây tới số rồi!!!!
Tên đầu đàn gầm lên điên tiết , không ngần ngại phóng cây gậy gỗ về phía trước. Cây gậy lao không vận tốc vào đầu Vũ Huy…
BỐP!!!!
( câu chuyện tạm dừng tại đây ^^ )
– Chaaa chả.. lụa! Thằng nào con nào phóng giày vào mặt ” bà ” vậy hả???? – tôi tức tối, không ngừng lấy tay xoa xoa cái mũi đáng thương
– Nguyên, cứu tui với! Có người muốn truy sát tui kìa! – Hùng hốt hoảng chạy tới núp sau lưng tôi
– TRUY SÁT CÁI ĐẦU MÀY! – Phú khập khiễng bước tới với chiếc giày còn lại trong tay – Sorry bà nha Nguyên! Mà tất cả cũng tại cái thằng mê gái chết bầm này hết!! Uống nước thì uống cho xong đi thì hãy ngắm gái, làm nước Sting đỏ trong miệng nó chảy hết xuống áo đồng phục tui mới mua hôm qua!! Đúng là cái thằng ” thấy gái là sái quai hàm “. Mày đứng đó cho tao!!!
Hơ hơ ~ thế là sao? Nói đi nói lại thì rốt cuộc một thường dân vô tội như tôi lại bị lãnh một chiếc giày oan ức vào mặt à? Công lí ở đâu cơ chứ??
– Mấy cái ông này, giờ có chịu quay lại chỗ ngồi hay không? Đến tiết toán rồi, bộ muốn thầy Bình cho cái ” hột vịt lộn ” vào sổ hả???? – Hạ Thảo – lớp phó kỉ luật của lớp chỉ tay ra lệnh. Chà, khí thế của một nữ nhi anh hùng không ai sánh bằng!
– Thôi, tụi bây vào lớp hết đi. Không thôi bà Thảo cắt tóc, treo cổ tụi mày lên quạt trần rồi nhấn số 1 bây giờ!
Tôi vuốt mặt. Thật sự là sau hai tuần vào đây nhập học thì tôi ít nhiều gì cũng mường tượng được cái độ ” táo bạo, bá đạo và đầy sáng tạo” của 11A1 cao tới cỡ nào. Mới đầu thì còn khá lạ lẫm với môi trường học tập mới này, nhưng sau đó thì cảm giác đó biến mất khoảng bốn mươi phần trăm bởi các thành viên của lớp rất thân thiện và hài hước. Chẳng mấy chốc mà tôi cũng đã làm quen được với mọi người và nhớ tên kha khá đứa. Đấy, bằng chứng là sự việc mới xảy ra khi nãy!
Tôi nhanh chóng lượn về chỗ ngồi. Liếc mắt về phía người bên cạnh, hận là không thể cho hắn một cái đấm!! Nghĩ sao bàn là nơi để học tập mà cái tên chết bầm này lại thản nhiên gác chân lên như vậy chứ?? Mà như vậy thôi thì không nói làm gì, nhưng mà phần bàn hắn đang gác là của tôi. Đúng là tức chết mà!!! Bộ ỷ chân dài là muốn để đâu thì để hả?? Tôi đây cao tận 1m7 mà còn chưa khoe đấy nhá ( tác giả: và giờ đã khoe >
– Huyền này, mày có ngửi thấy mùi gì không? – tôi phẩy phẩy tay trước mũi, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu lắm
– Mùi gì là mùi gì? Có thấy mùi gì đâu? – nó thắc mắc hỏi ngược lại
– Uầy, mùi này khó chịu lắm. Cứ như mùi hôi chân ấy, chắc người này cũng mấy ngày rồi không chịu giặc vớ!
Nói xong tôi liền đánh ánh mắt qua đôi chân vô duyên đang để trên bàn. Mọi người thấy vậy thì hiểu ý, có nàng còn lấy tay che miệng cười khúc khích. Uầy, càng lúc tôi càng khâm phục khả năng diễn sâu của mình. Vốn dĩ tôi nói khá lớn ( mục đích là để mọi người nghe thấy ????), đã vậy tay không ngừng phẩy phẩy rồi nhăn nhó nhìn chân hắn với ánh mắt chẳng mấy dễ chịu. Giờ có mà là thánh mới tiếp tục để chân kiểu ấy nữa. Hắn đành phải bỏ chân xuống trong im lặng và không một lời phản kháng. Hehehe ^^
– Học sinh, đứng!!
Thầy Bình “bụng bia” bước vào trong sự nghiêm trang của tất cả các đồng chí 11A1. Vốn dĩ thầy có cái biệt danh vần điệu đó là vì ngoại hình khá…. mập mạp của mình. Tất nhiên biệt danh này chỉ lưu hành nội bộ trong phạm vi lớp A1 thôi. Dại dột mà để lọt cái biệt danh này ra ngoài có mà chết với ông thầy này!
Khẽ gật đầu ra hiệu cả lớp ngồi xuống. Thầy thong thả mở nắp chiếc hộp đựng phấn viết ra để ghi tựa bài mới như bình thường thì…
– Khụ khụ khụ, cái gì đây hả??
Cả lớp trố mắt ra nhìn, có đứa còn cố nén tiếng cười. Bụi phấn bay mù mịt bàn giáo viên khiến thầy xua tay liên tục. Không biết đứa nào nghịch ngợm xóc hộp phấn lên để khi mở hộp, bụi bay lung tung như vầy. Mười một năm cắp sách đến trường thì trò này đối với tôi còn lạ gì nữa!
– Em nào làm chuyện này? – thầy nhăn nhó – có biết bụi phấn rất có hại cho sức khỏe không hả? Hay mấy em muốn tôi mau già, nhan sắc tàn phai để học người khác đây? Có đùa nghịch gì thì cũng phải biết tiết chế chứ? Vì chuyện này tôi sẽ rút 2 điểm vệ sinh trong sổ của lớp các em vì tội đùa nghịch làm ảnh hưởng đến ” long thể ” giáo viên!
Câu cuối trong lời phán tội của thầy làm tôi và 49 đứa còn lại trong lớp buồn nẫu ruột, nhưng biết sao được, quậy thì phải chịu thôi!
Bài giảng của thầy hôm nay có vẻ hơi phức tạp ấy nhỉ? Bằng chứng là gần hết lớp đang chìm trong cảm xúc ” bối rối, hoang mang “, con Huyền cũng nhai bút nãy giờ vì không nắm rõ bài. Khi nãy thầy cũng có bảo bài hôm nay hơi khó, mọi người nên tập trung cao độ mặc dù đối với tôi nó chẳng đến nỗi nào và… hình như cái tên bên cạnh cũng vậy. 15 phút đầu thì ngồi im lặng lắng nghe thầy giảng, còn bây giờ thì gục mặt trên bàn mà ngủ ngon lành. Chẳng hiểu sao tôi lại thích cái cảnh ngủ của cậu ta, những lúc như vậy thì nhìn hắn rất hiền, khác với cái vẻ cao ngạo bình thường. Mà coi bộ…. hắn chẳng thể nào ngủ lâu hơn nữa rồi!
– VƯƠNG MINH KHÔI! – thầy gõ mạnh cây thước xuống bàn khiến đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn cũng phải mở ra. Ngẩng đầu lên là ánh nhìn ” hiền hòa ” của thầy Bình đập vào mặt – Coi bộ em đã hiểu bài rồi nhỉ? Chậc, ngủ ngon lành cành đào thế này cơ mà. Vậy thì mời em lên giải bài tập trên bảng giúp tôi nhé!
Cả lớp bèn quay sang nhìn hắn với đôi mắt thương cảm. Mấy đứa con gái thì lo lắng cho cậu ta lắm kìa, nhìn mặt là biết. Nếu mà là một người nào đó khác thì họ sẽ không có thái độ.. thái quá như vậy đâu. Nhưng đây là VƯƠNG MINH KHÔI – mỹ nam đầy tăm tiếng của trường và thành tích chưa bao giờ đội sổ đầu bài ( nghe Hạ Thảo kể ).Tôi bình thường cũng chẳng ưa ẩm gì hắn nhưng nể tình bạn cùng dãy bàn, bèn nắm một cái nắm tay rõ to, giơ lên trước mặt hắn, nói khẽ đủ cho mình hắn nghe:
– Cố lên, lỡ mà cậu có vào sổ đầu bài thì tôi sẵn sàng… lau nước mắt giùm cậu!
Nghe tôi nói vậy thì khóe môi của cậu ta hơi nhếch lên, song với bộ dạng lạnh lùng, hắn thong thả bước lên bảng. Sau chừng vài giây đọc đề, cậu ta bắt đầu cầm phấn và làm. Thật sự bài toán này đối với tôi không khó nhưng người khác nếu không tập trung nghe giảng thì sẽ rất dễ sai. Mọi người phía dưới như muốn nín thở trước những con số mà hắn viết trên bảng – liền mạch và không chút ngập ngừng. Tôi ban đầu khá ngạc nhiên, sau… lại càng ngạc nhiên hơn! Bài làm của hắn y hệt những gì tôi nghĩ trong đầu nãy giờ. Dụi muốn lòi con mắt vẫn chẳng thể nào tin được! Người ngồi kế tôi trước giờ là một tài năng mà tôi không biết sao?
” cạch “
Hắn đặt nhẹ viên phấn lên bàn giáo viên – hành động chứng tỏ bài làm đã kết thúc. Thầy Bình nhìn những con số trên bảng mà khẽ nhíu mày. Cả lớp hồi hộp theo dõi từng biểu cảm trên khuôn mặt thầy. Sau vài giây, thầy mỉm cười hài lòng:
– Tốt lắm, em đã làm đúng! Có thể về chỗ được rồi.
Khỏi nói, tụi con gái mừng đến cỡ nào khi thấy ” người trong mộng ” chiến thắng oanh liệt trở về. Đám con trai thì ngẩn tò te, vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tị. Còn tôi im lặng vì khá bất ngờ. Hắn giỏi đến vậy sao?
– Xem ra cậu không thể lau nước mắt cho tôi rồi..
Hắn thì thầm vào tai tôi, giọng điệu lộ rõ vẻ đắc thắng. Hơi quê, tôi bèn hất hàm:
– Đồ kiêu ngạo!
Nhưng thú thật là trong thâm tâm tôi đang hiện hữu lên một sự ngưỡng mộ nho nhỏ. Hắn quả là người có nhiều tiềm năng sau lớp vỏ mỹ nam quyến rũ đầy lạnh lùng đó. Hẳn là tôi phải nhìn cậu ta với đôi mắt khác- một – chút. Và tôi cũng không ngờ cũng có ngày tôi ngưỡng mộ hắn chỉ vì một bài toán ( dĩ nhiên, bài khó dã man! )
Cảm giác đó đeo bám tôi đến giờ về. Như mọi khi, hắn cùng cậu bạn thân – Tuấn Quang đã về trước . Tôi nhanh chóng thu dọn tập vở, quay sang nói với Huyền:
– Huyền, hôm nay chở tao về đi!
– Sao vậy? Xe mày đâu? – nó ngạc nhiên hỏi
– Uầy, xe để ở nhà rồi – tôi rầu rĩ trả lời
– Vậy hồi sáng mày đi học bằng gì?
– Xe hơi
– WHAT?!
– Lát đi về tao kể cho nghe, giờ mày lấy xe đi, tao ra cổng trường đợi.
Nghe nói vậy thì nó cũng ậm ờ đồng ý. Tôi vội xách cặp bước xuống cổng, lòng còn chút ngổn ngang của tiết toán khi nãy. Thật kì lạ, chuyện này thì có gì đâu mà tôi phải để tâm đến như vậy nhỉ?
Chợt, tôi bỗng rùng mình khi cảm thấy sống lưng chợt lạnh đi. Định bỏ chạy thì người phía sau nhanh chóng bịt miệng và kéo tôi đến vườn trường mặc cho tôi giãy giụa kịch liệt. Một lúc sau thì hắn mới chịu bỏ tay ra khỏi miệng tôi. Quá tức giận, tôi quát lớn:
– Vương Minh Khôi, cậu làm trò gì vậy hả?? Kéo tôi tới đây làm gì??
– Theo cậu thì tôi muốn làm gì? – hắn không trả lời mà đáp lại bằng một câu hỏi sặc mùi… mờ ám
Lúc này, cảm thấy tình thế bắt đầu không ổn, tôi đưa hai tay ra phía trước cố thủ:
– Cậu mà tiến tới nữa, tôi la lên bây giờ!
Nói xong câu này, tự dưng tôi thấy nó thật thừa thãi. Lúc này học sinh đã ra về hết cả, dĩ nhiên như vậy thì vườn trường vắng hoe. Giờ tôi có nuốt mười cái loa vào họng thì cũng chưa chắc có ma nào bay tới hốt xác tôi về.
Chợt nhớ mình có điện thoại, vội vàng lấy ra nhằm gọi điện kêu cứu. Nhưng hắn nhanh tay hơn, bất ngờ giật phắt lấy chiếc điện thoại của tôi rồi hí hoáy bấm bấm gì đó. Quá kinh ngạc nhưng cố giữ bình tĩnh, tôi ra sức giằng lấy. Tuy vậy cũng chả xi nhê gì vì hắn quá cao và lực tay khá mạnh. Coi bộ không thể dùng sức được với người khỏe như hắn. Một ánh sáng lóe lên trong đầu, tôi liền giơ đầu gối lên thúc mạnh vào bụng hắn
– Aaaaaaa
– Vừa lắm! – tôi giật lại chiếc điện thoại rồi nhanh chóng bỏ chạy, vừa nhìn thấy bóng con Huyền ngoài cổng trường, tôi liền phóng lên yên sau và giục
– Nhanh lên Huyền, có tên tính bắt cóc tao bán đó, nhanh lên đi!!!!!
Nó tuy chả hiểu mô tê răng rứa gì nhưng nhìn bộ dạng gấp gáp của tôi, nó cũng lấy hết sức lao xe đi. Sau khi cách trường một đoạn khá xa mà không thấy người đuổi theo, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Huyền lấy làm thắc mắc, hỏi vọng về phía sau:
– Mày đi đứng kiểu gì mà để bị bắt cóc thế kia? Mà sao tụi nó liều vậy? Dám
– Không phải – tôi từ tốn trả lời – mà là Minh Khôi, cậu ta…
– Cái gì??? – nó giật mình phanh xe cái két làm tôi suýt bổ ngửa ra phía sau – Cậu ấy túng thiếu đến nỗi phải hành nghề phạm pháp như vậy sao???
Tôi đau khổ vuốt mặt, đúng là giải thích cho một đứa tài lanh mồm nhanh hơn não như nó hiểu là một kì công. Sau một hồi khoa chân múa tay diễn đạt lại mọi chuyện vừa mới xảy thì nó gật gù. Nhưng 2 giây sau lại hỏi:
– Mà Khôi làm như vậy để làm gì?
– Tao không biết! Chắc uống lộn thuốc hoặc là chó dại cắn hắn cũng nên. Cũng may là tao vốn thông minh xuất chúng, mau trí cho hắn cái đầu gối vào bụng không thì giờ chẳng biết có còn ngồi đây hông nữa.
– Tốt, có vậy chứ – nó giơ ngón cái ra phía sau ý khen, chợt nhớ điều gì đó, nó ngoái đầu ra sau – còn chuyện xe hơi gì đó thì sao, kể nghe luôn đi!
1 phút trôi qua…..
– Hahahaha!!!! – con Huyền đột nhiên cười lớn sau khi nghe câu chuyện của tôi
– Cái con điên này! Tự dưng lại nhăn răng ra cười, bộ dịch dại bùng phát hả?? – nói xong tôi tự động xích người ra xa vì sợ… lây
– Mày quả là có số đào hoa Nguyên ạ! Vừa anh Phong ( tên thật của anh Ju, ngày ấy nó cũng hay qua chơi nhà anh Ju với tôi nên biết ) , vừa Minh Khôi. Hẳn là tao phải tìm dịp qua thăm anh Phong để diện kiến dung nhan ảnh mới được. 7 năm rồi còn gì…
– Mày nói đào hoa là sao? – tôi gãi đầu hỏi lại
– Rồi mày sẽ biết – nó trả lời giọng bí ẩn – gì chứ ba cái chuyện này tao hơi bị rành à nha
Mặc dù hơi khó hiểu nhưng thôi kệ, giờ có hỏi cũng chẳng nhận được câu trả lời như mình mong muốn. Tôi đành ” Ừ ” một tiếng để đáp lại câu nói đầy ẩn ý đó của nó
Còn tiếp….
Đôi lời tác giả : mọi người cảm thấy chap này như thế nào? Mong các bạn góp ý nhiệt tình để Như rút kinh nghiệm nhé. Cảm ơn mọi người nhiều lắm!!! ^^