Bạn đang đọc Cô Nàng Bí Ẩn: Chương ~ Chương 7: Thân thế ~
Sấm chớp đánh ngang bầu trời đêm khuya…
Mưa tầm tã…
Không khí mang một màu xám ảm đạm…
Một người phụ nữ, khăn trùm kín đầu, tay cầm chắc một chiếc giỏ mây…
Bên trong đựng một bé gái trông thật xinh xắn… đang í ới đòi sữa, khóc toáng lên khiến người phụ nữ ấy ra sức dỗ dành… mà không được…
– Xin lỗi con… – bà nhẹ nhàng nói – mong con một ngày nào đó sẽ hiểu ẹ… Bọn chúng sắp tới rồi, chỉ có ở đây con mới được an toàn thôi…
Bà âu yếm nhìn đứa bé… Nước mắt chảy dài trên má…
Bà thận trọng đặt chiếc giỏ trước cửa một nhà thờ lớn, rồi gõ 3 cái rõ to vào cánh cửa gỗ cao 3m…
Nghe thấy tiếng bước chân, bà vội vàng chạy đi… Bỏ lại đứa bé đằng sau lưng…
Ngay lúc ấy, một tia sét giáng xuống, rạch ngang màn đêm… Tiếng sét nghe thật chói tai…
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~Akina choàng tỉnh dậy sau tiếng sét vang kinh khủng ngoài khung cửa sổ. Tiếng sét ấy gợi cho cô một kí ức không mấy rõ ràng, về một người phụ nữ… cảm giác thật dịu dàng và ấm áp…
Akina vội nhìn đồng hồ. Đồng hồ đặt ngay đầu giường đang hiển thị số 12:00. Đã đến giờ rồi! Bọn chúng sắp thức dậy. Cô phải đi ngay!
Cô lấy tay vơ vội bộ đồ đặt bên cạnh đã được chuẩn bị từ trước: áo đen không tay ôm sát thân cùng váy đen ngắn chưa qua đầu gối. Trang phục này càng làm tôn lên 3 vòng hoàn mĩ của cô.
Vắt ngang thắt lưng Akina là thanh kiếm Kurochishi, vũ khí lưu truyền của nhà Toru. Một người vĩ đại ở nhà ấy đã tặng nó cho cô và cô luôn giữ gìn nó kĩ càng. Lưỡi gươm gây chết người đã được mài dũa kĩ càng và lau sạch bóng để chuẩn bị cho trận đánh sắp tới.
Mở cửa phòng bước ra ngoài, Akina bị chói mắt bởi ánh đèn sáng trưng. Nhưng mắt cô nhanh chóng thích nghi và cô theo thói quen, đưa mắt nhìn một lượt quanh căn phòng. Đâu đâu cũng nghe tiếng đánh máy, hoà nhịp cùng với tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ. Không ai ở đây hé răng một lời. Căn phòng ấy chính là phòng làm việc chính của tòa chi nhánh trụ sở thanh tra Yami, nơi dành cho những người bảo vệ công lí trong bóng tối. Luôn giải quyết nhanh, gọn, lẹ kẻ thù – đó là một luật lệ mà tất cả mọi người ở nơi này đều phải tuân thủ tuyệt đối.
Nơi đây cũng chính là nơi mà Akina gọi là “nhà”. Với một người bình thường thì không đời nào lại đi chọn một nơi to lớn, ẩn chứa một nhà tù ngầm ở bên dưới, mờ mờ ám ám này làm nhà được. Nhưng Akina mồ côi cha mẹ. Cô đã được gửi vào đây từ hồi cô 10 tuổi để được huấn luyện để trở thành một thanh tra tài năng khi lớn lên. Nói đúng hơn là cô đã tự tìm đến đây, trong lúc ôm một mối thù trong lòng và mong muốn trả thù ột người đã khuất, một người rất quan trọng và vĩ đại…
Ở đây, cô coi sếp như cha mình, còn những đồng đội là anh chị em. Akina, dưới biệt danh “Sói trắng” lẫy lừng, đã từng giết nhiều quái vật mạnh cấp SS -cấp mạnh thứ hai sau SSS – trong cuộc đời cô và được thăng chức nhanh chóng. Cô gái năm nay lên 17 tuổi của chúng ta đang giữ chức đội trưởng một đội thanh tra nhỏ chỉ gồm 5 người, làm theo chỉ thị từ sếp – một người nghiêm nghị nhưng lại vô cùng hiền từ, đi tiêu diệt lũ quái vật được gọi là “Sâu bọ”. Sỡ dĩ gọi chúng như vậy bởi vì chúng trông cực kì ghê tởm, chuyên đi phá giấc ngủ của mọi người, bắt cóc và ăn thịt con nít. Theo quan điểm của Akina, bọn chúng thật đáng khinh bỉ.
Akina Yuumi – hay còn gọi là “Sói trắng”- chỉ làm việc vào tối thứ 6, thứ 7 trong năm học. Lý do là vì cô còn phải tập trung vào việc học, Nhưng hiện giờ đang là kì nghỉ hè, hằng ngày cô làm việc từ 12 giờ đêm, thời điểm bọn Sâu bọ thức dậy và nghỉ khi Mặt trời đã dần nhú lên đằng Đông phía sau những tòa nhà cao tầng.
– Hé nhô, Yuumi~ Em vào trễ đó nha, cô em dễ thương
– Lại tới giờ anh chàng Kiba Kisame giở giọng chọc gái.
– Im ngay, Kisame. Ai là em của anh hả? – Akina liếc mắt nhìn Kiba. Thằng cha này lúc nào cũng vậy cả.
– Ái chà chà, lại cái giọng của một đội trưởng kìa. Sao em không bao giờ dịu dàng được một chút hết vậy?
– …Ừm… Em cũng nghĩ mình nên dịu dàng một chút… – Akina nở một nụ cười tươi như hoa – … Phạt anh 2Y, Kisame! Tối mai nộp cho tôi! – giọng cô hạ thấp đến đáng sợ, nghe nguy hiểm đến phát khiếp.
Kiba cứng họng, cái miệng mở to như muốn nói điều gì đó nhưng không thể nói ra, cũng không thể khép miệng lại. Bấy giờ mà có một con ruồi bay vào đó, dạo chơi một vòng xong rồi bay ra cũng không bị sao cả.
Y là hình phạt của cấp trên dành cho cấp dưới. Người bị phạt 1Y phải chép toàn bộ cuốn luật pháp Yami dày 500 trang, cỡ chữ nhỏ như kiến. 2Y là phải chép 2 lần. Ai chịu xong hình phạt đều sợ hãi tột cùng, không bao giờ dám phạm lại lần 2 nữa. Nhưng riêng anh chàng Kiba này đã phải chịu hình phạt này 10 lần mà vẫn chưa chịu chừa.
Tuy nhiên, Kiba vẫn vô cùng sợ bị phạt Y. Vì thế, lúc bấy giờ mặt anh trắng bệch không còn 1 hột máu.
– Hahahaha… Đáng đời! Cho chừa cái tật! – Maito Michio, người đang ngồi trước màn hình máy tính ở một góc phòng, cười lớn.
– Mày im đi, Maito! – Kiba nhe răng nanh, giận dữ quát lên.
– Sao chứ? Tao không im thì làm gì được tao? Mày đáng bị vậy mà!
– Mày… – Kiba phóng nhanh qua căn phòng to, lao tới, chựt lôi đầu Maito xuống và đánh cho hắn 1 trận nhớ đời.
– Kisame, phạt thêm 1Y! Michio, phạt 1Y – tiếng quát của Akina làm không khí mới vừa ồn ào được một tí lại trở về như cũ. Chỉ còn tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ. Lần này không chỉ một khuôn mặt trắng bệch như 1 phút trước mà tăng số lượng lên 2.
– Phiền phức thật! – Akina không thể giữ được vẻ trầm tính thường ngày. Làm đội trưởng thật mệt.
– Mấy người im lặng giùm tôi một cái. Ồn ào quá đi!~ Mika Murasaki, người nãy giờ quan sát cuộc cãi vã giữa 3 người bực bội lên tiếng. Cô là đồng đội duy nhất là nữ của Akina. – Í, chị không có nói em nha Akina-chan, chị chỉ đang la 2 cái thằng mắc dịch kia thui
~- Ừm, em biết mà… Thử ra lệnh cho em thử coi. – Akina cười tươi, mặt rạng rỡ nhìn ngàn tia nắng chiếu vào nhưng không những chẳng làm cho Mika ấm áp mà còn làm cô ớn lạnh sống lưng.
– Anh Seido vẫn trầm tính như mọi khi nhỉ? – Akina quay sang thành viên cuối cùng của đội, nhắn gửi một lời chào hỏi cũng như hỏi thăm sức khoẻ, ngắn gọn và xúc tích.
Satoshi Seido chỉ quay sang Akina, mỉm cười. Akina cũng mỉm cười đáp trả, một nụ cười thiệt là dễ thương
~Ngay lúc Akina định ngồi xuống chiếc ghế xoay êm ái của mình thì một tiếng còi báo động vang lên làm cô giật bắn người.
“Ò e ò e ò e…”
Akina thở dài, đứng dậy, mặt nghiêm túc đến kì lạ:
– Đi thôi!
Tất cả mọi người trong phòng dường như đã vào tư thế chuẩn bị sau khi nghe tiếng còi. Nghe lệnh của Akina, tất cả đồng loạt vớ lấy những vũ khí để sát bên bàn làm việc của mình, đem theo bên người.
– Rõ! – Kiba, Maito, Satoshi và Mika đồng thanh. Tất cả cùng Akina hướng thẳng về nơi báo động đỏ trên bản đồ to lớn choáng hết bức tường của căn phòng, bản đồ của đất nước Sakura.
Hết chương 7