Cô Nàng Bí Ẩn

Chương ~ Chương 6: Vũ hội (phần 3) ~


Bạn đang đọc Cô Nàng Bí Ẩn: Chương ~ Chương 6: Vũ hội (phần 3) ~

… Tính hiệu cấp báo đã chuyển sang màu đỏ!
Hoảng loạn quá, Akina lấy tay đẩy người con trai ấy ra với một lực mạnh tương đương với một chiếc siêu tên lửa đâm thẳng vào phần thân cao 1m8 khiến anh chàng loạng choạng suýt chút nữa thì ngã xuống mặt sân khấu cứng và lạnh tanh.
Anh chàng ngỡ ngàng trước tình huống xảy ra mới lần đầu tiên trong đời anh: một cô gái hiếm hoi lắm mới có được cơ hội cho anh trao nụ hôn môi, ấy mà cô gái ấy lại không những từ chối mà còn xô ngã anh như thế…
Akina bối rối, không biết làm gì, liền ôm mặt chạy ra khỏi hội trường trước sự chứng kiến của toàn thể học sinh trường Sojika. Ai ai cũng bất ngờ trước một tình huống éo le như vậy diễn ra trong đêm vũ hội tuyệt vời thế này. Trong lúc ấy, ở phía sau cánh gà, Ryouji Hasu đang cười, một nụ cười mãn nguyện.
…Sau khi định thần xong chuyện gì đang xảy ra, Kiyoshi vội vã lao đi như cơn gió. Mình không thể để cô nàng ấy đi dễ dàng như thế được. Ít ra cũng phải trao đổi tên và số điện thoại của nhau đã chứ. Kiyoshi thầm nghĩ.
…Một lần nữa, hàng loạt con mắt và cái miệng mở to, dõi theo bóng dáng của anh chàng hotboy chạy ra khỏi hội trường…
Akina cứ cắm đầu chạy mà chả biết trăng sao gì cả. “Ôi, Ryouji sẽ nghĩ sao về mình đây! Cậu ấy sẽ giận mình mất! Đã vậy mình còn phá hỏng truyền thống bao nhiêu năm nay của trường nữa chứ! Ôi ôi ôi…” Akina thầm nghĩ. Đầu cô rối bời.
Sau một hồi, cô chợt tỉnh ra và dừng bước. Dáo dác nhìn xung quanh. Nơi đây là một hành lang tối tăm, lạnh lẽo, xung quanh chỉ có bóng tối bao bọc. Ơ, mình đang ở đâu thế này? Akina ngớ ra một lúc lâu, cố nhớ xem trong trường có một nơi nào như thế này không. Nhưng một người thụ động như cô chẳng bao giờ chịu tiêu hao năng lượng của mình vào việc đi khám phá ngôi trường Sojika này, to như toà lâu đài với nhiều hàng lang rối rắm.
Akina không thể nhớ ra bằng câch nào cô đã đến được đây. Cô mò mẫm, men sát tường để kiếm lối thoát ra khỏi đây trong bóng tối. Càng đi, lòng cô càng hoảng loạn. Cô muốn khóc, nước mắt chực trào ra nhưng đều bị cô kìm lại.

– Có ai không? Giúp tôi với! Tôi bị lạc đường rồi! – Akina hét lên, nuôi hy vọng sẽ có người tìm ra mình và đưa mình về, đặc biệt là Ryouji. Chắc chắn cậu ấy phải đuổi theo khi mình bỏ đi chứ…
Akina đâu hề hay biết rằng: Ryouji đang đắm mình vào trong không khí của vũ hội, không hề nghĩ đến việc cô bạn gái mình đang bị lạc, cô đơn trong một nơi tối tăm. Ắt hẳn anh nghĩ cô đã về nhà vì cuộc bầu cử đã kết thúc…

– Có ai không? Giúp tôi với! – 15 phút đồng hồ đã trôi qua. Hy vọng của Akina giờ đây chỉ còn le lói. Cô dựa lưng vào tường và bắt đầu khóc.
“Không sao đâu. Chắc chắn tối nay khi kiểm tra lại bác bảo vệ sẽ phát hiện ra mình mà, không sao đâu…” Akina ra sức tự trấn an mình trong cơn hoảng loạn…
“Cọc cọc cọc cọc…”
Âm thanh gót giày gõ xuống hành lang đều đặn. Có người đang đến. Hy vọng ngỡ như đã tắt ngúm đã được thắp lên lại trong lòng Akina.
– Ai đó… hức… giúp tôi với!… hức… Tôi bị lạc đường rồi!…
Akina dùng một chút sức lực của mình để hét lên.
Rồi cô bịt miệng để ngăn tiếng nấc, lắng nghe động tĩnh. Âm thanh gót giày khi nãy bắt đầu kêu nhanh hơn, to hơn. Người ấy đang đến gần cô hơn!
Từ xa, Akina trông thấy một bóng người chạy về phía mình. Cô không kìm được nữa mà khóc oà lên như một đứa con nít. Không phải Ryouji! Ryouji trông dáng vẻ thư sinh hơn. Bóng tối làm cô không nhìn thấy rõ mặt người ấy…
Mãi đến khi người ấy đến gần cô hơn, cô mới nhận ra anh ta. Đó là chàng trai đào hoa hám gái biến thái, Kiyoshi Kaze lớp 11A! Nhưng thôi kệ, chỉ có anh ta mới là người có thể giúp cô lúc này.
– Hức… Tôi bị lạc rồi… Xin hãy giúp tôi…
Dưới ánh trăng mờ ảo từ đâu hắt đến, qua làn nước mắt trong veo, Akina trông thấy anh chàng Kiyoshi ấy cười, một nụ cười ranh mãnh.

– Xin chào, cô nàng dễ thương. Anh là Kiyoshi Kaze, con trai ông chủ tập đoàn Kaze giàu có nhất đất nước Sakura!…
– hức… Không… quan… tâm!
Akina nói ra lời này như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim Kiyoshi. Anh luôn tự hào về gia sản kế xù của gia đình mình, và anh được nhiều người tình cũng nhờ cái gia sản ấy. Vậy mà lần đầu tiên anh nghe có người không quan tâm về chuyện ấy.
Cảm thấy cô nàng bí ẩn này thực sự thú vị, Kiyoshi cười to và nói tiếp:
– Hahaha… Được rồi, em không quan tâm thì thôi. Nhưng ít nhất em cũng phải giới thiệu mình đi chứ.
Ngại nói nhiều với tên biến thái giàu có khoe khoang đẹp trai này, Akina không thèm trả lời, chỉ nói như ra lệnh:
– Đưa tôi ra đi!
Kiyoshi cứng họng lần thứ 2. Nhưng mà anh chàng sống nhờ tài ăn nói này nhất quyết không chịu thua, phải cua cho bằng được cô nàng. Nhát thấy coi nàng đẹp xinh đang trong tình trạng thảm thương – nước mắt chảy dọc hai bên gò má, khuôn mặt thì lạnh như đá – anh quyết định cuộc đối thoại chả đi đến đâu này phải được ngưng ngay lập tức.
– Thôi được rồi. Em là Akina Yuumi đúng không? Anh xin phép được gọi em là Akina nhé! Nào, đưa tay đây, anh dẫn em ra. Anh nắm hết đường đi ở trường này trong tay rồi, em khỏi phải lo. – Vừa nói Kiyoshi vừa ngửa lòng bàn tay lên, chỉ chờ Akina đặt vào.
Suy nghĩ đắn đo một hồi, miễn cưỡng, Akina nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay đang xoè to ra. Chỉ chờ có vậy, Kiyoshi vội nắm chặt lòng bàn tay lại, như sợ Akina sẽ chạy mất.

Hai người cùng đi bên nhau xuyên suốt lộ trình từ tận cùng của khu lớp 12 đến cổng trường. Akina không nói lời nào, chỉ có phát ra những tiếng nấc từ trong cổ họng. Kiyoshi thì cứ chốc chốc quay đầu qua nhìn vẻ mặt đáng yêu khi khóc của Akina. Anh đã phải lòng cô mất rồi…
Hai người bước đi…
Tay trong tay…
Khi đến cổng trường, Akina giật phăng tay mình ra, vội nói: “Cảm ơn!” rồi đùng đùng bỏ về.
Kiyoshi bị bỏ lại phía sau, cười nhếch mém rồi tự nói với chính mình:
– Tsundere sao? Tại sao cô ấy phải tỏ ra dễ thương trước cái thằng nhãi ranh thích chiếm hữu kia chứ? Thằng nhóc đó thật không xứng với cô ấy tí nào. Đành phải chờ thời cơ đến thôi! Thật là một cô nàng bí ẩn và đáng yêu…
Thế là vũ hội đêm ấy đã khép lại năm học đầu tiên tại trường Sojika của Akina, cũng là mở đầu ột mối tình dễ thương.
Hết chương 6


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.