Có Một Loại Yêu Quái Gọi Là Nhân Yêu

Chương 20: Sở vị thuỵ giác (cái gọi là đi ngủ)


Đọc truyện Có Một Loại Yêu Quái Gọi Là Nhân Yêu – Chương 20: Sở vị thuỵ giác (cái gọi là đi ngủ)

“Cậu nói gì?” La Băng trợn tròn mắt, lông tơ toàn thân dựng đứng hết cả lên…

“Giờ muộn rồi, hành lý mai tính sau.”

“Mình còn chưa đồng ý mà.”

“Mình chuyển nhà cần cậu đồng ý làm gì.” Hắc Sâm Lâm nở nụ cười đơn thuần khiến La Băng ngứa tay chỉ muốn tẩn cho hắn một trận.

“Cậu muốn dời tới Nam Cực sống cùng chim cánh cụt hay là tới rừng ở với sư tử mình không có ý kiến, nhưng bây giờ cậu nói muốn đến nhà mình ở làm sao mình có thể mặc kệ được!!! Đây là nhà mình nghe không! Cậu muốn tới thì tới muốn đi thì đi, cơ mà kể cả cậu có coi nó là khách sạn đi nữa thì cũng phải biết điều mà trả tiền chứ! Cậu cũng tự nhiên như ruồi quá đi?”

“Ờ, vậy bao nhiêu tiền.” Hắc Sâm Lâm trầm ngâm rút ví tiền từ túi áo khoác ra.

“Đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là, mình không đồng ý.” Hai người nói chuyện hệt như kiểu — ông nói gà bà nói vịt.

“Kháng cáo vô hiệu, bác bỏ.” Hắc Sâm Lâm phất phất tay không kiên nhẫn, giọng điệu nghiêm túc “Giờ mình ngủ sô pha, cậu cũng mau đi ngủ đi, bị cảm còn muốn thức đêm, cậu không muốn sống nữa chắc?”

“…” La Băng sau một hồi bất đắc dĩ khinh khỉnh chẳng thay đổi được gì, cậu cũng dùng giọng điệu nghiêm túc đáp lại “Cậu thật muốn chuyển tới đây?”

Hắc Sâm Lâm gục đầu xuống, tựa hồ đang tự hỏi chính mình, mãi một lúc lâu sau, La Băng mới nghe thấy tiếng nói nhỏ tin hin của cậu ta.

“Ừ.”

Dường như chuyển qua đây uỷ khuất cậu ta lắm ấy.


“Thế lần này ba cậu về làm gì thế?”

“Chắc là mấy chuyện kinh doanh thôi. Đằng nào ông ấy cũng đâu nói cho mình biết.”

La Băng nuốt nuốt nước miếng, chuyển qua bộ dáng nhu hoà nhẹ vỗ vỗ bả vai Hắc Sâm Lâm, “Cậu cũng thoải mái đi, chuyện cha mẹ cậu cứ phải từ từ…”

“Mình không sao, hai người họ muốn ly hôn, ly thân hay hợp lại tự họ giải quyết lấy có thèm quan tâm mình nghĩ gì đâu.”

“Dù sao thì cũng tách ra nhiều năm rồi, ly hay không ly vẫn thế mà thôi.”

“Mình cũng thấy khi ba mình ở nước ngoài, mẹ mình chả có chút gì nhớ nhung ông ấy cả, trái lại còn vui vẻ, cả ngày nhàn rỗi đi đánh mạt chược ấy chứ.”

“Sâm Lâm.” La Băng tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta, khẽ vỗ lưng như dỗ một đứa bé, “Không có việc gì cả.”

Thân thể Hắc Sâm Lâm đột nhiên cứng đờ nhưng ngay lập tức cậu ta cũng dùng sức ôm lại hắn, gác cằm lên bả vai La Băng mà cọ cọ.

“Mình không sao đâu, dù sao cũng lớn bằng từng này rồi, chẳng lẽ còn lôi kéo ống tay áo cha mẹ khóc sướt mướt, ba mẹ đừng ly hôn mà, ba mẹ ly hôn con biết làm sao bây giờ, kinh tởm thì có.”

“Ừ, cũng đúng.”

La Băng cảm giác khó thở với cái ôm quá chặt của Hắc Sâm Lâm, nên cậu nhẹ đẩy Sâm Lâm ra, xoay người tắt máy tính.

“Cậu cứ ngủ trên giường đi, mình ngủ sô pha cho, cậu to con như vậy ngủ trên sô pha thì chân vứt đâu. Định biến thành con tôm chắc.” Nghĩ đến bộ dáng đáng thương của Hắc Sâm Lâm, La Băng nhoẻn miệng cười.


“Như thế sao được, cậu đang bị cảm đấy. Nói gì thì nói làm gì có ai lại đi chiếm giường của chủ nhà bao giờ.”

“Chút cảm vặt này có là cái đinh gì. Lảm nhảm ít thôi, đi ngủ đi. Làm việc tới giờ này cậu cũng mệt rồi, mau đi tắm đi, mình lấy quần áo ngủ cho.” La Băng chạy tới tủ quần áo bới lên bới xuống mới kiếm được một bộ quần áo ngủ màu đen.

Lai lịch của bộ đồ ngủ này là: có một lần Hắc Sâm Lâm không vui chạy qua đây ngủ, bởi vì áo ngủ La Băng hơi ngắn so với vóc người Sâm Lâm nên suốt cả một buổi tối cậu ta than ngắn thở dài nào thì áo mặc không thoải mái, nào là không được tự nhiên, khiến cho La Băng phát điên lên, sáng sớm hôm sau cậu chạy qua siêu thị mua hẳn một bộ đen sì sì từ đầu tới chân ném thẳng vào mặt Hắc Sâm Lâm hét lớn một tiếng, lần sau đến thì mặc cái này!

Hắc Sâm Lâm cười quỷ dị.

“Cậu vẫn còn giữ bộ đồ ngủ của mình à…”

“Ừ, dù sao cậu kiếm trên trời dưới đất cũng vớ được một lý do tới nhà mình ngủ còn gì.” Thật không biết xấu hổ…

“Hì hì.” Cười vui vẻ một tiếng, Hắc Sâm Lâm cầm bộ đồ ngủ hớn hở chạy vào toilet, vừa tắm vừa ngâm nga, ta tẩy sạch kì kì cọ cọ, ta kì ta cọ nào…

La Băng hít sâu ba lần mới đè nén được xúc động đá văng cánh cửa cho cậu ta một cước bay ra khỏi cửa sổ ngay lập tức.

Sau khi Hắc Sâm Lâm tắm rửa xong đi ra thì thấy La Băng co mình ngủ trên ghế sô pha.

Khẽ đi tới ngồi xổm xuống trước sô pha, nhìn kỹ khuôn mặt đang ngủ… Lông mày nhíu lại, cái miệng lại hơi vểnh lên, bộ dạng hình như không được dễ chịu cho lắm.

Cười hai tiếng, Hắc Sâm Lâm nhẹ nhàng véo cái mũi nhỏ nhắn của La Băng…


“A!” La Băng bừng tỉnh. Trừng mắt nhìn Hắc Sâm Lâm.

“Ngủ ở đây sẽ bị cảm đấy, mau đi tắm đi, ngoan.” Hắc Sâm Lâm vỗ nhẹ vào má La Băng, thanh âm hơi khàn khàn không biết có phải là vì mới tắm rửa xong hay không, lọt vào tai lại cảm thấy rất chi là gợi cảm.

Nhưng mà giọng Hắc Sâm Lâm gợi cảm hay không gợi cảm cũng chẳng liên quan gì tới La Băng cả.

“Lần sau cậu mà còn dám véo mũi mình, mình sẽ đánh chết cậu.” Trừng mắt liếc Hắc Sâm Lâm một cái, cậu mới đứng dậy đi phòng tắm.

“Vâng, biết rồi ạ.” Hắc Sâm Lâm nhẹ nở nụ cười.

Lần nào cũng hô phải đánh chết mình, cuối cùng mỗi khi đánh thật lại chuyên đi kêu cứu…

Bởi vì ngồi lâu chơi game thành thử ra tóc La Băng cứ rũ xuống như con gà rù, có điều, sau khi tắm xong trông cậu sáng láng hơn hẳn, một giọt nước từ trên tóc chảy dọc xuống, lượn qua vai, sau đó lăn tới xương quai xanh, xuống chút nữa, đến ngực, rồi tiếp theo thế nào thì đã bị chiếc áo ngủ màu trắng rộng thùng thình kia chặn lại mất rồi.

Ánh mắt Hắc Sâm Lâm vừa chăm chú dõi theo giọt nước, lại vừa nuốt nuốt nước miếng.

La Băng vẫn còn đang lắc lắc đầu không hay biết gì, đã thế thân thể lại cứ nhích tới nhích lui không chút phòng bị.

Và thế là Hắc Sâm Lâm bùng nổ.

“Chúng ta cùng đi ngủ thôi.” Dứt lời liền đi về phía phòng ngủ.

“Ừm.” La Băng đi theo sau Hắc Sâm Lâm, đi được hai bước đột nhiên dừng lại, trợn tròn mắt chỉ thẳng vào mũi Hắc Sâm Lâm, lại quay lại chỉ chính mình.

“Cậu, với mình?”


“Ở đây chỉ có hai chúng ta, cậu nghĩ mình đang nói chuyện với không khí chắc?”

“Ha ha.” La Băng xấu hổ cười một tiếng, “Mình ngủ sô pha là được rồi.”

“Cậu sợ mình làm gì cậu chắc, cái dáng ngủ hình chữ đại của cậu đâu phải mới lần đầu được chiêm ngưỡng đâu. Hay là cậu ở truồng đi ngủ nên sợ mình thấy?”

“Truồng cái đầu cậu ấy!” La Băng tức giận phồng mang trợn má, “Mình là sợ lây cảm cúm cho cậu nghe chưa.”

La Băng dừng một chút, “Với lại khi ngủ mình cũng hay quậy nữa. Lần trước cậu chả nói là cùng mình ngủ có khi chẳng may lại bị mình đánh cho bầm dập khuôn mặt thì thôi rồi, cậu không dám nhìn mặt ai nữa còn gì.”

La Băng tủi thân thầm nghĩ, ngủ mơ xoay qua xoay lại đâu phải do lỗi của mình đâu!

Hắc Sâm Lâm mắt chớp chớp, lộ ra ý cười ôn nhu.

“Mình hay nói đùa mà, cậu để ý làm gì.” Vuốt nhẹ tóc La Băng như vuốt tóc trẻ con, cảm giác mượt như tơ lướt qua kẽ tay, Hắc Sâm Lâm cười vui vẻ, “Biết đâu mình hít hết virus cúm rồi là cậu khỏe ngay ấy mà.”

“Nhưng mà giường bé.” Bịa lý do…

“Cậu có dang tay dang chân to đến mấy thì cũng chỉ đến nửa giường là cùng, không thì để mình chịu thiệt nằm co ro là được rồi.” Hắc Sâm Lâm mắt chớp chớp, kéo kéo tay áo La Băng làm nũng.

La Băng nổi hết cả da gà, quả thực da mặt Hắc Sâm Lâm càng ngày càng dày, độ vô sỉ càng ngày càng tăng…

Nói thế nào đi nữa, ngủ ở sôpha không ngon là thật, mà cái giường kia lại mềm mại thoải mái biết bao nhiêu.

Và lẽ đương nhiên La Băng chấp nhận thỏa hiệp.

Tuy rằng tâm không cam tình không nguyện nhưng cuối cùng cậu vẫn phải ngủ cùng Hắc Sâm Lâm. [ chớ có nghĩ bậy >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.