Có Một Loại Yêu Quái Gọi Là Nhân Yêu

Chương 19: Sở vị cảm mạo (cái gọi là cảm cúm)


Đọc truyện Có Một Loại Yêu Quái Gọi Là Nhân Yêu – Chương 19: Sở vị cảm mạo (cái gọi là cảm cúm)

Cảm cúm với La Băng là chuyện như cơm bữa, chẳng khác gì một bữa cơm đạm bạc ăn rau xanh uống hớp cháo cả.

Nhưng đối với một số người thì đây chính là đại sự, còn nghiêm trọng hơn cả việc bị hóc xương cá ấy chứ.

[ Đây là cái loại so sánh rách nát gì thế ==]

Trong lúc tám nhảm cùng bà xã, Nhánh Cỏ Bự phát hiện ra tốc độ đánh máy của La Băng cực kỳ chậm, đã thế tâm hồn lại hay treo ngược cành cây, vậy nên, bạn trẻ nói

“Ông xã cho bà xã cú điện thoại nhá.”

“Ta cần [Làm cú điện thoại] làm chi, hắn là chồng của Hôn Mê tỷ tỷ đấy nhá.”

“Bà xã ngốc, ý ta nói bây giờ ta muốn gọi điện thoại cho bà xã, bà xã đưa số đây, ông xã muốn được nghe giọng vợ mình mà.”

Và, chỉ vì cảm cúm dẫn tới phản ứng La Băng có chút trì độn ( tạm thời cứ lấy lý do là vì cảm cúm đi), mà cậu cứ thế lạch cà lạch cạch gõ một hàng số vào khung trò chuyện sau đó nhấp chuột gửi đi…

“A a a sao mình có thể cho một người mới quen biết mấy ngày số điện thoại chứ!”

Có điều đây là những lời vang lên trong nội tâm La Băng mấy phút về sau, còn lúc này chuông điện thoại đang réo từng hồi rồi.

“Alô, bà xã à, ông xã Cỏ Bự đây.”

Giọng người này còn trẻ hơn so với tưởng tượng của La Băng, nếu không muốn nói là… non nớt.

La Băng ra vẻ thâm trầm che miệng ho khan một tiếng, rồi dùng ngón trỏ đè lại khí quản giả giọng nữ…

“Ai nha, ông xã như vậy bảo bà xã sao không xấu hổ cho được…” Ta đây không thèm làm bà xã ngươi nhá, cái đồ rễ hành rách nát, không, phải là rễ cỏ rách nát mới đúng! Buồn nôn chết đi được…

” Phải không phải không, ông xã thấy con gái bây giờ cởi mở lắm cơ mà, mấy bà vợ trước đây của ông xã đều thế cả.” Giọng điệu vẫn hệt như đứa trẻ vui mừng vì được ăn kẹo vậy.

“Ừm…” Bà xã trước đây… vài người…

“Không phải ngại, gọi một tiếng ông xã nghe xem nào ” từng lời từng chữ được nhả ra cứ như…. kẹo kéo vậy…

“Ưm, ông xã…” Mặc dù nghe như kiểu tiếng hét “Cứu mạng với” đầy bi thương thì đúng hơn…


“Ngoan phải rồi, sao giọng bà xã nghe quái đản quá vậy? Nghe rất chi là… trung tính hóa. Nhưng mà như vậy chính ra lại hợp với khẩu vị ông xã, ông xã không thích cái loại giọng suông của nữ sinh.” Đầu kia điện thoại truyền tới một trận cười khoái trá…

“À… Ta bị cảm.” Coi như bất chợt bị nhiễm lạnh nên cổ họng bị đau cho xong chuyện, mấy cái triệu chứng tâm thần hay thần kinh đều không liên quan.

“Hả! Chuyện lớn như vậy sao bây giờ bà xã mới nói, ngươi bị cảm còn chơi trò chơi cái nỗi gì, đáng lẽ phải uống thuốc hoặc là đi bệnh viện tiêm chứ, 3 giờ đêm rồi, bà xã mau logout ngay cho ta, mau uống thuốc rồi nhanh đi ngủ đi!! Ông xã đau lòng quá đi! Lớn tồng ngồng ra rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân gì cả, ông xã lại không ở bên cạnh bà xã được, bã xã mặc thêm mấy cái quần cái áo vào cho ấm, đắp kín chăn vào, đóng chặt cửa sổ nữa, ngủ lấy một giấc là sáng mai sẽ khoẻ lại ngay.”

La Băng tay cầm điện thoại run lẩy bẩy.

Cậu bị Cỏ Bự như một bà già lẩm cẩm xả liên tiếp một tràng dài tới mức choáng váng, đợi cho tới khi thần kinh trung khu đại não tiêu hoá xong, cậu mới có phản ứng.

Cậu… Cậu run rẩy… Không phải vì cảm động, mà là… vì cười.

Thật sự là giả bộ nhân yêu cũng chả dễ dàng gì.

“Được rồi ông xã, bà xã sẽ vâng lời ông xã đi ngủ liền, chào nhé.”

Cạch một tiếng cúp điện thoại.

Đầu óc cái tên Nhánh Cỏ Bự này có vẻ hơi… bệnh.

Đúng vậy, cái loại dễ dàng kích động này — gọi là tinh thần phấn khích à? Hay là chứng cuồng ấy nhỉ?

Chốc lát sau một quyết định được đưa ra, La Băng cười hì hì chạy lại chỗ máy tính, hắc hắc, ta ẩn thân ngươi biết được chắc.

Sau đó, chuông điện thoại lại vang lên.

La Băng suy nghĩ nửa ngày cảm thấy người ta có nói thế nào đi nữa cũng không phải là thật lòng quan tâm mình, tuy rằng trước đó đúng là có quan tâm thật nhưng nghe thế nào cũng thấy giả dối… Nhưng không nhấc máy cũng không được…

Vậy nên trực tiếp nhấc hai chân đặt lên bàn, lấy đà đẩy một phát, cả người cả ghế xoay tới trước giường trả lời điện thoại [ là loại ghế dựa có bánh xe đấy ].

“Ông xã à, còn có việc gì sao?” Cố ý giả giọng thành một bà vợ hiền lành dịu dàng…

Đầu dây kia là sự im lặng thật dài.

“Ông xã?” Cảm nhận được một loại áp suất thấp quỷ dị, giọng La Băng có chút run run.


“Mình, Hắc Sâm Lâm.” Hình như đang áp chế tức giận?

“À.” La Băng thở phào nhẹ nhõm, “Muộn thế này rồi còn gọi cho mình làm gì?”

Lại trải qua một trận trầm mặc thật dài nữa.

Sau đó, là tiếng hét toáng vang lên… đập thẳng vào màng nhĩ La Băng.

“Cậu bị cảm?!”

La Băng rụt cổ, chả hiểu mô tê gì cả.

“Sao cậu biết?” Làm gì thế, giọng điệu như muốn giết người ấy.

“Nghe giọng cậu là biết.” Có nhẹ nhàng hơn một chút.

Ây dà, quên mất không giữ yết hầu rồi… La Băng le lưỡi với điện thoại.

“Một chút cảm vặt không có gì phải lo.”

“Nghỉ ngơi cho khoẻ đi, mai mình qua thăm cậu.”

“Ừ, ngủ ngon.”

Sau khi cúp điện thoại, La Băng ngẩn người ra.

Muộn thế rồi cậu ta còn gọi điện cho mình làm cái quỷ gì thế? Ai nha lại bị thằng khỉ kia đánh trống lảng sang chuyện khác rồi.

Nghiến răng tức giận, La Băng vặn vặn cổ rồi quay lại ngồi trước máy tính.

Mới vừa ngồi xuống, thì thấy trên Q có một tin nhắn được gửi tới.

Nhánh Cỏ Bự đã logout, vậy đương nhiên là chỉ còn lại một trong hai bạn tốt trên Q — Chờ cho hôn mê.


“Băng Băng logout chưa?”

“Chưa, sao muộn thế rồi Hôn Mê tỷ vẫn còn chơi à.”

“À, vừa mới giúp một người trong tộc làm nhiệm vụ.”

“Hôn Mê tỷ tỷ thật tốt bụng…”

“Đi nghỉ sớm đi, ngày nào ngươi cũng ngủ trễ như thế, cơ thể nào chịu cho nổi?”

“Ăn không tiêu, nên bị cảm vặt…”

“Lại bị cảm?”

“Hửm? Lại?”

“Thức muộn thường dễ bị cảm, ta đoán ngươi lại quên đóng cửa sổ.”

“Ừm.”

“Ngươi logout rồi nhanh đi ngủ đi, ta cũng thoát đây.”

“À, chào tỷ tỷ.”

“Đúng rồi, tỷ tỷ, khi nào thì chúng ta gặp lại vậy? Trong trò chơi muội tìm tỷ có chút việc…”

“Rất nhanh sẽ gặp.”

[Chờ cho hôn mê] nói xong câu đó cũng logout luôn, nhanh đến chóng mặt.

La Băng lè lưỡi với máy tính, nguyên nhân cậu muốn tìm Hôn Mê là vì, cậu thấy mình cũng thật quá đáng, tuy chỉ là trò chơi, không hay biết gì về những người xa lạ đó, nhưng người ta đã thu nhận mình làm đồ đệ,mang mình đi luyện cấp, lại tặng thêm trang bị mà chả đòi hỏi gì cả, mình không những không trả người ta thù lao thì thôi đi, ngay cả một lời cảm ơn cũng không thèm có. Có người thu đồ đệ còn lấy tiền mà… Cho nên La Băng quyết định… rút khỏi sư môn… Tiện thể trả lại Thu Thiên sáo trang, mấy hôm trước lên mạng tham khảo mới biết một thứ đồ trong đó cũng mất ối tiền, huống chi đây là cả một bộ, đăng lên Đào Bảo (taobao.com – đào kho báu) cũng bán được mấy trăm đồng ấy chứ…

La Băng mở nhóm QQ Gia Tộc Rách Nát thấy chỉ còn lẻ tẻ vài người đang online, cậu mới lần lữa tắt máy tính định tắm xong rồi mới ngủ.

Sau đó, chuông cửa đột nhiên vang lên. Một cách dồn dập.

Hệt như mấy câu chuyện ma quái, kêu đến rất chi là… quỷ dị.

3 giờ đấy 3 giờ đấy bây giờ là 3 giờ đêm đấy…

La Băng trong lòng ngầm ân cần thăm hỏi một lượt Như Lai Phật Tổ Quan Âm nương nương Tề Thiên Đại Thánh Đường Tam Tạng thêm luôn cả chúa Jésus vào, sau đó mới ra bật đèn phòng khách, rồi loẹt quoẹt đi mở cửa.


Mở cửa ra…

“Ôi mẹ ơi cậu làm ơn đêm hôm khuya khoắt đừng có đến dọa người được không!” La Băng trợn mắt với Hắc Sâm Lâm vẫn còn đang thở hổn hà hổn hển.

“À, xong việc ở bệnh viện rồi, lâu ngày không gặp cậu nên tiện thể qua thăm cậu luôn.” Hắc Sâm Lâm đi vòng qua cậu, thoải mái đi vào hệt như nhà của mình.”Đóng cửa lại đi, còn ngốc ở đó làm gì.”

La Băng khinh bỉ chán chê cậu ta xong mới “nhẹ nhàng” đóng cửa lại, nhân tiện dùng luôn khóa chống trộm.

“Cậu cũng tiện quá nhỉ, từ viện tới nhà mình cũng thuận ghê nha, đi xe buýt thì phải nhảy mấy chuyến, đi taxi cũng tối thiểu nửa tiếng đồng hồ. Đêm hôm khuya khoắt, cậu không về nhà còn tới đây làm cái khỉ gì, nhà cậu sát ngay bệnh viện còn gì!”

“Muộn rồi người nhà đều ngủ cả mình không muốn đánh thức họ.” Cái giọng điệu rất đáng đấm cho phát.

“Vậy chứ cậu không sợ đánh thức mình hả?”

“Cậu còn thức đấy thôi?” Lạnh lùng liếc mắt nhìn La Băng, “Trông cái bộ dạng của cậu ban ngày ngủ ban đêm tinh thần cú mèo còn lo mình đánh thức?”

“Cậu còn lí sự! Lần nào cũng nửa đêm mới điện thoại cho người ta làm mình toàn nghĩ đến mấy chuyện ma quỷ, Hắc Sâm Lâm cậu là đồ con rệp! Đừng có thách thức tính kiên nhẫn của mình!”

“Ra thế.”

“Cậu! Lần sau cậu gọi điện thoại tới… mình sẽ không tiếp máy đâu!”

“Phế vật, sao không rút dây điện thoại ra luôn.”

“Cậu mới là phế vật, mình dùng chung dây dẫn điện thoại với Internet!”

“Ai bảo cậu muộn thế rồi còn chưa đi ngủ.”

“Hừ.”

“À, vừa rồi cậu gọi ai là ông xã thế hả? Buồn nôn quá đi, gọi lại một tiếng cho người ta nghe cái nào? May mà là mình, nếu chẳng may là mẹ cậu thì cậu coi như bầm dập chắc rồi, vậy…” Hắc Sâm Lâm vẻ mặt lưu manh cười xấu xa.

“Thối thây, tên tiểu tử nhà cậu đừng có mà vội đắc ý, dám nói cho mẹ mình biết, mình đánh chết cậu.” Quơ quơ nắm tay minh hoạ– nếu đánh nhau thực thì cậu tuyệt đối không phải đối thủ của cậu ta, đây là kết luận rút ra từ những bài học xương máu nhiều năm qua.

“Tiểu nhân không dám.” Hắc Sâm Lâm cười càng sâu, còn xoay người cúi mình vái chào một cách khoa trương.

“Mình mới vừa gọi điện là để nói cho cậu biết.” Hắc Sâm Lâm đột nhiên nghiêm túc trở lại.”Ba mình về rồi.”

“Hả? Ừm. Ba cậu về rồi à.” La Băng gãi gãi tóc, chờ cho đến khi cậu kịp phản ứng đang định mở miệng thì chợt nghe Hắc Sâm nói một câu — như ném đá giữa mặt hồ yên ả.

“Vậy nên mình quyết định đến ở chung với cậu. Tiện thể làm bảo mẫu cho cậu luôn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.