Bạn đang đọc Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả – Chương 77
Gió biển mát lạnh lướt qua mặt biển, ánh nắng mùa mưa rất ấm áp, từ xa nhìn lại đại dương xanh thẳm phản chiếu ánh vàng rực rỡ, vô cùng lóa mắt.
Lúc này có một đuôi cá vàng kim xẹt qua mặt nước, trông như gắn liền với nước biển.
Ngay sau đó nhân ngư tóc vàng trồi lên mặt nước, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt, cậu hơi híp mắt theo bản năng, nụ cười nơi khóe môi còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.
Nhân ngư tóc vàng chính là Nguyên Khê, cậu bắt một con cá mè hoa bơi về phía rặng san hô chỗ bờ biển.
Gần đây cậu mới biết được cha mẹ Đông Quỳ vừa sinh thêm quả trứng.
Đông Quỳ vui đến nỗi suốt ngày tới bờ biển, thậm chí còn quên lúc trước nói muốn tìm bạn tình.
Nghe nói mấy ngày tới Đản Đản sẽ phá vỏ, Nguyên Khê suy nghĩ, sau đó bắt con cá mè hoa tới thăm Đản Đản.
Bơi tới bờ biển thì thấy Đông Quỳ đang ôm quả trứng, cười ngu, “Nguyên Khê xem này, đây là em trai tớ, à, cũng có thể là em gái.”
Nguyên Khê đập ngất con cá ném tới trước mặt Đông Quỳ, “Cho Đản Đản.”
Cũng không biết từ bao giờ mà hải vực bắt đầu chuộng tặng cá, chủ yếu là những loại chất thịt tươi ngon như cá mè hoa, cá Ngân Vĩ vân vân.
Mỗi khi tới kỳ sinh sản số lượng những loài này đều sụt giảm, năm nay còn đỡ, thứ nhất là năm ngoái các nhân ngư sôi nổi nuôi cá, thứ hai là họ hiểu ra vấn đề phát triển bền vững, dù có ngon đến mấy cũng không thể ăn hết sạch.
Mẹ Đông Quỳ không khách khí nhận lấy cá mè hoa, tặng trả Nguyên Khê con cá Ngân Vĩ, đây là cá nhà nuôi, số lượng không nhiều lắm, thỉnh thoảng lấy làm đồ ăn vặt.
Dù sao cũng không phải tất cả tiểu nhân ngư đều yếu ớt như Đông cục cưng, hầu như tiểu nhân ngư nhà khác sau khi phá vỏ thì thịt nào cũng ăn được.
Nguyên Khê sờ sờ trứng trắng, quả trứng trong tay cậu nhảy lên mấy cái.
Nguyên Khê không khỏi cảm thán sinh mệnh thật diệu kỳ, năm trước khi cậu vẫn còn là một tiểu nhân ngư ngây thơ, khi đi thăm An Cách lúc ấy còn là quả trứng cũng chỉ thấy ngạc nhiên thôi nhưng năm nay lại có rất nhiều cảm xúc.
Cậu kế thừa huyết mạch của Lung Hồi, là nhân ngư lưỡng tĩnh.
Nghĩ đến một ngày nào đó mình cũng sẽ sinh ra một tiểu nhân ngư đáng yêu thì cảm thấy vui mừng khôn tả.
Đang suy nghĩ thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói, “Mùi của cậu thơm quá.”
Nguyên Khê ngẩng đầu thấy là một nhân ngư lạ, cậu cười cười không được tự nhiên, không đáp lời.
Mùi của cậu thơm quá, những lời này có ý nghĩa đặc biệt, có nghĩa là tôi rất thích cậu, muốn tìm hiểu sâu hơn.
Nhân ngư trong kỳ sinh sản thường xuyên dùng câu này để làm quen, nếu đối phương cũng có ý thì sẽ trả lời lại, “Mùi của em cũng rất thơm.”
Thấy Nguyên Khê không nói gì, nhân ngư giống cái hiểu ý cậu, nàng hất tóc, nói với giọng đôi chút tiếc hận, “Thực ra tôi quan sát cậu đã lâu rồi, thấy cậu là nhân ngư khá dịu dàng, không sao, chúc cậu tìm được bạn đời mà mình thích.”
Thái độ thoải mái hào sảng của nhân ngư giống cái khiến Nguyên Khê khá là có hảo cảm.
“Cô cũng rất xinh đẹp…” Nguyên Khê mới nói được một nửa đằng sau đã truyền tới giọng nói ngắt lời cậu, “Cháu nói ai xinh đẹp thế?”
Nguyên Khê quay đầu nhìn lại, thấy nhân ngư tóc đen bơi tới, đáy mắt có tia cười nhàn nhạt, “Chú Ngải Thụy?”
Ngải Thụy hơi hơi động mắt đánh giá nhân ngư giống cái trước mắt.
Móng tay không đủ sắc bén, đuôi cá vừa ngắn vừa gầy, chẳng phù hợp thẩm mỹ của hắn chút nào.
Các nhân ngư khen ngợi một nhân ngư khác “xinh đẹp”, tức là không chỉ khen nhân ngư đó có vẻ ngoài đẹp đẽ mà còn khen hình thể rất mạnh mẽ, còn nhân ngư giống cái trước mặt thấy thế nào cũng không có gì lợi hại cả, Ngải Thụy cảm thấy một ngón tay hắn cũng có thể chọc chết nàng ta.
Ngải Thụy cau mày, vỗ vỗ vai Nguyên Khê, “Tiểu Nguyên Khê, mắt cháu có vấn đề rồi.”
Nghe vậy sắc mặt nhân ngư giống cái hơi khó tả, nàng biết Ngải Thụy.
Ngày đó Ngải Thụy thách đấu với hải vực bọn nàng, nàng cũng ở đó xem trận đấu.
Nàng cũng rất có hảo cảm với Ngải Thụy nhưng nhân ngư thích Ngải Thụy quá nhiều, nhân ngư giống cái tự nhận bản thân không bằng bọn họ nên cuối cùng vẫn từ bỏ.
Sau đó nàng nghe nói Ngải Thụy trước giờ không tìm bạn tình, lúc ấy nhân ngư giống cái còn thấy rất kỳ lạ, nhân ngư mạnh như Ngải Thụy sao có thể không tìm được bạn tình chứ.
Bây giờ nhân ngư giống cái cuối cùng đã rõ, thích Ngải Thụy không chỉ cần có thân hình khỏe mạnh cường tráng mà còn cần một trái tim cứng rắn không gì phá nổi.
Thấy nhân ngư giống cái cười có vẻ miễn cưỡng, Nguyên Khê hết cách, ôn hòa nói với nàng, “Chú Ngải Thụy nói đùa thôi, cô đừng để ý.” Dù sao trước mặt người ta nói cô rất yếu, Nguyên Khê lương thiện không thể làm được.
Nhân ngư giống cái lườm trắng mắt, trong lúc vô tình thấy vẻ mặt cứng đờ của Ngải Thụy, con ngươi khẽ đảo, sấn tới, thân mật dựa vào vai Nguyên Khê, “Cậu là nhân ngư hải vực này à? Tôi tên Jola, về sau có dịp chúng ta cùng chơi nhé.”
Nhân ngư giống cái dựa rất gần, hô hấp sát bên tai, Nguyên Khê xấu hổ dịch sang bên cạnh, uyển chuyển nói, “Được, lần sau rồi nói.”
Ngải Thụy cười lạnh một tiếng, được gì mà được.
Tiểu Nguyên Khê vẫn còn quá nhỏ, không hiểu bài của đám nhân ngư này, đầu tiên là thành bạn bè, sau khi quen hơn thì sẽ ngày càng lấn tới.
Nhân ngư giống cái chắc chắn là thấy Nguyên Khê dịu dàng rất có thể sẽ không từ chối mình nên mới cố ý nói thế.
Không được, hắn phải trông kĩ Nguyên Khê, không thể để bị nhân ngư bên ngoài lừa.
Nhân ngư trong kỳ sinh sản đều như sói như hổ, nếu Nguyên Khê đồng ý thật không phải sẽ bị bọn họ nuốt chửng hay sao.
Nhân ngư giống cái cười khiêu khích với Ngải Thụy rồi quay ra nói với Nguyên Khê, “Ngày mai tôi tới tìm cậu chơi.”
Sau khi nhân ngư giống cái bơi đi trong lòng Ngải Thụy nghẹn một cục tức, hắn nhìn về phía Nguyên Khê nghiêm túc nói, “Cháu muốn tìm bạn đời thì nhất định phải tìm ai mạnh nhé, như nàng ta chắc chắn không được, cháu vừa mới thành niên không nên vội, cứ từ từ mà tìm, năm nay không tìm được thì sang năm tìm, năm sau, năm sau nữa, kiểu gì cũng tìm được nhân ngư mình thích.”
Nguyên Khê gật đầu, cười nói, “Cháu biết rồi.”
Cháu thì biết cái gì? Nguyên Khê hận sắt không thành thép nghĩ, nhân ngư giống cái vừa nãy được chỗ nào mà còn khen nàng ta đẹp.
Mẹ Đông Quỳ cười nhạo hắn, “Nguyên Khê đừng nghe hắn, Ngải Thụy còn chẳng tìm được bạn tình, kén chọn như hắn á, sớm muộn cũng cô độc sống nốt quãng đời còn lại thôi.”
Nguyên Khê lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Chú Ngải Thụy rất tốt, nhất định sẽ tìm được bạn đời mình yêu thích.”
Trong lòng Nguyên Khê Ngải Thụy giống như một người cha nhân ngư khác.
Từ khi cậu biết chú Ngải Thụy cho đến khi thành niên đều nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ đối phương.
Cậu vẫn nhớ rõ sau khi phá vỏ, lần đầu tiên chứng kiến cơn bão lốc cậu đã rất sợ hãi.
Là chú Ngải Thụy ôm cậu, vuốt tóc cậu bảo cậu đừng sợ.
Khi đó cậu cảm thấy trên thế gian này không có nhân ngư nào dịu dàng hơn chú Ngải Thụy.
Nghe câu này, không hiểu sao lòng Ngải Thụy khẽ xao động, một cảm giác tê dại từ trái tim lan ra xung quanh.
“Chú Ngải Thụy, chú lên mặt biển làm gì vậy?” Nguyên Khê hỏi.
Ngải Thụy lấy lại tinh thần, hắn vốn định qua đây ngắm nghía xem có tìm được nhân ngư nào vừa mắt để bắt đầu một tình yêu lãng mạn hay không.
Ai ngờ lại trông thấy nhân ngư giống cái tới gần Nguyên Khê, trong lòng Ngải Thụy dâng lên một cảm giác khác lạ, lập tức quên mất mục đích mình tới bờ biển.
“À, chú nghe nói Joy đẻ trứng, đúng lúc không có việc bận nên qua đây nhìn xem.” Ngải Thụy theo bản năng nói dối.
Vừa nói dứt câu đã nghe tiếng Sửu Nhan mỉa mai, “Ồ, thì ra anh tới thăm Đản Đản nhà tôi, quý hóa quá.”
Ngải Thụy không khỏi đau đầu, xoay đầu giả bộ không nghe thấy.
Thấy dáng vẻ Ngải Thụy chịu thiệt, Nguyên Khê cong môi, cười nhẹ.
Dáng vẻ Nguyên Khê cười cong mắt trông rất đáng yêu, Ngải Thụy cảm thấy tim minh đập càng nhanh hơn.
Vô lí, quá vô lí.
Thấy Ngải Thụy đờ người một lúc, Sửu Nhan ôm trứng trắng rúc vào ngực Joy, cười rất chi là thâm sâu.
Mà Joy vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ khi nhìn sang Sửu Nhan và trứng trắng mới lộ ra vẻ dịu dàng.
Ánh nắng sáng trong, gió biển dịu nhẹ, mặt biển cuộn lên từng đóa bọt sóng, dập dềnh vỗ vào đá ngầm.
Tất cả đều vô cùng yên bình, lại giống như bình yên trước cơn bão.
Cuộc tỉ thí đổi lại thành hai ngày sau tiếp tục diễn ra, còn nhân ngư đánh lén Joy thì bị Vương của hải vực Ott phế bỏ đôi tay, chuyện này liền bỏ qua.
Tại Hải Thành.
Các nhân ngư hải vực khác ở trong căn phòng mà Lôi Triết đã sắp xếp, bóng tối bao trùm toàn bộ Hải Thành.
Ngày mai đã phải tỉ thí, mà lúc này mấy vị Vương vốn là đối thủ của nhau lại đang tụ tập trong căn phòng nhỏ, không biết thảo luận chuyện gì.
“Làm vậy có được không?”
Vương hải vực Ott không kiên nhẫn nói, “Chẳng lẽ các ngươi còn cách khác?”
Mấy nhân ngư khác sắc mặt khó coi, bọn họ nếu có cũng không đến mức khó xử thế này.
“Cứ quyết như vậy, các ngươi đi chuẩn bị đi.” Gã dứt khoát nói.
Bọn họ không chú ý tới nước biển chung quanh hơi xao động, sau đó lặng lẽ tản ra bốn phía.
Cách chỗ họ không xa, Đông Thần đứng ở khóm san hô trước Tiểu Thạch Ốc, mím môi khẽ hừ một tiếng.
Vừa nãy cậu thấy nhớ Đại Hôi Kình, muốn biết nó ở đâu bèn nhắm mắt lại, bắt đầu tìm từ hải thành.
Sau đó nhìn thấy mấy nhân ngư lén lút vào một căn nhà nhỏ, Đông Thần tò mò đi theo nên đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.
Ngửi thấy hơi thở của Hàn Trạm ở gần đó nên Đông Thần vung đuôi gấp gáp muốn nói thông tin mình vừa nghe trộm được cho Hàn Trạm.
Thấy Đông Thần vội vã lao tới, Hàn Trạm giang tay đón cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc, “Nhớ anh đến vậy sao?”
“Không có đâu.” Đông Thần bĩu môi phản bác.
Tay Hàn Trạm ôm eo Đông Thần, “Vội vàng tới vậy còn không phảo là muốn gặp anh hay sao?”
Đông Thần nghĩ đến chính sự nên cũng không chú ý mình và Hàn Trạm đang thân mật dán sát vào nhau, cậu vội vàng nói, “Anh ơi, em vừa mới thấy Vương mấy hải vực kia tụm lại với nhau định làm chuyện xấu.”
“Bọn chúng nói gì?”
“Chúng muốn ám sát chú Ngải Thụy, khiến chú ấy không thể tham gia cuộc tỉ thí ngày hôm sau.”
Ánh mắt Hàn Trạm lạnh lùng, “Còn gì nữa?”
Đông Thần thuật lại nguyên văn lời nói của bọn chúng.
Mấy hải vực kia không rõ thực lực của Hàn Trạm nên không định xuống tay với anh, chỉ nhằm vào Ngải Thụy và Joy.
Ngoại trừ cái này chúng còn định kẹp răng lũ sâu trong móng tay khi thi đấu.
Răng sâu có độc, chỉ cần bị đâm trúng, độc tố ngấm vào máu, Hàn Trạm sẽ bị tê liệt trong thời gian ngắn không thể động đậy.
Đến lúc đó Hàn Trạm sẽ thành con cá trên thớt mặc người xâu xé.
Thắng thua sẽ đều do bọn chúng định đoạt.
Đông Thần thở phì phò nói, “Bọn chúng quá nham hiểm.”
Hàn Trạm giấu đi sự lạnh lùng nơi đáy mắt, vỗ nhẹ vào lưng Đông Thần trấn an cậu, “Anh đi nói cho chú Lôi Triết, em ngoan ngoãn ở nhà nhé.”
Cuối cùng, anh cúi người nói bên tai Đông Thần, “Buổi tối chờ anh về.”
Nghe thấy câu cuối, Đông Thần không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, xấu hổ đến mức cuộn đuôi.
Nghĩ tới đêm nay hai bên còn định giúp đỡ lẫn nhau, cậu lập tức có ý định tìm tảng đá nào đấy về.
————————————————-
Thế là hai bạn trẻ xác định quan hệ rồi, cuối cùng cũng làm đến mấy chương nàyyyyyy
Ra Tết mình khá bận nên khi nào rảnh mình sẽ đăng nhé, cảm ơn mọi người đã luôn cổ vũ từ những ngày đầu, bình luận của các bạn mình đọc hết đó ^^