Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 76


Bạn đang đọc Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả – Chương 76


Đông Thần nằm trên giao tiêu mềm mại lăn qua lộn lại không ngủ được, cứ không nhịn được mà nghĩ Hàn Trạm ở phòng bên cạnh đang làm gì.
Ngay sau đó trong đầu hiện lên hình ảnh nhân ngư đuôi đen ôm tảng đá hự hự mài.
Hình tượng lạnh lùng cua Hàn Trạm tức khắc sụp đổ.
Cậu vội vàng lắc đầu, hất hình ảnh có độc này đi.
Cậu ôm đuôi, lặng lẽ đếm vảy, một cái, hai cái…
Cứ đếm như thế cơn buồn ngủ dần dâng lên.

Mãi mới buồn ngủ thì lại bỗng dưng bừng tỉnh, trong lòng thấy hơn bất an.

Cậu không chú ý đến chỗ vảy nơi bụng dưới hơi mở ra, thứ bị ghìm dưới vảy muốn nhếch lên.
Đông Thần cảm thấy cả người rất khó chịu, trong bụng như có ngọn lửa cứ nghẹn lại, muốn [email protected] tiết lại không thể, cơ thể vô cùng khô nóng.
Ngay cả làn nước thở ra cũng nóng rực.
Đông Thần không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Hàn Trạm ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng vội vàng bơi tới, ôm bả vai Đông Thần, giọng nói mất đi bình tĩnh vốn có, anh hoảng loạn nói, “Thần Thần, em khó chịu ở đâu?”
“Khó chịu.” Đông Thần nhắm mắt, nhẹ nhàng lắc đuôi cá.
Nhìn mặt Đông Thần đỏ bừng, Hàn Trạm cảm thấy không đúng, bàn tay lạnh lẽo dán lên trán cậu, đồ văn hơi phát sáng nóng đến kinh người.
Đông Thần bắt lấy tay Hàn Trạm dời xuống đuôi, ngón tay đụng tới chỗ vảy nhô cao, Hàn Trạm ban đầu là ngạc nhiên, sau đó hiểu ra, ánh mắt càng thêm sâu.
Nước biển nóng rực theo hô hấp của cậu phả vào mặt Hàn Trạm.
Hàn Trạm kìm nén, khắc chế mà chạm vào gương mặt ửng đỏ của Đông Thần, cúi đầu hôn nhẹ xuống tóc cậu, “Không được, đã nói đêm nay không chạm vào em, ngoan, nhịn một lúc là được.”
Lần đầu động d*c tới quá bất ngờ, có lẽ đến Già Li cũng không lường được ban ngày Đông Thần vừa với thành niên ban đêm đã có phản ứng.
Nhân ngư càng mạnh thì phản ứng trong kỳ sinh sản càng mãnh liệt, Đông Thần thậm chí còn chưa hiểu những biến hóa xảy ra trên người mình, chỉ muốn thuận theo khát vọng bản thân, kéo tay Hàn Trạm cọ chỗ vảy kia.
Hàn Trạm đè tay Đông Thần lại không cho cậu lộn xộn, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Thần Thần, em biết mình đang làm gì không?”

Tuy anh rất muốn có được Đông Thần nhưng càng mong rằng đó là khi cậu tỉnh táo, sợ khi cậu tỉnh dậy sẽ hối hận.
Giọng Đông Thần hơi nức nở, cậu thúc giục, “Anh động tay chút đi, động chút đi mà.”
“Không được.” Hàn Trạm rũ mắt, giọng hơi lạnh lùng, “Em đã là nhân ngư thành niên, phải tự mình giải quyết.”
Cơ thể nhộn nhạo không được giải thoát, Đông Thần thấp giọng nức nở một tiếng, cậu duỗi tay đẩy Hàn Trạm ra, hậm hực nói, “Em ghét anh.”
Dứt lời, cậu ngồi dậy, vung đuôi định ra ngoài.
Hàn Trạm nắm cánh tay cậu, “Thần Thần, em đi đâu vậy?”
Đông Thần mơ mơ màng màng nói, “Em đi tìm tảng đá.”
Hàn Trạm hơi khựng lại, có vẻ bất ngờ, “Sao lại tìm tảng đá?”
Trong lòng còn chút xấu hổ, Đông Thần bụm mặt, khẽ khàng nói, “Ba nói, mỗi khi chú Ngải Thụy khó chịu trong kỳ sinh sản đều sẽ tìm tảng đá mài, em không chịu nổi nữa, anh để em đi tìm tảng đá nào đấy đi huhu ~”
Vẻ mặt Hàn Trạm một lời khó nói hết, cái gì thế này…?
Anh đỡ trán cười không lên tiếng, ôm eo Đông Thần mang về giường, anh giơ tay vuốt mái tóc đen dài của Đông Thần, nhẹ giọng dỗ, “Nhóc con ngốc, mài đá sẽ làm mình bị thương, nhịn một lúc là được, nghe lời nào.”
Đông Thần khó chịu tới nức nở, cậu há miệng dùng hàm răng nhòn nhọn mài ngón tay Hàn Trạm, giọng nói mềm nhẹ gần như không rõ, “Nhóc con không nghe.”
Đều đã mơ màng đến tự xưng là “nhóc con”, xem ra Thần Thần đã khó chịu tới thần chí không rõ rồi.
Gương mặt Đông Thần ửng hồng, hai mắt mơ màng, đầu lưỡi hơi nhếch, đôi môi đỏ nhả ngón tay Hàn Trạm, “Anh ơi, giúp em với.”
Khoảnh khắc đó Hàn Trạm cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Đây là em cầu xin anh.” Ngón tay Hàn Trạm ấn lên cánh môi hồng hào của Đông Thần, vuốt v3 hai cái rồi cúi đầu hung hăng hôn xuống đôi môi gần ngay trước mắt, cạy cánh môi quấn lấy đầu lưỡi cậu.
Đông Thần ngẩng đầu, hai tay ôm mặt Hàn Trạm, hé miệng nhiệt tình đáp lại, nhưng như thế vẫn chưa đủ, chưa đủ giải cơn nóng như thiêu đốt trong người.
Sau một lúc, Hàn Trạm buông cậu ra, tùy ý cho Đông Thần kéo tay anh xuống, chậm rãi xoa đuôi cá…
Hàn Trạm giúp cậu [email protected] tiết xong thì nắm tay cậu kéo xuống đuôi mình.
Tới lui mấy lần Đông Thần khe khẽ thở dốc, đôi mắt nửa khép, quyến rũ lan ra đuôi mắt, cậu rúc vào lòng Hàn Trạm mơ màng sắp ngủ.
Hàn Trạm hơi hơi động đuôi, Đông Thần nhắm mắt lại, chính xác nắm lấy tay anh ôm vào ngực, nhỏ giọng nỉ non, “Anh đừng đi.”
“Anh không đi, ở đây với em, ngủ đi.” Hàn Trạm dán bên tay Đông Thần, nói nhỏ.
Cho đến khi Đông Thần đã chìm vào giấc ngủ.

Một tay Hàn Trạm ôm eo cậu, một tay nâng đuôi cá ôm cậu lên giường đá.

Anh nằm bên cạnh Đông Thần, cánh tay cuốn lấy vòng eo mềm nhỏ kéo vào lòng.
Sau khi Đông Thần tỉnh lại thì hơi sốc, mọi chuyện tối qua hiện rõ ràng trong đầu.

Cậu vô cùng ảo não, sao lại không khống chế được cơ chứ.

Kỳ sinh sản thật đáng sợ, cậu muốn quay lại làm tiểu nhân ngư.
Đang lúc suy nghĩ miên man cậu bỗng thấy hơi thở của Hàn Trạm bao phủ cả người, bây giờ cậu mới muộn màng nhận ra đây là giường của anh, cậu hoàn toàn không nhớ rõ tối qua mình lên giường anh bằng cách nào.
Đông Thần vừa thẹn vừa giận, cậu vội vàng đứng dậy, muốn làm lơ chuyện xảy ra tối qua.
Đúng lúc này giọng nói khàn khàn của Hàn Trạm truyền tới từ phía sau, “Thần Thần định dùng anh xong rồi không chịu trách nhiệm đấy ư?”
Anh nói bậy, em không phải, em không có.
“Chẳng lẽ Thần Thần đã quên chuyện tối qua rồi?”
Đôi mắt xanh lam xinh đẹp của Đông Thần chớp chớp, gương mặt trắng nõn vừa trong sáng lại vô tội, “Anh à, hôm qua có chuyện gì vậy? Sao em không nhớ rõ?”
Môi Hàn Trạm khẽ cong, cười khẽ nói, “Không có gì, chỉ là có nhân ngư xinh đẹp nào đó tới kỳ động d*c quấn lấy anh đòi tìm tảng đá cho em ấy.

Đây là lần đầu anh nghe thấy thì ra khó chịu trong kỳ sinh sản có thể đi mài đá đấy.”
Đông Thần lập tức bịt miệng anh, nói với giọng gần như là xin tha, “Anh đừng nói nữa.” Còn nói chuyện tảng đá nữa, cậu sắp xấu hổ đến độ muốn đập đầu vào tảng đá luôn rồi.
“Không phải em bảo không nhớ à?” Ý cười nồng đậm trong mắt Hàn Trạm.
Đông Thần tức giận tới đỏ bừng mặt, “Nhớ.”
Hàn Trạm thâm sâu nói, “Thì ra nhóc con không muốn chịu trách nhiệm, tối qua khó chịu còn quấn lấy anh muốn anh giúp, kết quả tỉnh lại định dùng xong thì vứt, anh đau lòng quá.”
Hai mắt Đông Thần không biết phải nhìn đi đâu.

Đúng lúc này Hàn Trạm đột nhiên sấn tới, hôn một cái xuống khóe môi cậu, “Thần Thần, làm bạn đời của anh được không?”
Tim Đông Thần đột nhiên loạn nhịp, cậu che mắt, hít một ngụm nước biển thật sâu, bình ổn cảm xúc thẹn thùng, “Anh, anh thích em?” Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại rất khẳng định.
Hàn Trạm gật đầu nói, “Thích.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Hàn Trạm từ tốn nói, “Lần đầu tiên gặp em, cảm thấy tiểu nhân ngư này thật đáng yêu, chỉ dài bằng bàn tay anh.” Anh còn chưa gặp được tiểu nhân ngư nào mềm mại như thế nên luôn không nhịn được mà đối xử tốt với bé.
Khi Hàn Trạm biết tiểu nhân ngư có bạn mới thì xa cách bé.

Nhưng tiểu nhân ngư của anh lại lén chạy đi tìm anh, sau khi bị anh từ chối thì tủi thân bẹp miệng khóc lên.
Từ đó trở đi, tiểu nhân ngư mềm mại này đã chiếm một chỗ vững chắc trong lòng anh, khiến anh không bỏ được cũng không rời được.
Đông Thần do dự nói, “Ba nói, anh đồng ý với họ sẽ chờ em thành niên, là thật ư?”
Hàn Trạm giơ tay xoa má cậu, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, “Là thật.”
Đông Thần rất hoảng loạn, “Anh, em không biết.”
Trước giờ cậu chưa từng thích ai, cậu có thể từ chối bất cứ nhân ngư nào nhưng không thể từ chối Hàn Trạm.
Hàn Trạm không nỡ khiến cậu khó xử, “Không sao, chỉ cần Thần Thần không né tránh anh, có được không?”
“Được.”
“Khó chịu thì gọi anh, đừng đi mài đá, sẽ bị thương đấy.” =))))
Đông Thần cúi đầu chôn mặt trong cánh tay Hàn Trạm, chỉ lộ ra đôi tai đỏ bừng.
Mình không thể bỏ qua cái chuyện mài đá này hay saooo!
Cũng may là Hàn Trạm biết Đông Thần rất dễ xấu hổ, nếu trêu tiếp chắc sẽ khiến cậu giận nên anh chuẩn bị đồ ăn cho Đông Thần rồi ra ngoài.
Đến khi Hàn Trạm đã đi khỏi, Đông Thần sờ lên khóe môi nơi anh hôn, mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Cậu bưng chén vỏ sò bơi lên trên Hải Thành, rải thức ăn cho cá vào trong nước, rải được một nửa thì thấy Nguyên Khê bơi qua, Đông Thần vẫy tay gọi, “Anh Nguyên Khê.”
Nguyên Khê bơi lại đây.
Đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Nguyên Khê, Đông Thần hơi khó mở miệng, cậu đỏ mặt ướm hỏi, “Anh Nguyên Khê, trong kỳ sinh sản anh có thấy khó chịu không?”
Nguyên Khê cười khẽ, cậu còn tưởng Đông Thần muốn hỏi gì mà xấu hổ thế.

Cậu nói, “Cũng thỉnh thoảng, nhưng vẫn ổn, nhịn một chút là qua.”
“Những nhân ngư mạnh như chú Ngải Thụy thì sẽ khá khó chịu trong kỳ sinh sản.


Nghe chú Ngải Thụy nói nếu khó chịu quá thì đi đánh nhau với hải thú [email protected] tiết tinh lực.

Nếu thật sự không nhịn được thì có thể tìm bạn tình tạm thời, chắc em không cần phải lo lắng mấy cái này đâu.”
Đông Thần im lặng, nhân ngư khắp hải vực đều biết Hàn Trạm thích cậu.
Với cả, cậu bị ba hố thảm.

Cùng lúc đó ở một đầu Hải Thành khác, Ngải Thụy nói với Hàn Trạm, “Cháu không đi thật à?”
Tối qua Ngải Thụy tìm Hàn Trạm nói chuyện Lôi Triết bảo họ dẫn theo một số nhân ngư tấn công mấy hải vực kia.
Lúc ấy Hàn Trạm hơi do dự nhưng hôm nay trả lời khẳng định rằng mình không đi.
“Sao cháu không đi?” Ngải Thụy khó hiểu.
“Không đi, Thần Thần thành niên, không thể đi.” Hàn Trạm nhàn nhạt nói, nhưng Ngải Thụy vẫn nghe ra có chút ý khoe khoang trong đó.
Ngải Thụy vừa hâm mộ lại ghen tị, có bạn đời thì ghê gớm lắm.
Khiến hắn bỗng dâng lên cảm giác muốn tìm bạn đời.
Hắn cũng muốn có một bạn đời nhân ngư xinh đẹp đáng yêu.
Nếu Hàn Trạm không đi, Ngải Thụy chỉ đành đi tìm nhóm Fia.
Fia cũng bất lực, “Không đi, nếu tôi đi, Đinh Lan bỏ tôi tìm bạn tình khác thì làm sao đây?”
Năm nay các nhân ngư kết đôi vô cùng nhiều, kỳ sinh sản đúng là lúc cần bạn đời ở bên, bảo họ đi lúc này ai cũng không muốn, đều nghĩ cách từ chối.
Trên đường gặp từng đôi từng đôi nhân ngư, trong lòng Ngải Thụy chẳng dễ chịu chút nào.
Kỳ sinh sản hàng năm đều chỉ một mình hắn cũng không cảm thấy có gì không tốt nhưng năm nay đặc biệt không thoải mái.
Ngải Thụy chiêm ngưỡng đủ khung cảnh ngược nhân ngư độc thân rồi quay về nói cho Lôi Triết chuyện này.
Lôi Triết suy nghĩ một lúc rồi nói, “Vậy thì tiếp tục tiến hành tỉ thí, có gắng kéo dài thời gian, chờ hết kỳ sinh sản rồi tính tiếp.”
“Được.” Ngải Thụy sảng khoái gật đầu.
Vừa khéo cho hắn có thời gian tìm bạn đời.
Haizzz, kỳ sinh sản năm nay cô đơn quá đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.