Đọc truyện Có Lẽ Tớ Ngốc! Nhưng Tớ Biết Yêu Cậu – Chương 10: Không có quyền ước mơ
HỂ?! KHÔNG PHẢI CHỨ???!!!!
– Xin chia buồn với cậu, nó là sự
thật. Khoé môi Nam cong lên tạo ra một nụ cười bán nguyệt đầy đắc thắng. Cậu đưa tay hất nhẹ mái tóc mình. Phải, Vương Thiên Nam đã nói là làm.
Chịu đựng sự hiểu lầm thành trộm thực sự đã quá đủ với cậu rồi. Vừa rồi như mọi ngày Thiên Nam thường đến trường rất sớm, không ngờ lại gặp Nhi nên liền thực thi kế hoạch giải thích khái niệm thần tượng. Nhưng mà
may là cuối cùng Song Nhi cũng chịu hiểu, nãy giờ giải thích khiến Nam
khô cả họng và có phần bực bội vì cái đầu chậm tiếp thu của cô.
– Nào, giờ tính sao? – Thiên Nam ngồi xuống nói.
– Ừm thì… xin lỗi…
– Bộ cậu tưởng xin lỗi là đủ cho những việc đã làm à. HẢ…
Song Nhi nhắm tịt mắt, người hơi giật lùi, cô có vẻ hơi sợ khi thấy Nam to tiếng hơn bình thường:
– Thế tớ còn biết làm gì nữa chứ.
Nam liền đưa ba ngón tay ra trước mặt Nhi:
– Ba điều. Làm cho tớ ba điều coi như hết nợ. Ok
– Chuyện này…. – Cô ngập ngừng. Thấy vậy, Thiên Nam liền cúi sát mặt vào cô, trừng mắt hỏi:
– Sao? Có vấn đề gì chăng?
– À không, không có gì. Tớ sẽ làm mà. Thật đó…ha…ha…ha
Nhi cười mà cứ như là khóc vậy. Nhìn cái bộ dạng đó Thiên Nam thật sự chỉ muốn cười phá lên nhưng rồi vẫn phải kìm nén
– Tốt.
– Cụ thể là làm gì? – Song Nhi hỏi.
– Đây. – Thiên Nam đưa ra một tờ giấy. – Đọc nó đi.
Cậu nói, trong bụng cười khoái chí. Nội dung của tờ giấy đó chủ yếu đều là những câu xin lỗi ướt át và lời khen tâng bốc Nam lên chín tầng mây.
Tối qua cậu đã phải cắm cúi nghĩ câu từ để viết suốt. Có lúc Nam còn cảm thấy bản thân kì kì. Trước giờ cậu vốn dĩ không thích khoe mãnh lắm
nhưng với Nhi thì khác, cậu muốn cho cô thấy tất cả tài năng của mình,
thậm chí là phóng đại lên. Có lẽ lần đầu gặp người mù nhạc nên thấy vậy
chăng? “ Cậu sẽ phải tức điên khi đọc nó cho coi. “
Nhưng
rồi vẫn vậy, sự thật luôn khác xa suy đoán của Thiên Nam. Nhi đoc tờ
giấy đó, mặt không lộ chút vẻ giận dữ, không những vậy giọng to còn rất
rõ ràng. Giấy xin lỗi mà cô đọc không khác gì một văn bản lê thê.
Nam chậc lưỡi, cứ tưởng sẽ được xem bộ dạng tức xì khói của Nhi chứ, cái bộ dạng ngoan ngoãn kia làm hết cả thú vị của cậu luôn rồi.
– Còn hai điều. Cụ thể chưa nghĩ ra.
Nói xong, Nam đứng dậy đi, bỏ lại Nhi đang ngơ ngác ở đó.
****
– Kết quả thi vừa rồi của tôi tệ quá bà ơi
– Tôi cũng có hơn bà đâu
– Hô hô, tôi được lên hạng rồi này.
Mọi học sinh chen lẫn nhau trước bảng điểm trường.
– Ớ ớ, Princess kìa.
Một câu nói làm phá tan thời điểm hỗn loạn kia và tập trung chúng lại tại
Nguyệt Băng. Dường như tất cả những đôi mắt mới vừa nãy còn đang treo
trên bảng điểm giờ đã dán sang chỗ khác.
– Đâu, đâu.
– Á. Chị ấy lúc nào cũng đẹp quá đi.
– Princess Ice!!
Nhanh chóng, vệ sĩ dang rộng hai tay bao quanh Nguyệt Băng để bảo vệ cô khỏi các Fan:
– Yêu cầu mọi người tránh ra.
– Ice, cậu được hạng 2/315 toàn khối đó. Giỏi quá đi. – Một chàng trai
hét lên vì nghĩ rằng kết quả đó sẽ làm cô vui nhưng không, phải là trái
lại. Lông mày Băng nhíu xuống. Không thể nào. Hạng 2? Cô bước nhanh tới gần bảng điểm hơn, đưa mắt nhìn lên phần trên của tờ giấy kết quả. —
Hạng 2 – Hoàng Nguyệt Băng —
Nguyệt Băng như mất thăng bằng, chân cô giật lùi xuống. Làm…làm sao đây?
– Mà này, Princess Ice là sao?
– Ông không biết hả? Cô ấy đã dành được danh hiệu Princess Idol của năm rồi đó
– Princess Idol? Cuộc thi nổi tiếng đó hả… Ế?! Công bố kết quả lúc nào vậy, sao tui không biết. Tiếc quá đi trời ơi.
– Nguyệt Băng ơi! – Một giọng nói lảnh lót vang lên. Nguyệt Băng quay sang nhìn:
– Nhi. – Cô cố lấy lại dáng vẻ bình tĩnh rồi hỏi tiếp: – À đúng rồi, cậu hạng bao nhiêu trong kì thi vừa rồi?
– H… Hạng….ấy hả? À thì..ừ…hạng 315/315.
– Cái Gì?! – Nguyệt Băng không khỏi ngạc nhiên, nếu không phải đang ở chỗ đông người có lẽ cô sẽ hét lên rồi.
– Hì hì. – Nhi nhe răng cười ngượng
Băng thở dài:
– Chủ nhật tuần này đến thư viện đi, tớ sẽ dạy cậu học.
– Được chứ? – Song Nhi vui mừng, giương đôi mắt tròn xoe nhìn cô
– Tất nhiên. Nói rồi, Băng nở nụ cười nhẹ cười nhẹ. Các Fan cạnh đó trố
mắt ra nhìn. Quả nhiên là bạn thân có khác. Bởi lẽ, có thể nói rằng
ngoài lúc đứng trên sân khấu ra, Nguyệt Băng dường như không bao giờ
cười, nếu có thì cũng chỉ là rất ít. Nhưng nụ cười kia của cô sao mà đẹp quá vậy, đẹp hơn nhiều so với những nụ cười khác rất dịu dàng và ấm áp. Có một số người nhanh tay vội lấy điện thoại ra tính chụp nhưng không
kịp. Bông hoa đẹp chỉ nở ra trong vẻn vẹn một giây. Cô thật đúng với
biệt danh là Princess Ice mà các Fan đặt.
_____
– Là con nhỏ đó đúng không? – Ngọc Hân nhìn bạn mình, tay chỉ về phía
Song Nhi đang đi trên sân trường. Hôm nay cô về khá muộn vì phải ở lại
trực nhật
– Ừm, hình như đúng rồi đó.
– Hửm….Ê! – Hân gọi to. Nghe thấy, Nhi nhìn xung quanh để tìm xem chủ nhân giọng nói đó.
– Đằng này, con nhỏ kia.
– Cậu…gọi mình?
– Phải.
Ngọc Hân đi đến chỗ Nhi, nhìn cô một lượt, cười khinh:
– Đứa con gái quê mùa như cô cũng dám đến gần anh Thiên Nam ư?
– Này, tỏ vẻ ngây thơ đó hả? – Hân đẩy mạnh Nhi vào tường khi thấy cô nghiêng đầu về một bên ý không hiểu.
Ông Đại Kim ngồi trong phòng bảo vệ, thấy vẫn còn học sinh trong trường liền nói vọng ra:
– Này, mấy đứa đang làm gì ở đó vậy, sao vẫn chưa về?
Thấy vậy, Ngọc Hân suy ngẫm một lúc rồi chậc lưỡi:
– Coi như hôm nay cậu may mắn. – Nói rồi, cô ta cùng bạn mình đi ra khỏi
trường. Song Nhi vẫn ở đó thêm hồi lâu. Cô lắc chậm đầu, không hiểu gì
hết.
****
– Mẹ ơi, Nhi về rồi này.
– Mừng con đ….
– Song Nhi của ta!!! Môt giọng khác chen vô cắt câu nói của bà Ánh . Cô ở ngoài chưa kịp định thần gì thì đã bị ai đó ôm chầm. Và vâng, người đó
đâu ai khác ngoài bà Như cơ chứ.
– Ui, ui. Ta chờ con suốt à. Như nói, không ngừng lấy tay bẹo má cô. Mẹ Nhi ở đó nhìn rồi cười
méo mó. Song Nhi của ta , này, bà mới là mẹ con bé cơ mà. Với lại
chờ suốt bao giờ, bà Như mới chỉ sang đây chưa cả đầy 5p đó.
– Vâng, con chào cô ạ.
– Ừ, ừ. Ngoan lắm. À phải rồi. – Như giơ ra một túi quần áo, xong nói tiếp: – Con mặc cho ta xem mấy bộ cosplay này nha.
– Dạ… – Song Nhi vẫn đang ngơ ngác không hiểu gì thì đã bị bà đưa lên
phòng trên lầu hai và dặn cô phải thử xong tất cả các bộ đồ đó. Vốn là
người không thích suy nghĩ, được dặn dò như vậy nên cô liền làm theo.
Một lúc sau, khi đã chắc rằng Song Nhi đang ở trong phòng, bà Ánh mới
cất giọng hỏi:
– Nào, vậy cậu muốn nói với tớ chuyện gì?
– À…thì…thực ra….
– Hử?
– Thực ra… nó có liên quan đến Nhật Phong…
____
Về phía Nguyệt Băng, cô luôn trầm tư từ lúc ở trường. Phía bên trong chiếc xe ô tô xám, cô đưa mắt nhìn những cảnh vật bên đường qua giương cửa.
Cô phải làm sao đây?
_____
– Nguyệt Băng, đạt
được danh hiệu Princess chỉ trong vòng hai năm, em cảm thấy như thế nào? – Tiếng MC chương trình từ tivi vọng ra
– Thực sự rất vui. Bởi đây là…
Bỗng ai đó nhanh chóng bấm nút off trên chiếc điều khiển. Đó là một người
phụ nữ, thoạt nhìn có vẻ đã quá 30 nhưng trông vẫn còn rất đẹp. Người
bà toát ra dáng vẻ của con người sang trọng. Mái tóc uốc quăn công thêm
bộ đầm bó sát cơ thể càng làm tôn thêm vẻ quý phái đó.
– Về rồi đó hả? – Bà quay sang nhìn Băng khi thấy cô bước vào nhà.
Nguyệt Băng giật thót, nhìn mẹ mình đang ở phía đối diện. Cô mím môi,
tại sao lại là ngay lúc này cơ chứ? Xem ra cũng biết lựa chọn thời gian
để về đó chứ.
– Vâng, chào mẹ. – Cô cúi đầu.
– Kết quả thi vừa rồi? – Bà hỏi trong khi không thèm nhìn Băng
– Hạng 2.
– Cái gì? – Bà gằn giọng, đưa đôi mắt lạnh kia nhìn Nguyệt Băng rồi nhanh chóng đi đến chỗ cô, không cần nghe cô nói thêm lấy một lời, cánh tay
kia đưa lên cao rồi hạ xuống thật nhanh, giáng mạnh lên một bên má đứa
con của mình
– Con xin lỗi. – Vẫn cái chất giọng vô cảm đó, Nguyệt Băng trả lời. Rồi, cô cười nhạt trong lòng. Biết ngay là sẽ như vậy mà.
– Hạng 2? Cô tính bôi tro trát trấu lên mặt tôi hả? Với lại, mấy cái cuộc thi vớ vẩn kia, chẳng phải tôi đã cấm cô rồi sao. Giờ trách nhiệm duy
nhất của cô là phải học để còn nối tiếp sự nghiệp gia đình này, hiểu
chưa hả?
Băng đưa mắt nhìn mẹ mình, một ánh mắt của sự kiên định, dõng dạc nói:
– Không. Con sẽ không bao giờ từ bỏ sự nghiệp idol. Đó, là ước mơ của con.
– Ước mơ? – Bà nhếch môi tạo nụ cười nhạt. – Bộ cô quên rồi sao, có cần tôi nhắc lại cho không?
– ….
– Cô… từ khi sinh ra đã không có cái quyền được gọi là ƯỚC MƠ.
Nguyệt Băng cúi đầu im lặng. Là do cô không muốn phí lời, hay do chính bản
thân cô đang run sợ trước lời nói của mẹ mình. Không có quyền ước mơ? Đó như một thứ vũ khí đâm vào tim cô vậy. Cố gắng để kiềm chế bản thân,
Băng siết chặt hai tay lại. Những chiếc móng cứ theo đó gì sâu vào da
hơn.
– Bảy ngày tới, cô tuyệt đối không được ra khỏi căn nhà này, nhớ cho kĩ. – Rồi bà quay sang nhìn mọi người trong nhà, nói tiếp:
– Còn các người, hãy coi chừng tiểu thư cho tốt. Nếu để nó ra khỏi đây thì đứng trách tôi.
– Dạ, thưa phu nhân. – Họ đồng thanh đáp
Sau khi đã chắc chắn xong tất cả mọi việc, bà lại tiếp tục đi đến công ti, bỏ lại Băng trong ngôi nhà trống trải không ấm áp đó.
– Tiểu thư, tay cô… – Quản gia Triệu hốt hoảng khi nhìn thấy cả hai bàn tay kia của Nguyệt Băng đều đang chảy máu. Từng giọt tinh thể màu đỏ
nhỏ dần xuống nền gạch trắng.
Một cô giúp việc vội chạy đi lấy hộp sơ cứu rồi nhẹ cầm tay Băng, lấy ra lọ oxi già để khử trùng.
– Tiểu thư, cô có đau lắm không?
Nguyệt Băng không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Phải, cô đau. Cả thể xác lẫn con
tim. Nhưng không được yếu đuối, cô phải thật mạnh mẽ.
****
– Cái gì?! Sao Nhật Phong lại làm vậy chứ? – Ánh bực bội đập bàn sau khi biết rằng Phong thay đổi thành một con người khác.
– Thì tớ cũng có biết đâu. Nó như vậy thực sự tớ…tớ không biết nên làm gì nữa? – Như ôm mặt, đau khổ nói.
– Nhật Phong…làm sao cơ ạ?
– Nhi…