Đọc truyện Có Lẽ Khi Anh Nhận Ra Cũng Đã Quá Muộn – Chương 5
“Song Nhi, một lát nữa anh sẽ kêu Nam Hoa chở em đi anh có chuyện gấp.”
“Anh có việc gì thì cũng phải đi với em.” Song Nhi mơ hồ cảm thấy bất an. Nếu là trước đây cho dù có việc gì gấp chỉ cần cô ba
“Em đừng như vậy nữa, công ty anh có việc gấp.” Cố Hạo Thiên cảm thấy bực bội. Trước đây Nhan Tử Du không bao giờ phải ép buộc anh như vậy. Cô còn kêu anh đi mau không cần lo cho cô.
“Xin lỗi Hạo Thiên, em chỉ muốn anh đi với em thôi. Em xin lỗi.” Nói xong chạy ra ngoài để Hạo Thiên ngồi đó. Cô biết thế nào anh cũng sẽ đuổi theo mình nên cố tình vấp ngã trên đường để được anh thương xót. Tuy mất mặt một chút nhưng để Hạo Thiên đi chung với cô, cô cũng cam tâm.
“Song Nhi, đừng chạy nữa, em té như vậy mà còn muốn chạy nữa hay sao.” Cố Hạo Thiên thấy đau lòng, dù gì Song Nhi cũng bị thiệt thòi khi ở chung với anh. Anh lại không thể cho cô trở thành Cố phu nhân được, cô chỉ có thể ở trong bóng tối làm tình nhân của anh. Sau này khi anh li hôn với Tử Du anh lập tức sẽ cưới Song Nhi, cho cô một thân phận mới, cho cô làm Cố phu nhân như cô mong muốn.
“Hạo Thiên à, hôm nay không đi nữa, em muốn về nhà.” Song Nhi hôn nay không còn tâm trạng nào để đi nữa. Vì khóc nên son phấn tèm lem hết rồi, nếu đem bộ mặt này ra đường không phải là nhục chết cô sao.
“Được rồi anh đưa em về, không được khóc nữa. Anh muốn thấy Song Nhi của anh cười.” Hạo Thiên không còn cách nào khác phải dỗ ngọt cô để cô đừng khóc. Vừa lúc cô đòi về anh cũng muốn về một chuyến để coi Vương Nguyên và Nhan Tử Du đang làm gì.
______________
Tại Hoa Viên
“Chị dâu nhỏ à, chị đang làm gì vậy, đất dính tay chị rồi kìa.” Vương Nguyên kinh ngạc hỏi. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thấy ai tự nhiên đào đất lên như vậy hết, mà còn là thiên kim tiểu thư, là phu nhân của một gia đình nữa.
“Tôi đang định trồng một loại hoa mới, sáng nay tôi phải đi sớm mới lấy được bịch này đấy. Ông chủ ở đây nói hoa này đẹp lắm nên được rất nhiều người mua về trồng, tôi cũng muốn mua trồng thử xem sao.” Nhan Tử Du nói. Cô đã coi thử loài hoa này rồi, đúng như ông chủ nói nó rất đẹp.
“Vậy sao chị dâu nhỏ, chị đưa đây để em trồng cho. Dù sao những chuyện động tay chân này không thể để con gái làm được.” Vương Nguyên ga lăng nói. Anh không biết tại sao khi tiếp xúc với cô, anh không hề thấy chán ghét ngược lại còn thấy vui vẻ. Khác hẳn với lúc anh tiếp xúc với những người khác.
“Cậu làm được không đó, nếu như ba mẹ cậu có trách thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy.” Nhan Tử Du tkhinh thường nói. Dù sao thì mấy chuyện này người như cậu ta sao biết làm chứ nhưng cậu ta cũng thật tốt.
“Chị xem thường em sao. Chết nè.” Vương Nguyên vì bị chị dâu nhỏ khinh thường nên anh đã lấy tay nhéo má cô nhưng vì tay anh dính đất nên khi nhéo má cô xong thì trên mặt cô dính toàn là đất khiến cho anh không khỏi bậy cười.
“Ha ha chị dâu nhỏ à, nhìn mặt chị bây giờ chả khác gì một con mèo hết.” Anh cười nhìn cô, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng, ánh mắt ấy giống như người con trai dành cho người con gái mình yêu.