Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 89: Viruss


Bạn đang đọc Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu – Chương 89: Viruss


Edit: SCR0811
Việc Mễ Viêm dắt một cô bé về nhà khiến tất cả người hầu đều ngỡ ngàng.

May mà ba mẹ Mễ đều đang ở nước ngoài, em trai cũng đang ở trường nên trong nhà không ai dám bàn tán trước mặt Mễ Viêm.

Cộng thêm cô bé cực kỳ ngoan ngoãn, không khóc không quậy, bảo gì nghe nấy, bảo ăn cơm là ăn cơm, bảo đi tắm là đi tắm, chỉ mỗi khẩu vị là hơi kỳ, thích ăn mặn.
“Ăn mặn quá không tốt cho cơ thể đâu.” Mễ Viêm nói.
“Cháu là rùa biển, cháu không sợ.” Bé rùa ngẩng đầu ưỡn ngực, nói đầy tự tin.
“…” Anh mà tìm được ông nội của bé rùa thì nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với ông ta.

Có thể kể chuyện cổ tích, nhưng để cô bé bị lậm như thế thì không được.
Bé rùa ngoan thì ngoan thật, nhưng trừ Mễ Viêm thì ai nói cũng không nghe.

Mễ Viêm bận rộn nhiều việc, không thể dành cả ngày để chăm sóc cô bé, suy đi nghĩ lại, anh quyết định dẫn cô bé tới nhà trẻ Bắp Rang.

Dù sao thì mục đích lúc đầu khi anh cho xây dựng nhà trẻ này cũng là để chăm sóc con cái của nhân viên trong công ty.
Lúc dẫn cô bé tới cổng trường, Mễ Viêm sợ sau khi mình đi, cô bé sẽ chui vào trong mai, thế là dặn dò: “Chú phải đi làm, sáu giờ chiều mới đến đón cháu được.

Tạm thời cháu ở lại nhà trẻ chơi với mấy bạn nhỏ khác đi, không được chui vào trong mai có biết không?”
Bé rùa nhìn nhà trẻ sau lưng, tuy nơi này có rất nhiều con người nhưng cô bé lại cảm nhận được mùi của đồng loại còn nồng hơn cả mùi trên người anh trai này.

Chỉ cần có đồng loại, cô bé sẽ không sợ.

Bé rùa ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan quá.” Mễ Viêm thở phào nhẹ nhõm.

Anh cứ lo cô bé sẽ không chịu ở lại.
Biết Mễ Viêm sắp tới, hiệu trưởng nhà trẻ đã chờ sẵn ở cổng trường.

Vừa thấy anh, ông vội vàng tiếp đón: “Chủ tịch, cô bé này là Tiểu Quy Quy đúng không? Đáng yêu ghê.”
Nói xong, hiệu trưởng định dắt tay bé rùa.
Tuy động tác của bé rùa luôn chậm chạp, nhưng hễ muốn tránh ai là cô bé luôn có thể tránh đi một cách hoàn mỹ.
Hiệu trưởng ngượng ngùng.
“Nhóc này sợ người lạ, nhưng ngoan lắm.


Mọi người cứ để cô bé ở một mình là được, có việc thì gọi cho tôi.” Sau một đêm tiếp xúc, Mễ Viêm đã hiểu được đôi chút tính cách của bé rùa.

Cực kỳ sợ người lạ, vừa thấy không an toàn sẽ trốn ngay vào mai.
Nhìn cảnh tượng người tới người đi trước cổng trường, Mễ Viêm ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Để tự tôi dẫn cô bé vào.”
Hiển nhiên là hiệu trưởng không phản đối, chỉ đi đằng trước dẫn đường.

Trên đường có gặp mấy công nhân của tập đoàn Mễ thị, vừa thấy chủ tịch của mình dắt tay một cô bé, ai nấy đều sững sờ.
Chủ tịch nhà mình có con gái?
Một công nhân quyết đoán móc di động, chụp trộm một tấm đăng lên diễn đàn bát quái của công ty.

Hai phút sau, tin Mễ Viêm có con riêng đã lan khắp tập đoàn Mễ thị.

Đương nhiên, tin tức này sẽ không đến được tai của Mễ Viêm.
“Sao nhiều người thế?” Ngày thường, Mễ Viêm không mấy quan tâm đến nhà trẻ, nhưng khoảng thời gian trước do Mễ Uyển tìm anh nhờ giúp đỡ nên anh có đọc lướt tư liệu về nhà trẻ, anh nhớ số lượng trẻ ở đây không vượt quá sáu mươi, sao nhìn một vòng lại có đến cả trăm thế này.
“Vâng, gần đây mới có một lượng lớn học sinh chuyển tới.” Hiệu trưởng báo cáo.
“Một lượng lớn? Ở đâu ra?” Mễ Viêm nhíu mày.
“Là bạn của cô Mễ Uyển, nghe nói là từ một nhà trẻ tư nhân.

Gần đây nhà trẻ ấy đóng cửa, đám trẻ không có chỗ học nên nhờ cô Mễ Uyển chuyển tới chỗ chúng ta.”
“…” Mễ Viêm không biết phải phản ứng thế nào cho đúng.

Không phải nói là chỉ có mấy đứa thôi sao? Sao lại thành cả cái nhà trẻ vậy? Nhưng chủ tịch sở dĩ có thể làm chủ tịch là do khi gặp vấn đề luôn giữ được bình tĩnh, cách nhìn nhận cũng toàn diện hơn người thường.

Mễ Viêm hỏi ngay: “Số lượng tăng lên đột ngột như thế, nhà trẻ có lo nổi không?”
“Tôi đã báo cáo việc này lên công ty, quy mô nhà trẻ của chúng ta rất lớn, tiếp nhận những đứa trẻ này không thành vấn đề, chỉ có số lượng giáo viên là hơi ít.” Hiệu trưởng nói: “Lúc này mà tuyển giáo viên thì không kịp nên tôi nghĩ trước cứ mướn những giáo viên của nhà trẻ tư nhân đó, đến học kỳ sau mới đăng thông báo tuyển dụng.

Anh thấy có được không?”
Mễ Viêm gật đầu, đồng ý: “Được, tôi sẽ kêu bộ phận tài vụ cấp thêm kinh phí cho nhà trẻ.”
“Cảm ơn chủ tịch.” Hiệu trưởng vui sướng.
Sau khi dẫn cô bé tới phòng học, Mễ Viêm đeo lên tay bé rùa một cái đồng hồ, dặn dò: “Ngoan ngoãn ở lại đây nghe không.

Thích thì chơi đùa với mấy bạn nhỏ khác, không thích thì ngồi yên một chỗ.

Muốn tìm chú thì nhấn cái nút đỏ này.”
Bé rùa nghe lời gật đầu.
“Chú đi đây.” Mễ Viêm xoa đầu bé rùa rồi đứng dậy rời đi.

Hiệu trưởng tự mình tiễn người ra đến cổng, đặc biệt căn dặn giáo viên chú ý đến bé rùa, sau đó mới quay lại văn phòng.
Trong lớp, bé rùa lẳng lặng ngồi yên một góc, mãi đến khi năm con cá nhỏ chạy vào phòng học, cô bé mới chầm chậm đứng lên.
Năm! Có đến năm đồng tộc giống với cô bé, trên người cũng có hương vị của nước, tuy là hơi nhạt một chút.
Ủa? Bạn mới?
Năm con cá con cũng nhận ra bé rùa, bọn nó nhanh chóng chạy tới.
“Cậu mới tới hả?” Nhã Nhã hỏi.
“Ừ” Bé rùa gật đầu, vui vẻ trả lời.
“Cậu là rùa sao?” Tiểu Hải nhìn thoáng qua cái mai sau lưng bé rùa.
“Ừ.” Hai mắt bé rùa sáng rực lên.

Đồng tộc đúng là đồng tộc, liếc mắt một cái đã biết ngay mình là rùa.
“Nhã Nhã, các cậu đang nói chuyện với bạn học mới sao? Chào cậu, tớ tên là Bưởi Nhỏ.” Lúc này, một cô bé mặc đầm vàng, tết tóc đuôi sam vui vẻ chạy tới.
“…” Bé rùa nhìn cô bé, không nói lời nào, nhưng cũng không né tránh.

Bé rùa không sợ nữa, vì con người chỉ có một, đồng loại cô bé lại có tới năm.
“Hình như cậu ấy hơi sợ người lạ.” Bưởi Nhỏ ngẫm nghĩ, móc trong ba lô ra một túi khô mực, đưa tới: “Muốn ăn không? Đây là đặc sản mẹ tớ mang về từ Nam Hải, mẹ tớ nói hải sản ở đó ăn rất ngon, khô mực cũng ngon lắm.”
Bé rùa liếc nhìn túi khô mực, sau đó vươn tay, đập mạnh một cái, túi khô mực rơi phịch xuống đất.
“…” Bưởi Nhỏ sửng sốt, sau đó liền òa khóc: “Tớ không thèm làm bạn với cậu đâu.”
Bé rùa ngẩn ra, nhìn sang Nhã Nhã với vẻ khó hiểu.
“Rùa con, cậu không ăn thì cũng không được đánh Bưởi Nhỏ, cậu ấy muốn làm bạn với cậu nên mới tặng quà cho cậu, cậu làm vậy là không tốt.” Nhã Nhã rất thích mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ, bọn nó biết bảo vệ môi trường, còn rất lễ phép, biết cùng nhau cầu nguyện cho thầy giáo Quạ đen.
“Nhưng mà…” Bé rùa giải thích: “Cậu ta cho tớ ăn thứ có độc, là cậu ta không tốt.”
“Huhu~~ Tớ không có, cậu nói dối, cậu là trẻ hư.” Bưởi Nhỏ càng nghe càng không nhịn được.

Cô bạn mới tới này chẳng những không lễ phép còn là kẻ nói dối, vu hãm khô mực của cô bé có độc.

Bưởi Nhỏ tức vô cùng, khóc lóc chạy đi tìm bạn học khác để an ủi.
“Rùa con, sao cậu lại nói khô mực này có độc?” Tiểu Hải cúi người nhặt túi khô mực lên.
“Trên người con mực này có độc, tớ thấy được.

Trước kia lúc còn ở dưới biển, tớ đã thấy loại mực này, dì Cá Mập nói loại mực này có độc, ăn vào sẽ sinh bệnh, còn có thể lây lan.” Bé rùa giải thích thật chậm rãi.
“A~~” Năm con cá con ngây ra như phỗng.
“Thế Bưởi Nhỏ có bị trúng độc không?” Đóa Đóa lo lắng hỏi.
“Có, trên người cô bạn vừa nãy đã có mầm bệnh tương tự.” Bé rùa nói giọng khẳng định.

“Để tớ đi nói với Bưởi Nhỏ.” Đóa Đóa lo lắng, vội chạy đi tìm Bưởi Nhỏ, hỏi: “Bưởi Nhỏ, cậu có bị bệnh gì không?”
Tuy Bưởi Nhỏ còn đang buồn vì chuyện vừa nãy, nhưng vẫn thành thực trả lời: “Không, nhưng mẹ tớ thì đang bị cảm.”
Đóa Đóa nhìn Bưởi Nhỏ, cũng thấy được cô bé rất khỏe, thế là chạy về nói lại với bé rùa: “Bưởi Nhỏ nói cậu ấy không sao hết, rất khỏe mạnh.”
“Nhưng trên người cậu ta có mầm bệnh, còn có thể lây lan.” Bé rùa khẳng định: “Tớ thấy được.”
Cá con hết nhìn bé rùa lại nhìn Bưởi Nhỏ, không biết phải làm sao.
“Hay chúng ta cứ chờ đi, nếu Bưởi Nhỏ thấy không khỏe, chúng ta lại khuyên cậu ấy đi khám bệnh.” Tiểu Hải đề nghị.
Bé rùa nhìn đám Tiểu Hải với vẻ khó hiểu.

Sao đồng tộc của mình lại quan tâm tới con người kia như thế?
Tại tập đoàn Mễ thị, tất cả nhân viên đều đang chăm chỉ làm việc.

Hôm nay là thứ hai, là ngày bận rộn nhất trong tuần, vô số hội nghị, báo cáo, còn cả những việc tồn đọng từ tuần trước, đều phải giải quyết tất trong hôm nay.
Hạ Nịnh, quản lý bộ phận nhân sự, thấy trong người không khỏe, nhưng hôm nay cô có mấy hội nghị và phỏng vấn quan trọng, không thể vắng mặt.
“Quản lý Hạ, em thấy bệnh của chị có vẻ nặng, cần tới bệnh viện không?” Trợ lý nhân sự hỏi.
“Không sao, chị chỉ bị cảm mạo chút thôi.

Chắc lúc đi công tác ở Nam Hải điều hòa mở hơi lớn.” Vừa nói, cô vừa thu gom tài liệu trên bàn, chuẩn bị tham gia hội nghị cấp cao.
“Để em xuống phòng y tế lấy cho chị ít thuốc cảm.”
“Cảm ơn.” Nói xong, Hạ Ninh xoay người đi vào thang máy lên phòng họp tầng 23, vừa đi vừa ho không ngừng.

Trong thang máy, không ít người quan tâm hỏi han, lúc đầu cô còn cười đáp lại vài tiếng, nhưng thang máy mở ra, vừa bước được hai bước, Hạ Nịnh bỗng thấy choáng váng.
Không thể nào, chẳng lẽ bị sốt? Hạ Nịnh đặt tay lên trán, hơi nóng.

Cô quyết định kết thúc hội nghị mình sẽ đến bệnh viện.
Hội nghị cấp cao diễn ra vào mỗi thứ hai chủ yếu là để báo cáo công tác tuần rồi và kế hoạch tuần này cho chủ tịch.

Bộ phận nhân sự xếp thứ ba, chẳng mấy chốc đã đến phiên Hạ Nịnh.

Hạ Nịnh uống một ngụm nước, cố gắng giữ sự tĩnh táo, bắt đầu báo cáo công tác của mình: “Kế hoạch tuần này của bộ phận nhân sự…!khụ…!chủ yếu là…!khụ…!khụ khụ khụ…”
Hạ Nịnh ho khan không ngừng, thu hút sự chú ý của cả phòng họp.
Mễ Viêm nhíu mày nói: “Nếu quản lý Hạ thấy không khỏe thì đến bệnh viện trước đi.”
“Xin lỗi, tôi…!khụ…!khụ khụ khụ..” Lại một chuỗi tiếng ho.

Tiếp đó, cả người Hạ Nịnh ngã nhào xuống đất.
“Quản lý Hạ!”
“Hạ Nịnh!”
Cả phòng họp loạn cào cào, Mễ Viêm vội cho ngừng hội nghị, sai người đưa Hạ Nịnh tới bệnh viện, sau đó mới tiếp tục công việc.
Sau khi hội nghị kết thúc, Mễ Viêm sai trợ lý đi xem xét bệnh tình của Hạ Nịnh, xem có gì cần…!giúp đỡ hay không.

Trợ lý Trương đáp vâng rồi ra ngoài gọi điện thoại cho bệnh viện.
Chừng năm phút sau, trợ lý Trương hốt hoảng chạy vào, sắc mặt trắng bệch: “Chủ tịch, không xong rồi.”

“Sao?” Mễ Viêm nhìn trợ lý với vẻ hoài nghi.

Hiếm khi nào anh thấy cậu ta hốt hoảng đến thế.
“Quản lý Hạ, quản lý Hạ…”
“Cô ấy bị sao?” Mễ Viêm ngẩn ra, có phần nôn nóng, chẳng lẽ bị bệnh nặng gì?
“Quản lý Hạ bị nhiễm một loại viruss kiểu mới, có thể lây lan.

Bác sĩ nói phải cách ly tất cả những ai từng tiếp xúc với quản lý Hạ.” Trợ lý Trương lắp bắp vài lần mới nói được hết câu.
“…” Mễ Viêm đờ người, xác nhận lại: “Cậu nghe ai nói?”
“Em hỏi anh họ, anh ấy là bác sĩ của bệnh viện.” Trợ lý Trương nói: “Bệnh viện đã cử người đến công ty của chúng ta, đang ở ngay dưới lầu.”
Mễ Viêm hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nói: “Lập tức thông báo cho tất cả nhân viên ở yên tại chỗ, không cần phải hoảng loạn, cố gắng phối hợp với công việc với bác sĩ.”
“Vâng, còn nữa…” Trợ lý Trương nhắc nhở: “Quản lý Hạ có một cô con gái, hình như đang học ở nhà trẻ.”
Mễ Viêm ngẩn ra.

Anh nhớ tới cảnh tượng lúc sáng khi đưa bé rùa đến trường, bất giác nắm chặt tay: “Bệnh viện đã biết chưa?”
“Chắc là rồi.” Trợ lý Trương trả lời.
Cùng lúc đó, sau khi vào học được hai giờ, Bưởi Nhỏ bắt đầu thấy không khỏe, ho khan vài tiếng.
Đám cá con vẫn luôn quan sát kỹ cô bé vội lên tiếng: “Bưởi nhỏ, cậu không khỏe hả?”
Bưởi Nhỏ lúc này đã thấy khó chịu, gật đầu nói: “Tớ hơi mệt, muốn ngủ.”
“Để tớ đi gọi cô giáo.” Đóa Đóa lập tức đứng lên.
Mấy bạn học khác cũng nhận ra Bưởi Nhỏ không khỏe, cả đám bu lại, nhốn nháo quan tâm: “Bưởi Nhỏ, cậu sao thế?”
“Bị cảm sao?”
“Phải uống nhiều nước ấm đó~~”
Bé rùa ngồi tít ngoài cùng, bên cạnh chỉ có mình Nhã Nhã, cô bé tò mò hỏi: “Nhã Nhã, sao các cậu quan tâm Bưởi Nhỏ thế?”
Qua một buổi trưa, cô đã biết tên của Bưởi Nhỏ.
“Vì mọi người cùng là bạn học, phải quan tâm nhau.” Nhã Nhã giải thích đầy chân thành.
Quan tâm nhau? Ông tổ tổ tổ nói, sau khi lên bờ phải cố gắng học tập, chung sống hòa bình với những đứa trẻ trên bờ.

Vậy giờ cô bé có nên quan tâm đứa trẻ con người kia không?
“Rùa con, chúng ta cũng qua đó hỏi thăm Bưởi Nhỏ có được không?” Nhã Nhã mời mọc.
Bé rùa ngẫm nghĩ rồi gật nhẹ đầu.
Nhã Nhã vui vẻ kéo cô bé chạy tới trước mặt Bưởi Nhỏ: “Bưởi Nhỏ, Rùa con lo lắng cho cậu đấy.”
Bưởi Nhỏ mở to mắt nhìn bạn học mới.
Bé rùa im lặng hồi lâu, sau đó đưa tay đặt lên đầu Bưởi Nhỏ, vỗ về: “Mau khỏe nha.”
Sau khi được bé rùa vỗ đầu, Bưởi Nhỏ bỗng thấy cực kỳ khoan khoái, cảm giác mệt mỏi vừa nãy đã bay biến.
“Có thể sờ thêm chốc nữa được không?” Bưởi Nhỏ năn nỉ.
Bé rùa ngẫm nghĩ, lại đặt tay lên đầu Bưởi Nhỏ.
Lúc này, cửa phòng học bị đẩy mạnh ra, hiệu trưởng nghiêm mặt bước vào, nhìn thấy đám trẻ đều vây quanh Bưởi Nhỏ, ông tuyệt vọng nhắm mắt.
Lúc này, Mễ Uyển nhận được điện thoại của Diệp quản gia: “Nguy rồi cô chủ, cậu chủ bị cách ly.”
“Cái gì?” Mễ Uyển sững người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.