Bạn đang đọc Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu – Chương 88: Rùa Con
Edit: SCR0811
Đứa nhỏ nhà ai đây?
Mễ Viêm đang tự hỏi, hai cảnh sát đi theo rùa con đã bước tới.
Rùa con thấy hai người theo mình nãy giờ tới gần, sợ hãi rụt người lại, núp sau lưng Mễ Viêm.
“Anh là ba của cô bé này?” Cảnh sát thấy cô nhóc làm lơ cả thế giới tin tưởng Mễ Viêm như thế, hỏi dò.
“Không phải” Mễ Viêm lắc đầu, nói thêm: “Tôi không quen cô nhóc này.”
“Anh không quen?” Hai cảnh sát nhìn nhau đầy ngạc nhiên, sau đó lại nói: “Tôi thấy cô nhóc thân thiết với anh như thế, còn tưởng hai người là người thân.”
“Không phải.” Mễ Viêm lắc đầu lần nữa.
Kỳ thực anh cũng thắc mắc, từ trước tới giờ rất ít khi anh được trẻ con yêu thích.
Đến cả em trai em gái của anh, từ nhỏ hễ gặp anh là khóc, dù hiện tại đã lớn cũng không thích tiếp xúc với anh.
Trong lúc Mễ Viêm trả lời câu hỏi của cảnh sát, rùa con nắm chặt ống quần anh, dè dặt ngửa đầu nhìn hai cảnh sát với vẻ phòng bị như sợ bị bắt cóc.
Một nhát dao găm thẳng vào tim hai cảnh sát.
Họ làm cảnh sát từng ấy năm, chưa từng bị nhìn với vẻ phòng bị như thế.
Chẳng lẽ ba mẹ đứa nhỏ này không dạy nó gặp phải khó khăn phải đến tìm cảnh sát, nhặt được tiền, dù là 1 đồng cũng phải đưa cho cảnh sát sao?
“Anh à, cô bé này bị lạc cha mẹ, chúng tôi đã theo cô bé cả buổi, cô bé không chịu nói gì, cũng không chịu đi theo chúng tôi.
Tôi thấy cô bé tin tưởng anh như thế, hay anh giúp chúng tôi hỏi thăm xem cha mẹ cô bé ở đâu, có số điện thoại hay cách thức liên lạc nào không…” Cảnh sát thấy cô bé tin tưởng Mễ Viêm như thế, nếu để Mễ Viêm hỏi chắc sẽ thu được chút ít thông tin.
Mễ Viêm cúi đầu nhìn cô nhóc còn cao chưa tới đùi anh, cũng đang ngửa đầu nhìn anh, cặp mắt đen láy mở to khiến anh không cách nào cưỡng lại được.
Cũng đúng thôi, tuy ngày thường anh luôn ăn nói thận trọng, bộ dạng nghiêm túc, nhưng mấy đứa nhỏ đáng yêu thế này ai mà không thích cơ chứ? Đặc biệt là lúc tụi nó ngoan ngoãn nghe lời, không làm ầm ĩ.
“Được, để tôi hỏi.” Mễ Viêm gật đầu, ngồi xổm xuống, để tầm mắt của mình ngang với cô bé.
Anh nói: “Tôi hỏi cháu mấy câu, cháu ngoan ngoãn trả lời có được không?”
Rùa con vâng lời gật đầu.
Ngoan quá!
Tim hai cảnh sát lại bị cắm thêm một nhát.
Tại sao lúc nãy tụi tôi hỏi nhóc lại làm lơ? Tụi tôi còn cười đó, đâu nghiêm mặt như anh trai này.
Làm như đang nói chuyện với cấp dưới ấy!!
“Cháu có nhớ số điện thoại của ba mẹ em không?” Mễ Viêm hỏi.
Rùa con lắc đầu, sau đó, như để tăng thêm tính xác thực cho câu trả lời, nhóc bổ sung: “Cháu không có ba mẹ.”
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe được giọng của cô bé.
Âm sắc thì mềm mại, nhịp lại chậm rì rì, cực kỳ dễ thương, nhưng nội dung câu nói lại khiến ai nấy đều đau lòng.
Không có ba mẹ, vậy là cô nhi?
“Vậy nhà cháu còn có ai?” Mễ Viêm hỏi tiếp, giọng của anh cũng bất giác nhẹ hơn.
“Ông tổ tổ tổ.” Bé rùa nói liền một hơi ba chữ tổ.
Nhóc nhớ rất chính xác, tuyệt không nhiều hơn hay ít hơn một chữ.
Ông tổ? Nếu là ông tổ tổ tổ, dù nhà họ mỗi đời đều sinh con lúc 18 tuổi thì ông tổ tổ tổ cũng khó lòng sống được đến hiện giờ.
“Cháu có cách liên lạc với ông không?” Mễ Viêm hỏi.
“Có” Rùa con gật một cái thật mạnh.
Mọi người đều hân hoan, cuối cùng cũng tìm được cách liên lạc với người giám hộ của cô bé.
“Cháu cho tôi cách liên lạc với ông tổ có được không? Tôi giúp cháu liên lạc với ông.” Mễ Viêm nói nhanh.
Rùa con hạ tầm mắt, đưa tay vào mai rùa sau lưng mình lục lọi.
Cuối cùng, trong sự chờ mong của mọi người, nhóc lấy ra một con ốc biển.
Ốc biển không lớn, chỉ to chừng bàn tay của rùa con, nhưng hoa văn rất tinh xảo, rất đẹp.
Cô bé đưa ốc biển cho Mễ Viêm, sửa lại cho đúng: “Là ông tổ tổ tổ.
Đây là ốc biển ông tổ tổ tổ cho cháu, chú nói chuyện với nó là sẽ gặp được ông.”
Cô bé nói như thật.
“…” Mọi người im như thóc.
Không hổ là con nít, vẫn còn chìm đắm trong thế giới cổ tích.
Mễ Viêm nhìn ngó con ốc cả nửa ngày, không tìm được chút dấu vết nào của số điện thoại hay địa chỉ, cuối cùng đành phải thở dài nhận lấy, nhưng không nói chuyện với ốc biển mà hỏi tiếp: “Còn cách liên lạc nào khác không? Như số điện thoại chẳng hạn?”
Rùa con chậm rãi lắc đầu.
Mễ Viêm cau mày, không biết phải hỏi thêm cái gì, cảnh sát đứng cạnh nhắc nhở: “Anh có thể hỏi nhà cô bé ở đâu, thất lạc người nhà ở chỗ nào, chúng tôi có thể tra camera và địa chỉ trên hộ tịch.”
Mễ Viêm gật đầu, hỏi tiếp: “Bạn nhỏ, nhà cháu ở đâu?”
“Biển Đông.” Rùa con trả lời.
Biển Đông? Thành phố Đông Hải? Cảnh sát vội lấy giấy bút ra ghi chép.
“Cháu tên gì?” Mễ Viêm hỏi.
“Tiểu Quy Quy.” Rùa con trả lời.
“Tên thật cơ? Họ của cháu là gì? Ông tổ cháu tên gì?”
“Tiểu Quy Quy, ông tổ tổ tổ của em là Lão Rùa.”
“…” Mọi người tiếp tục im như thóc.
Hỏi cũng như không.
Mấy cái tên kỳ lạ gì thế này, còn có người tự nhận mình là rùa sao?
“Tiểu Quy Quy, cháu đến đây bằng cách nào, ai đưa cháu đến?” Mễ Viêm kiên nhẫn hỏi tiếp.
“Cháu bơi từ ngoài biển vào, sau đó lén trèo lên một chiếc xe rất lớn.” Rùa con giải thích rõ ràng.
À, ra là cô bé lén trèo lên xe người khác, không cẩn thận bị đưa đến tận Khang Thành.
Biết được cô bé đến từ đâu sẽ dễ điều tra hơn.
“Anh hỏi xem cô bé còn nhớ chỗ mình xuống xe không?” Cảnh sát nhắc nhở.
Mễ Viêm lặp lại câu hỏi của cảnh sát.
Trí nhớ của rùa con rất tốt, cô bé gật đầu: “Là một nhà hàng hải sản ở ngay đằng trước kìa.”
Đúng vậy, sau khi rùa con của chúng ta bơi lên bờ đã theo xe chở hải sản của một nhà hàng tới Khang Thành.
Lúc ấy nhóc còn cực kỳ thông minh, hóa về nguyên hình, trà trộn vào đám hải sản trong xe.
Cảnh sát cảm thấy thông tin đã tạm đủ.
Nhà hàng hải sản trên đường này không nhiều, hỏi thăm một chút sẽ ra ngay.
Thế là, họ nói với Mễ Viêm: “Phiền anh giải thích với cô bé tụi tôi không phải người xấu, cho tụi tôi dẫn cô bé về cục cảnh sát.”
Mễ Viêm gật đầu, nói với cô bé: “Tiểu Quy Quy, hai chú này là cảnh sát, là người tốt, có thể giúp cháu tìm ông tổ, cháu đi theo hai chú ấy có được không?”
Rùa con sững sờ.
Nhóc không chấp nhận được sự thật anh đẹp trai cùng tộc này lại giao nhóc cho con người: “Chú không cần cháu sao?”
“…” Mễ Viêm bỗng thấy cực kỳ áy náy, như thể mình là một người bố vô lương tâm đang vứt bỏ đứa con của mình.
Nhưng anh không hề quen biết cô nhóc mà!! “Cháu nghe chú nói này, chú rất bận, không có thời gian để chăm sóc cháu, cháu đi theo hai chú này đi, họ sẽ chăm sóc cho cháu.”
Rùa con cúi đầu.
Nhóc hiểu rồi, anh trai cùng tộc này không muốn dẫn nhóc theo, còn muốn giao nhóc cho cảnh sát.
Rùa con cảnh giác lùi về sau.
Mễ Viêm những tưởng cô nhóc đã hiểu những gì mình nói thì cô bé bỗng nằm sấp xuống đường, rụt tay và chân lại, tiếp đó, chui hẳn cả người vào trong mai.
Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, người xung quanh ai nấy đều há hốc mồm, tiếp đó, khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay rào rào.
Màn biểu diễn này xứng đáng được một trăm điểm.
Mễ Viêm và hai cảnh sát lại thở dài bất lực.
Khỏi nói cũng biết, hành động này đồng nghĩa với đàm phán thất bại.
“Tiểu Quy Quy, Tiểu Quy Quy…” Mễ Viêm gõ mấy cái lên mai rùa, nhưng cô bé không hề phản ứng.
Cái mai không lớn, tuy cô bé còn nhỏ nhưng nếu phải cuộn người trong đó dám chắc sẽ khó chịu.
Mễ Viêm bất giác nhíu mày.
Hai cảnh sát nhìn nhau, người lớn tuổi hơn mở miệng hỏi dò: “Cô bé này có vẻ bài xích tụi tôi, với lại, chúng tôi đưa cô bé về cũng để trong cục cảnh sát, hoàn cảnh nơi đó không tốt cho lắm.
Nếu anh không phiền thì có thể chăm sóc tạm cho cô bé hai ngày được không? Chúng tôi sẽ gấp rút tìm ra người giám hộ của cô bé.
Còn nếu không tiện thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng.”
Mễ Viêm do dự một lát, nhìn mai rùa không mảy may nhúc nhích, cuối cùng đành đưa danh thiếp và chứng minh thư của mình ra: “Đây là danh thiếp và chứng minh của tôi, hai anh đăng ký đi, tìm được người giám hộ của cô bé thì liên lạc ngay với tôi.”
“Được, được, chúng tôi sẽ mau chóng tìm được người giám hộ của cô bé.” Hai cảnh sát vui sướng nói.
Mễ Viêm gật đầu, ngồi xổm xuống lần nữa, dùng tay gõ lên mai rùa: “Mau ra đi, chú dẫn cháu về nhà.”
Như chỉ chờ mỗi câu này, Mễ Viêm vừa dứt lời, đầu của rùa con đã nhú ra khỏi mai, chầm chậm ngẩng lên, nhìn thẳng vào Mễ Viêm, muốn xác nhận thêm lần nữa.
Mễ Viêm bật cười trước hành động yêu cầu độ khó cao của cô bé, không hỗ là Tiểu Quy Quy, động tác giống hệ một con rùa.
“Ra rồi à, đi theo chú nào.” Mễ Viêm nói lại lần nữa.
Sau khi chắc chắn được ý của đối phương, cô bé mới chui ra khỏi mai, chầm chậm bò dậy, tiếp tục ôm chặt đùi Mễ Viêm.
Lần thứ hai bị ôm đùi, Mễ Viêm đã dần thấy quen thuộc, khổ nỗi đi đường rất khó khăn, anh muốn ôm bé rùa lên, nhưng lại không biết làm sao với cái mai sau lưng cô bé, thế là, anh chìa tay tới trước mặt rùa con: “Nắm tay.”
Bé rùa buông đùi Mễ Viêm ra, cẩn thận đặt tay vào lòng bàn tay của Mễ Viêm.
Tiếp đó, cô nhóc bật cười sung sướng.
Nụ cười đó thật ngây thơ và hồn nhiên, tràn ngập sự tin tưởng.
Mễ Viêm thấy cõi lòng mềm hẳn đi, anh gật đầu chào hai cảnh sát rồi dắt tay cô bé rời đi.
Kệ vậy, mai sẽ dẫn cô bé đến nhà trẻ, nhờ giáo viên ở đó chăm sóc.
Bên kia, Phàn Thần và Mễ Uyển dẫn theo Cá Mập yêu tới sân sau của phòng khám thú y.
Phàn Thần nhìn Cá Mập yêu, hỏi: “Nơi này là Khang Thành, cô có cách tìm rùa con không?”
Nơi này là Khang Thành? Cá Mập yêu hoàn toàn không có chút khái niệm nào về xã hội loài người, chỉ có thể Phàn Thần nói sao thì nghe vậy.
Tiếp đó lại nghe Phàn Thần hỏi làm cách nào để tìm rùa con, cô vội lấy ra một con ốc biển, nói: “Có, tôi sẽ dùng con ốc này hỏi xem cô bé đang ở đâu.”
Phàn Thần nhận ra con ốc biển này, là một loại pháp khí truyền âm do Lão Rùa luyện chế.
Cá Mập yêu cầm ốc biển, đưa lên miệng thổi nhẹ một hơi, nói bằng thứ âm thanh chỉ yêu tộc mới nghe được vào con ốc.
Tiếp đó, Cá Mập yêu bình tĩnh chờ đợi, nhưng đợi chừng năm phút, ốc biển vẫn không chút động tĩnh.
Cá Mập yêu bắt đầu mất bình tĩnh: “Quái lạ, sao bé rùa không trả lời? Chẳng lẽ cô bé đang ngủ?”
“Ngoài con ốc biển này ra, cô còn cách nào khác có thể liên lạc với rùa con không?” Phàn Thần lại hỏi.
“Hết rồi.” Cá Mập yêu lắc đầu: “Không sao, đã đến được Khang Thành rồi, cứ tìm từ từ sẽ ra thôi.”
Cá Mập yêu thản nhiên như không, như thể thứ bị lạc một yêu con mà chỉ là một cục đá ven đường.
“…” Phàn Thần giật khóe miệng, không biết nói gì cho phải.
Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao tỉ lệ sinh đẻ của yêu tộc lại thấp như vậy.
Với cái hình thức chăn thả kiểu này, tỉ lệ sinh đẻ dù có cao cũng sẽ bị cách nuôi của họ kéo rịt xuống.
“Không phải còn có ấn ký sao? Cô cảm ứng được không?” Mễ Uyển nhắc nhở.
“Ấn ký đó là do Lão Rùa thiết lập, tôi chỉ cảm nhận được vị trí đại khái, vị trí cụ thể thì chịu.” Cá Mập yêu lắc đầu: “Thật ra vừa nãy tôi có cảm ứng rồi, bé rùa đang ở Khang Thành.”
Tuy là yêu tộc, nhưng một yêu con chỉ vừa hóa hình bước vào thế giới loài người vẫn rất nguy hiểm.
Hơn nữa, ông của rùa con tinh lọc nước biển, ngăn chặn cá tôm có độc làm hại đến con người, tuy chưa thấy mặt nhưng ấn tượng Mễ Uyển dành cho rùa con không tệ.
Cô nhìn Phàn Thần, hỏi: “Phàn Thần, anh có cách tìm rùa con không?”
“Nếu ở Khang Thành thì không khó.
Để anh nhờ Toàn Tuấn Tài tìm giúp.” Yêu của hải tộc vốn đã ít ỏi, Rùa yêu lại càng thưa thớt.
Anh sẽ nhờ toàn bộ yêu tộc ở Khang Thành để ý, chắc sẽ tìm ra nhanh thôi.
“Tôi chờ tin của hai người…” Cá Mập yêu thấy dáng vẻ mọi sự đã nằm trong dự liệu của Phàn Thần, vui vẻ phủi tay đẩy việc, thản nhiên đến mức khiến người khác thấy ngứa răng.
“Đó là yêu con cô dẫn theo mà, cô không lo lắng chút nào sao?” Mễ Uyển hết nói nổi.
“Yên tâm đi~~” Cá Mập yêu yêu bình tĩnh nói: “Trên lưng bé rùa có đeo mai của Lão Rùa, chỉ cần trốn vào đó thì không ai làm gì được đâu.
Về mặt an toàn, các người có thể yên tâm.”
Lý do tuy rất thuyết phục, nhưng cô vẫn muốn đánh con yêu này.
“Cô còn cái răng nào đang đau không?” Mễ Uyển hỏi vẻ chờ mong: “Để tôi chữa giúp cô.”
“Hết rồi.
Răng tôi tốt lắm, mấy trăm năm chỉ sâu đúng một cái đó thôi.” Cá Mập yêu đắc ý nói: “Nhưng vẫn rất cảm ơn cô.”
Có dám để tôi đánh một quyền rồi mới nói cảm ơn không?