Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 56: Gặp lại


Đọc truyện Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi! – Chương 56: Gặp lại

Kéo hành lý lên ô tô chuẩn bị về nhà, đã đến 27 rồi. Tết khó mua vé, lúc đầu cô không muốn trở về ăn tết. Ai ngờ mẹ một bộ lấy chết uy hiếp, cô thật sự không thể không nghe theo, đành phải dậy sớm chạy mấy ngày lên trên huyện, mới không dễ dàng mua được vé máy bay và vé xe.

Lúc máy bay bay khỏi đường băng, trong lòng có rất nhiều từ ngữ. Thói quen cuộc sống đơn giản, có chút sợ, sợ đi đến nơi có nhiều người, sợ người phức tạp, chuyện ngoài xã hội. . . .

Nhà, đương nhiên là muốn. Chỉ là hiện tại. . . . . Lấy gương ra, nhìn gương mặt mình. . . Trên cao nguyên làn da bị phơi nắng sam đen, đôi môi có chút khô nứt đang được dưỡng. . . Còn những ngón tay nứt nẻ khi làm việc nhà nông. . . . Cô như vậy, người nhà có bị dọa sợ không. . . .

Nhớ tới mùa xuân năm ngoái, một tên con trai đặc biệt chạy tới, trên danh nghĩa muốn đưa quà năm mới cho cô. . . không khỏi cảm khái thời gian trôi qua rất nhanh, cảnh còn người mất. . . .

Đứng ở phía trước băng chuyền, khi đang chờ hành lý, trong lỗ tai còn đeo tai nghe nghe nhạc Vân Nam. . . . Nghe tiếng nước trên núi cao, một mảnh rộng lớn. . . . Trước mắt, trong tết đám người bận rộn.

Nhận hành lý đi ra ngoài, nhìn thấy ba mẹ đứng ở cửa ra, vẫn còn ngơ ngác nhìn cô, dường như cách một đời. . . . Mẹ là người kiên cường, còn chưa lên tiếng, nước mắt cũng đã chảy xuống, vuốt mặt của cô: “Sao. . . . Gầy nhiều như vậy. . . .”

Cô vội vàng quay đầu đi, không cho nước mắt trào ra, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Nào có, vẫn như vậy, là do con mặc đồ màu đen nên nhìn có vẻ như vậy.”

Ba cũng rất lo lắng nhìn cô. . . Xem đi xem đi, cô biết ngay sẽ là như vậy mà. . . .

Dọc đường cô đều cố gắng thay đổi không khí, nói đến cảnh đẹp ở Vân Nam, bọn nhỏ đáng yêu. . . Mặc dù ba mẹ cũng hết sức phối hợp, nhưng cũng nhìn ra được tâm sự nặng nề, vẻ mặt lo lắng.

Mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng đến nhà. Cảm giác về nhà, thật tốt.

Vẫn như mọi khi ba bận rộn ở trong bếp, mẹ đứng bên cạnh cằn nhằn, ôi. . . . Anh xem anh xem, mắt anh hôm nay sao lại không tốt như vậy, động một chút là không khống chế được nước mắt của mình. . . .

Buổi tối ăn mì sốt tương là món sở trường nhất của ba, còn mấy món xào, xanh mượt làm cho người thích. Cô vừa ăn vừa khen, khen ba khiến ba mở cờ trong bụng, mẹ kêu la nổi hết da gà. . . .

Cơm nước xong có chút mệt mỏi, không nói chuyện phiếm cùng với mẹ giống như ngày thường, trực tiếp trở về phòng ngủ.

Ban đêm, sốt cao tới không hề báo trước, trong nháy mắt cô đã phân không rõ đêm nay là đêm nào.


Bản thân cô cũng cảm thấy lạ. Lúc cô khổ sở nhất, khó khăn nhất, thân thể của cô, vẫn luôn cho chút mặt mũi, không có chuyện gì, hiệu trưởng ở Đại Dương Nhai cũng khen sức khỏe cô tốt, ai ngờ, vừa về nhà, lơ là một chút, bệnh liền kéo đến.

Trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ nghe mẹ kêu lên, tiếng bước chân của ba, và tiếng nức nở của mẹ. Rất nhiều lần cố gắng mở mắt ra, nhưng cuối cùng vẫn không được. Trong lúc mê man, chỉ nghe ba nói gắng gượng chút, muốn ôm cô lên, mà hai chân của cô đã hoàn toàn không có chút khí lực nào, giống như một con búp bê rách nát, bày trên mặt đất.

Mẹ mắng to ba vô dụng, cô rất muốn mở miệng nói không có việc gì chính cô có thể đi, nhưng không cách nào nói ra một câu. . . . Sau đó lại một trận hỗn loạn. . . . Bóng tối kéo tới, cô lại không có ý thức. . . . .

——— —————— —————— —————— —————— ———————

. . . . Khi tỉnh lại, một mảnh trắng xóa, ý thức vẫn có chút mơ hồ. Bên cạnh có tiếng gì đó vang lên, mẹ và ba chia ra ghé vào hai bên giường, trong một đêm, hình như lại có thêm rất nhiều tóc trắng. Trong lòng áy náy không dứt, cũng sắp 30 tuổi rồi, vẫn để ba ôm đi bệnh viện. . . . Ôi. . . .

Là một phòng bệnh độc lập, xung quanh đều rất yên tĩnh, trước ngực hình như có dụng cụ gì đó, các loại dây vắt ngang trên thân thể của mình. Cố gắng muốn hoạt động ngón tay một chút, lại phát hiện tay đã tê rần, lạnh và không nhúc nhích được.

Còn đang thấy rối rắm vì cảm giác tê dại, cửa phòng bệnh “Két” một tiếng cửa bị mở ra, người không nghĩ tới nhất, lại dùng dáng vẻ tự nhiên nhất đi vào.

Tiếu Bạch.

Đôi mắt của cô chớp chớp, không đeo mắt kính, nhìn không quá rõ, nhưng nhìn hình dáng quả thật rất giống. . . . Chẳng lẽ cô hoa mắt rồi? Hay là cô. . . Thật ra vẫn không có tỉnh, vẫn trong ảo giác?

Vì thế lại dùng sức nhắm mắt lại, tự nói với mình, mình không muốn mơ thấy cảnh này, mình không muốn mơ thấy cảnh này. . . Đã rất lâu không mơ thấy người này, cô muốn quên, quên. . . . .

“Anh biết em đã tỉnh. . . . Làm gì lại giả vờ ngủ. . . . Vẫn lắc đầu?” Âm thanh trêu đùa từ trên đỉnh đầu cô truyền ra, âm thanh không lớn, nhưng mà cô lại nghe thấy được!

Mở mắt ra, nhìn gương mặt người đàn ông mới vừa đi tới trước mặt cô, phóng đại N lần, nhưng đúng là. . . . Tiếu bạch!

A. . . . . . Cô muốn hô to. . . . . Nhưng cổ họng của cô. . . . Hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào. . . . Trời ạ, cô bị mất tiếng sao?

Sau mấy lần há mồm, cổ họng giống như bị giấy ráp đánh qua, đau đến tột đỉnh, nhưng cuối cùng phát ra âm thành khàn đục giống giọng đàn ông: “Anh. . . . Là . . . . Ai?” Vẻ mặt của người trước mắt thay đổi mấy lần, cả người đứng thẳng, sắc mặt biến thành nặng nề, vuốt ve gương mặt của cô, sờ đầu cô, sau đó là vẻ mặt lo lắng, bước chân hoài nghi lo lắng, muốn lao ra phòng bệnh. . . Cô vươn tay, muốn bắt anh ấy lại, tiếc rằng không có chút sức lực nào, cổ họng lại giống như bị chặn, căn bản không phát ra tiếng được, đành mặc cho anh ấy xông ra ngoài.


Tiếng động rất nhỏ, vẫn là đánh thức ba mẹ. Mẹ thấy cô tỉnh lập tức nhào tới, đánh vào vai của cô “Đứa bé xấu xa, con muốn dọa chết mẹ con sao! Làm mẹ sợ muốn chết. . . . .” Cô mở miệng muốn an ủi mẹ một chút, đáng tiếc cổ họng thật sự không phát ra được âm thanh nào, sau đó, vươn tay, cầm tay mẹ, thật chặt. Ba cũng lo lắng hỏi: “Có khó chịu chỗ nào không? Ba đi gọi bác sĩ?”

Cửa bị mở ra, một bác sĩ và một y tá tiến vào. Bác sĩ chạy tới đo nhiệt độ cho cô, kiểm tra cổ họng một chút. Sau đó đưa ra ba ngón tay, hỏi cô là mấy, cô không trả lời được, chỉ dơ ba ngón tay lên, lại hỏi cô biết người bên cạnh không? Cô gật đầu. Vì vậy bác sĩ lại hỏi người thân của cô, cô dùng khẩu hình miệng nói ba, mẹ.

Bác sĩ khó hiểu nhìn Tiếu Bạch: “Không sốt?”

Tiếu Bạch giải thích nói cô không nhận ra anh ấy. Bác sĩ lại quay lại hỏi cô có phải không nhận ra anh ấy không, cô nháy mắt mấy cái, gật đầu.

Bác sĩ khó hiểu nhìn anh ấy một chút, y tá ở bên cạnh che miệng cười, hiển nhiên nhìn ra được con gái người ta giả vờ không biết anh ấy.

Tiếu Bạch nóng nảy.

Bác sĩ nói cho cô biết cô bị sốt rất cao, ami đan và tuyến dịch lim-pha sưng lên gần như che hết cổ họng, cho nên không nói được, bảo cô đừng nóng vội, cần dưỡng từ từ, dần dần sẽ tốt lên.

Cô gật đầu. Bác sĩ đi khỏi.

Tiếu Bạch xông tới, chỉ vào người cô gào to: “Đứa bé xấu xa, trêu anh phải không?”

Nháy mắt.

Xông tới nắm lấy vai cô không ngừng lay mạnh: “Đứa bé xấu xa, có biết làm anh sợ muốn chết rồi không, sợ muốn chết ~~~~”

Cô muốn ói.

Một tay đẩy anh ấy ra, quay đầu muốn ói. . .


Sắc mặt của cô nhất định rất khó coi, Tiếu Bạch áy náy nhìn cô. Mẹ ở bên cạnh ầm ĩ người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, lay cô làm gì.

Tiếu Bạch lo lắng hỏi, sao rồi, xin lỗi.

Giờ cô mới kịp quan sát, người đàn ông trước mặt này, cũng gầy không ít. Râu mọc lởm chởm, sắc mặt tiều tụy, trong mắt che kín tơ máu.

Chỉ là, ánh mắt nhìn nhau không nói, lại giống như cách một đời.

Tiếu Bạch cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô, từ từ, ánh sáng kia tụ lại trong mắt, tụ lại. . . Như muốn chảy ra. . . . Tay kia, từ từ xoa trán cô, tóc cô.

Ánh sáng kia rốt cuộc không giữ được, từng chút từng chút chiếu vào mặt cô, ánh mắt kia, lại tràn đầy yêu thương, ánh mắt kia lưu luyến mỗi một tấc da thịt trên mặt cô.

Ba đi tới nói ba đưa mẹ về, để mẹ nghỉ ngơi, ba tới trông. Cô tìm xung quanh, cuối cùng không biết là điện thoại di động của ai, dùng tay trái từ từ ấn: Mọi người đi đi, con không sao.

Ba vẫy vẫy tay nói đưa mẹ đi trước, lát nữa ba quay lại. Sau đó nhờ Tiếu Bạch chăm sóc cho cô.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Tiếu Bạch hai người, không khí có chút lúng túng.

Cô bấm điện thoại di động: Anh cũng đi đi. Em không sao.

Tiếu Bạch không để ý đến cô, chỉnh đầu giường cô cao lên, cầm một chai nước, cắm ống hút, đút cho cô uống. Cô vốn không muốn để ý, nhưng quả thật cổ họng rất đau, không nhịn được uống vài ngụm.

Lát sau, Tiếu Bạch nhẹ nhàng nói: “Em rất gầy.”

. . . . . . Anh cũng gầy.

“Em có biết tối hôm qua nguy hiểm cỡ nào không? Bác sĩ nói, do em mệt nhọc quá độ dẫn đến đau tim. Nửa năm nay rốt cuộc em đang làm cái gì? Đi đâu? Em có biết đau tim có khả năng đột tử không? Em có biết tối qua ba mẹ em đều nôn nóng như thế nào không? Em có biết anh sắp bị em hù chết không?”

. . . . . . . . Nhưng, sao anh lại xuất hiện ở đây?


“Mạc Tiểu Mỹ, Anh biết, không có anh ở đây, em sẽ không chăm sóc tốt cho mình. Từ giờ trở đi, em không thể rời anh nửa bước, anh sẽ không cho phép em lại xuất hiện tình huống tương tự, cho dù là một sợi lông cũng không được!”

. . . . . . . Đã lâu không có nghe được những lời bá đạo như vậy, có chút giống như trở lại quá khứ. . . . .

“Mạc Tiểu Mỹ. . . . Em mở mắt nhìn anh có được không? Chẳng lẽ em không muốn nhìn một chút sao, anh gầy đi? Chẳng lẽ em không nhớ anh chút nào sao?”

. . . . . . Không thể. Mở mắt ra, nước mắt sắp trào ra.

“Mạc Tiểu Mỹ, chúng ta sẽ không xa nhau nữa, có được không?”

. . . . . . . Không xong rồi, nước mắt đã bắt đầu rơi.

“Mạc Tiểu Mỹ, nửa năm nay, anh cố gắng làm việc, cũng ăn uống đầy đủ, ngoan hơn em rất nhiều. Bởi vì anh biết, phải có đủ năng lượng, chờ tới khi gặp em. Anh muốn mạnh mẽ hơn, có thể cho em một mái nhà.”

. . . . . . . . Khi nghe được cái chữ “Nhà” này, cô sốc một chút. Nhớ tới, đã từng, đứa bé trai này, muốn cho cô một mái nhà. Chỉ là, thực tế luôn không theo ý mình.

“Mạc Tiểu Mỹ, em từng gặp anh trai anh phải không? Anh trai anh có ấn tượng rất tốt về em, nửa năm nay anh đều làm việc ở công ty của anh ấy. Học được rất nhiều thứ.”

. . . . . . . .

“Mạc Tiểu Mỹ. . . . .”

“Mạc Tiểu Mỹ. . . . . .”

Một câu một câu Mạc Tiểu Mỹ, mang theo tâm tình lộn xộn, giống như một bài hát ru con. Bị nắm trong lòng bàn tay, ấm áp và an tâm, giống như cả người bị nâng trong lòng bàn tay, an toàn như vậy.

Cô vốn giả vờ ngủ không chịu mở mắt, cuối cùng vẫn là đi ngủ.

Quên mất, nước lại không cẩn thận trào ra.

Tác giả có lời muốn nói: hô, cuối cùng có thể trở về vui mừng và ngọt ngào. . . Thật hông dễ dàng. . . Mấy chương này con ngựa đều phải uất ức. . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.