Đọc truyện Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi! – Chương 55: Canh hai
Rất nhiều năm trước, tôi đã từng mong muốn được giảng dạy. Nhưng vì chuyên ngành tôi học, âm nhạc —— là chuyên ngành không đến nơi đến chốn nhất, đi dạy lại có thể làm được gì chứ? Nói thật, những đứa trẻ học âm nhạc, phần lớn đi ra ngoài, cũng đều theo “Nghệ thuật điện ảnh” , nhất là Piano, đi đến một địa phương nghèo khó, liền nhạc khí cũng mua không được, âm nhạc vốn là mọi người “No ấm mới nghĩ đến” hưởng thụ, đối với những người mà cái bụng cũng không no đủ, ai sẽ nghĩ đến muốn thưởng thức âm nhạc?
Lần này trước lúc xuất phát, chủ nhiệm Từ dặn dò cô rất nhiều. Cũng may chuyên ngành của cô thuộc loại hình tổng hợp, cho nên cho dù vội vàng tham gia giảng dạy, vẫn dùng được tốt. Chẳng hạn như, kiểm tra tiếng Anh đầu vào sau đại học của tôi, cũng đã sớm vượt qua, trụ cột ngữ văn cũng không sai, lúc nhỏ vẫn đều lấy được giải nhất trong cuộc thi viết văn, cho tới bây giờ bản thân vẫn luôn có hứng thú với vẽ tranh, mặc dù vẽ cũng không chuyên nghiệp, nhưng nếu dạy cho trẻ em thì vẫn được, ca hát cũng không tệ lắm, vẫn thích viết nhạc ca hát các loại. Dĩ nhiên, toán lý hóa chưa từng tìm hiểu qua, cô sẽ không nói cho bọn họ biết . . . .
Cho nên, trải qua một kỳ nghỉ hè giảng dạy và học tập ở thành phố B, tháng 8 chúng tôi phân tổ chính thức lên đường giảng dạy, cô và một vài giáo viên nam của trường cùng một tổ, đi đến một trường tiểu học ở huyện Đại Dương Nhai, châu Hồng Hà, tỉnh Vân Nam.
Giáo viên toán học đi cùng tên là Trương Hạo, bởi vì là giáo viên cùng trường, cho nên đoán chừng chuyện của cô cũng có nghe qua. Khi đi, bạn gái anh ấy còn cố ý tới tiễn (*tiễn lên máy bay), ánh mắt đề phòng nhìn cô, giống như sợ cô đoạt bạn trai của cô ta vậy. Trải qua mấy tháng này, bây giờ cô đã không còn tuổi trẻ khí thịnh nữa, ở trong nhóm, người ít nói nhất chắc chính là cô. Cho nên, cho dù đến Côn Minh, chỉ còn lại hai chúng tôi chuyển xe, gần như suốt dọc đường cô đều không nói chuyện.
Máy bay đến Côn Minh, chúng tôi lại ngồi gần 6 tiếng trên xe, lắc lư đến châu Hồng Hà, gọi điện thoại cho lãnh đạo trường học, cử một xe jeep tới đón chúng tôi, lại lắc lư gần 2 tiếng mới đến nơi.
Thành thật mà nói, nếu không phải là tới giảng dạy, cô đã sớm muốn đến Vân Nam rồi. Vừa xuống máy bay, cô không nhịn được ca ngợi trời cao! Đám mây trong xanh như thế, không khí thật thơm mát. . . . Mọi phiền não cũng đều bị ném ra sau đầu. Châu Hồng Hà là một tỉnh bị núi bao quanh, cho nên một đường đi đến chúng tôi đều đi đường núi, chín chuyển tám chỗ ngoặt, rất không ổn định, lúc xuống xe, cô quả thực sắp ói ra.
Rốt cuộc đi tới trường tiểu học ở Đại Dương Nhai nơi mà cô bắt đầu làm việc, xứng đáng với cái tên gọi của nó, được xây dựng ở trên lưng chừng núi. Phòng ốc là loại phòng đất có vẻ cũ kỹ, nhìn tương đối cũ nát, các bức tường đều là màu vàng, giống như loại cỏ để cho trâu ăn. Cái sân phía sau trường học nuôi trâu nuôi ngựa …, ký túc xá ở phía sau. Theo lời giới thiệu của hiệu trưởng Chu, mấy năm nay nơi này nhận giáo viên từ trung tâm (khu vực hoặc thành phố quan trọng) cử tới giảng dạy, điều kiện dạy học và chất lượng dạy học đã tiến bộ hơn trước.
Môi trường sống so với tưởng tượng còn tốt hơn một chút, ít nhất phòng ốc xây dựng hiện đại, cô và ba giáo viên nữ của trường ở cùng một chỗ, chỉ bất tiện là tắm rửa, phải múc nước ở phía sau trường học, giặt quần áo thì càng khỏi phải nói, phải mang thùng đến cạnh dòng suối nhỏ giống như TV chiếu dùng cây gậy đập. Không có máy vi tính, không có TV, không có điện thoại, cuộc sống của cô rất đơn giản, đó là lên lớp, soạn bài, chơi đùa với học sinh.
Nhưng, tâm trạng lại thoải mái hơn.
Niềm vui lớn nhất mỗi ngày chính là cầm cái ghế, ngồi ở trong sân trường phơi nắng. Còn nhớ rõ lúc mới bắt đầu, mỗi buổi sáng, ngẩng đầu lên, đều phải kéo giáo viên bên cạnh, chỉ vào trời xanh, hưng phấn kêu lên: “Nhìn kìa, bầu trời thật trong xanh!” Sau đó bị người ta xem thường.
Đến bây giờ, đối với trời xanh mây trắng cũng quen thuộc, những lúc không có việc gì, liền biến mình thành một con mèo lười biếng, dưới ánh mặt trời, tự do cuộn tròn.
Thật xấu hổ, cô là một giáo viên khoa thanh nhạc, đến nơi này, căn bản không dám nói với người ta là mình dạy âm nhạc. Mặc dù mình Thiên Sơn Vạn Thủy mang một đàn điện tử tới đây, lúc giảng dạy, giáo viên trong trung tâm giáo dục còn nói, có học sinh trong trường học, ngay cả quốc ca cũng không biết hát, bây giờ cô mới biết, tuyệt đối, tuyệt đối không bao gồm trẻ em ở Vân Nam.
(Thiên sơn vạn thủy: nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông)
Những đứa trẻ ở Vân Nam, trời sinh biết ca hát, đặc biệt là những trẻ em dân tộc thiểu số, mở miệng là có thể hát nốt cao, trời sinh. Hơn nữa bọn họ yêu ca hát, không cần biết là gặp phải chuyện vui mừng hay mất hứng, cũng muốn hát hai ca khúc. Mặc dù họ không biết Duolaimi, nhưng bọn họ hát rất dễ nghe, làm cho tôi cái này giáo viên âm nhạc rất xấu hổ. Vì vậy, giờ âm nhạc của chúng tôi, liền trở thành giờ bão tố ca hát của bọn họ, ngược lại cô rất vui vẻ.
Châu Hồng Hà luôn là trời mưa, trời mưa nên nhiệt độ rất thấp. Các em đến lớp, bình thường phải đi rất xa, mới có thể đến trên núi, có đứa bé, mỗi ngày 5:30 dậy, đi hơn 2 tiếng đường núi, mới có thể đến trường học. Lần này cô tới vội vàng, mang một ít quần áo ấm, cái lạnh ở thành phố và cái lạnh ở trên núi đều tương tự. Vì vậy cô quyết định đến thị trấn để mua một ít quần áo.
Vì vậy tìm Trương Hạo, hỏi hắn ngày mai có rảnh không. Giáo viên nam luôn kính trọng nhưng không gần gũi với cô, nâng mắt kính khó hiểu nhìn cô một lát, mới đồng ý cùng cô vào thị trấn.
Thật ra cô muốn mua chút áo bông cho bọn nhỏ. Sau khi đi dạy, thật ra kinh tế của chúng tôi cũng không tệ lắm, mặc dù không có tiền học phí cho giờ dạy thêm ở trường, nhưng về cơ bản thì tiền lương, nhà nước còn có thể trợ cấp cho chúng tôi mỗi tháng một ngàn, như vậy, mỗi tháng thu nhập của cô là hơn ba ngàn. Mà ở trên núi, gần như không xài được. Nhìn quần áo cũ nát của bọn nhỏ, giầy vá lại, nhớ tới quần áo ở nhà của cô nhét đều nhét không hết, cô cảm thấy áy náy mãi, vì vậy, muốn dùng số tiền này, để đóng góp một chút.
Du lịch ở châu Hồng Hà, thật ra thì đồ cũng không tiện nghi, nhưng địa phương dân chúng sinh hoạt, tiêu phí cũng không phải là cao. Cô kéo thầy Trương đến chỗ bán quần áo, không nhịn được mua cho mình chút quần áo và trang sức xinh đẹp của người dân tộc, những đồ thêu màu sắc tươi đẹp, mỗi kiểu dáng đều làm cô lưu luyến quên về. Mãi cho đến khi thầy Trương hiện ra vẻ mặt không đồng ý, tràn đầy không kiên nhẫn hỏi: “Cô Mạc, thời gian không còn sớm, cô còn muốn mua gì sao?” Cô nhìn ánh mắt đề phòng cướp của anh ấy, không nhịn được muốn trêu chọc anh ấy.
“Còn, anh không cảm thấy những hình thêu này siêu cấp đẹp sao, nếu không anh cũng mua một bộ quần áo và trang sức mặc vào, nhìn rất đẹp!”
Thầy Trương liền muốn giáo dục cô: “Cô Mạc, tôi tới đây để dạy, sao có thể mặc thành như vậy bal¬bala. . . .” Nhìn thầy Trương chớp mắt liền biến thân thành Đường Tăng, cô nhịn không được cười nghiêng ngả. Sau đó mặc kệ ánh mắt khó hiểu của anh ấy, kéo anh ấy đến chỗ bán áo bông.
Sau khi cò kè mặc cả, cô mua 50 cái áo bông với hai ngàn, sau đó trong ánh mắt khó hiểu mà hoảng sợ của thầy Trương, cho vào bao tải, để cho anh ấy vác. Đầy áo bông trẻ em, rất nặng, mỗi một cái đều giống như khẩu pháo nhỏ, nặng chết anh ấy! Làm cho anh ấy luôn dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn cô!
Trên đường trở về, thầy Trương nhìn cô muốn nói lại thôi: “Cô Mạc, những bộ quần áo này, là . . Mua cho bọn nhỏ sao?”
“Đúng!” Cô đắc ý gật đầu, chờ anh ấy thay đổi thái độ.
Ai ngờ, anh ấy vẫn ấp úng: “Vậy. . . . Tại sao không có cỡ lớn nhỏ và nam nữ?”
Phốc. . . . . Vừa rồi còn đắc ý giờ hộc máu đi, người này không phải là cô, không phải là cô. . . .
Vội vàng nhảy xuống xe, lại chạy về thương lượng với người bán, thầy Trương lại bỏ ra 2 ngàn đồng, lại trả giá một lúc, chúng tôi bỏ ra 4 ngàn đồng mua 120 cái áo bông, đủ cho tất cả học sinh của trường mặc, thầy Trương vận dụng kiến thức toán học của anh ấy, viết một bảng, mã số sô đo chiều cao của học sinh, trung bình, bao nhiêu tên học sinh mặc số lớn, như thế nào như thế nào. . . Làm cho cô điên mất, thì ra giáo viên dạy toán học đều nét mực giống đàn bà. . . .
Đến đây, quan hệ lạnh nhạt lúc trước của cô và thầy Trương xem như biến mất, vì vậy thỉnh thoảng cũng sẽ lôi kéo bọn nhỏ cùng nhau tổ chức trò chơi các loại …. tôi đem tất cả bản lĩnh làm trò từ lúc làm việc trong quán bar lúc trước ra, nào là “007”, “ong mật nhỏ”, “ếch nhảy xuống nước” và mấy thứ linh tinh khác. Cũng lấy ra tổ chức trò chơi cho bọn nhỏ, thua sẽ để cho bọn nhỏ tập chống đẩy – hít đất, nhảy ếch …, có đôi khi còn đi theo hiệu trưởng đi các nơi, nhổ cỏ, thu hoạch hoa mầu …. . . . Mặc dù tay bị thô ráp không ít, nhưng, tâm, đầy ắp, bởi vì cô biết, cô đang làm chuyện rất có ý nghĩa. . . .
Chẳng mấy chốc, đã gần đến kỳ nghỉ đông. Ngày nghỉ tết Nguyên Đán, cuối cùng cô cũng rời khỏi Đại Dương Nhai, đi tới châu Hồng Hà vào trong huyện vừa thấy một tiệm internet nho nhỏ, ngồi xuống, nói chuyện phiếm cùng ba mẹ và người bạn Tiểu Mễ đã rất lâu không có liên lạc.
Trong tay cầm chiếc điện thoại di động đã để ở trên giường ký túc xá bị quên đi thật lâu, lúc ra cửa mới phát hiện quên sạc pin rồi. Sau khi tới Vân Nam, cô đã đổi số điện thoại, nhưng, cũng không vội vã liên lạc với ai, vì vậy từ từ đều quên mất máy có mở hay không mở.
Vừa lên mạng, còn chưa kịp ẩn nick, thì có một đống lớn tin nhắn phải xử lý. Tất cả đều đến từ cùng một người. Một người quen cũ.
—— Tiểu Mỹ, gần đây anh mệt mỏi quá. Anh muốn đi du lịch. .
—— Mạc Tiểu Mỹ, hôm nay anh và anh trai cùng làm một hạng mục đặc biệt lớn, học được rất nhiều. Anh phát hiện anh trai anh rất giỏi, anh cũng muốn làm một người như vậy!
—— Mạc Tiểu Mỹ, hôm nay là sinh nhật anh, anh rất muốn em nói một câu sinh nhật vui vẻ với anh! Trả lời anh có được không? Anh biết em nhận được tin nhắn. . . .
—— Anh ước nguyện vọng trong ngày sinh nhật là làm cho anh tìm được em. Em mau trở lại đi!
. . . . . . . . . .
Lâu lắm không xem tin nhắn, gần như muốn nổ tung, thời gian trở lại, ảnh chân dung kia giống như giọt nước nhỏ giọt vang lên không ngừng, cô xem tâm trạng của anh ấy, mới bắt đầu từ thoải mái liền biến thành áp lực. Thì ra, rất lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau.
Không gian của anh ấy, có một chút hình ảnh của anh ấy, cùng một chút tâm tình, phần lớn đều là một đám người. Gần đây, hình như là chụp ảnh hoặc chụp hình, mặc tây trang màu xám bạc, một góc cổ áo sơmi thò ra bên ngoài tây trang, một bàn tay cầm cặp hồ sơ, một tay khác chỉ vào người chụp hình, vẻ mặt nghiêm túc mà không kiên nhẫn, hình như đang nói người chụp hình không được chụp. . . .
Chữ được viết theo tấm hình: bọn họ nói em có thể thấy anh…anh đang nhớ em, em còn muốn nhìn thấy anh không ?
Vẫn sững sờ nhìn chằm chằm vào tấm hình, tiếng gõ cửa của Tiểu Mễ vang lên: “Này, lâu như vậy mới liên lạc với mình, muốn chết đúng không? !”
Vì vậy khi đó chính là một đoạn bát quái, lâu rồi không trò chuyện với một người nhiều như vậy, thật đúng là có chút không thích ứng được. Ngay sau đó, Cổ Dật Nam cũng vô giúp vui, tiếp đó, là mẹ cô. . . .
Sau khi báo cáo công việc với lãnh đạo của các nơi, đã qua gần hai giờ.
Lúc này, nick Tiếu Bạch gửi tới hàng loạt tin nhắn: Anh cho là anh hoa mắt. . . Em chính là Mạc Tiểu Mỹ sao?
Không biết trả lời như thế nào.
—— Em là Mạc Tiểu Mỹ sao? Hay là trộm nick hả ?
—— Thấy IP địa chỉ là Vân Nam! Em gái cây xoài, tóm lại có phải em không, nói chuyện đi?
—— nếu như là trộm nick , vậy chẳng phải trước kia cậu gửi nhiều tin nhắn như vậy, cô ấy đều không nhận được?
. . . . Thì ra, cô đã quên. . . Cô chưa kịp ẩn nick và anh ấy đã thấy được. . . . Vội vàng ba chân bốn cẳng cài đặt ẩn nick, nhưng đối phương vẫn kiên nhẫn
—— Thoát rồi sao? Vậy thì nhất định là em rồi! Thì ra em đi Vân Nam! Em đi Vân Nam làm gì? !
—— Tại sao không nhận điện thoại? Tại sao không để ý tới anh? Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?
Tin nhắn? Mở hộp thư ra. . . .
—— Mạc Tiểu Mỹ, chẳng lẽ em thật sự muốn về sau mỗi người đi một ngả, cả đời không qua lại với nhau? Chẳng lẽ em không nghĩ đến anh? em không nhớ anh sao, không nhớ ngày chúng ta cùng nhau gây gổ, cãi vả sao?
. . . . . . . Thì ra, thật sự có hơn một trăm tin nhắn. Mở từng tin nhắn ra, chủ yếu đều là những việc mà anh ấy làm mỗi ngày, làm cái gì gặp những ai, chửi bóng chửi gió, trêu đùa, giống trước kia khi ở cùng một chỗ. . . .
Thời gian giống như quay ngược trở lại những ngày không buồn không lo. . . Cũng không dám trả lời hàng loạt câu hỏi kia. Chỉ là không cách nào kìm nén được nước mắt, đã sớm không thấy rõ màn hình. . . .
Thầy Trương ở bên cạnh đã tắt máy, đi tới, thấy cảnh tượng như vậy, sợ hết hồn: “Ôi, làm sao vậy?”
Cô vội vàng cúi đầu lau mặt, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.” Sau đó, đóng từng cửa sổ trên màn hình, tắt kỷ niệm.
Giáo viên đi cùng trêu ghẹo nói: “Cô Mạc nhớ nhà sao. . . . .”
Đúng vậy, tôi, nhớ nhà.
Tác giả có lời muốn nói: Vân Nam. . . Ta thích. . . .