Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Chương 6


Bạn đang đọc Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế: Chương 6


Vì sao không vào được không gian? Bạch Hi sốt ruột đi đi lại lại suy nghĩ.
“Gấp cái gì mà gấp, vào không được thì vào không được.” Phạn Phạn thật sự chịu không được lên tiếng ngăn lại Bạch Hi đang xoay đi xoay lại trước mặt mình.
Một cơn gió thổi qua.
“Vù….” Phạn Phạn bất thình lình xoay người.
“À há, tổ hợp cô bé zombie cùng tiểu tử nhân loại.” Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông đang bước lại gần, vừa đi vừa nói.
Gío thổi vù vù, có thể cảm thấy được không khí ở nơi này không thích hợp.
“Rất có sáng tạo nhỉ? Nhóc con này, nhóc không sợ một ngày nào đó cô bé bên cạnh nhóc ăn nhóc chứ?” Gương mặt của người đàn ông lạnh tanh, hai mắt híp lại đánh giá đôi nam nữ này, khóe miệng gợi lên mỉm cười như có như không.
“Phạn Phạn sẽ không đâu!” Vẻ mặt Bạch Hi ngưng trọng, người đàn ông trước mặt xuất hiện không hề gây ra tiếng động, cậu không cảm giác được có người ở gần đây.
“……”
“Bạch Hi, lui ra phía sau.” Phạn Phạn trầm giọng nói, từ trước một khắc người đàn ông xuất hiện cô mới phát hiện có người đến. Nếu không phải là người kia để lộ ra một chút sát khí, chỉ sợ hai người sẽ bị đánh lén!
“Vâng.” Biết thực lực của mình không đủ, Bạch Hi thành thật chấp nhận.
“Vèo!” Tiếng xé gió vang lên, Phạn Phạn công kích trước tiên.
“Ba ba!” Cú đấm của Phạn Phạn bay nhanh tới, mỗi một quyền đều mang theo một tàn ảnh, quyền phong sắc bén, truyền ra tiếng xé gió.
“Này, bé con hoang dã từ đâu đến thế, động thủ trước cũng không tự báo tên họ sao?”
Người đàn ông lạnh lùng kia thoải mái đỡ lại cú đấm của Phạn Phạn, trong lúc đánh nhau còn nhàn nhã trêu chọc Phạn Phạn đang liều mạng đánh, mỗi một cú đấm tựa hồ dùng sức lực toàn thân mà đánh!
“Anh nè, anh là Cơ Lạp, anh biết cô bé đấy, cô bé là Phạn Phạn, còn cậu bé kia là Bạch Hi, kỳ thật anh đã theo dõi hai đứa rất lâu rồi.”
“Giao chiếc nhẫn không gian ra đây!”
Câu nói trước còn thoải mái vô cùng, câu nói sau liền lộ ra mục đích của mình!
“Cút!” Phạn Phạn rốt cục nói chuyện.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Rốt cục, người đàn ông hoàn toàn để lộ ra vẻ dữ tợn!
Dùng sức bay lên một cước đạp về phía Phạn Phạn.
“Pặp!” Phạn Phạn nhanh chóng phản ứng thu hồi nắm tay đỡ phía dưới.
“Vù vù” Gío lớn nổi lên bốn phía. Mặc dù Phạn Phạn đỡ được một cú đá ác liệt này nhưng vẫn bị lực đá đánh bay!
“Bạch Hi, chạy!” Phạn Phạn té ngã trên đất nhảy bật dậy.
“Tôi……” Hai mắt Bạch Hi lóe lên sự không chắc chắn, Phạn Phạn đang ở thế hạ phong, muốn hỗ trợ…… Nhưng chỉ khổ là thực lực của cậu không đủ, nếu cứ ở trong này chung quy sẽ làm Phạn Phạn phân tâm.
Hạ quyết tâm.
Bạch Hi chạy về phía sau.
Nhất định phải thắng…… Tôi nhất định sẽ trở về tìm cô.
Cậu bé chạy đi để lại bóng lưng quay về phía Phạn Phạn.
“Tốt lắm, nhóc đi rồi, tôi cũng có thể thoải mái ra tay.” Nhìn bóng lưng cậu bé rời đi Phạn Phạn thì thào tự nói.
“A, đừng ra vẻ, tao đã quan sát bọn mày, mày không có chiêu!” Cơ Lạp thuận miệng nói. Lúc Phạn Phạn không chú ý tay hắn đã tung ra vật thể gì đó, vật kia sau khi tiếp xúc mặt đất thì im hơi lặng tiếng nhanh chóng chui vào mặt đất đi về phía Bạch Hi vừa chạy!
“Boong, rắc, thùng!”
“Cái tiếng gì thế?” Sau khi Cơ Lạp thả vật kia xong thì nghe được tiếng xương va chạm.
Đồng tử chậm rãi thu nhỏ lại, không thể tin nhìn cô gái trước mặt…… Không, đã không thể gọi là cô gái nữa, “sinh vật” trước mặt đột nhiên thân thể to lên, cơ bắp ngùn ngụt dưới ánh mặt trời sáng lên lấp lánh……
“Mày…… Rốt cuộc mày là thứ gì?”
“A, đã bao lâu rồi chưa thấy hình dạng này?” Gân cốt họat động răng rắc. “Nếu như mày đã thấy…… Thì nhất định phải chết.”
“Grét…!” Tiếng thét từ trong cổ họng Phạn Phạn phát ra!
***

Phù, phù.” Bạch Hi chạy trốn, có chút thở hổn hển.
“Không biết Phạn Phạn sao rồi, chết tiệt, tại sao chiếc nhẫn không gian lại không dùng được! Nếu Phạn Phạn cùng mình trốn vào thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy xa!” Bạch Hi vừa chạy vừa lảm nhảm.
“Phốc!” Tiếng vang rất nhỏ truyền đến, sau đó lớn thêm rất nhiều lần!
“Sột sọat, tạch.” Cả người Bạch Hi toát ra mồ hôi lạnh.
Có người…… Sau lưng khó chịu giống như bị kim đâm. Sát khí……!
Bạch Hi bỗng nhiên quay đầu.
Khung cảnh phía sau và phía trước vẫn giống nhau như lúc ban đầu, nhưng thần kinh lại nhảy lên một cái, nhất định có người…… Đang nhìn chăm chú vào mình!
Ở nơi nào……
Bạch Hi nhìn quanh bốn phía, nơi này bằng phẳng, cái gì cũng không có, đến nỗi ngay cả cỏ nhỏ thưa thớt cũng có thể đếm được.
“Ai! Ai ở nơi đó!” Chịu được không được sự yên tĩnh Bạch Hi liền hô to.
“Đứng có trốn! Tao, tao thấy mày rồi!”
Mồ hôi lạnh vẫn như cũ không có dấu hiệu đình chỉ, tim đập thình thịch, bên tai chỉ có tiếng tim của chính mình, tựa hồ còn có thể cảm giác được máu đang chảy trong người……
“Vù vù.” Gió thổi qua mảnh đất hoang vu này.
Chẳng lẽ là ảo giác sao.
Bạch Hi chậm rãi xoay người chuẩn bị đổi hướng đi.
“Anh bạn nhỏ.” Không có bất kỳ dấu hiệu nào mà cứ vang lên như vậy!
“Ai!” Bạch Hi kinh hãi, sắc mặt trầm xuống, quả nhiên có người.
“Anh là đại nhân Đông Chức vĩ đại.” Cách đó không xa không có một bóng người.

Hả?! Con ngươi Bạch Hi hơi co lại. Trước mặt từ từ xuất hiện một cái đầu, sau đó là cổ, bả vai, nửa người trên…… Từng phần từng phần đến khi cả người hiện rõ ra. Nhưng cả người lại tòan là màu xanh.
Đây là cái gì?! Làm sao có thể ẩn thân?!
“Ha ha, đừng kinh ngạc như vậy, anh là một con tắc kè hoa, sau khi ăn nhầm phải thịt thối của Zombie rồi may mắn bộc phát thành tắc kè hoa dị năng.” Đông Chức nói giống như đang tán gẫu cùng bạn tốt của mình.
Cái gì? Hóa ra là một con động vật?…… Bạch Hi nhớ lại lời Phạn Phạn từng nói.
***
“Bây giờ thế giới đã thay đổi. Một con chim nhỏ, hoặc là một cây cổ thụ ngàn năm che trời, đều có thể trong hoàn cảnh kỳ dị ăn phải thứ đồ ăn gì đó lạ mà phát sinh biến dị, có thể tiến hóa ra linh trí rời khỏi thân thể ban đầu, thậm chí là bộc phát ra dị năng.”
***
Nhìn xem một con tắc kè hoa ăn nhầm phải thịt thối của Zombie mà phát sinh biến dị……
“Vậy tại sao anh lại theo dõi tôi!” Bạch Hi không hề bị Đông Chức đánh lừa.
“Ai này này, đừng nói khó như vậy nghe mà, anh chỉ là phụng mệnh làm việc, phải theo dõi cậu.” Đông Chức giống như nói rất nghiêm túc.
“Có ý tứ gì?…… Anh là một đội với cái tên ẻo lả kia?!” Nghe thấy Đông Chức nói như vậy, Bạch Hi nhanh nhạy bắt được then chốt.
“Ha ha ha ha ha…… Ẻo lả? Cách gọi không tồi.” Đông Chức cười cười.
Chạy trốn? Không, nếu thật sự chạy trốn sẽ khó tránh khỏi việc người trước mặt này sẽ trở về giúp Cơ Lạp. Như vậy…… Đánh bại hắn?
***
Cậu…… Có thể làm được sao?
“Thế nào, anh bạn nhỏ, là ngoan ngoãn theo anh ở trong này nói chuyện một lát, chờ Cơ Lạp giải quyết xong đồng bạn của cậu, hay là…” Đông Chức bình thản nhìn Bạch Hi, giống như chưa từng coi Bạch Hi là một đối thủ, mà là em trai nhỏ trong nhà của hắn.
“Muốn không biết tự lượng sức mình công kích anh? Sau đó bị anh đả bại sao?”
“Tắc kè hoa! Đừng coi tôi là một đứa bé không làm được cái gì!” Bạch Hi giống như bị đụng vào chỗ hiểm mà nhảy dựng lên! Đừng coi thường tôi, không sai, hiện tại tôi quá yếu, nhưng cho dù bị anh đả bại, chế phục. Tôi cũng sẽ không khuất phục! Chẳng lẽ đánh không lại anh tôi còn không thể cắn anh một miếng sao?
“Không được gọi anh là tắc kè hoa!! Anh là đại nhân Đông Chức vĩ đại!” Đông Chức gượng gạo thanh minh.
Mặc dù sau khi biến dị sẽ thoát ly hình dạng của động vật, nhưng vẫn không thể thoát được màu da xanh biếc này. Không phải hai tay của con người mà là chi trước của tắc kè hoa, ba ngón trước quặp vào bên trong, bốn, năm ngón còn lại quay ra bên ngoài. Chi sau đầu tiên, hai ngón tạo thành một nhóm, ba ngón tạo thành một ngóm hướng ra bên ngoài kỳ lạ. Đông Chức miễn cưỡng đã có hình dạng trưởng thành, nhưng khi di chuyển với tốc độ nhanh vẫn sẽ theo thói quen nằm sấp trên mặt đất. Một đôi mắt kỳ dị, mi mắt rất dày, hình vòng tròn, hai mắt lồi ra, trái phải một trăm tám mươi độ. Còn có cái đuôi cuộn lại. Vì thế ngày thường hắn ghét nhất người khác gọi hắn là tắc kè hoa!!
Hai người đều đang tức giận nhanh như chớp chuẩn bị chiến đấu!
Đông Chức nhanh chóng nhằm về phía Bạch Hi, thân thể đang tiến về phía trước đột nhiên biến mất.

Con ngươi Bạch Hi hơi co lại.
Lại ẩn thân! Không đúng, là tắc kè hoa dị năng, có thể ở từng hoàn cảnh khác nhau mà nhanh chóng điều động tế bào sắc tố bên ngoài thân thể dung nhập với môi trường xung quanh.
“Bốp!” Bạch Hi bị một cái đuôi theo bên cạnh người chậm rãi hiển lộ ra nguyên hình đánh bay!
Làm sao bây giờ? Không nhìn thấy kẻ thù thì làm sao có thể chiến đấu?!
“Bốp!” Bạch Hi vừa bò lên thì lại bị cái đuôi hiện hình đánh trúng mặt.
Lại bò dậy lần nữa, xoa xoa khóe miệng đang chảy ra máu tươi, má phải sưng đỏ. Như vậy không được, chẳng lẽ chỉ có thể bị động để bị hắn đánh sao?!
Bạch Hi nhắm mắt lại, nhớ lại lời Phạn Phạn từng dạy.
***
“Hôm nay sẽ nói với nhóc một chút như thế nào là ý thức chiến đấu.”
Cô gái tóc đuôi ngựa hai tay ôm ngực ngồi xếp bằng với nói cậu bé.
“Ý thức chiến đấu, không chỉ dùng trong lúc chiến đấu, không phải lúc nào cũng để lộ ra khí của mình.”
“Thế nào là khí?”
“Trong cơ thể tất cả sinh vật đều có khí tồn tại, tôi, nhóc, chim chóc, Zombie, chỉ cần là sinh vật có suy nghĩ, đều có khí.” Chỉ vào chính mình, sau đó lại chỉ Bạch Hi, cuối cùng chỉ lên chim đang bay ở trên trời.
“Khí là tượng trưng cho năng lượng của một sinh vật, ở trong cuộc sống, khí thường xuyên biến mất lúc ăn cơm, chạy bộ, thậm chí là ngủ. Không có khí, thì đã đại biểu cho người này xong rồi, sắp đi đời. Nhưng nếu có người nguyện ý lấy khí của mình chuyển sang cho người sắp chết, như vậy người kia sẽ căn cứ vào số lượng của quá trình chuyển đối khí, chất lượng quyết định thời gian sống sót.”
“Muốn làm cho khí của mình hung hậu lớn mạnh, thì cần phải tu luyện. Tu luyện xong giai đoạn đầu, khí của nhóc sẽ tốt lên. Sau đó chính là có thể kéo dài thời gian nhóc chiến đấu, duy trì dị năng. Sau này còn có thể kéo dài sinh mệnh của nhóc. Đến một bước cuối cùng kia, nhóc liền có thể thay đổi sinh khí của một mảnh đất, khiến trời sắp mưa cũng có thế biến thành sáng sủa. Đương nhiên, điều này với nhóc vẫn còn quá sớm.”
“Khí trong cơ thể nhóc đang chạy tán loạn, giống như ngọn lửa đang bùng cháy. Nếu nhóc châm thêm củi vào trong ngọn lửa, lửa sẽ càng cháy mạnh, ngược lại, thời gian dài nếu không được cung cấp diêm hay những nhiên liệu có thể cháy, lửa sẽ từ từ biến mất cho đến lúc hầu như không còn. Khí cũng có đạo lý như thế.”
“Lệch đề tài rồi, hiện tại tiếp tục.”
“Ý thức chiến đấu, là như thế này, giống như việc động vật cảm giác được uy hiếp sẽ chạy trốn, khả năng nhạy cảm của động vật so với con người, zombie đều cao hơn.”
“Ý thức chiến đấu chính là phóng ra khí của chính mình, khiến khí vây quanh noiư khu vực nhóc đang đứng, từng ngọn cây cọng cỏ, dù là một bông hoa lay động hay cả thế giới xung quanh, nhóc đều có thể cảm nhận được tất cả sự vật trong khu vực đó. Nó cũng giống như một người mù sẽ căn cứ vào cảm giác của chính mình cùng cây gậy dò đường để đi. Thính giác, khứu giác, cảm giác, đều phải phóng đại vô hạn. Gió thổi cỏ lay đều nằm trong sự khống chế của người đó.”
“Còn lại phải do nhóc tự lĩnh ngộ trong chiến đấu, mỗi người đều có lĩnh ngộ của bản thân, tôi không thể đem lĩnh ngộ của tôi mà áp đặt cho nhóc được.”
“Còn lại , liền dựa vào chính bản thân nhóc rồi.”
Khuôn mặt của cô gái xinh đẹp tuyệt trần với tóc cột đuôi ngựa dần mờ đi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dần dần biến mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.