Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế

Chương 5


Bạn đang đọc Cô Gái Zombie Đi Đâu Thế: Chương 5


Ánh mặt trời dần dần mờ nhạt, đã là hoàng hôn.
“…” Lúc này Bạch Hi đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất, ánh mắt không có tiêu cự, trên đầu đã có một đống mồ hôi, chân tay bủn rủn vô lực.
“Phạn Phạn… Tôi rất mệt… Có thể ăn cơm chưa…?” Bạch Hi uể oải nói.
“Ăn đi, nhưng hôm nay nâng thêm một hạng mục.” Phạn Phạn nhàn nhã chống hai tay ở trên một tảng đá.
“Cái gì?” Lúc ăn cơm còn nâng thêm hạng mục, là về ăn uống sao?
“Nhìn.” Phạn Phạn lấy một cái chén để lên trên tảng đá.
“Bốp!” Phạn Phạn đánh một cái lên tảng đá.
“Vù vù” Vật kia bay lên trên trời, 10 thước, 20 thước, 30 thước, mãi cho đến khi 50 thước mới ngừng lại.
Dừng lại trong không trung hai giây sau đó vô lực rơi xuống.
“Bộp!” Phạn Phạn không ngẩng đầu lên mà cứ thế bắt lấy vật kia từ trên trời rơi xuống.
Rất nhẹ, nhưng là từ độ cao 50 mét rơi xuống trọng lực sẽ gia tăng.
Ví dụ như vật thể có khối lượng 50kg rơi từ độ cao 30 thước xuống, trọng lực đại khái là 1000N.
“Cho nhóc.” Phạn Phạn cầm lấy cái chén trong tay đưa cho Bạch Hi.
“Không được ăn, phải làm giống như tôi vậy, nếu không bắt được nó mà để rơi vỡ trên mặt đất, như vậy nhóc cũng đừng hòng ăn nữa, bây giờ tùy nhóc đập thế nào cũng được, nhưng nếu vỡ rồi thì không còn nữa đâu.”
“Vâng!” Bạch Hi trả lời một tiếng.
Bạch Hi dùng sức đập vật kia bay lên trên.
“Choang!” Tiếng rơi vỡ nặng nề khiến cậu đau lòng không thôi.
Không bắt được… Bạch Hi đáng thương tội nghiệp nhìn thoáng qua Phạn Phạn.
Tiếp tục đập.
“Vút, choang!”
“Đau quá!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nhăn lại, cậu ôm tay thổi vù vù, chẳng qua là cứ đụng vào lại đau, ôm lấy tay…… Có phải tay cậu sưng lên rồi hay không?
“Được rồi, nhóc tiếp tục luyện đi, tôi đi ra ngoài một lát.” Phạn Phạn biến mất khỏi hang động.
Bạch Hi như trước ở tại chỗ tiếp tục đập.

***
“Cộp cộp.” Tiếng bước chân vang lên dồn dập, cô gái tóc đuôi ngựa chun chun cái mũi.
“Bên kia.” Vẫn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đã ba ngày rồi chưa “ăn cơm”, trong cơ thể truyền ra cảm giác hơi hơi trống rỗng.
Tuy rằng vẫn có thể tiếp tục không “ăn cơm”, nhưng là vì ở trong không gian huấn luyện Bạch Hi đã lâu, vẫn nên thỉnh thoảng bổ sung chút năng lượng thì tốt hơn.
Rốt cục Phạn Phạn tiến đến một mảnh đất có người ở.
Chu cái mũi lên, Phạn Phạn đi qua khu vực có rải rác vài con Zombie.
Chính là nơi này. Phạn Phạn lập tức đi vào căn phòng có nguy cơ bị zombie phá hư.
À, là một biệt thự nhỏ, phòng khách rộng rãi, đẹp mắt, sạch sẽ và có cầu thang xoắn ốc. Phạn Phạn chậm rãi đi xuống tầng hầm ngầm. Thảo nào có thể trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này còn có thể sống sót lâu như vậy, hẳn là trước đây đã chuẩn bị rất nhiều đồ đi.
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.” Cầu thang bằng gỗ không chịu nổi gánh nặng nên phát ra tiếng kêu rợn người.
Đi đến cuối cầu thang, xuất hiện trước mặt là một cánh cửa bằng thép, trên cửa có dấu vết cào cấu lộn xộn, có thể nhìn ra được là phần đông zombie truy bắt mà bọn họ vẫn còn may mắn sống ở dưới cánh cửa.
“Hụt.” Phạn Phạn hít sâu một hơi.
“Boong!” Phạn Phạn nắm cú đấm đánh về phía cánh cửa thép.
Cánh cửa vang lên tiếng trả lời là tiếng vỡ tan.
Phạn Phạn thong thả tiến vào, lỗ tai nhỏ hơi động.
“Tiểu Khê! Chạy mau! Zombie vào rồi, con và mẹ mau chạy ra cửa sau! Cha đi đuổi Zombie!” Giọng nói run run dữ dội cố gắng muốn xoa dịu người vợ và đứa con gái đang la hét chói tai.
Phạn Phạn đi qua một khúc cua rồi tiến vào khu vực trung tâm của tầng hầm, đập vào mi mắt chính là một người đàn ông cứng tuổi với bộ tóc xơ xác ít ỏi đang chắn trước vợ và đứa con gái.
Đang làm cái gì thế? Muốn hy sinh chính mình để vợ và con rời đi sao? Con người chính là yếu ớt như vậy, gặp nguy hiểm cũng chỉ có thể hy sinh, lại là hy sinh……
“Lại?” Phạn Phạn dừng bước chân. Vì sao lại là lại?
“Zombie…… Hai mẹ con đi mau!” Người đàn ông rốt cục cũng phát hiện Phạn Phạn đã đến.
Người đàn ông cố gắng đẩy vợ và con ra sau cánh cửa rồi đóng lại. Chỉ cần bọn họ rời đi…… Là tốt rồi.
Phạn Phạn phục hồi lại tinh thần.
Có chút nhịn không được, thân thể đang rục rịch. Màu đỏ trong mắt Phạn Phạn càng lúc càng đậm.

“Grét……” Cổ họng mơ hồ tru lên, ở cùng Bạch Hi, mỗi một ngày, mỗi một giờ, cô đều áp chế. Bây giờ mạch máu đang chảy trong cơ thể người đàn ông trước mặt với tốc độ rất nhanh, nhịp tim đập truyền đến trong tai càng phóng đại vô hạn.
“Thình! Thịch!”
Muốn…… Muốn dòng máu ấm áp ngọt lành kia nhuộm đầy môi mình.
Xé xác hắn đi!
“Ngao!” Phạn Phạn dữ tợn nhìn chằm chằm người đàn ông.
“Tiểu Khê…… Con nhất định phải sống. Cha đã sống đủ rồi, sẽ không trốn tránh nữa……” Từ trước đến giờ Zombie thường xuyên “hỏi thăm” khiến tinh thần của bọn họ sắp không trụ nổi nữa, giờ đây đã được phóng thích. Người đàn ông cứng tuổi bình tĩnh nhắm mắt mỉm cười đối mặt với sự “giải thoát” sắp đến. Phạn Phạn chợt ngẩn ra, màu đỏ trong mắt lóe lên. Hắn đang làm cái gì thế? Vì sao trước khi chết còn muốn nhắc tới tên của con gái, vì sao còn có thể mỉm cười đối mặt với cái chết?
Ta hình như đã quên mất điều gì đó…… Một vài chuyện đối ta mà nói rất quan trọng. Phạn Phạn kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, trong mắt có chất lỏng trong suốt rớt xuống.
Nước mắt…… Zombie sẽ không có nước mắt! Zombie là sinh vật bị người ta vứt bỏ giống như bị thượng đế vứt bỏ! Nếu nói con người là kết tinh của tình yêu giữa Adam cùng Eve, nếu nhân loại là tượng đất do Nữ Oa nặn ra, nếu con người là đứa con bọn họ yêu thương nhất, như vậy Zombie, chính là đứa con bọn họ chán ghét nhất!
Trong mắt Phạn Phạn tràn ngập chán ghét, nhìn người đàn ông trước mặt đang chờ đợi cái chết.
Muốn chết ư? Ta sẽ thành toàn cho ngươi!
***
Lúc này, trong chiếc nhẫn không gian.
“Phạn Phạn vì sao còn chưa về nhỉ?” Đôi mắt trong suốt của Bạch Hi đang chống má hiện lên trầm tư.
***
Ánh mặt trời lên giữa đỉnh đầu, nắng gay gắt.
Bạch Hi cùng Phạn Phạn tu luyện ở trong không gian đã được một năm rưỡi.
“Hô, ha.” Bạch Hi cõng Phạn Phạn sải bước chạy.
Phạn Phạn vẫn là cô gái với tóc cột đuôi ngựa, nhưng dưới ánh mặt trời đang chiếu sáng gay gắt, cơ bắp của cô đang phình lên chứng tỏ cô đang dồn khí đan điền để gia tăng sức nặng của mình, gia tăng độ khó huấn luyện cho Bạch Hi.
Có thể thấy rõ những nơi Bạch Hi chạy qua có dấu chân chi chit lúc nông lúc sâu.
Dấu chân của Bạch Hi ngay ngắn có trật tự, cước bộ đâu vào đấy, hít ra thở vào lúc ngắn lúc dài, lộ ra cánh tay cùng bắp đùi khỏe mạnh, có lực, không gầy cũng không mập, thỉnh thoảng còn có cơ bắp nổi lên lúc dùng lực.
.
.

.
.
.
“Ha!” Bạch Hi cùng Phạn Phạn ở trong không gian tìm được một rừng cây tươi tốt, hoa cỏ màu xanh, bạt ngàn khắp nơi. Từng cây đại thụ cách xa nhau đón ánh nắng mặt trời.
“Bịch bịch bịch!” Bàn chân vững chắc của Bạch Hi đạp lên trên thân cây để mượn lực nhảy lên cành cây.
“Chít chít.” “Ào ào!” Trong rừng cây, chim chóc bị hoảng sợ rời khỏi tổ bay về phía phương xa.
Hai mắt Phạn Phạn lóe lên tia sáng có chút vui mừng, cô đứng dưới bóng mát, hai tay khoang trước ngực nhìn cậu bé đang ở trên cây.
“Tốt lắm, Bạch Hi, đói bụng không, đi ra ngoài tìm đồ ăn.”
“Bịch!” Bạch Hi lên tiếng trả lời bằng cách từ trên cây nhảy xuống mặt đất.
“Được.” Dưới ánh mặt trời là khuôn mặt non nớt của cậu bé, trong mắt tản ra tia sáng khác hẳn với năm nào.
So với một năm rưỡi trước kia, làn da mềm mại của trẻ con được tắm dưới ánh mặt trời trở nên thô ráp hơn rất nhiều, vốn màu da trắng nõn cũng đã biến thành màu lúa mì khỏe mạnh. Đường cong nhấp nhô của cánh tay khiến người ta hoa mắt, dưới ánh mặt trời cơ bắp ẩn hiện hơi hơi gồng lại, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Dưới ánh mắt soi mói kỹ càng Bạch Hi của Phạn Phạn, cô ở trong lòng âm thầm khen ngợi, tuy rằng so với ta thì vẫn còn kém đến một vạn tám ngàn dặm, nhưng đối với một cậu bé mới chín tuổi đã là không tệ rồi.
Chẳng qua là……
Hai hàng mi thanh tú của Phạn Phạn hơi nhíu lại, tưởng tượng đến lúc Bạch Hi cao bằng mình, trong khi giờ chỉ mới đến bụng cô mà thôi.
“Đi thôi.” Không biết suy nghĩ trong lòng Phạn Phạn, Bạch Hi lộ ra một cái răng nanh trắng đi đến bên người Phạn Phạn cười nói.
“Ừ.”
***
“Hô.” Hít một hơi không khí bên ngoài thật sâu, lần trước đi ra đã là hai tháng trước, không gian mặc dù yên bình nhưng dù sao nó vẫn chỉ là không gian, bên trong trừ bỏ chim chóc, côn trùng cùng cây cối thì sẽ chẳng còn gì khác nữa, từng nghĩ là sẽ bắt chim để nướng ăn, lại không hiểu vì sao bắt mãi không được. Là không gian không cho phép sao? Không gian có ý thức hay không cũng là một vấn đề không nên mang ra tìm hiểu làm gì, cho nên vấn đề này sẽ không thể nào biết được.
Phạn Phạn cùng Bạch Hi xuất hiện tại địa phương lần trước từng tới, khu 21.
Trong khoảng thời gian một năm rưỡi ở đây, lâu lâu bọn họ sẽ rời không gian đi ra bên ngoài tìm kiếm đồ ăn. Khu an toàn bị bỏ hoang xơ xác mà trống rỗng, cho đến bây giờ, bọn họ đã đi qua qua khu 8, khu 10, khu 17. Tuy rằng lộ trình kéo dài đến mức buồn tẻ vô vị, nhưng Phạn Phạn nói khi đi đường yên tĩnh, sẽ có trợ giúp cho tu hành tâm tính, đi qua nơi nào một lần, nếu đi lần thứ hai, sẽ có cảm giác khác biệt, hơn nữa tầm nhìn nếu được mở rộng thì lòng dạ cũng sẽ trở nên rộng mở. Mặc dù không biết rõ là Phạn Phạn học được ở đâu mấy câu nói có hàm súc như thế, nhưng Bạch Hi vẫn tin tưởng lão sư của mình! Nghe lời lão sư, chỉ có đúng chứ không có sai.
Bạch Hi tự mình đi tìm đồ ăn, một chút cũng không sợ hãi. Bởi vì Phạn Phạn vẫn luôn theo dõi cậu bé ở trong tầm mắt của mình, tuy rằng rất muốn tự lập tự trở nên mạnh mẽ, thậm chí trái lại còn muốn bảo vệ Phạn Phạn. Chỉ khổ một nỗi bây giờ cậu không có năng lực làm được điều đó.
Sau khi giải quyết xong hai ba con zombie thì Bạch Hi tìm được một siêu thị còn sót lại, tiếng mở rương vang lên ken két.
Kho hàng tối tăm mà hỗn độn, Bạch Hi chuyên chú tìm kiếm.
“Uông! Gâu gâu!” Thình lình có tiếng chó sủa hướng tới gần Bạch Hi.
Ánh mắt Bạch Hi có chút dại ra nhìn một con chó nhỏ có năm màu lông nhảy vào trong ngực mình.
Đây là…… Chó? Nơi này làm sao có thể có một con chó còn hơi ấm? Không phải là bị ăn luôn sao?
Chẳng lẽ là…… Chó Zombie Bị zombie lây nhiễm?! Nhưng vì sao lại có độ ấm…?? Nghĩ đến đây, Bạch Hi lập tức đứng dậy đuổi con chó ở trên người ra.

“Oẳng……” Con chó nhỏ bị rớt xuống tủi thân kêu.
“Bạch Hi, làm sao thế?” Thanh âm của Phạn Phạn từ phía sau truyền đến.
“Không biết, ở đây có một con chó nhỏ.” Bạch Hi cảnh giác nhìn chằm chằm con chó nhiều màu cách mình không xa.
Phạn Phạn đi đến bên cạnh Bạch Hi.
“Chó?” Phạn Phạn nhìn con chó nhiều màu suy tư một lát.
“Không cần để ý đến nó, tìm được đồ ăn chưa, tìm được thì đi thôi.” Phạn Phạn nói với Bạch Hi xong, thì dẫn đầu đi ra ngoài.
“A, được, được.” Bạch Hi có chút tò mò phản ứng của Phạn Phạn, nếu là zombie, thì đã sớm đã bị Phạn Phạn giải quyết, chẳng lẽ đây thật sự là một con chó bình thường?
Lại nhìn thoáng qua con chó nhiều màu trên đất, hai mắt ướt sũng nhìn chằm chằm Bạch Hi.
Này thật đúng là “bình thường”…… Con chó nhỏ màu sắc như thế thật đúng là đủ “bình thường” ……
“Đừng có nhìn ta, lão đại ở phía trước đi mất rồi, ta không làm chủ được.” Bạch Hi lắc đầu rồi không để ý tới nó nữa, cuối cùng nhìn lướt qua, tuy rằng nhìn thấy một động vật nhỏ nhắn cậu sẽ có xúc động muốn vuốt ve, nhưng lai lịch của nó lại là một cái dấu chấm hỏi ở trên, nên tốt hơn vẫn là không nên hành động tùy tiện.
Sắp xếp lại đống đồ ăn mới tìm được, Bạch Hi ôm một bao thức ăn lớn rời khỏi nơi này.
“Ẳng……” Hai mắt con chó nhỏ lóe ra tia sáng, chuyển động, không biết đang nghĩ cái gì.
“Phạn Phạn, chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy Phạn Phạn đang đứng ở trước cửa siêu thị, Bạch Hi bước nhanh đến.
“Ừ.”
Phạn Phạn cùng Bạch Hi tập trung tư tưởng nghĩ đến không gian.
.
.
.
.
.
Thật lâu sau.
“Ủa?? Hang động đâu?” Lúc này vốn hang động nên xuất hiện lại chậm chạp không chịu xuất hiện, Bạch Hi nghiêng cái đầu nhìn Phạn Phạn.
Phạn Phạn nhíu mày.
“Tôi cũng không biết, tôi vẫn cảm nhận được liên hệ với không gian, nhưng là vô luận như thế nào kích thích nó đều không có phản ứng.”
Sao lại thế này? Không gian biến mất ư? Bạch Hi nhìn chiếc nhẫn trong tay, ánh sáng kỳ lạ trên bề mặt chiếc tuy rằng mỏng manh, nhưng vẫn có tồn tại cơ mà.
Không gian làm sao thế?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.