Cô Gái Mãn Châu

Chương 60: Nhiếp Hồn đại pháp


Đọc truyện Cô Gái Mãn Châu – Chương 60: Nhiếp Hồn đại pháp

Trước sức tấn công của Nam Cung Nguyệt, Mông Bất Danh biết mình rất khó mà điều động cỗ xe chạy thoát, nhưng đến mức liều thì lão cũng cứ liều.

Lão biết “liều” vốn là chuyện không nên, nhưng lão vẫn hy vọng trong khi liều như thế, lão sẽ có thể tạo cơ hội để đưa mấy cô gái thoát vòng nguy hiểm, lão tuy có ngại nhưng sự lo ngại đó không to như khi lão thấy Tổ Thiên Hương ra mặt.

Vừa thấy Tổ Thiên Hương bước xuống xe, Nam Cung Nguyệt vụt gạt mạnh hai tay vào không khí và thét bọn áo đen dừng lại.

Hắn nhìn chăm bẩm vào mặt nàng và hắn vụt quay về phía Mông Bất Danh, hắn cười nghe rờn gáy :

– Lão Mông, hừ hừ… thì ra như thế, cướp của lẫn nhau còn có chỗ dung tình, chớ còn “Khoanh đao đoạt ái” như thế là kể như hết chỗ nói rồi.

Mông Bất Danh không trả lời hắn, ông ta liếc về phía Thiên Hương, mắt ông ta tràn đầy ái ngại…

Nam Cung Nguyệt nói luôn :

– Bây giờ thì ta đã hiểu rõ ràng rồi… Ngày hôm đó núp trong rừng đập cho ta một côn tá hỏa, cướp ngưới đẹp này đi, lại chính là ngươi, hai ta mất đường liên kết với Mãn Châu, bày mưu gây xích mích với Tổ Tài Thần, cũng chính là ngươi… Mông lão giỏi lắm… giỏi lắm.

Tổ Thiên Hương cười nói với Mông Bất Danh :

– Mông lão gia đừng ngại, tiểu nữ cần nói chuyện với “Đạo sư” một chút.

Nam Cung Nguyệt vỗ tay :

– Đúng đúng, Mông lão đứng yên đó đi.

Mông Bất Danh không thèm đếm xỉa đến hắn, ông ta cứ ngó Tổ Thiên Hương…

Nàng cười :

– Mông lão gia, tình thế hiệ? tại không cho phép tiểu nữ ngồi yên trên xe được, tiểu nữ cần nói chuyện với “Đạo sư”, không sao, người là bậc lân hương tích ngọc, chắc không nặng tay với tiểu nữ đâu.

Nam Cung Nguyệt cười lớn :

– Đúng đúng, “anh hùng đứng giữa trần ai mới già”, nghe chưa, lão Mông, là kẻ thương hương tiếc ngọc, là kẻ anh hùng, ta đâu phải lối cướp người nặng tay như lão hay sao? Lại đây, lại đây người ngọc.

Thiên Hương đứng cách xa chừng nửa trượng, nàng nghiêng mặt về phía Nam Cung Nguyệt :

– Sao? “Đạo sư”, có oán lắm không?

Nam Cung Nguyệt cười :

– Làm gì có chuyện đó, không bao giờ.

Thiên Hương cười :

– Nếu thế Đạo sư mang người đến đón Mông lão không phải để báo thù mà vì cần thứ trong xe phải không?

Nam Cung Nguyệt đáp :

– Ban đầu thì là thế, nhưng bây giờ thì đã khác rồi, bây giờ cho dầu trong xe ấy toàn chất đầy ngọc quí kim cương, ta cũng không cần, mỹ nhân, lời nói của ta chắc người đẹp thấu rõ chứ?

Thiên Hương cười :

– Bằng xương bằng thịt chứ có phải người đẹp trong tranh đâu mà không hiểu ý của Đạo sư.

Nam Cung Nguyệt lại vỗ tay :

– Hay! Người đẹp có xương có thịt chớ không phải người đẹp trong tranh. Hay!

Thiên Hương nói :

– Tôi sẽ cùng đi với Đạo sư, lão Mông sẽ cùng đi với cỗ xe của lão…

Nam Cung Nguyệt khoát khoát tay :

– Ta không cần lão đó nữa, hãy để cho lão đi khuất mắt.

Thiên Hương cười :

– Thế nhưng bây giờ lão có muốn cùng đi cũng đâu còn được nữa phải không?

Nam Cung Nguyệt cau mặt :

– Sao? Có chuyện gì?

Nhưng rồi hắn bật cười ngay :

– Quên quên… không có ngựa phải không? Bậy quá, bây đâu, thay cho Mông lão con ngựa khác, nhanh lên.

Mông Bất Danh cười :

– Được lắm, anh hùng như vậy coi mới được chứ. Nhớ cho ngựa tốt nha, đường còn xa lắm.

Nam Cung Nguyệt khoát tay :

– Khỏi, khỏi nói nhiều. Bây đâu, cho lão một con ngựa tốt, nhanh đi.

Không phải tốn công nhiều, chỉ trong nháy mắt là xong, cỗ xe của Mông Bất Danh bây giờ chỏng về phía sau vì con ngựa mới thay quả là con ngựa tốt, mạnh dạn cao lớn.

Nam Cung Nguyệt nói :

– Lão Mông, bây giờ thì có thể đi rồi đó, cút đi cho rảnh mắt ta.

Mông Bất Danh nói :

– Nam Cung Nguyệt, nói năng phải biết người lớn kẻ nhỏ một chút chớ.

Nam Cung Nguyệt nói :

– Ta không có thời giờ tranh hơn thua với lão, ta xin lỗi đó, đi đi.

Mông Bất Danh cười :

– Đúng là bậc anh hùng.

Lão nhảy lên yên xe và cặp lấy dây cương. Thiên Hương bước về phía Nam Cung Nguyệt, nhưng nàng liếc về phía lão Mông :

– Mông lão đợi chút đi.

Nàng đi thật chậm, đi bằng tất cả dáng cách bộ điệu của một vị tiểu thơ đài các.

Khi nãy, lúc xuống xe, nàng xuống bên sau, cho nên khi bước dang ra, nàng lại thụt về phía sau cỗ xe, thành ra bây giờ rõ ràng nàng đi hướng của Nam Cung Nguyệt nhưng thật ra thì cũng chưa xa quá cỗ xe là mấy.


Nam Cung Nguyệt tót ngay xuống ngựa Mông Bất Danh tuy không nhìn thẳng, nhưng ông ta không bỏ sót một cử động nào của hai người, ông cảm thấy bất an…

Thiên Hương bước lên mấy bước rồi dừng lại, nàng nhìn Nam Cung Nguyệt cười cười :

– Đạo sư, không thể đến vài bước được sao?

Nam Cung Nguyệt nhướng mắt :

– Sao? Mỹ nhân, cần lắm sao?

Hắn hỏi mà vẫn đứng yên.

Mông Bất Danh không nhìn hắn, nhưng lòng lão nơm nớp lo âu, lão không biết “Nhiếp Hồn đại pháp” của Thiên Hương có áp dụng được không? “Nhiếp Hồn đại pháp” là thứ giống thôi miên, nó dùng rất công hiệu với những người công lực tầm thường, nhưng đối với một người như Nam Cung Nguyệt thật tình lão không dám chắc.

Chỉ có một nhược điểm của hắn là hắn quá mê gái, chỉ bằng vào nhược điểm đó thôi, đó là hy vọng rất mỏng manh, chớ bằng vào công lực của hắn, “Nhiếp Hồn đại pháp” thật chỉ là trò trẻ nít.

Thiên Hương cười thật đẹp :

– Không lẽ lại nói lớn cho cả mọi người đều nghe hay sao? Chuyện riêng của mình mà lại nói lớn quá, chắc là không nên tiện đâu, kỳ lắm…

Nam Cung Nguyệt gật gật :

– Đúng đúng, đâu có thể cho người nghe được.

Hắn bước tới bằng những bước mạnh dạn, nhưng có lẽ bằng bản năng tự nhiên, tay hắn vẫn đặt nhẹ lên chơn cái bình nhơn đang ở sau lưng, chỉ rờ nhẹ lên thôi rồi bỏ tay xuống ngay.

Hắn mỉm cười.

Mông Bất Danh hồi hộp…

Thiên Hương thấy hắn dừng lại cách mình khoảng hai bước, nàng vội nhích lên, và giọng nàng hơi thấp, nàng nói không ai nghe cả.

Không biết nàng nói những gì.

Hai mắt nàng nhìn đăm đăm vào mặt Nam Cung Nguyệt.

Môi nàng mấp máy, quả thật nàng không muốn để ai nghe.

Mắt nàng ngời ngời không chớp.

Ban đầu Nam Cung Nguyệt lắng nghe, mắt hắn chớp lia, nhưng bây giờ thì hai mắt hắn vụt lờ đờ…

Hắn đứng không nhúc nhích.

Mông Bất Danh biết “Nhiếp Hồn đại pháp” có hiệu nghiệm rồi, nhưng lão vẫn phập phồng, lão không biết nó có thể có công hiệu được bao lâu…

Thiên Hương lùi lại nhè nhẹ và nhè nhẹ tót lên xe.

Mông Bất Danh cho ngựa đi nước kiệu, lão không dám cho có tiếng khua động nhiều.

Nam Cung Nguyệt vẫn đứng ngơ ngơ.

Chủ tướng làm thinh thì thuộc hạ cũng không dám động, họ không dám hó hé…

Chờ cho cỗ xe đi khỏi cách hơn năm trượng, Mông Bất Danh mới ra roi.

Con tuấn mã mới được thay vào chồm mình lên phi nước đại.

Cỗ xe chạy hơn năm trượng, chợt nghe phía sau bỗng có một tiếng thét vang như sấm, tiếp liền theo là nhiều tiếng thét rập lên và vó ngựa nổi rền, bụi mù mịt.

Thiên Hương nói :

– Mông lão gia, “Nhiếp Hồn đại pháp” chỉ có hiệu nghiệm với Nam Cung Nguyệt bấy nhiêu thời gian đó thôi, bây giờ thì chỉ còn bằng vào sức ngựa.

Mông Bất Danh nói :

– Cứ thi gan với chúng, khi nào cận hãy hay, chắc chắn xe không thể nhanh hơn kỵ mã.

Mẫn Tuệ nói :

– Thư thư, tiểu muội có thể phụ lực với Mông lão gia…

Mông Bất Danh nói :

– Bây giờ thì khoảng cách đã thâu ngắn lại, có lẽ chỉ chừng hai ba dặm nữa là chúng theo kịp.

Thiên Hương nói :

– Cứ cho chạy nhanh, chúng ta sẽ lợi dụng khoảng thời gian đó nghĩ cách đối phó.

Mẫn Tuệ nói :

– Bọn Nam Cung Nguyệt cũng như Lý Tự Thành, chúng đều là phường đáng giết…

Thiên Hương nói :

– Muội muội, họ người đông thế mạnh, chúng ta phải nghĩ cách tránh thoát chớ không nên đối đầu.

Mẫn Tuệ nói :

– Đành là thế, nhưng nếu không tránh khỏi thì cũng phải đánh liều.

Thiên Hương nói :

– Nhưng bây giờ chưa phải đến mức liều.

Tiếng vó ngựa nghe mỗi phút mỗi gần hơn, Mông Bất Danh nói :

– Quá gần, có lẽ chừng hai mươi trượng…

Mẫn Tuệ nói :

– Chắc chắn chúng không khi nào chịu buông tha…

Mông Bất Danh vung roi tron trót, hình như lão phát nóng :

– Đức Uy cũng được, La Hán cũng được, bây giờ chỉ cần một hai tên đó là mình đủ vững yên như bàn thạch.

Thiên Hương nói :


– Bây giờ thì không mong như thế được, chúng ta chỉ bằng vào sức của bốn người có mặt đây thôi.

Mẫn Tuệ nói :

– Trừ cách liều với chúng thì tiểu muội không thấy cách nào khác hơn được nữa…

Một mũi tên xé áo vút ngang trên nóc xe, Mông Bất Danh kêu :

– Không được, chúng đã không còn kể đến gì nữa cả, lấy mấy tấm ván chặn ở phía sau đi.

Thiên Hương đáp :

– Chận xong rồi…

Mông Bất Danh nói :

– Ngồi cho thật vững, cứ cho chúng đuổi, bao giờ chúng vượt lên chận được hẳn hay.

Ô?g ta vung mạnh ngọn roi, con ngựa lại chòm lên và nhảy thật dữ…

Nhiều mũi tên xé gió lướt qua.

Mông Bất Danh nói :

– Chuẩn bị đi, có lẽ không hơn nửa dặm nữa là chúng theo kịp, các cô cố cầm chừng để ta hạ xong Nam Cung Nguyệt thì giang hàng cản lại, đừng cho một tên nào chạy thoát.

Mẫn Tuệ nói :

– Không được, Mông lão gia, tiểu nữ và lão gia phải chừa một để giữ xe.

Mông Bất Danh nói :

– Cũng được, như thế thì Dương tiểu thơ cứ cho xe chạy, ta sẽ đoạt ngựa vừa đánh vừa chận chúng.

Chợt nghe Thiên Hương hỏi :

– Triệu cô nương xé vải làm chi thế?

Nghê Thường đáp :

– Tôi muốn cắt ít cái hình nhân, nhưng không có kéo mà cũng không có giấy…

Thiên Hương hỏi :

– Chi vậy?

Nghê Thường nói :

– Những thứ tà thuật của Bạch Liên giáo, tôi đã thề không dùng nữa, nhưng bây giờ ngộ biến phải tòng quyền… Vả lại tà thuật đối phó ác nhân chắc cũng không phạm tội…

Thiên Hương cáu mặt :

– Nhưng, cô nương đã lỡ thề…

Nghê Thường nói :

– Không sao, tôi nghĩ không ai lại đi chấp nhất chuyện tòng quyền…

Nàng chưa nói xong thì đã làm ngay, bên sau xe những cuộn bụi vàng bỗng thành u ám, cả một vùng y như thiên hôn địa ám, khói đen mù mịt, không còn thấy đám kỵ sĩ của Nam Cung Nguyệt.

Bên sau, tiếng ngựa hí, tiếng người la hoảng, mỗi phút mỗi xa.

Cuối cùng không còn nghe tiếng ngựa tiếng người gì cả.

Thiên Hương kêu :

– Mông lão gia, dòm coi thấy gì không?

Mông Bất Danh đứng xổng lên và nói :

– Mù mịt, không thấy gì mà cũng không nghe tiếng.

Mẫn Tuệ hỏi :

– Triệu cô nương, có chết người không?

Nghê Thường lắc đầu :

– Chỉ té xuống ngựa, có thể bất thình lình bị gãy tay gãy chân hôn mê chớ không chết ai cả, cái thứ này chỉ có tác dụng thoát thân, nhưng chắc chắn là không còn con ngựa nào cả đâu, chúng hoảng hồn chạy loạn vào rừng.

Mông Bất Danh cười :

– Giỏi, Nghê Thường nhớ đừng có thề, đừng có bỏ thứ này mình không dùng nó để hại người lành là được.

Thấy máu còn dính nơi tay của Nghê Thường, Mẫn Tuệ hỏi :

– Có đau lắm không, Triệu cô nương?

Nghê Thường cười :

– Cắn chút chỗ móng tay, không sao.

Mẫn Tuệ lật đật xé chiếc khăn tay buộc ngón tay cho Nghê Thường, nàng nói :

– Đa tạ Dương cô nương.

Mẫn Tuệ nói :

– Tiểu muội đừng khách sáo nữa, chúng ta từ đây chắc chắn phải tựa vào nhau và nên lấy tình chị em mà đối xử…

* * * * *

Trời tối ngửa bàn tay không thấy.


Trên đường bây giờ chỉ có một cỗ xe dong duổi, không một bóng người qua lại.

Dọc hai bên đường, những thúng những bao, áo rách, những đôi giày rách, có nhiều vật bị gió cuốn tận vào bìa rừng, chứng tỏ trên con đường này dân chạy loạn đã vượt qua không ít.

Mông Bất Danh chắc lưỡi, nhưng ông ta làm thinh, không muốn cho ba cô gái biết cảnh đó, nhất là đối với Dương Mẫn Tuệ, tinh thần trách nhiệm hãy còn nặng trong lòng nàng đối với chuyện thành mất người tan.

Trời càng lúc càng tối hơn, bốn bên mịt mù không thấy dạng nhà cửa nào cả, Mông Bất Danh nói vọng vào xe :

– Các cô, đêm nay chắc ngủ dọc đường.

Thiên Hương hỏi :

– Không thấy ánh đèn nào sao, Mông gia?

Mông Bất Danh nói :

– Không thấy gì cả, tối đen.

Mẫn Tuệ hỏi :

– Mông lão gia, chúng ta đang ở tại vùng nào có biết không?

Mông Bất Danh nói :

– Không biết, cứ tính theo hướng, theo khoảng đường đã đi qua thì có thể gần tới “Tấn Nguyên“ Mẫn Tuệ gặn lại :

– Sao? Mình đã vào địa phận Sơn Tây rồi sao?

Mông Bất Danh đáp :

– Đã mấy ngày rồi chớ, vào địa phận Sơn Tây từ hôm bửa hôm kia.

Tấm rèm phía sau xe được cuốn lên, Mông Bất Danh hỏi :

– Chi đó?

Mẫn Tuệ đáp :

– Hầm quá, vén lên cho thoáng một chút.

Như đoán được ý của Mẫn Tuệ, Mông Bất Danh thở dài nói :

– Tối lắm, không thấy được gì đâu.

Mẫn Tuệ thở dài :

– Giặc cướp đến đâu nhà tan cửa nát, vườn tược điêu tàn, không nhìn thấy nhưng tưởng tượng cũng đã đau lòng.

Thiên Hương nói :

– Mông lão gia, nếu đã vào Tấn Nguyên thì không thể không có nhà cửa, nhưng nếu không thấy ánh đèn thì ở đây cũng đã chạy loạn hết rồi.

Mông Bất Danh nói :

– Chắc là đã như thế rồi, tên giặc Lý Tự Thành này thật đáng giết lắm.

Nghê Thường vụt nói :

– Ơ trước mặt có gì lạ quá…

Mọi người nhìn về phía trước, thấy bóng tối có dáng như hòn núi trệt chận ngang, cố nhiên không phải là núi, hình như giống mây mù…

Mẫn Tuệ nói :

– Có thể đó là xóm nhà.

Thiên Hương nói :

– Không phải đâu, xóm thì không nhỏ như thế mà cũng không cao như thế.

Mông Bất Danh nói :

– Nhà, nhà khá cao, có lẽ đến mười mấy gian gì đó.

Nghê Thường nói :

– Sao khi không lại có một trang viện đơn côi như thế?

Xe đi quá nhanh, chỉ thoáng đã tới gần.

Mông Bất Danh nói đúng, đó là một tòa trang viện, trông giống như một cái chùa.

Đúng là một tòa nhà khá lớn, không thua gì những tòa trang viện đất Trường An.

Thiên Hương nói :

– Chỗ này hẻo lánh này lại có tòa trang viện lớn, rất dễ làm mục tiêu cho bọn giặc cướp Lý Tự Thành.

Mẫn Tuệ buồn buồn :

– Không có đèn đuốc gì cả, như vậy thì đã không còn người, nhà cửa lớn như thế này, người đâu phải ít…

Mông Bất Danh nheo nheo mắt :

– Các cô lo gì đâu không, “Tấn Từ” đây chớ nhà cửa ai đâu.

Mẫn Tuệ hỏi :

– Ủa, đã tới Tấn Từ rồi sao?

Nghê Thường hỏi :

– Tấn Từ là một cái đình à?

Thiên Hương đáp :

– Cũng giống như đình, nhưng không phải đình thần, đây là chỗ thờ dòng họ.

Riêng Tấn Từ có từ đời Chu Tành Vương thứ chín, đây là chỗ phong chi Thúc Ngu, danh liệt Đường triều.

Mông Bất Danh nói :

– Giỏi lắm, cô nương quả thông kinh sử đó.

Bấy giờ thì cỗ xe đã đến sát cửa sân, đến gần mới thấy ngôi đền này đồ sộ, những tàn cổ thụ bao quanh sầm quất nhưng vắng tanh.

Mông Bất Danh ghìm cương ngựa lại nói :

– Đúng rồi, đúng là Tấn Từ, nơi đây trong nữa có nhiều cảnh đẹp có suối có cầu, đều thuộc về cổ trang viện này, đêm nay có lẽ chung ta nghỉ ở đây.

Thiên Hương hỏi :

– Dương muội thấy sao?

Mẫn Tuệ nói :


– Không nghe Mông lão gia vừa nói sao, nơi đây khó có chỗ nào khác lắm, tuy không xa Tấn Nguyện là mấy nhưng mình chưa nắm chắc tình hình thành Tấn Nguyện hiện tại ra sao, ban đêm bất tiện lắm, tốt hơn hết là nên nghỉ lại đây.

Mông Bất Danh nhảy xuống xe, lão nói :

– Xe thì không ngại nhưng ngựa thì phải giữ, mất ngựa thì kể như… lội bộ.

Vừa nói ông ta mở cương dẫn ngựa vào trong.

Mẫn Tuệ nhìn vào ngôi đền hoang lạnh, nàng thở dài :

– Đến một ngôi đền thờ mà bây giờ cũng nhanh tàn khói lạnh.

Mông Bất Danh nói :

– Cũng được, đã không có gì, tự nhiên bọn giặc cướp cũng sẽ không đến đây kiếm chác, đỡ rầy.

Ông ta dẫn ngựa đi trước và nói :

– Coi chừng, tối lắm đó.

Từ ngoài đường vào sân Tấn Từ cách một khoảng xa, vào sân lại thêm khoảng rộng nữa, tiếng bước chân ngựa đi lốc cốc giữa cảnh vắng vẻ nghe càng ảm đạm…

Vào gần tới, bóng ngôi đền cao ngất càng làm cho bóng tối thêm, Mông Bất Danh không cần, nhưng ông ta biết mấy cô gái khó đi, nên vội đánh lửa vào cây đuốc nhỏ.

Ánh đuốc bập bùng không rọi sáng được xa, nhưng đối với mấy người đi sau thì quả là hiệu nghiệm.

Mấy cô gái có vẻ dễ đi hơn nhiều.

Vào tới thềm, ánh sáng cũng chỉ chừng một lõm vì bên trong là đại điện mênh mông, đốm lửa xem chừng không thấy được bao nhiêu.

Mông Bất Danh cột ngựa trước thềm, cầm đuốc đi trước.

Các cô lục đục theo sau.

Mông Bất Danh đi thẳng vào trong một lúc ông ta lên tiếng :

– Được rồi. Tốt lắm, vào đi.

Ba cô bước vào đại điện, bóng tối om om.

Mông Bất Danh bước ra nói :

– Không có ai cả, nhưng bên góc tường ta thấy còn một khúc đèn cầy.

Thiên Hương nói :

– Chắc có người lánh nạn ngụ trước ở đây.

Cả bốn người đi sâu vào chánh điện, bên trong càng rộng và cách kiến trúc thật là hùng vĩ.

Mông Bất Danh nói :

– Bên tường phía bệ thờ có đống cỏ khô, các cô hãy nghĩ nơi đó, ta thích dưới bệ thờ hơn.

Vừa đi ông ta vừa chui xuống.

Ba cô gái bật cười, họ nghe lời đi lại ngồi xuống cỏ khô.

Như đã sửa sang xong chỗ nằm, Mông Bất Danh thò đầu ra nói :

– Các cô nên biết một chỗ như thế này, chỉ cần một đốm lửa bằng hạt dậu cũng đủ kéo thiên hạ tới đây, tốt hơn hết là tắt đi.

Mẫn Tuệ nói :

– Chúng tôi ngồi án cả rồi, để sửa sang một chút rồi tắt.

Một lúc sau, Mông Bất Danh lại bò ra :

– Nè, các cô, có nghe không?

Mẫn Tuệ nghiêng tai :

– Hình như có tiếng động dẫn đến gần.

Mông Bất Danh đứng lên tắt đèn :

– Các cô hãy theo ta.

Ông ta đi thẳng ra hậu điện, chỉ ngôi lầu nhỏ bên phía Tây nói :

– Đó là nơi có thể thấy cả khắp chỗ trong đền này, các cô lên ẩn trên đó, ta đi chỗ khác.

Khi ba cô gái bước lên thang thì Mông Bất Danh nhún chân vút lên hình như ông ta ẩn vào tàng cây rậm.

Con ngựa một mình bên hông đền, Mông Bất Danh không quên, nhưng thế thì cũng không giấu được nữa.

Vả lại trong giờ phút này, muốn giấu con ngựa và cả cỗ xe ngoài sân cũng không có biện pháp nào.

* * * * *

Chín người.

Một đi trước, tám theo sau.

Tám người theo sau lưng đeo đại đao, họ mặc áo đen, người đi trước cao lớn tay cầm cây cung dài, trên lưng có một bó tên ló khỏi tầm vai.

Đứng ở trên cao và nhất là bóng tối quá dầy, ba cô gái khó nhìn thấy mặt họ, nhưng bằng vào vóc dáng của con người đi trước, Thiên Hương nhận ngay ra đó là người thân cận cha mình: “Cung Thần” Kim Nguyên Bá.

Nàng cau mày lẩm bẩm :

– Sao hắn lại ở đây vậy cà?

Mẫn Tuệ và Nghê Thường đều có biết “Cung Thần” Kim Bá Nguyên, cả hai cùng ngạc nhiên.

Mẫn Tuệ nói :

– Tại làm sao Kim Nguyên Bá lại đến đây?

Bên dưới nghe tiếng Kim Nguyên Bá quát :

– Đốt đuốc lên.

Trước sân sáng rực, khi tám cây đuốc được dốt lên.

Họ bước lên thềm điện…

Mẫn Tuệ hỏi nhỏ :

– Thư thư, không biết có phải họ theo mình không?

Thiên Hương nói :

– Không chắc lắm, tự nhiên là họ mong tôi về, nhưng không chắc họ có thể theo dấu được hay như thế.

Bên dưới nghe tiếng Kim Nguyên Bá lạnh băng băng :

– Phó Thanh Chủ đừng có trốn nữa, ta đã biết bọn ngươi ở đây rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.